“Đừng cho rằng không có gì to tát.” Dường như là Minh Hoa Chương hiểu được họ đang nghĩ gì, hắn thản nhiên nói: “Bắt đầu kể từ khi các ngươi chọn bước trên con đường này, thì các ngươi đã chọn đi ngược lại với quang minh lỗi lạc rồi. Một khi các ngươi để lộ hành tung của mình, dẫn tới việc nhiệm vụ bại lộ, thì chẳng khác nào các ngươi đang đưa các chiến hữu cùng thi hành mệnh lệnh với các tìm đến cái chết. Dù có may mắn hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa, thì sau khi trở về, các ngươi cũng sẽ bị Huyền Kiêu Vệ hỏi trách. Bản thân các ngươi chết thì không sao, nhưng người nhà thì sao?”
Cuối cùng thì câu nói này cũng đã khiến cho tất cả mọi người trầm mặc. Hàn Hiệt thấy bầu không khí hơi căng thẳng thì cười nói: “Trung lang tướng, bọn họ chỉ vừa mới tới đây thôi, vẫn còn là một đám chim non, sau này vẫn phải huấn luyện từ từ, đừng dọa bọn họ. Ta biết mấy người các ngươi đều có xuất thân tôn quý, từ nhỏ đã thấm nhuần nhân nghĩa lễ thư mà trưởng thành. Nhưng, kể từ đây trở về sau, trước hết, các ngươi phải thay đổi một quan niệm.”
“Giấu giếm, nói dối người bên cạnh cũng không phải là vì không tin, mà là vì để chịu trách nhiệm. Vì tín nghĩa của mình mà không để ý tới tính mạng của người khác là cái nghĩa của kẻ thất phu, vì tín niệm trong lòng mà bằng lòng bị người khác hiểu lầm, xuyên tạc, thậm chí nhục mạ, thì mới thật sự là cái nghĩa của quốc gia.”
Hàn Hiệt nói xong thì nhìn liếc qua những thiếu niên đang ngồi bên dưới, buông tiếng thở dài xuất phát từ tận đáy lòng: “Các ngươi đều là nhân tài do tự tay ta tìm ra được, ta hy vọng rằng, sẽ có một ngày nào đó ta có thể nhìn thấy các ngươi trưởng thành và trở thành trụ cột của đất nước.”
Minh Hoa Thường thầm bĩu môi trong lòng, Minh Hoa Chương đóng vai ác, Hàn Hiệt đóng vai tốt. Hai người này đã phối hợp lại để đánh một trận như vậy rồi, nếu bọn họ còn không vừa lòng thì có nghĩa là bọn họ không hiểu đạo lý, không phải là hạng người có tín có nghĩa.
Nhậm Dao vẫn có cảm giác mình đã bị chơi xỏ, nàng ấy hỏi: “Cho nên, việc các ngài bảo ta rời khỏi Thần Đô chỉ là một cuộc khảo sát thôi ư?”
“Tất nhiên là không phải thế rồi.” Hàn Hiệt nói: “Huyền Kiêu Vệ chưa nhàn rỗi đến mức đó đâu. Lý do để rời kinh đều là do Huyền Kiêu Vệ tỉ mỉ sắp đặt dựa trên tình hình của mỗi người các ngươi. Việc các ngươi gia nhập Huyền Kiêu Vệ có nghĩa là các ngươi sẽ có thân phận thứ hai. Nhưng các ngươi nhất định phải tiếp tục đóng vai chính bản thân mình cho thật tốt, không để cho bất kỳ một kẻ nào chú ý đến mình, tốt hơn hết là bề ngoài trông thường thường không có gì lạ, không có đặc điểm đặc biệt nào. Lý do các ngươi rời khỏi Thần Đô là giả, nhưng hành tung lại là thật. Sau này sẽ có người ngụy tạo dấu vết ở Trường An giúp các ngươi, rồi sau đó gửi tin tức theo định kỳ về Thần Đô.”
Hàn Hiệt nhìn về phía Nhậm Dao, nói: “Giống như Nhậm tiểu thư vậy. Hôm nay, trong thành Trường An [*] sẽ có một nữ tử xin vào võ quán, thường ngày cứ ru rú trong nhà, ham mê luyện võ. Huyền Kiêu Vệ sẽ vô ý truyền tin tức này đến tai Bình Nam Hầu lão phu nhân. Còn chuyện sau này phải che giấu trước mặt lão phu nhân thế nào thì phải xem chính bản thân ngươi đã.”
[*] Trong raw là Lạc Dương nhưng tác giả lấy lý do là đến Trường An học võ, vậy nên, mình xin sửa lại là “Trường An” thay vì “Lạc Dương” như trong raw nhé.
Minh Hoa Thường hiểu rõ, Trường An sẽ có thêm một nương tử tập võ, Đức Nghiệp quan cũng sẽ thêm một nữ quan, chẳng qua là, hai người kia không phải Nhậm Dao và Minh Hoa Thường. Còn về phần Giang Lăng… bản thân hắn là do phụ thân hắn đưa vào Huyền Kiêu Vệ. Chắc chắn Giang An Hầu cũng đã hiểu rõ, sẽ biết giả câm vờ điếc, thậm chí là ông ấy còn sẽ chủ động che giấu hành tung giúp cho Giang Lăng.
Minh Hoa Thường không nhịn được mà nói: “Vậy thì phiền toái quá.”
Không ngờ là Hàn Hiệt lại gật đầu, ông ta nói: “Không sai, lý do chuẩn bị cho ngươi là phức tạp nhất. Đức Nghiệp quan có quan hệ chặt chẽ với kinh thành, chỉ riêng việc dàn xếp giúp ngươi đã hao phí không ít nhân lực. Muốn một vị tiểu nương tử có gia cảnh giàu có, phụ mẫu yêu chiều như ngươi biến mất khỏi Thần Đô mà thần không biết quỷ không hay, thì thực sự là quá sức khó khăn.”
Minh Hoa Chương ở bên cạnh lạnh lùng nói tiếp: “Bình thường thì loại người này cũng sẽ không chịu suy nghĩ thật kỹ càng mà cứ nhất quyết phải gia nhập Huyền Kiêu Vệ.”
Minh Hoa Thường như mất tiếng ngay khắc ấy, nàng chỉ đành yên lặng cúi đầu giả điếc. Nàng cũng có muốn như thế đâu, nếu nàng là tiểu thư thật của Minh gia thì có điên nàng mới bỏ qua tháng ngày thoải mái chỉ để chạy tới đây chịu khổ, chịu nguy hiểm.
Giang Lăng bẻ ngón tay tính toán, rồi hắn ta nói: “Vì để huấn luyện ba người mới chúng ta mà phải thả ba nhân viên cũ đi đóng vai chúng ta, thêm cả việc có rất nhiều người ở trong bóng tối lặng lẽ truyền ra những tin tức giả, thế này thì không có lời lắm nhỉ?”
“Cho nên, các ngươi nhất định phải phát huy được năng lực của mình, năng lực ấy phải vượt xa một thám tử bình thường, chỉ có thế thì mới không phụ một phen trắc trở này.” Hàn Hiệt nhìn những người trẻ tuổi bên dưới một lượt, ông ta cười nói: “Ta tin chắc rằng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”
Minh Hoa Thường không dám ngẩng đầu lên, nàng chỉ lặng lẽ nhếch miệng. Xem ra là nàng sẽ phải khiến cho Hàn Hiệt thất vọng rồi, nàng vào Huyền Kiêu Vệ chỉ vì kiếm cơm, cho đến bây giờ, mục tiêu cao cả nhất trong cuộc đời nàng đã trở thành hiện thực rồi, cố gắng làm việc ấy à? Không có khả năng đó đâu, nàng chỉ làm qua loa qua quýt, miễn là đừng bị “đá” đi là được rồi.
Hàn Hiệt cũng không biết tiếng lòng của Minh Hoa Thường ngay trong thời khắc này, ông ta vẫn còn đang đắm chìm trong những kỳ vọng hết sức tươi đẹp, vẻ mặt ông ta cũng hòa nhã hơn rất nhiều, ông ta nói: “Trong kỳ khảo sát lần trước, biểu hiện của các ngươi đều vượt xa những gì ta mong muốn. Lúc đầu ta chỉ nghĩ rằng, các ngươi chỉ cần hỗ trợ cho Trung lang tướng một tay, không gây thêm phiền phức gì là đã không tệ rồi. Không ngờ là các ngươi lại độc lập tra ra chân tướng. Cho nên Huyền Kiêu Vệ đặc biệt thu nhận cả ba người các ngươi.”
Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng khẽ hỏi: “Hóa ra mỗi lần sát hạch chỉ chọn một người thật à?”
“Tùy vào lựa chọn của các ngươi.” Hàn Hiệt vẫn mang dáng vẻ rất dễ nói chuyện ấy, ông ta kiên nhẫn giải đáp: “Nếu như các ngươi đều chiến đấu một mình, tàn sát lẫn nhau thì người chiến thắng cuối cùng sẽ vượt qua kỳ sát hạch, sau này các ngươi cũng chấp hành nhiệm vụ một mình. Nếu như các ngươi lựa chọn hợp tác, thì một khi nhiệm vụ thất bại, sẽ không phân chia ưu khuyết điểm ra cho mỗi người, mà các ngươi sẽ bị đào thải cùng nhau. Rất ít trường hợp người mới hợp tác cùng nhau và có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi tất cả đã cùng thăng cấp, về sau, trong lúc huấn luyện, các ngươi sẽ được ngầm mặc định là một tổ, sẽ làm nhiệm vụ cùng nhau.”
“Kể từ khi Huyền Kiêu Vệ được thành lập cho tới nay, chỉ có ba tổ người mới là được thăng cấp cùng nhau.” Hàn Hiệt chỉ về phía đối diện, nói: “Một tổ là đội trưởng của các ngươi và Tạ Tế Xuyên, một tổ là một đôi huynh muội, tổ còn lại chính là ba người các ngươi.”
Hàn Hiệt vuốt râu, chậm rãi cười: “Nhưng thành viên của hai tổ kia đã có tình nghĩa thâm hậu từ trước, chỉ có ba người các ngươi là trước đó hoàn toàn không quen biết nhau, ấy vậy mà các ngươi vẫn có thể hợp tác mà không giấu giếm nhau một chút nào, thật đúng là xích tử chi tâm [*] mà.”
[*] Xích tử chi tâm dịch ra là cái tâm của em bé sơ sinh, bắt nguồn từ lời dạy của Mạnh Tử về phương pháp dưỡng tâm, luyện khí để tu dưỡng nên bậc quân tử. Em bé sơ sinh thì sẽ không có thất tình lục dục, đói thì đòi ăn, khát thì đòi uống, vô tư vô lự, không suy nghĩ tính toán, tâm không khởi lên một tư dục nào cả. Mình nghĩ, ở đây Hàn Hiệt đang muốn khen ba người họ tâm sáng trong, không vì lợi ích hay ham muốn mình mà chọn hại người khác. (Mình tham khảo từ wordpress “Triết học đời sống”, bài viết có tựa đề “Phương pháp dưỡng Tâm, luyện Khí của Mạnh Tử – Mạnh Tử chi Tâm học”, các bạn có thể tham khảo thêm nhé)
Tạ Tế Xuyên nghiêng đầu, tốt bụng phiên dịch cho bọn họ hiểu: “Ý của Hàn tướng quân là, các ngươi ngu nhất.”
Minh Hoa Thường há to miệng ra, không biết phải nói gì.
“Nói cũng đừng nói thẳng ra thế, làm mất hòa khí.” Hàn Hiệt cười nói: “Ba người các ngươi thật thà, Trung Lang tướng và Tạ Tế Xuyên lại quá đa nghi, vừa hay cho các ngươi ở chung với nhau để điều hòa lại. Sau này, năm người các ngươi sẽ hợp thành một tổ, tên là Huyền Vũ.”
Minh Hoa Thường nháy mắt mấy cái, có một loại cảm giác kỳ lạ, khó có thể nói ra thành lời. Giang Lăng nhoài người qua bàn, tới gần Minh Hoa Thường rồi hỏi nàng: “Có phải ông ta đang mắng chúng ta là rùa đen không?”
Giọng của Giang Lăng không phải là nhỏ, sau khi hắn ta nói xong thì cả phòng chợt yên tĩnh hẳn đi. Minh Hoa Thường lặng lẽ nhìn người đang ngồi ở ghế trên, âm thầm lườm Giang Lăng: “Đã bảo ngươi đọc nhiều sách vào rồi mà, tướng quân đang chúc chúng ta trường thọ đấy.”
Nhậm Dao cứng đờ xoay người qua, cố gắng vờ như không quen biết hai người này.
Mất mặt quá.
Hàn Hiệt không giữ nổi nụ cười nữa, ông ta nói: “Huyền Vũ là thần thú Quy Xà, cũng không được xem là rùa đen. Nhưng nếu các ngươi không thích thì đổi tên với một tổ khác cũng được.”
“Không cần.” Minh Hoa Chương nâng bàn tay thon dài lên, hắn thản nhiên nói: “Huyền Vũ có ngụ ý không tồi, cứ chọn cái tên này đi.”
“Đúng vậy.” Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm rồi nói: “Làm nghề này trường thọ, điềm báo này may mắn quá ấy chứ.”
Giang Lăng vẫn còn muốn biểu đạt sự bất mãn với việc làm rùa đen, Minh Hoa Thường nhanh tay nhanh mắt nhét trái cây vào trong miệng hắn ta để ngăn hắn ta lại. Khóe mắt Hàn Hiệt giật giật, vẫn giữ được phong độ, lại tiếp tục nói: “Để cho an toàn thì mỗi người các ngươi đều phải có một danh hiệu, sau này thư từ qua lại trong Huyền Kiêu Vệ chỉ dùng danh hiệu chứ không nói tên thật ra.”
Minh Hoa Chương nói: “Cũng tốt. Lúc trước ta và Tạ Tế Xuyên đã có danh hiệu rồi, ta là Nam Đẩu, hắn là Nguy Nguyệt. Các ngươi nhớ kỹ đấy, sau này nhìn thấy ký hiệu sáu ngôi sao hình Nam Đẩu hoặc là chim én thì đó là ám hiệu do một trong hai người chúng ta để lại.”
Giang Lăng “Ồ” một tiếng, hỏi Tạ Tế Xuyên: “Ngươi là Nguy Nguyệt, vậy thì tại sao ký hiệu của ngươi lại là chim én chứ không phải mặt trăng?”
Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng hiểu cảm giác trước kia của mọi người khi nhìn nàng, sự không có văn hóa của Giang Lăng làm người ta thấy vô cùng xấu hổ. Minh Hoa Thường nhỏ giọng nhắc nhở hắn ta: “Danh hiệu của Tạ a huynh đến từ tên của một chòm sao… Nguy Túc, Nguy Nguyệt Yến, cho nên vẽ chim én.”
Giang Lăng “À” một tiếng, trông vẻ mặt thì có vẻ như là hắn ta vẫn chưa hiểu. Tạ Tế Xuyên cười nhìn sang Minh Hoa Thường: “Muội muội hiểu ta thật đấy. Ban đầu nhị huynh của muội cũng đoán sai, tưởng là ý của “Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến” [*] đấy.”
[*] Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến: Câu thơ trong bài thơ Ô Y Hạng của Lưu Tích Vũ. Dịch nghĩa: Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước.
Ấy thế mà nàng lại vượt qua cả Minh Hoa Chương cơ à? Minh Hoa Thường còn chưa kịp lo sợ thì Minh Hoa Chương đã lạnh lùng ngắt lời: “Muội muội là từ để cho ngươi gọi à?”
Tạ Tế Xuyên chán nản lườm Minh Hoa Chương một cái: “Ngươi cứ giả vờ đứng đắn đi, chẳng thú vị gì cả.”
Minh Hoa Thường xấu hổ, nàng vội vã cười nói: “Không sao, không sao, Tạ a huynh muốn gọi thế nào cũng được. Nhưng Nguy Túc chủ Thu, vạn vật khô héo, ý chỉ trạng thái xác xơ tiêu điều, lại kết hợp với chữ Nguyệt thì có phần hơi lạnh lẽo quá.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày, ý cười hiển hiện trong ánh mắt hắn ta: “Hoa Thường muội muội thật là hiểu ta, ta bắt đầu nghi ngờ muội bị ôm nhầm, có khi, thật ra muội mới là muội muội của ta ấy.”
Tim Minh Hoa Thường giật thót một cái, không thể không chế được biểu cảm trên gương mặt mình, suýt thì nàng đã nghĩ rằng Tạ Tế Xuyên cũng biết gì đó. Mà, một cây bút nhanh chóng phi từ trên không trung xuống, Tạ Tế Xuyên nghiêng người, hai ngón tay kẹp lấy cán bút, cười nói: “Cảnh Chiêm, ngươi làm thế này là có hơi vô lý rồi đấy. Ta gọi muội muội thì ngươi không vui, ta gọi tên muội ấy ngươi cũng không vui. Có phải là, bất kể kẻ nào tiếp cận nhị nương nhà ngươi thì ngươi cũng phải ngăn cản lại hết phải không?”
Sự việc bất ngờ này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, Minh Hoa Thường nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình, nàng cười nói: “Không sao, về sau chúng ta đã thành đồng đội rồi, không cần phải chú ý những nghi thức xã giao này đâu. Huống hồ chi, ta còn mong đợi Tạ a huynh chỉ dạy cho ta đấy. Nếu như Tạ a huynh không chê thì cứ gọi ta là Thường Thường giống Giang Lăng và Nhậm tỷ tỷ là được rồi.”
Minh Hoa Chương lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Muội muội của ngươi đã đồng ý rồi, ai cần ngươi lo đâu.” Tạ Tế Xuyên trợn mắt lườm Minh Hoa Chương một cái, sau đó hắn ta mỉm cười nhìn sang Minh Hoa Thường: “Thường Thường nghe hay đấy, có phải là lấy từ “Thường thường giả hoa, vân kỳ hoàng hĩ” không?”
Mắt Minh Hoa Thường lóe sáng, gật đầu liên tục: “Tạ a huynh thật là uyên bác, chính là bài thơ này đấy.”
Hàn Hiệt sắp không nhìn nổi nữa rồi, ông ta ho một tiếng rồi nói: “Sau này các ngươi sẽ cùng ăn cùng ở sớm chiều gặp nhau, có rất nhiều thời gian để nối kết tình cảm, chi bằng cứ bàn chính sự xong trước đã?”
Minh Hoa Thường vội lên tiếng, nàng cúi đầu ngoan ngoãn nghĩ danh hiệu. Minh Hoa Chương ngồi trên ghế thủ tịch, nhắm mắt lại, nghiêng mặt nhìn về phía Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên phát hiện ánh mắt của hắn thì chớp chớp mắt rồi cười cười.
Cuối cùng, Nhậm Dao lấy danh hiệu là Thất Sát, ám hiệu là một cây thương. Giang Lăng lấy danh hiệu là Kim Ngưu, ám hiệu là một con trâu, lý do rất đơn giản, tụ tài.
Thẩm mỹ của hắn vẫn đơn giản như vậy, thẳng thắn, phú quý.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại mỗi mình Minh Hoa Thường, nàng cảm thấy mạch suy nghĩ đặt tên của Giang Lăng cũng không tồi, thế là vui sướng lên tiếng: “Vậy gọi ta là Thọ Tinh đi.”
Cả căn phòng như chìm vào không gian tĩnh lặng. Minh Hoa Thường nói: “Cái tên Thọ Tinh này có nhiều phúc mà! Các ngươi thấy nó không hay à?”
Theo lý thuyết thì Minh Hoa Thường muốn đặt tên gì cũng được cả, nhưng thật lòng là mấy người còn lại không thể che giấu lương tâm mình lại mà khen hay được. Minh Hoa Thường nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của bọn họ, có vẻ như nàng vô cùng thấu hiểu lòng người, lại nói tiếp: “Không thì đổi thành Phúc Tinh đi? Hay là Lộc Tinh nhé?”
Hàn Hiệt bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của mình, ông ta luôn cảm thấy đầu óc mấy người mà mình nhặt về được này không bình thường. Hàn Hiệt vẫn còn có việc khác, thực sự không muốn lãng phí thời gian với họ nữa, bèn nói: “Những cái tên này đều rất tốt, nhưng ta có một cái hợp với ngươi hơn cả. Ngươi và Minh Trung Lang tướng là cặp sinh đôi long phượng hiếm gặp, lại trùng hợp cùng ở trong Huyền Kiêu Vệ, duyên phận như thế mà bỏ lỡ thì tiếc lắm. Nghe nói Trung Lang tướng được xưng là Ngọc lang của Minh gia, huynh muội các ngươi gọi là Song Bích, thế nào?”
Minh Hoa Thường cảm thấy danh hiệu này cũng được, quý báu, đáng tiền, còn dễ nghe nữa chứ. Ánh mắt nàng sáng lên, lúc nhìn sang Minh Hoa Chương thì nàng chợt khựng lại: “Nhưng mà nhị huynh đã có danh hiệu rồi.”
“Sửa lại là được.” Hàn Hiệt nhìn về phía Minh Hoa Chương: “Ý ngươi thì sao?”
Tên gọi chỉ là vật ngoài thân, huống chi đó chỉ là một danh hiệu, Minh Hoa Chương nói: “Ta không có ý kiến gì. Nhưng như vậy thì có lộ liễu quá hay không?”
Trong kinh thành cũng chỉ có lác đác vài cặp sinh đôi thôi, sinh đôi long phượng thì lại chỉ có mỗi mình nhà bọn họ. Một khi danh hiệu này bị lộ ra thì nó sẽ trở thành một đòn uy hiếp trí mạng với Minh Hoa Thường.
Hàn Hiệt nở nụ cười chứa đầy ẩn ý: “Lúc giả làm thật thì có là thật cũng thành giả, đấy mới gọi là yểm hộ.”
Minh Hoa Chương ngẫm nghĩ, thấy lời Hàn Hiệt nói có lý, rõ ràng nhất lại chính là an toàn nhất, bèn đồng ý. Hàn Hiệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hôm nay các ngươi mới tới, đi xem chỗ ở trước đi cho quen đường, ngày mai bắt đầu huấn luyện. Mặc dù các ngươi đều có thiên phú nhưng vẫn còn non nớt lắm, không mài giũa thì không thành tài được. Còn có vấn đề gì nữa không?”
Hàn Hiệt nói mấy câu này chỉ đơn giản là vì khách sáo thôi, ông ta đã chuẩn bị đứng dậy rồi, không ngờ là cũng có người không có mắt thật, người nọ giơ tay lên. Hàn Hiệt nhìn sang, cười hỏi: “Sao thế?”
Minh Hoa Thường nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả. Chỉ là… Không biết lương tháng và đãi ngộ như thế nào?”
Lần này Hàn Hiệt đã bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của mình thật rồi. Ông ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Huyền Kiêu Vệ cũng có phẩm cấp quan giai, tất cả đãi ngộ giống với quan lại triều đình. Ví dụ như ngươi bây giờ, mới vừa vào Huyền Kiêu Vệ, chiếu theo quy định thì là cửu phẩm. Bổng mễ một năm là năm mươi lăm thạch, lương tháng là một nghìn lẻ năm mươi, lượng đồ ăn hai trăm năm mươi, chi phí tiêu dùng linh tinh hai trăm, phòng các [*] bốn trăm mười bảy văn, hai khoảnh ruộng, hai người hầu. Nếu như không cần tôi tớ thì có thể đổi thành tiền mặt, tính hai trăm văn mỗi người một tháng. Trừ những cái đó ra còn có y phục bốn mùa, ẩm thực các tiết khí dựa sự sắp xếp của triều đình năm đó và lấy đó làm chuẩn, nếu như lập công thì sẽ có những khoản thưởng khác.”
[*] Phòng các: Công trình tương tự một tòa nhà được ban cho võ quan thời xưa. Phòng các của một quan cửu phẩm có hai người hầu nhưng thường thì họ cũng không có mặt, tiền lương mỗi người một năm 417 văn.
Hàn Hiệt nói một tràng dài, sau đó mỉm cười mà nhìn về phía Minh Hoa Thường: “Còn có câu hỏi gì nữa không?”
Minh Hoa Thường múa bút như bay, nàng hài lòng mà nhìn vào lượng chữ trên giấy, sau đó nàng thu giấy lại, gấp gọn vào rồi nói: “Không còn câu hỏi gì nữa. Tạ Hàn tướng quân.”
Quả nhiên triều đình vẫn đáng tin hơn, trong bổng lộc có gạo, có ruộng, còn bao gồm cả ăn cả ở, thậm chí là còn phân nô bộc cho. Ngày mùng Tám tháng Chạp ban cháo cho nàng, ngày mùa Hè thì đưa đá tới cho nàng, ngày lễ tết thì còn có trợ cấp theo tiết khí, đã đến mức này rồi mà còn không hiểu thấu lòng người, không đáng tin hơn nam nhân à? Xin hãy cho nàng sống cuộc sống như thế cả đời này đi.
Hàn Hiệt yên lặng nhìn Minh Hoa Thường một cái, cố nhịn lại không nói chuyện, sau đó thì ông ta phất tay áo đứng dậy: “Nếu đã không có chuyện gì khác thì các ngươi cứ làm quen trước đi, ta có việc khác nên đi trước.”
Minh Hoa Thường vui vẻ nói: “Tướng quân đi thong thả, cẩn thận đường trơn!”
Giang Lăng thấy dáng vẻ nịnh nọt này của Minh Hoa Thường thì thật lòng không thể hiểu nổi: “Chút bổng lộc ấy có bao nhiêu đâu, e là còn chưa đắt bằng một bộ y phục của ngươi nữa đấy. Ngươi có cần vui vẻ đến mức này không?”
Minh Hoa Thường tức giận lườm hắn ta một cái: “Đây là do chính bản thân ta kiếm, có thể giống nhau được ư?”
Giang Lăng bị chặn họng đến nỗi nói không nên lời, Tạ Tế Xuyên đi đến bên cạnh Minh Hoa Thường, xoay người lại để nhìn chữ nàng viết trên giấy: “Thường Thường muội muội ghi chép cẩn thận thật đấy, không ngờ là muội lại viết lại hết được. Không ngờ Thường Thường lại là tiểu nương tử có chí khí như vậy, căn bản là sau này muội không cần Minh Hoa Chương nuôi đâu.”
“Tạ Tế Xuyên.” Minh Hoa Chương cũng thản nhiên đứng dậy, nhìn hắn ta với khuôn mặt vô cảm: “Nể mặt Hàn Hiệt có ở đây nên ta không muốn để cho người khác chế giễu, hôm nay ta đã nhịn ngươi nhiều lần lắm rồi. Ngươi còn chưa chịu để yên nữa à?”
“Thường Thường.” Tạ Tế Xuyên kéo ống tay áo Minh Hoa Thường, nói: “Muội nhìn sắc mặt của nhị huynh muội đi kìa, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Đừng có tới gần muội muội ta” lên trên mặt thôi đó. Ngươi cầm đao làm gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi à?”
Minh Hoa Thường vội ngăn Minh Hoa Chương lại: “Nhị huynh, nhị huynh, Tạ a huynh chỉ nói đùa thôi, là do huynh ấy muốn tốt cho huynh thôi mà.”
Minh Hoa Chương nhịn Tạ Tế Xuyên hết nổi thật rồi, nhưng Minh Hoa Thường vẫn luôn chắn trước người hắn ta, hắn sợ mình sẽ làm nàng bị thương nên vẫn luôn không dùng sức, và cuối cùng là đã bị Minh Hoa Thường kéo lại. Mà Tạ Tế Xuyên vẫn đang điên cuồng tìm đường chết, hắn ta hợp tay áo lại mà đứng sau lưng Minh Hoa Thường, khẽ cười mà chẳng hề sợ hãi gì: “Đúng vậy, đây là chuyện giữa ta và Thường Thường muội muội, liên quan gì tới ngươi?”
Minh Hoa Thường nghe thấy giọng nói của Tạ Tế Xuyên thì lại đau đầu, nàng vội ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài: “A huynh, muội leo núi cả một ngày rồi, muội mệt lắm! Huynh dẫn muội đi tìm chỗ ở được không?”
Giang Lăng ghét bỏ “A” một tiếng, xoa xoa da gà đã nổi lên đầy người: “Huynh muội các ngươi vẫn luôn ở chung với nhau như vậy à?”
Thật ra Nhậm Dao cũng thấy hơi ngọt ngấy, nhưng Giang Lăng đã nói như vậy rồi thì nàng ấy lại muốn phản đối. Nàng ấy liếc xéo Giang Lăng một cái rồi hỏi: “Chuyện giữa huynh muội người ta, ai cần ngươi lo?”
Minh Hoa Thường hơi ngượng ngùng, trước kia làm nũng thì không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt nhiều người như vậy, nàng mới phát hiện ra là khoảng cách giữa mình và Minh Hoa Chương quá sức gần gũi.
Cánh tay nàng vẫn còn ôm lấy tay Minh Hoa Chương, nàng không biết mình có nên thả ra không. Cũng may mà Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ trời quang trăng sáng, phong thái uyên thanh ngọc khiết ấy, hắn nắm chặt tay Minh Hoa Thường, không hề để tâm đến điều ấy mà chỉ nói: “Ta dẫn muội đi nghỉ ngơi.”
Minh Hoa Thường ngước mắt lên, nàng trông thấy ánh mắt sáng tựa sao trời của Minh Hoa Chương. Dù có người đang trêu chọc hắn, người nọ còn đang đứng ngay trước mặt hắn nữa, nhưng hắn vẫn thâm trầm như vực sâu, vững vàng tựa núi cao, trong nháy mắt, mọi suy đoán của người bên ngoài đều trở nên bẩn thỉu, không xứng đáng được dính lên người hắn.
Trái tim Minh Hoa Thường cũng yên ổn trở lại, khẽ “Vâng” một tiếng rồi để mặc cho Minh Hoa Chương dắt mình đi ra ngoài.
Hai người bọn họ đi ra ngoài, vừa hay đụng phải một nhóm người trước cổng hoa viên. Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi vào trong, người ở bên trong muốn đi ra, cũng là một nam một nữ.
Thiếu niên nhận ra có người đến, rất tự nhiên mà giơ tay bảo vệ nữ tử sau lưng mình: “Muội muội, cẩn thận.”
Minh Hoa Thường vô ý giương mắt, hai bên đối diện, bốn mắt chạm nhau.
Sau khi Minh Hoa Thường thấy rõ thiếu nữ được thiếu niên bảo vệ sau lưng thì con ngươi chợt co lại.
Tô Vũ Tễ?
Minh Hoa Thường nhìn về phía một thiếu niên khác, ánh mắt như ngây dại. Thiếu niên này trông không lớn lắm, mặc dù y phục mộc mạc nhưng được giặt rất sạch sẽ. Y đứng dưới bóng cây, dáng người thẳng tắp như tùng như bách, dung mạo tuấn tú, mang đến một loại nhuệ khí cứng cỏi mà lạnh lẽo.
Minh Hoa Thường biết đây là ai.
Cháu trai của Tôn ma ma, người thân của thiên kim thật ở nông thôn, cũng chính là huynh ruột của Minh Hoa Thường… Tô Hành Chỉ.
Cuối cùng thì câu nói này cũng đã khiến cho tất cả mọi người trầm mặc. Hàn Hiệt thấy bầu không khí hơi căng thẳng thì cười nói: “Trung lang tướng, bọn họ chỉ vừa mới tới đây thôi, vẫn còn là một đám chim non, sau này vẫn phải huấn luyện từ từ, đừng dọa bọn họ. Ta biết mấy người các ngươi đều có xuất thân tôn quý, từ nhỏ đã thấm nhuần nhân nghĩa lễ thư mà trưởng thành. Nhưng, kể từ đây trở về sau, trước hết, các ngươi phải thay đổi một quan niệm.”
“Giấu giếm, nói dối người bên cạnh cũng không phải là vì không tin, mà là vì để chịu trách nhiệm. Vì tín nghĩa của mình mà không để ý tới tính mạng của người khác là cái nghĩa của kẻ thất phu, vì tín niệm trong lòng mà bằng lòng bị người khác hiểu lầm, xuyên tạc, thậm chí nhục mạ, thì mới thật sự là cái nghĩa của quốc gia.”
Hàn Hiệt nói xong thì nhìn liếc qua những thiếu niên đang ngồi bên dưới, buông tiếng thở dài xuất phát từ tận đáy lòng: “Các ngươi đều là nhân tài do tự tay ta tìm ra được, ta hy vọng rằng, sẽ có một ngày nào đó ta có thể nhìn thấy các ngươi trưởng thành và trở thành trụ cột của đất nước.”
Minh Hoa Thường thầm bĩu môi trong lòng, Minh Hoa Chương đóng vai ác, Hàn Hiệt đóng vai tốt. Hai người này đã phối hợp lại để đánh một trận như vậy rồi, nếu bọn họ còn không vừa lòng thì có nghĩa là bọn họ không hiểu đạo lý, không phải là hạng người có tín có nghĩa.
Nhậm Dao vẫn có cảm giác mình đã bị chơi xỏ, nàng ấy hỏi: “Cho nên, việc các ngài bảo ta rời khỏi Thần Đô chỉ là một cuộc khảo sát thôi ư?”
“Tất nhiên là không phải thế rồi.” Hàn Hiệt nói: “Huyền Kiêu Vệ chưa nhàn rỗi đến mức đó đâu. Lý do để rời kinh đều là do Huyền Kiêu Vệ tỉ mỉ sắp đặt dựa trên tình hình của mỗi người các ngươi. Việc các ngươi gia nhập Huyền Kiêu Vệ có nghĩa là các ngươi sẽ có thân phận thứ hai. Nhưng các ngươi nhất định phải tiếp tục đóng vai chính bản thân mình cho thật tốt, không để cho bất kỳ một kẻ nào chú ý đến mình, tốt hơn hết là bề ngoài trông thường thường không có gì lạ, không có đặc điểm đặc biệt nào. Lý do các ngươi rời khỏi Thần Đô là giả, nhưng hành tung lại là thật. Sau này sẽ có người ngụy tạo dấu vết ở Trường An giúp các ngươi, rồi sau đó gửi tin tức theo định kỳ về Thần Đô.”
Hàn Hiệt nhìn về phía Nhậm Dao, nói: “Giống như Nhậm tiểu thư vậy. Hôm nay, trong thành Trường An [*] sẽ có một nữ tử xin vào võ quán, thường ngày cứ ru rú trong nhà, ham mê luyện võ. Huyền Kiêu Vệ sẽ vô ý truyền tin tức này đến tai Bình Nam Hầu lão phu nhân. Còn chuyện sau này phải che giấu trước mặt lão phu nhân thế nào thì phải xem chính bản thân ngươi đã.”
[*] Trong raw là Lạc Dương nhưng tác giả lấy lý do là đến Trường An học võ, vậy nên, mình xin sửa lại là “Trường An” thay vì “Lạc Dương” như trong raw nhé.
Minh Hoa Thường hiểu rõ, Trường An sẽ có thêm một nương tử tập võ, Đức Nghiệp quan cũng sẽ thêm một nữ quan, chẳng qua là, hai người kia không phải Nhậm Dao và Minh Hoa Thường. Còn về phần Giang Lăng… bản thân hắn là do phụ thân hắn đưa vào Huyền Kiêu Vệ. Chắc chắn Giang An Hầu cũng đã hiểu rõ, sẽ biết giả câm vờ điếc, thậm chí là ông ấy còn sẽ chủ động che giấu hành tung giúp cho Giang Lăng.
Minh Hoa Thường không nhịn được mà nói: “Vậy thì phiền toái quá.”
Không ngờ là Hàn Hiệt lại gật đầu, ông ta nói: “Không sai, lý do chuẩn bị cho ngươi là phức tạp nhất. Đức Nghiệp quan có quan hệ chặt chẽ với kinh thành, chỉ riêng việc dàn xếp giúp ngươi đã hao phí không ít nhân lực. Muốn một vị tiểu nương tử có gia cảnh giàu có, phụ mẫu yêu chiều như ngươi biến mất khỏi Thần Đô mà thần không biết quỷ không hay, thì thực sự là quá sức khó khăn.”
Minh Hoa Chương ở bên cạnh lạnh lùng nói tiếp: “Bình thường thì loại người này cũng sẽ không chịu suy nghĩ thật kỹ càng mà cứ nhất quyết phải gia nhập Huyền Kiêu Vệ.”
Minh Hoa Thường như mất tiếng ngay khắc ấy, nàng chỉ đành yên lặng cúi đầu giả điếc. Nàng cũng có muốn như thế đâu, nếu nàng là tiểu thư thật của Minh gia thì có điên nàng mới bỏ qua tháng ngày thoải mái chỉ để chạy tới đây chịu khổ, chịu nguy hiểm.
Giang Lăng bẻ ngón tay tính toán, rồi hắn ta nói: “Vì để huấn luyện ba người mới chúng ta mà phải thả ba nhân viên cũ đi đóng vai chúng ta, thêm cả việc có rất nhiều người ở trong bóng tối lặng lẽ truyền ra những tin tức giả, thế này thì không có lời lắm nhỉ?”
“Cho nên, các ngươi nhất định phải phát huy được năng lực của mình, năng lực ấy phải vượt xa một thám tử bình thường, chỉ có thế thì mới không phụ một phen trắc trở này.” Hàn Hiệt nhìn những người trẻ tuổi bên dưới một lượt, ông ta cười nói: “Ta tin chắc rằng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”
Minh Hoa Thường không dám ngẩng đầu lên, nàng chỉ lặng lẽ nhếch miệng. Xem ra là nàng sẽ phải khiến cho Hàn Hiệt thất vọng rồi, nàng vào Huyền Kiêu Vệ chỉ vì kiếm cơm, cho đến bây giờ, mục tiêu cao cả nhất trong cuộc đời nàng đã trở thành hiện thực rồi, cố gắng làm việc ấy à? Không có khả năng đó đâu, nàng chỉ làm qua loa qua quýt, miễn là đừng bị “đá” đi là được rồi.
Hàn Hiệt cũng không biết tiếng lòng của Minh Hoa Thường ngay trong thời khắc này, ông ta vẫn còn đang đắm chìm trong những kỳ vọng hết sức tươi đẹp, vẻ mặt ông ta cũng hòa nhã hơn rất nhiều, ông ta nói: “Trong kỳ khảo sát lần trước, biểu hiện của các ngươi đều vượt xa những gì ta mong muốn. Lúc đầu ta chỉ nghĩ rằng, các ngươi chỉ cần hỗ trợ cho Trung lang tướng một tay, không gây thêm phiền phức gì là đã không tệ rồi. Không ngờ là các ngươi lại độc lập tra ra chân tướng. Cho nên Huyền Kiêu Vệ đặc biệt thu nhận cả ba người các ngươi.”
Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng khẽ hỏi: “Hóa ra mỗi lần sát hạch chỉ chọn một người thật à?”
“Tùy vào lựa chọn của các ngươi.” Hàn Hiệt vẫn mang dáng vẻ rất dễ nói chuyện ấy, ông ta kiên nhẫn giải đáp: “Nếu như các ngươi đều chiến đấu một mình, tàn sát lẫn nhau thì người chiến thắng cuối cùng sẽ vượt qua kỳ sát hạch, sau này các ngươi cũng chấp hành nhiệm vụ một mình. Nếu như các ngươi lựa chọn hợp tác, thì một khi nhiệm vụ thất bại, sẽ không phân chia ưu khuyết điểm ra cho mỗi người, mà các ngươi sẽ bị đào thải cùng nhau. Rất ít trường hợp người mới hợp tác cùng nhau và có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi tất cả đã cùng thăng cấp, về sau, trong lúc huấn luyện, các ngươi sẽ được ngầm mặc định là một tổ, sẽ làm nhiệm vụ cùng nhau.”
“Kể từ khi Huyền Kiêu Vệ được thành lập cho tới nay, chỉ có ba tổ người mới là được thăng cấp cùng nhau.” Hàn Hiệt chỉ về phía đối diện, nói: “Một tổ là đội trưởng của các ngươi và Tạ Tế Xuyên, một tổ là một đôi huynh muội, tổ còn lại chính là ba người các ngươi.”
Hàn Hiệt vuốt râu, chậm rãi cười: “Nhưng thành viên của hai tổ kia đã có tình nghĩa thâm hậu từ trước, chỉ có ba người các ngươi là trước đó hoàn toàn không quen biết nhau, ấy vậy mà các ngươi vẫn có thể hợp tác mà không giấu giếm nhau một chút nào, thật đúng là xích tử chi tâm [*] mà.”
[*] Xích tử chi tâm dịch ra là cái tâm của em bé sơ sinh, bắt nguồn từ lời dạy của Mạnh Tử về phương pháp dưỡng tâm, luyện khí để tu dưỡng nên bậc quân tử. Em bé sơ sinh thì sẽ không có thất tình lục dục, đói thì đòi ăn, khát thì đòi uống, vô tư vô lự, không suy nghĩ tính toán, tâm không khởi lên một tư dục nào cả. Mình nghĩ, ở đây Hàn Hiệt đang muốn khen ba người họ tâm sáng trong, không vì lợi ích hay ham muốn mình mà chọn hại người khác. (Mình tham khảo từ wordpress “Triết học đời sống”, bài viết có tựa đề “Phương pháp dưỡng Tâm, luyện Khí của Mạnh Tử – Mạnh Tử chi Tâm học”, các bạn có thể tham khảo thêm nhé)
Tạ Tế Xuyên nghiêng đầu, tốt bụng phiên dịch cho bọn họ hiểu: “Ý của Hàn tướng quân là, các ngươi ngu nhất.”
Minh Hoa Thường há to miệng ra, không biết phải nói gì.
“Nói cũng đừng nói thẳng ra thế, làm mất hòa khí.” Hàn Hiệt cười nói: “Ba người các ngươi thật thà, Trung Lang tướng và Tạ Tế Xuyên lại quá đa nghi, vừa hay cho các ngươi ở chung với nhau để điều hòa lại. Sau này, năm người các ngươi sẽ hợp thành một tổ, tên là Huyền Vũ.”
Minh Hoa Thường nháy mắt mấy cái, có một loại cảm giác kỳ lạ, khó có thể nói ra thành lời. Giang Lăng nhoài người qua bàn, tới gần Minh Hoa Thường rồi hỏi nàng: “Có phải ông ta đang mắng chúng ta là rùa đen không?”
Giọng của Giang Lăng không phải là nhỏ, sau khi hắn ta nói xong thì cả phòng chợt yên tĩnh hẳn đi. Minh Hoa Thường lặng lẽ nhìn người đang ngồi ở ghế trên, âm thầm lườm Giang Lăng: “Đã bảo ngươi đọc nhiều sách vào rồi mà, tướng quân đang chúc chúng ta trường thọ đấy.”
Nhậm Dao cứng đờ xoay người qua, cố gắng vờ như không quen biết hai người này.
Mất mặt quá.
Hàn Hiệt không giữ nổi nụ cười nữa, ông ta nói: “Huyền Vũ là thần thú Quy Xà, cũng không được xem là rùa đen. Nhưng nếu các ngươi không thích thì đổi tên với một tổ khác cũng được.”
“Không cần.” Minh Hoa Chương nâng bàn tay thon dài lên, hắn thản nhiên nói: “Huyền Vũ có ngụ ý không tồi, cứ chọn cái tên này đi.”
“Đúng vậy.” Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm rồi nói: “Làm nghề này trường thọ, điềm báo này may mắn quá ấy chứ.”
Giang Lăng vẫn còn muốn biểu đạt sự bất mãn với việc làm rùa đen, Minh Hoa Thường nhanh tay nhanh mắt nhét trái cây vào trong miệng hắn ta để ngăn hắn ta lại. Khóe mắt Hàn Hiệt giật giật, vẫn giữ được phong độ, lại tiếp tục nói: “Để cho an toàn thì mỗi người các ngươi đều phải có một danh hiệu, sau này thư từ qua lại trong Huyền Kiêu Vệ chỉ dùng danh hiệu chứ không nói tên thật ra.”
Minh Hoa Chương nói: “Cũng tốt. Lúc trước ta và Tạ Tế Xuyên đã có danh hiệu rồi, ta là Nam Đẩu, hắn là Nguy Nguyệt. Các ngươi nhớ kỹ đấy, sau này nhìn thấy ký hiệu sáu ngôi sao hình Nam Đẩu hoặc là chim én thì đó là ám hiệu do một trong hai người chúng ta để lại.”
Giang Lăng “Ồ” một tiếng, hỏi Tạ Tế Xuyên: “Ngươi là Nguy Nguyệt, vậy thì tại sao ký hiệu của ngươi lại là chim én chứ không phải mặt trăng?”
Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng hiểu cảm giác trước kia của mọi người khi nhìn nàng, sự không có văn hóa của Giang Lăng làm người ta thấy vô cùng xấu hổ. Minh Hoa Thường nhỏ giọng nhắc nhở hắn ta: “Danh hiệu của Tạ a huynh đến từ tên của một chòm sao… Nguy Túc, Nguy Nguyệt Yến, cho nên vẽ chim én.”
Giang Lăng “À” một tiếng, trông vẻ mặt thì có vẻ như là hắn ta vẫn chưa hiểu. Tạ Tế Xuyên cười nhìn sang Minh Hoa Thường: “Muội muội hiểu ta thật đấy. Ban đầu nhị huynh của muội cũng đoán sai, tưởng là ý của “Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến” [*] đấy.”
[*] Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến: Câu thơ trong bài thơ Ô Y Hạng của Lưu Tích Vũ. Dịch nghĩa: Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước.
Ấy thế mà nàng lại vượt qua cả Minh Hoa Chương cơ à? Minh Hoa Thường còn chưa kịp lo sợ thì Minh Hoa Chương đã lạnh lùng ngắt lời: “Muội muội là từ để cho ngươi gọi à?”
Tạ Tế Xuyên chán nản lườm Minh Hoa Chương một cái: “Ngươi cứ giả vờ đứng đắn đi, chẳng thú vị gì cả.”
Minh Hoa Thường xấu hổ, nàng vội vã cười nói: “Không sao, không sao, Tạ a huynh muốn gọi thế nào cũng được. Nhưng Nguy Túc chủ Thu, vạn vật khô héo, ý chỉ trạng thái xác xơ tiêu điều, lại kết hợp với chữ Nguyệt thì có phần hơi lạnh lẽo quá.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày, ý cười hiển hiện trong ánh mắt hắn ta: “Hoa Thường muội muội thật là hiểu ta, ta bắt đầu nghi ngờ muội bị ôm nhầm, có khi, thật ra muội mới là muội muội của ta ấy.”
Tim Minh Hoa Thường giật thót một cái, không thể không chế được biểu cảm trên gương mặt mình, suýt thì nàng đã nghĩ rằng Tạ Tế Xuyên cũng biết gì đó. Mà, một cây bút nhanh chóng phi từ trên không trung xuống, Tạ Tế Xuyên nghiêng người, hai ngón tay kẹp lấy cán bút, cười nói: “Cảnh Chiêm, ngươi làm thế này là có hơi vô lý rồi đấy. Ta gọi muội muội thì ngươi không vui, ta gọi tên muội ấy ngươi cũng không vui. Có phải là, bất kể kẻ nào tiếp cận nhị nương nhà ngươi thì ngươi cũng phải ngăn cản lại hết phải không?”
Sự việc bất ngờ này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, Minh Hoa Thường nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình, nàng cười nói: “Không sao, về sau chúng ta đã thành đồng đội rồi, không cần phải chú ý những nghi thức xã giao này đâu. Huống hồ chi, ta còn mong đợi Tạ a huynh chỉ dạy cho ta đấy. Nếu như Tạ a huynh không chê thì cứ gọi ta là Thường Thường giống Giang Lăng và Nhậm tỷ tỷ là được rồi.”
Minh Hoa Chương lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Muội muội của ngươi đã đồng ý rồi, ai cần ngươi lo đâu.” Tạ Tế Xuyên trợn mắt lườm Minh Hoa Chương một cái, sau đó hắn ta mỉm cười nhìn sang Minh Hoa Thường: “Thường Thường nghe hay đấy, có phải là lấy từ “Thường thường giả hoa, vân kỳ hoàng hĩ” không?”
Mắt Minh Hoa Thường lóe sáng, gật đầu liên tục: “Tạ a huynh thật là uyên bác, chính là bài thơ này đấy.”
Hàn Hiệt sắp không nhìn nổi nữa rồi, ông ta ho một tiếng rồi nói: “Sau này các ngươi sẽ cùng ăn cùng ở sớm chiều gặp nhau, có rất nhiều thời gian để nối kết tình cảm, chi bằng cứ bàn chính sự xong trước đã?”
Minh Hoa Thường vội lên tiếng, nàng cúi đầu ngoan ngoãn nghĩ danh hiệu. Minh Hoa Chương ngồi trên ghế thủ tịch, nhắm mắt lại, nghiêng mặt nhìn về phía Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên phát hiện ánh mắt của hắn thì chớp chớp mắt rồi cười cười.
Cuối cùng, Nhậm Dao lấy danh hiệu là Thất Sát, ám hiệu là một cây thương. Giang Lăng lấy danh hiệu là Kim Ngưu, ám hiệu là một con trâu, lý do rất đơn giản, tụ tài.
Thẩm mỹ của hắn vẫn đơn giản như vậy, thẳng thắn, phú quý.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại mỗi mình Minh Hoa Thường, nàng cảm thấy mạch suy nghĩ đặt tên của Giang Lăng cũng không tồi, thế là vui sướng lên tiếng: “Vậy gọi ta là Thọ Tinh đi.”
Cả căn phòng như chìm vào không gian tĩnh lặng. Minh Hoa Thường nói: “Cái tên Thọ Tinh này có nhiều phúc mà! Các ngươi thấy nó không hay à?”
Theo lý thuyết thì Minh Hoa Thường muốn đặt tên gì cũng được cả, nhưng thật lòng là mấy người còn lại không thể che giấu lương tâm mình lại mà khen hay được. Minh Hoa Thường nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của bọn họ, có vẻ như nàng vô cùng thấu hiểu lòng người, lại nói tiếp: “Không thì đổi thành Phúc Tinh đi? Hay là Lộc Tinh nhé?”
Hàn Hiệt bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của mình, ông ta luôn cảm thấy đầu óc mấy người mà mình nhặt về được này không bình thường. Hàn Hiệt vẫn còn có việc khác, thực sự không muốn lãng phí thời gian với họ nữa, bèn nói: “Những cái tên này đều rất tốt, nhưng ta có một cái hợp với ngươi hơn cả. Ngươi và Minh Trung Lang tướng là cặp sinh đôi long phượng hiếm gặp, lại trùng hợp cùng ở trong Huyền Kiêu Vệ, duyên phận như thế mà bỏ lỡ thì tiếc lắm. Nghe nói Trung Lang tướng được xưng là Ngọc lang của Minh gia, huynh muội các ngươi gọi là Song Bích, thế nào?”
Minh Hoa Thường cảm thấy danh hiệu này cũng được, quý báu, đáng tiền, còn dễ nghe nữa chứ. Ánh mắt nàng sáng lên, lúc nhìn sang Minh Hoa Chương thì nàng chợt khựng lại: “Nhưng mà nhị huynh đã có danh hiệu rồi.”
“Sửa lại là được.” Hàn Hiệt nhìn về phía Minh Hoa Chương: “Ý ngươi thì sao?”
Tên gọi chỉ là vật ngoài thân, huống chi đó chỉ là một danh hiệu, Minh Hoa Chương nói: “Ta không có ý kiến gì. Nhưng như vậy thì có lộ liễu quá hay không?”
Trong kinh thành cũng chỉ có lác đác vài cặp sinh đôi thôi, sinh đôi long phượng thì lại chỉ có mỗi mình nhà bọn họ. Một khi danh hiệu này bị lộ ra thì nó sẽ trở thành một đòn uy hiếp trí mạng với Minh Hoa Thường.
Hàn Hiệt nở nụ cười chứa đầy ẩn ý: “Lúc giả làm thật thì có là thật cũng thành giả, đấy mới gọi là yểm hộ.”
Minh Hoa Chương ngẫm nghĩ, thấy lời Hàn Hiệt nói có lý, rõ ràng nhất lại chính là an toàn nhất, bèn đồng ý. Hàn Hiệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hôm nay các ngươi mới tới, đi xem chỗ ở trước đi cho quen đường, ngày mai bắt đầu huấn luyện. Mặc dù các ngươi đều có thiên phú nhưng vẫn còn non nớt lắm, không mài giũa thì không thành tài được. Còn có vấn đề gì nữa không?”
Hàn Hiệt nói mấy câu này chỉ đơn giản là vì khách sáo thôi, ông ta đã chuẩn bị đứng dậy rồi, không ngờ là cũng có người không có mắt thật, người nọ giơ tay lên. Hàn Hiệt nhìn sang, cười hỏi: “Sao thế?”
Minh Hoa Thường nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả. Chỉ là… Không biết lương tháng và đãi ngộ như thế nào?”
Lần này Hàn Hiệt đã bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của mình thật rồi. Ông ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Huyền Kiêu Vệ cũng có phẩm cấp quan giai, tất cả đãi ngộ giống với quan lại triều đình. Ví dụ như ngươi bây giờ, mới vừa vào Huyền Kiêu Vệ, chiếu theo quy định thì là cửu phẩm. Bổng mễ một năm là năm mươi lăm thạch, lương tháng là một nghìn lẻ năm mươi, lượng đồ ăn hai trăm năm mươi, chi phí tiêu dùng linh tinh hai trăm, phòng các [*] bốn trăm mười bảy văn, hai khoảnh ruộng, hai người hầu. Nếu như không cần tôi tớ thì có thể đổi thành tiền mặt, tính hai trăm văn mỗi người một tháng. Trừ những cái đó ra còn có y phục bốn mùa, ẩm thực các tiết khí dựa sự sắp xếp của triều đình năm đó và lấy đó làm chuẩn, nếu như lập công thì sẽ có những khoản thưởng khác.”
[*] Phòng các: Công trình tương tự một tòa nhà được ban cho võ quan thời xưa. Phòng các của một quan cửu phẩm có hai người hầu nhưng thường thì họ cũng không có mặt, tiền lương mỗi người một năm 417 văn.
Hàn Hiệt nói một tràng dài, sau đó mỉm cười mà nhìn về phía Minh Hoa Thường: “Còn có câu hỏi gì nữa không?”
Minh Hoa Thường múa bút như bay, nàng hài lòng mà nhìn vào lượng chữ trên giấy, sau đó nàng thu giấy lại, gấp gọn vào rồi nói: “Không còn câu hỏi gì nữa. Tạ Hàn tướng quân.”
Quả nhiên triều đình vẫn đáng tin hơn, trong bổng lộc có gạo, có ruộng, còn bao gồm cả ăn cả ở, thậm chí là còn phân nô bộc cho. Ngày mùng Tám tháng Chạp ban cháo cho nàng, ngày mùa Hè thì đưa đá tới cho nàng, ngày lễ tết thì còn có trợ cấp theo tiết khí, đã đến mức này rồi mà còn không hiểu thấu lòng người, không đáng tin hơn nam nhân à? Xin hãy cho nàng sống cuộc sống như thế cả đời này đi.
Hàn Hiệt yên lặng nhìn Minh Hoa Thường một cái, cố nhịn lại không nói chuyện, sau đó thì ông ta phất tay áo đứng dậy: “Nếu đã không có chuyện gì khác thì các ngươi cứ làm quen trước đi, ta có việc khác nên đi trước.”
Minh Hoa Thường vui vẻ nói: “Tướng quân đi thong thả, cẩn thận đường trơn!”
Giang Lăng thấy dáng vẻ nịnh nọt này của Minh Hoa Thường thì thật lòng không thể hiểu nổi: “Chút bổng lộc ấy có bao nhiêu đâu, e là còn chưa đắt bằng một bộ y phục của ngươi nữa đấy. Ngươi có cần vui vẻ đến mức này không?”
Minh Hoa Thường tức giận lườm hắn ta một cái: “Đây là do chính bản thân ta kiếm, có thể giống nhau được ư?”
Giang Lăng bị chặn họng đến nỗi nói không nên lời, Tạ Tế Xuyên đi đến bên cạnh Minh Hoa Thường, xoay người lại để nhìn chữ nàng viết trên giấy: “Thường Thường muội muội ghi chép cẩn thận thật đấy, không ngờ là muội lại viết lại hết được. Không ngờ Thường Thường lại là tiểu nương tử có chí khí như vậy, căn bản là sau này muội không cần Minh Hoa Chương nuôi đâu.”
“Tạ Tế Xuyên.” Minh Hoa Chương cũng thản nhiên đứng dậy, nhìn hắn ta với khuôn mặt vô cảm: “Nể mặt Hàn Hiệt có ở đây nên ta không muốn để cho người khác chế giễu, hôm nay ta đã nhịn ngươi nhiều lần lắm rồi. Ngươi còn chưa chịu để yên nữa à?”
“Thường Thường.” Tạ Tế Xuyên kéo ống tay áo Minh Hoa Thường, nói: “Muội nhìn sắc mặt của nhị huynh muội đi kìa, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Đừng có tới gần muội muội ta” lên trên mặt thôi đó. Ngươi cầm đao làm gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi à?”
Minh Hoa Thường vội ngăn Minh Hoa Chương lại: “Nhị huynh, nhị huynh, Tạ a huynh chỉ nói đùa thôi, là do huynh ấy muốn tốt cho huynh thôi mà.”
Minh Hoa Chương nhịn Tạ Tế Xuyên hết nổi thật rồi, nhưng Minh Hoa Thường vẫn luôn chắn trước người hắn ta, hắn sợ mình sẽ làm nàng bị thương nên vẫn luôn không dùng sức, và cuối cùng là đã bị Minh Hoa Thường kéo lại. Mà Tạ Tế Xuyên vẫn đang điên cuồng tìm đường chết, hắn ta hợp tay áo lại mà đứng sau lưng Minh Hoa Thường, khẽ cười mà chẳng hề sợ hãi gì: “Đúng vậy, đây là chuyện giữa ta và Thường Thường muội muội, liên quan gì tới ngươi?”
Minh Hoa Thường nghe thấy giọng nói của Tạ Tế Xuyên thì lại đau đầu, nàng vội ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài: “A huynh, muội leo núi cả một ngày rồi, muội mệt lắm! Huynh dẫn muội đi tìm chỗ ở được không?”
Giang Lăng ghét bỏ “A” một tiếng, xoa xoa da gà đã nổi lên đầy người: “Huynh muội các ngươi vẫn luôn ở chung với nhau như vậy à?”
Thật ra Nhậm Dao cũng thấy hơi ngọt ngấy, nhưng Giang Lăng đã nói như vậy rồi thì nàng ấy lại muốn phản đối. Nàng ấy liếc xéo Giang Lăng một cái rồi hỏi: “Chuyện giữa huynh muội người ta, ai cần ngươi lo?”
Minh Hoa Thường hơi ngượng ngùng, trước kia làm nũng thì không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt nhiều người như vậy, nàng mới phát hiện ra là khoảng cách giữa mình và Minh Hoa Chương quá sức gần gũi.
Cánh tay nàng vẫn còn ôm lấy tay Minh Hoa Chương, nàng không biết mình có nên thả ra không. Cũng may mà Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ trời quang trăng sáng, phong thái uyên thanh ngọc khiết ấy, hắn nắm chặt tay Minh Hoa Thường, không hề để tâm đến điều ấy mà chỉ nói: “Ta dẫn muội đi nghỉ ngơi.”
Minh Hoa Thường ngước mắt lên, nàng trông thấy ánh mắt sáng tựa sao trời của Minh Hoa Chương. Dù có người đang trêu chọc hắn, người nọ còn đang đứng ngay trước mặt hắn nữa, nhưng hắn vẫn thâm trầm như vực sâu, vững vàng tựa núi cao, trong nháy mắt, mọi suy đoán của người bên ngoài đều trở nên bẩn thỉu, không xứng đáng được dính lên người hắn.
Trái tim Minh Hoa Thường cũng yên ổn trở lại, khẽ “Vâng” một tiếng rồi để mặc cho Minh Hoa Chương dắt mình đi ra ngoài.
Hai người bọn họ đi ra ngoài, vừa hay đụng phải một nhóm người trước cổng hoa viên. Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi vào trong, người ở bên trong muốn đi ra, cũng là một nam một nữ.
Thiếu niên nhận ra có người đến, rất tự nhiên mà giơ tay bảo vệ nữ tử sau lưng mình: “Muội muội, cẩn thận.”
Minh Hoa Thường vô ý giương mắt, hai bên đối diện, bốn mắt chạm nhau.
Sau khi Minh Hoa Thường thấy rõ thiếu nữ được thiếu niên bảo vệ sau lưng thì con ngươi chợt co lại.
Tô Vũ Tễ?
Minh Hoa Thường nhìn về phía một thiếu niên khác, ánh mắt như ngây dại. Thiếu niên này trông không lớn lắm, mặc dù y phục mộc mạc nhưng được giặt rất sạch sẽ. Y đứng dưới bóng cây, dáng người thẳng tắp như tùng như bách, dung mạo tuấn tú, mang đến một loại nhuệ khí cứng cỏi mà lạnh lẽo.
Minh Hoa Thường biết đây là ai.
Cháu trai của Tôn ma ma, người thân của thiên kim thật ở nông thôn, cũng chính là huynh ruột của Minh Hoa Thường… Tô Hành Chỉ.
Danh sách chương