Sau khi nói xong, không khí dường bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết bên ngoài hành lang. Chiêu Tài không nhìn nổi nữa, lặng lẽ kéo Minh Hoa Thường: "Nương tử..."
Minh Hoa Thường gạt tay Chiêu Tài ra, nói năng hùng hồn: "Đừng quậy, chuyện này rất quan trọng. Cũng không phải là ngươi không biết từ trước đến nay những yến hội ở Lạc Dương đều hẹp hòi, bánh ngọt ít như để nuôi chim, ăn một miếng là hết. Một bữa cơm thì nhịn cũng được, nhưng đây là phải đi tận ba ngày đấy. Nhỡ không đủ ăn thì sao, phải chuẩn bị đồ ăn trước chứ."
Nàng nói rất khí phách như thật sự có chuyện đó, Minh Hoa Chương càng không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì đúng là hắn không biết bánh ngọt trên yến tiệc có đủ ăn hay không.
Đại khái cũng không có ai đi dự tiệc chỉ vì ăn uống cả. Minh Hoa Chương nghẹn họng một lát, nói: "Điều muội nghĩ cũng có lý, là ta sơ sót. Muội thích ăn gì thì tự mang đi đi."
Minh Hoa Thường đắc ý đồng ý. Nàng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cảm thấy hiện tại người ít khả nghi nhất chính là Minh Hoa Chương. Đây là phù bảo vệ tính mạng tương lai của nàng, Minh Hoa Thường cảm thấy việc tạo mối quan hệ với Minh Hoa Chương là việc rất cần thiết. Nàng lấy lòng hỏi: "Nhị huynh, huynh thích ăn gì? Muội biết rõ tất cả các quán bánh ngọt ở Lạc Dương, huynh muốn ăn vị gì muội mang đi giúp huynh!"
"Đa tạ, không cần." Minh Hoa Chương từ chối không chút do dự. Minh Hoa Thường cho rằng Minh Hoa Chương ngại ngùng bèn nói rất có nghĩa khí: "Nhị huynh, huynh không cần khách sáo với muội đâu. Nghe nói ở thành Nam mới mở một cửa hàng làm bánh hoa mận vừa ngọt vừa thanh, hết hàng nhanh lắm. Nếu huynh muốn ăn thì ngày mai ta sai Tiến Bảo đi xếp hàng sớm, chắc chắn sẽ mua được cho huynh."
Đã biết nàng có một nha hoàn tên Chiêu Tài, việc một người khác tên là Tiến Bảo dường như cũng không có gì bất ngờ. Minh Hoa Thường nhìn nàng, trong lòng biết rõ là nàng muốn ăn. Lúc đầu Minh Hoa Chương muốn nhắc nhở nàng trong tiệc Phi Hồng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng tiếp xúc người xa lạ, miễn cho bị cuốn vào cuộc tranh đấu nội bộ giữa Lý gia và Võ gia. Nhưng hắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Minh Hoa Thường, dường như nàng thật sự đi dự tiệc thì hắn cho rằng mình không cần phải dặn dò nữa.
Trong đầu nàng toàn là ăn uống, sao lại quan tâm những vị Quận Vương kia cơ chứ. Minh Hoa Chương khẽ buông tiếng thở dài, nói: "Ta không ăn ngọt, cũng không ăn bánh ngọt, muội chuẩn bị đồ cho mình là được rồi, không cần để ý tới ta. Trước khi đi một ngày ta sẽ phái người đến đối chiếu hành lý với muội. Còn có việc gì nữa không?"
Minh Hoa Chương có dung mạo lạnh lùng đứng đắn, trời quang trăng sáng, Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu, không dám gây rối nữa.
Nàng hơi ủ rũ, những năm qua nàng và Minh Hoa Chương không thân thiết, hỏi han cũng không biết hỏi đúng chỗ. Vậy mà nàng lại không biết Minh Hoa Chương không ăn ngọt.
Sao trên thế giới lại có thể có người không thích ăn ngọt chứ? Minh Hoa Chương dặn dò Minh Hoa Thường xong bèn xoay người rời đi. Chờ sau khi hắn đi xa, Chiêu Tài mới dám tới gần, nhỏ giọng nói: "Nương tử, nhị lang quân nghiêm túc thật đó, vừa rồi ngài ấy ở đây khiến nô tỳ không dám nói chuyện."
Minh Hoa Thường rùng mình một cái, ôm chặt lấy cổ áo choàng lông xù, nói: "Đúng vậy, đây mới gọi là cao quý tự nhiên, không giận tự uy. Hắt xì, mau mau mau đi về, ta sắp chết rét rồi."
Minh Hoa Thường gần như là chạy về trong viện của mình. Sau khi trở về phòng, trong lòng nàng ôm lò sưởi, ăn một đĩa bánh ngọt, uống nửa chén trà gừng, cuối cùng mới cảm thấy mình đã sống lại.
Nàng mặc váy dài màu đỏ nhũ bạc, áo trên màu trắng, cổ áo viền lông, ngồi xiêu vẹo dựa trên gối chẳng có chút hình tượng nào. Đặt mình trong mùi hương tử đằng ấm áp, Minh Hoa Thường ngáp một cái, buồn ngủ rồi.
Nếu là thường ngày thì nàng đã trèo lên giường ngủ bù rồi, nhưng hôm nay còn có việc quan trọng. Minh Hoa Thường cố vực dậy tinh thần, cất giọng gọi: "Như Ý."
Một nha hoàn búi tóc hai bên hô một tiếng, nhanh chóng chạy đến cạnh Minh Hoa Thường, giọng nói trong veo lại dứt khoát: "Nương tử, có việc gì ạ?"
Bốn nha hoàn bên người Minh Hoa Thường lần lượt gọi là Chiêu Tài, Tiến Bảo, Như Ý, Cát Tường. Trong đó Chiêu Tài quản quần áo trang sức của nàng, thường ngày sẽ theo nàng ra ngoài. Tiến Bảo nấu ăn rất ngon, phụ trách ẩm thực, có đôi khi Minh Hoa Thường thèm ăn thì sẽ sai Tiến Bảo nấu ăn hoặc ra ngoài mua chút bánh ngọt. Cát Tường thận trọng bĩnh tĩnh, quản dụng cụ quét dọn trong và ngoài viện của Minh Hoa Thường. Như Ý khôn khéo biết làm việc, phụ trách tìm hiểu tin tức và quan hệ qua lại giúp Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường ngoắc ngoắc ngón tay, Như Ý ngầm hiểu xích lại gần. Minh Hoa Thường khẽ ra lệnh: "Ngươi đi ra ngoài hỏi mấy bà tử cao tuổi xem có ai quen một ma ma họ Tô, trước kia từng làm bà vú cho mẹ ta và hầu hạ trong chủ viện không."
Trong giấc mơ dự báo, Trấn Quốc Công nói chắc như đinh đóng cột, rõ ràng nói ra Minh Hoa Thường là giả, Tô Vũ Tễ mới là nữ nhi thực sự của ông ấy. Phụ thân nói chắc chắn như vậy, Minh Hoa Thường không hề nghi ngờ việc này là giả, thế nhưng từ khi nàng có ký ức tới nay lại chưa từng nghe nói về Tô ma ma.
Thậm chí vào ngày chân tướng bị vạch trần, cũng chỉ có Tô Vũ Tễ tới cửa phơi bày chứng cứ. Trấn Quốc Công tra xét xong thì lập tức thừa nhận, cũng không tìm thủ phạm là Tô ma ma để đối đáp. Một bà vú có năng lực đổi thiên kim của Công phủ thì ở trong phủ hẳn phải rất có địa vị mới đúng. Tại sao Minh Hoa Thường không hề có chút ấn tượng nào về người này?
Như Ý nhận lệnh rời đi. Nàng ấy không hổ là chiến thần giao tiếp, mới đến trưa đã nghe ngóng rõ ràng.
Dưới đèn, Minh Hoa Thường vừa uống nước me rừng vừa nghe Như Ý nói: "... Chuyện nương tử muốn hỏi đã qua nhiều năm rồi, nô tỳ chạy đến trưa, hỏi mười mấy người, cuối cùng mới có người từng nghe về Tô ma ma. Nhưng bà ấy cũng không quen Tô ma ma, chỉ biết là bà ta đã từng là bà vú mà Quốc Công phu nhân tin tưởng nhất, đi theo phu nhân từ Thái Nguyên gả tới đây. Tô ma ma hầu hạ bên cạnh phu nhân, con trai và con dâu của bà ta quản lý cửa hàng ở thành Trường An giúp phu nhân, cực kỳ có thể diện. Mười sáu năm trước bà ta cáo lão về quê, rồi không xuất hiện lần nào nữa."
Mười sáu năm trước? Đó không phải là năm Minh Hoa Thường ra đời ư? Minh Hoa Thường vội vàng gặng hỏi: "Tại sao bà ta lại cáo lão về quê?"
"Không rõ lắm, hình như là cháu trai của bà ta thông minh từ nhỏ, là nhân tài đọc sách, trước đó vẫn luôn nhờ tông tộc nuôi dưỡng. Nhưng cháu trai dần lớn lên, bà ta cảm thấy cả nhà xa cách không tốt nên dẫn con trai con dâu về quê, tập trung tạo điều kiện cho cháu trai đi học."
Minh Hoa Thường nhíu mày, không thể chấp nhận được lý do này. Cáo lão về quê, ngậm kẹo đùa cháu nhìn thì có vẻ rất thuyết phục, nhưng Tô ma ma cũng không phải là phu tử, bà ta về quê thì có thể dạy cháu trai được gì chứ? Theo suy nghĩ của người bình thường thì đón cháu trai tới Trường An cho cả gia đình đoàn tụ không phải càng hợp lý à?
Huống hồ sau khi Vương Du Lan chết vì sinh con thì đồ cưới, cửa hàng không có ai quản lý, hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn. Tô ma ma làm bà vú của phu nhân, thời điểm này không phải càng nên ở lại nhà chủ, vừa chăm sóc tiểu chủ nhân vừa sai con trai con dâu tiếp nhận ruộng đất và cửa hàng của Vương Du Lan hay sao? Trước khi hai tiểu chủ nhân lớn lên, riêng việc quản lý đồ cưới đã có thể thu được không ít lợi lộc. Tô ma ma cáo lão về quê vào lúc đó, thực sự không phù hợp với tính ham lợi của con người.
Minh Hoa Thường hỏi: "Là ai để Tô ma ma rời khỏi phủ Quốc Công.”
Như Ý nhíu mày, cố gắng nghĩ lại, nói không chắc chắn: "Chắc là Quốc Công gia? Lúc ấy phủ Quốc Công vẫn ở Trường An, lúc phu nhân mang thai nương tử và nhị lang thì vị trí bám nhau thai không tốt, lại đúng lúc thế cục bên ngoài không yên ổn, ba ngày hai lần điều tra chuyện mưu phản. Quốc Công gia sợ phu nhân bị hoảng sợ nên đưa phu nhân lên trang viên trên núi Chung Nam để tĩnh dưỡng. Phu nhân sinh ra nhị lang và nương tử ở trang viên, đáng tiếc phu nhân lại không vượt qua được, vừa sinh ra một cặp long phượng đã rời đi. Về sau Quốc Công gia đưa lang quân và nương tử về phủ, hình như từ lúc đó đã không thấy Tô ma ma nữa, có lẽ là Quốc Công gia đuổi đi rồi."
Thế mà Minh Hoa Thường lại không biết năm nàng sinh ra lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng trầm ngâm không nói, dần có một suy đoán.
Điều có thể khiến người ta chịu được trước dụ hoặc của lợi ích thì chỉ có thể là lợi ích lớn hơn nữa. Có khi nào là Vương Du Lan sinh ở bên ngoài, quy củ trong sơn trang kém hơn phủ Quốc Công, vậy nên cho Tô ma ma lợi dụng thời cơ. Sau khi bà ta âm thầm tráo đổi hai đứa bé thì có tật giật mình, thừa dịp Vương Du Lan chết, Trấn Quốc Công không rõ chân tướng, bà ta dùng lý do cáo lão về quê để chạy trốn?
Rất có khả năng, nhưng Minh Hoa Thường luôn cảm thấy nàng đã bỏ qua điều gì đó. Minh Hoa Thường hỏi: "Năm đó những người đi theo mẹ của ta tới sơn trang chờ sinh còn có ai nữa?"
Như Ý lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Đây là chuyện từ mười sáu năm trước, Như Ý mới vào phủ được mười hai năm, sao nàng ấy có thể biết chuyện trong năm Vĩnh Huy chứ? Minh Hoa Thường nói: "Ngươi tiếp tục nghe ngóng giúp ta về những người từng đi theo mẹ ta tới sơn trang vào năm đó. Sau khi tìm được thì đừng rêu rao, tới báo cho ta trước, sau đó lặng lẽ dẫn bọn họ tới."
Như Ý dạ một tiếng, nàng ngừng một lát rồi cẩn thận hỏi: "Nương tử, ngài nghe ngóng chuyện này để làm gì?"
Đương nhiên là để bảo vệ cái mạng chó này của nàng, nếu không phải do tính mạng bị người không biết tên uy hiếp thì ai lại muốn tra những chuyện xưa cũ này chứ? Minh Hoa Thường thở hắt ra một hơi, nói: "Tò mò một số chuyện. Những việc này không được nói cho người khác biết, ra khỏi cánh cửa này thì không được nhắc tới với bất kỳ ai, ngay cả cha và nhị huynh cũng không được, biết chưa?"
Minh Hoa Thường hiếm khi nghiêm túc như vậy, Như Ý giật nảy mình, vội vàng đồng ý.
Sau khi Minh Hoa Thường hỏi xong chuyện thì bảo Như Ý lui xuống. Nàng ngồi một mình trong phòng, nhìn ánh nến lay lắt, chợt cảm thấy mờ mịt.
Nàng, Minh Hoa Thường, lại không phải Minh Hoa Thường của phủ Trấn Quốc Công. Chờ sang năm sau khi thiên kim thật quay về thì nàng phải đi con đường nào đây?
Thừa dịp một năm này tranh thủ tìm một lang quân tốt gả cho hắn?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Minh Hoa Thường đã bị nàng bác bỏ ngay lập tức. Chẳng lẽ việc kết thân giữa quý tộc quan lại là vì bản thân tân nương hay sao? Thứ bọn họ muốn cưới chính là thứ tượng trưng cho tài phú và tình thân của gia tộc đối phương, ngược lại bản thân đối tượng thông gia lại thành điều không quan trọng nhất. Sau khi phụ thân coi nàng như vật báu biết thân phận thật của nàng còn từ bỏ nàng, sao nàng lại cảm thấy một nam nhân mới quen sẽ đối xử với nàng không rời không bỏ cơ chứ?
Việc tiếp tục ở lại Minh gia đã bị Minh Hoa Thường bỏ ra khỏi kế hoạch từ lâu rồi, nàng cũng không muốn bị hại chết mà không hiểu lí do. Có lẽ nàng nên quay về Tô gia, gia tộc thực sự của nàng?
Minh Hoa Thường không cảm thấy đây là lựa chọn tốt gì. Có một vị tổ mẫu có thể tráo đổi cháu gái của mình và thiên kim của Công phủ vì tiền tài, gia đình như vậy sẽ là gia đình tốt lành gì ư? Lại càng không cần phải nói Tô ma ma còn có một cháu trai rất có tiền đồ, dùng lực lượng cả gia đình để đưa kẻ này đi đọc sách. Minh Hoa Thường quay về thì ai biết có bị bán đi hay không?
Không thể ở lại phủ Trấn Quốc Công, cũng không thể về Tô gia. Nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách tự lập môn hộ. Nhưng tự lập không phải là việc đơn giản chỉ cần mua một toà nhà là xong. Nàng là nữ tử, muốn sinh tồn độc lập trong tình huống không có phụ thân, huynh trưởng hay trượng phu thì cũng chỉ có thể lập nữ hộ. Mà việc lập nữ hộ lại có đủ loại điều kiện hà khắc, muốn làm việc này nói nghe thì dễ nhưng làm mới khó.
Cho dù nàng tìm được biện pháp móc nối với quan phủ, thành công xử lý việc lập nữ hộ. Nhưng sau này loại người vô dụng không thông cầm kỳ thư hoạ như nàng muốn sống thế nào chứ?
Minh Hoa Thường nghĩ đến tiền đồ u ám thì thở dài thay bản thân một hơi thật sâu. Nàng nhìn thấy nước me rừng trong tay sắp nguội ngắt rồi, vội vàng uống một hơi cạn sạch.
Trời đất bao la, ăn ngủ quan trọng nhất. May mà còn có một năm, nàng có thể sắp xếp từ từ. Việc cấp bách bây giờ là bữa tiệc Phi Hồng kế tiếp.
Minh Hoa Thường kéo một tờ giấy ra, nghiêm túc viết nàng muốn mang theo đồ ăn gì. Bánh hoa mận ở thành Nam thật sự rất khó mua, nàng phải mau sai Tiến Bảo đi chuẩn bị.
Thoáng chốc đã đến mười bốn tháng Giêng. Thần đô huỷ lệnh cấm đi lại ban đêm, trong vòng ba ngày cả nước vui mừng, không kiêng nể gì. Trên điện thờ Vạn Tượng [*] treo đầy đèn lồng đỏ, phố lớn ngõ nhỏ bày đầy hoa đăng, ngay cả tượng Phật từ bi lạnh lẽo dường như cũng nhiễm lên vẻ dịu dàng của thế gian. Bách tính những quận huyện xung quanh dẫn cả gia đình tới Lạc Dương ngắm hội đèn lồng, mà cùng lúc đó, lại có rất nhiều ngựa báu xe sang ngược dòng người, đi ra ngoài thành.
(*) Minh Đường, là chính điện của Đại triều ở thành Tử Vi, được gọi là "điện thờ Vạn Tượng". Đây là một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Lạc Dương, kinh đô của nhà Đường và Ngô Châu.
Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc Phi Hồng ở núi Mang, mời tài tuấn toàn kinh thành tới núi Mang đạp tuyết ngắm đèn. Từ khi Nữ hoàng cầm quyền tới nay, câu nói "nữ tử không tài mới là đức" lập tức biến thành một câu châm biếm. Trước có Nữ hoàng thống trị thiên hạ, sau có một loạt nữ quan lấy Thượng Quan Uyển Nhi làm đại biểu tham gia vào việc triều chính, làm quân, làm quan không còn là việc dành riêng cho nam nhân nữa. Càng ngày càng nhiều nữ tử bước ra khuê phòng, tham dự vào những lĩnh vực mà trước kia chỉ có nam nhân có thể làm. Lần này Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc cũng là như vậy, không những mời tới đông đảo thanh niên tài tuấn của thế gia, mà cũng mời rất nhiều tài nữ quý tộc.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên núi Mang đầy ngựa báu xe quý, gió thơm đầy đường. Minh Hoa Thường vốn đang lo đường lên núi khó đi, không ngờ tuyết đọng đã bị dòng xe ngựa nối liền không dứt ép bằng, coi như nàng lên tới đỉnh núi thuận lợi. Vừa xuống xe Minh Hoa Thường đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Y hương tấn ảnh [*], khắp nơi đều là vàng ngọc, chỉ sợ tất cả quyền quý ở Lạc Dương đều có mặt ở đây ấy nhỉ? Minh Hoa Thường làm cá muối mười sáu năm, lần đầu tiên thấy cảnh tượng hoành tráng đến vậy, nàng vô thức dõi mắt tìm Minh Hoa Chương: "Nhị huynh."
[*] Y hương tấn ảnh: Miêu tả quần áo, trang phục của theo nhiều cách khác nhau, chủ yếu đề cập đến những nơi có nhiều người.
Minh Hoa Chương dắt ngựa, đang nói gì đó với người đứng ở cửa. Hắn thấy Minh Hoa Thường nhìn sang thì đưa dây cương cho tuỳ tùng, nói đơn giản: "Ngươi dắt ngựa vào trong chuồng ngựa, đừng dùng cỏ khô của bọn họ, dùng cỏ của chúng ta ấy. Ngươi tự mình đi trông cho kỹ, không được có sai sót."
Tuỳ tùng đáp lời rồi dắt ngựa đi. Minh Hoa Chương đi đến cạnh Minh Hoa Thường, hỏi: "Thời gian lên núi lâu hơn so với dự tính, muội có khó chịu không?"
Minh Hoa Thường lắc đầu: "Muội không sao, muội ở trên xe có ăn có uống, sao mà khó chịu được. Nhưng mà nhị huynh cưỡi ngựa suốt dọc đường, không bị đông lạnh chứ?"
Còn có tâm trạng ăn uống, xem ra không có việc gì. Minh Hoa Chương nói: "Với ta thì lộ trình ngắn thế này không tính là gì cả. Nếu muội đã không sao thì ta đưa muội đến chỗ ở trước."
Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đang định đi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy ý cười: "Cảnh Chiêm."
Minh Hoa Thường cũng không chú ý tới huynh trưởng Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng quay đầu tìm tới nơi giọng nói vang lên, nhìn thấy một nam tử đứng dưới cây tuyết tùng, dáng người thon dài, mặc áo xanh, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì khẽ nhướn mày cười, dung mạo buông thả phong lưu: "Cảnh Chiêm, đây là nhị muội muội à?"
Minh Hoa Thường gạt tay Chiêu Tài ra, nói năng hùng hồn: "Đừng quậy, chuyện này rất quan trọng. Cũng không phải là ngươi không biết từ trước đến nay những yến hội ở Lạc Dương đều hẹp hòi, bánh ngọt ít như để nuôi chim, ăn một miếng là hết. Một bữa cơm thì nhịn cũng được, nhưng đây là phải đi tận ba ngày đấy. Nhỡ không đủ ăn thì sao, phải chuẩn bị đồ ăn trước chứ."
Nàng nói rất khí phách như thật sự có chuyện đó, Minh Hoa Chương càng không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì đúng là hắn không biết bánh ngọt trên yến tiệc có đủ ăn hay không.
Đại khái cũng không có ai đi dự tiệc chỉ vì ăn uống cả. Minh Hoa Chương nghẹn họng một lát, nói: "Điều muội nghĩ cũng có lý, là ta sơ sót. Muội thích ăn gì thì tự mang đi đi."
Minh Hoa Thường đắc ý đồng ý. Nàng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cảm thấy hiện tại người ít khả nghi nhất chính là Minh Hoa Chương. Đây là phù bảo vệ tính mạng tương lai của nàng, Minh Hoa Thường cảm thấy việc tạo mối quan hệ với Minh Hoa Chương là việc rất cần thiết. Nàng lấy lòng hỏi: "Nhị huynh, huynh thích ăn gì? Muội biết rõ tất cả các quán bánh ngọt ở Lạc Dương, huynh muốn ăn vị gì muội mang đi giúp huynh!"
"Đa tạ, không cần." Minh Hoa Chương từ chối không chút do dự. Minh Hoa Thường cho rằng Minh Hoa Chương ngại ngùng bèn nói rất có nghĩa khí: "Nhị huynh, huynh không cần khách sáo với muội đâu. Nghe nói ở thành Nam mới mở một cửa hàng làm bánh hoa mận vừa ngọt vừa thanh, hết hàng nhanh lắm. Nếu huynh muốn ăn thì ngày mai ta sai Tiến Bảo đi xếp hàng sớm, chắc chắn sẽ mua được cho huynh."
Đã biết nàng có một nha hoàn tên Chiêu Tài, việc một người khác tên là Tiến Bảo dường như cũng không có gì bất ngờ. Minh Hoa Thường nhìn nàng, trong lòng biết rõ là nàng muốn ăn. Lúc đầu Minh Hoa Chương muốn nhắc nhở nàng trong tiệc Phi Hồng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng tiếp xúc người xa lạ, miễn cho bị cuốn vào cuộc tranh đấu nội bộ giữa Lý gia và Võ gia. Nhưng hắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Minh Hoa Thường, dường như nàng thật sự đi dự tiệc thì hắn cho rằng mình không cần phải dặn dò nữa.
Trong đầu nàng toàn là ăn uống, sao lại quan tâm những vị Quận Vương kia cơ chứ. Minh Hoa Chương khẽ buông tiếng thở dài, nói: "Ta không ăn ngọt, cũng không ăn bánh ngọt, muội chuẩn bị đồ cho mình là được rồi, không cần để ý tới ta. Trước khi đi một ngày ta sẽ phái người đến đối chiếu hành lý với muội. Còn có việc gì nữa không?"
Minh Hoa Chương có dung mạo lạnh lùng đứng đắn, trời quang trăng sáng, Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu, không dám gây rối nữa.
Nàng hơi ủ rũ, những năm qua nàng và Minh Hoa Chương không thân thiết, hỏi han cũng không biết hỏi đúng chỗ. Vậy mà nàng lại không biết Minh Hoa Chương không ăn ngọt.
Sao trên thế giới lại có thể có người không thích ăn ngọt chứ? Minh Hoa Chương dặn dò Minh Hoa Thường xong bèn xoay người rời đi. Chờ sau khi hắn đi xa, Chiêu Tài mới dám tới gần, nhỏ giọng nói: "Nương tử, nhị lang quân nghiêm túc thật đó, vừa rồi ngài ấy ở đây khiến nô tỳ không dám nói chuyện."
Minh Hoa Thường rùng mình một cái, ôm chặt lấy cổ áo choàng lông xù, nói: "Đúng vậy, đây mới gọi là cao quý tự nhiên, không giận tự uy. Hắt xì, mau mau mau đi về, ta sắp chết rét rồi."
Minh Hoa Thường gần như là chạy về trong viện của mình. Sau khi trở về phòng, trong lòng nàng ôm lò sưởi, ăn một đĩa bánh ngọt, uống nửa chén trà gừng, cuối cùng mới cảm thấy mình đã sống lại.
Nàng mặc váy dài màu đỏ nhũ bạc, áo trên màu trắng, cổ áo viền lông, ngồi xiêu vẹo dựa trên gối chẳng có chút hình tượng nào. Đặt mình trong mùi hương tử đằng ấm áp, Minh Hoa Thường ngáp một cái, buồn ngủ rồi.
Nếu là thường ngày thì nàng đã trèo lên giường ngủ bù rồi, nhưng hôm nay còn có việc quan trọng. Minh Hoa Thường cố vực dậy tinh thần, cất giọng gọi: "Như Ý."
Một nha hoàn búi tóc hai bên hô một tiếng, nhanh chóng chạy đến cạnh Minh Hoa Thường, giọng nói trong veo lại dứt khoát: "Nương tử, có việc gì ạ?"
Bốn nha hoàn bên người Minh Hoa Thường lần lượt gọi là Chiêu Tài, Tiến Bảo, Như Ý, Cát Tường. Trong đó Chiêu Tài quản quần áo trang sức của nàng, thường ngày sẽ theo nàng ra ngoài. Tiến Bảo nấu ăn rất ngon, phụ trách ẩm thực, có đôi khi Minh Hoa Thường thèm ăn thì sẽ sai Tiến Bảo nấu ăn hoặc ra ngoài mua chút bánh ngọt. Cát Tường thận trọng bĩnh tĩnh, quản dụng cụ quét dọn trong và ngoài viện của Minh Hoa Thường. Như Ý khôn khéo biết làm việc, phụ trách tìm hiểu tin tức và quan hệ qua lại giúp Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường ngoắc ngoắc ngón tay, Như Ý ngầm hiểu xích lại gần. Minh Hoa Thường khẽ ra lệnh: "Ngươi đi ra ngoài hỏi mấy bà tử cao tuổi xem có ai quen một ma ma họ Tô, trước kia từng làm bà vú cho mẹ ta và hầu hạ trong chủ viện không."
Trong giấc mơ dự báo, Trấn Quốc Công nói chắc như đinh đóng cột, rõ ràng nói ra Minh Hoa Thường là giả, Tô Vũ Tễ mới là nữ nhi thực sự của ông ấy. Phụ thân nói chắc chắn như vậy, Minh Hoa Thường không hề nghi ngờ việc này là giả, thế nhưng từ khi nàng có ký ức tới nay lại chưa từng nghe nói về Tô ma ma.
Thậm chí vào ngày chân tướng bị vạch trần, cũng chỉ có Tô Vũ Tễ tới cửa phơi bày chứng cứ. Trấn Quốc Công tra xét xong thì lập tức thừa nhận, cũng không tìm thủ phạm là Tô ma ma để đối đáp. Một bà vú có năng lực đổi thiên kim của Công phủ thì ở trong phủ hẳn phải rất có địa vị mới đúng. Tại sao Minh Hoa Thường không hề có chút ấn tượng nào về người này?
Như Ý nhận lệnh rời đi. Nàng ấy không hổ là chiến thần giao tiếp, mới đến trưa đã nghe ngóng rõ ràng.
Dưới đèn, Minh Hoa Thường vừa uống nước me rừng vừa nghe Như Ý nói: "... Chuyện nương tử muốn hỏi đã qua nhiều năm rồi, nô tỳ chạy đến trưa, hỏi mười mấy người, cuối cùng mới có người từng nghe về Tô ma ma. Nhưng bà ấy cũng không quen Tô ma ma, chỉ biết là bà ta đã từng là bà vú mà Quốc Công phu nhân tin tưởng nhất, đi theo phu nhân từ Thái Nguyên gả tới đây. Tô ma ma hầu hạ bên cạnh phu nhân, con trai và con dâu của bà ta quản lý cửa hàng ở thành Trường An giúp phu nhân, cực kỳ có thể diện. Mười sáu năm trước bà ta cáo lão về quê, rồi không xuất hiện lần nào nữa."
Mười sáu năm trước? Đó không phải là năm Minh Hoa Thường ra đời ư? Minh Hoa Thường vội vàng gặng hỏi: "Tại sao bà ta lại cáo lão về quê?"
"Không rõ lắm, hình như là cháu trai của bà ta thông minh từ nhỏ, là nhân tài đọc sách, trước đó vẫn luôn nhờ tông tộc nuôi dưỡng. Nhưng cháu trai dần lớn lên, bà ta cảm thấy cả nhà xa cách không tốt nên dẫn con trai con dâu về quê, tập trung tạo điều kiện cho cháu trai đi học."
Minh Hoa Thường nhíu mày, không thể chấp nhận được lý do này. Cáo lão về quê, ngậm kẹo đùa cháu nhìn thì có vẻ rất thuyết phục, nhưng Tô ma ma cũng không phải là phu tử, bà ta về quê thì có thể dạy cháu trai được gì chứ? Theo suy nghĩ của người bình thường thì đón cháu trai tới Trường An cho cả gia đình đoàn tụ không phải càng hợp lý à?
Huống hồ sau khi Vương Du Lan chết vì sinh con thì đồ cưới, cửa hàng không có ai quản lý, hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn. Tô ma ma làm bà vú của phu nhân, thời điểm này không phải càng nên ở lại nhà chủ, vừa chăm sóc tiểu chủ nhân vừa sai con trai con dâu tiếp nhận ruộng đất và cửa hàng của Vương Du Lan hay sao? Trước khi hai tiểu chủ nhân lớn lên, riêng việc quản lý đồ cưới đã có thể thu được không ít lợi lộc. Tô ma ma cáo lão về quê vào lúc đó, thực sự không phù hợp với tính ham lợi của con người.
Minh Hoa Thường hỏi: "Là ai để Tô ma ma rời khỏi phủ Quốc Công.”
Như Ý nhíu mày, cố gắng nghĩ lại, nói không chắc chắn: "Chắc là Quốc Công gia? Lúc ấy phủ Quốc Công vẫn ở Trường An, lúc phu nhân mang thai nương tử và nhị lang thì vị trí bám nhau thai không tốt, lại đúng lúc thế cục bên ngoài không yên ổn, ba ngày hai lần điều tra chuyện mưu phản. Quốc Công gia sợ phu nhân bị hoảng sợ nên đưa phu nhân lên trang viên trên núi Chung Nam để tĩnh dưỡng. Phu nhân sinh ra nhị lang và nương tử ở trang viên, đáng tiếc phu nhân lại không vượt qua được, vừa sinh ra một cặp long phượng đã rời đi. Về sau Quốc Công gia đưa lang quân và nương tử về phủ, hình như từ lúc đó đã không thấy Tô ma ma nữa, có lẽ là Quốc Công gia đuổi đi rồi."
Thế mà Minh Hoa Thường lại không biết năm nàng sinh ra lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng trầm ngâm không nói, dần có một suy đoán.
Điều có thể khiến người ta chịu được trước dụ hoặc của lợi ích thì chỉ có thể là lợi ích lớn hơn nữa. Có khi nào là Vương Du Lan sinh ở bên ngoài, quy củ trong sơn trang kém hơn phủ Quốc Công, vậy nên cho Tô ma ma lợi dụng thời cơ. Sau khi bà ta âm thầm tráo đổi hai đứa bé thì có tật giật mình, thừa dịp Vương Du Lan chết, Trấn Quốc Công không rõ chân tướng, bà ta dùng lý do cáo lão về quê để chạy trốn?
Rất có khả năng, nhưng Minh Hoa Thường luôn cảm thấy nàng đã bỏ qua điều gì đó. Minh Hoa Thường hỏi: "Năm đó những người đi theo mẹ của ta tới sơn trang chờ sinh còn có ai nữa?"
Như Ý lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Đây là chuyện từ mười sáu năm trước, Như Ý mới vào phủ được mười hai năm, sao nàng ấy có thể biết chuyện trong năm Vĩnh Huy chứ? Minh Hoa Thường nói: "Ngươi tiếp tục nghe ngóng giúp ta về những người từng đi theo mẹ ta tới sơn trang vào năm đó. Sau khi tìm được thì đừng rêu rao, tới báo cho ta trước, sau đó lặng lẽ dẫn bọn họ tới."
Như Ý dạ một tiếng, nàng ngừng một lát rồi cẩn thận hỏi: "Nương tử, ngài nghe ngóng chuyện này để làm gì?"
Đương nhiên là để bảo vệ cái mạng chó này của nàng, nếu không phải do tính mạng bị người không biết tên uy hiếp thì ai lại muốn tra những chuyện xưa cũ này chứ? Minh Hoa Thường thở hắt ra một hơi, nói: "Tò mò một số chuyện. Những việc này không được nói cho người khác biết, ra khỏi cánh cửa này thì không được nhắc tới với bất kỳ ai, ngay cả cha và nhị huynh cũng không được, biết chưa?"
Minh Hoa Thường hiếm khi nghiêm túc như vậy, Như Ý giật nảy mình, vội vàng đồng ý.
Sau khi Minh Hoa Thường hỏi xong chuyện thì bảo Như Ý lui xuống. Nàng ngồi một mình trong phòng, nhìn ánh nến lay lắt, chợt cảm thấy mờ mịt.
Nàng, Minh Hoa Thường, lại không phải Minh Hoa Thường của phủ Trấn Quốc Công. Chờ sang năm sau khi thiên kim thật quay về thì nàng phải đi con đường nào đây?
Thừa dịp một năm này tranh thủ tìm một lang quân tốt gả cho hắn?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Minh Hoa Thường đã bị nàng bác bỏ ngay lập tức. Chẳng lẽ việc kết thân giữa quý tộc quan lại là vì bản thân tân nương hay sao? Thứ bọn họ muốn cưới chính là thứ tượng trưng cho tài phú và tình thân của gia tộc đối phương, ngược lại bản thân đối tượng thông gia lại thành điều không quan trọng nhất. Sau khi phụ thân coi nàng như vật báu biết thân phận thật của nàng còn từ bỏ nàng, sao nàng lại cảm thấy một nam nhân mới quen sẽ đối xử với nàng không rời không bỏ cơ chứ?
Việc tiếp tục ở lại Minh gia đã bị Minh Hoa Thường bỏ ra khỏi kế hoạch từ lâu rồi, nàng cũng không muốn bị hại chết mà không hiểu lí do. Có lẽ nàng nên quay về Tô gia, gia tộc thực sự của nàng?
Minh Hoa Thường không cảm thấy đây là lựa chọn tốt gì. Có một vị tổ mẫu có thể tráo đổi cháu gái của mình và thiên kim của Công phủ vì tiền tài, gia đình như vậy sẽ là gia đình tốt lành gì ư? Lại càng không cần phải nói Tô ma ma còn có một cháu trai rất có tiền đồ, dùng lực lượng cả gia đình để đưa kẻ này đi đọc sách. Minh Hoa Thường quay về thì ai biết có bị bán đi hay không?
Không thể ở lại phủ Trấn Quốc Công, cũng không thể về Tô gia. Nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách tự lập môn hộ. Nhưng tự lập không phải là việc đơn giản chỉ cần mua một toà nhà là xong. Nàng là nữ tử, muốn sinh tồn độc lập trong tình huống không có phụ thân, huynh trưởng hay trượng phu thì cũng chỉ có thể lập nữ hộ. Mà việc lập nữ hộ lại có đủ loại điều kiện hà khắc, muốn làm việc này nói nghe thì dễ nhưng làm mới khó.
Cho dù nàng tìm được biện pháp móc nối với quan phủ, thành công xử lý việc lập nữ hộ. Nhưng sau này loại người vô dụng không thông cầm kỳ thư hoạ như nàng muốn sống thế nào chứ?
Minh Hoa Thường nghĩ đến tiền đồ u ám thì thở dài thay bản thân một hơi thật sâu. Nàng nhìn thấy nước me rừng trong tay sắp nguội ngắt rồi, vội vàng uống một hơi cạn sạch.
Trời đất bao la, ăn ngủ quan trọng nhất. May mà còn có một năm, nàng có thể sắp xếp từ từ. Việc cấp bách bây giờ là bữa tiệc Phi Hồng kế tiếp.
Minh Hoa Thường kéo một tờ giấy ra, nghiêm túc viết nàng muốn mang theo đồ ăn gì. Bánh hoa mận ở thành Nam thật sự rất khó mua, nàng phải mau sai Tiến Bảo đi chuẩn bị.
Thoáng chốc đã đến mười bốn tháng Giêng. Thần đô huỷ lệnh cấm đi lại ban đêm, trong vòng ba ngày cả nước vui mừng, không kiêng nể gì. Trên điện thờ Vạn Tượng [*] treo đầy đèn lồng đỏ, phố lớn ngõ nhỏ bày đầy hoa đăng, ngay cả tượng Phật từ bi lạnh lẽo dường như cũng nhiễm lên vẻ dịu dàng của thế gian. Bách tính những quận huyện xung quanh dẫn cả gia đình tới Lạc Dương ngắm hội đèn lồng, mà cùng lúc đó, lại có rất nhiều ngựa báu xe sang ngược dòng người, đi ra ngoài thành.
(*) Minh Đường, là chính điện của Đại triều ở thành Tử Vi, được gọi là "điện thờ Vạn Tượng". Đây là một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Lạc Dương, kinh đô của nhà Đường và Ngô Châu.
Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc Phi Hồng ở núi Mang, mời tài tuấn toàn kinh thành tới núi Mang đạp tuyết ngắm đèn. Từ khi Nữ hoàng cầm quyền tới nay, câu nói "nữ tử không tài mới là đức" lập tức biến thành một câu châm biếm. Trước có Nữ hoàng thống trị thiên hạ, sau có một loạt nữ quan lấy Thượng Quan Uyển Nhi làm đại biểu tham gia vào việc triều chính, làm quân, làm quan không còn là việc dành riêng cho nam nhân nữa. Càng ngày càng nhiều nữ tử bước ra khuê phòng, tham dự vào những lĩnh vực mà trước kia chỉ có nam nhân có thể làm. Lần này Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc cũng là như vậy, không những mời tới đông đảo thanh niên tài tuấn của thế gia, mà cũng mời rất nhiều tài nữ quý tộc.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên núi Mang đầy ngựa báu xe quý, gió thơm đầy đường. Minh Hoa Thường vốn đang lo đường lên núi khó đi, không ngờ tuyết đọng đã bị dòng xe ngựa nối liền không dứt ép bằng, coi như nàng lên tới đỉnh núi thuận lợi. Vừa xuống xe Minh Hoa Thường đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Y hương tấn ảnh [*], khắp nơi đều là vàng ngọc, chỉ sợ tất cả quyền quý ở Lạc Dương đều có mặt ở đây ấy nhỉ? Minh Hoa Thường làm cá muối mười sáu năm, lần đầu tiên thấy cảnh tượng hoành tráng đến vậy, nàng vô thức dõi mắt tìm Minh Hoa Chương: "Nhị huynh."
[*] Y hương tấn ảnh: Miêu tả quần áo, trang phục của theo nhiều cách khác nhau, chủ yếu đề cập đến những nơi có nhiều người.
Minh Hoa Chương dắt ngựa, đang nói gì đó với người đứng ở cửa. Hắn thấy Minh Hoa Thường nhìn sang thì đưa dây cương cho tuỳ tùng, nói đơn giản: "Ngươi dắt ngựa vào trong chuồng ngựa, đừng dùng cỏ khô của bọn họ, dùng cỏ của chúng ta ấy. Ngươi tự mình đi trông cho kỹ, không được có sai sót."
Tuỳ tùng đáp lời rồi dắt ngựa đi. Minh Hoa Chương đi đến cạnh Minh Hoa Thường, hỏi: "Thời gian lên núi lâu hơn so với dự tính, muội có khó chịu không?"
Minh Hoa Thường lắc đầu: "Muội không sao, muội ở trên xe có ăn có uống, sao mà khó chịu được. Nhưng mà nhị huynh cưỡi ngựa suốt dọc đường, không bị đông lạnh chứ?"
Còn có tâm trạng ăn uống, xem ra không có việc gì. Minh Hoa Chương nói: "Với ta thì lộ trình ngắn thế này không tính là gì cả. Nếu muội đã không sao thì ta đưa muội đến chỗ ở trước."
Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đang định đi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy ý cười: "Cảnh Chiêm."
Minh Hoa Thường cũng không chú ý tới huynh trưởng Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng quay đầu tìm tới nơi giọng nói vang lên, nhìn thấy một nam tử đứng dưới cây tuyết tùng, dáng người thon dài, mặc áo xanh, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì khẽ nhướn mày cười, dung mạo buông thả phong lưu: "Cảnh Chiêm, đây là nhị muội muội à?"
Danh sách chương