Minh Hoa Chương vội nhìn về phía phát ra những âm thanh huyên náo, quả thật là thế, ở hướng mặt trời chiếu rọi xuống, có một bóng dáng màu trắng đang vừa nhảy nhót vừa chạy về phía hắn, ánh nắng mùa thu chiếu xuống người nàng, khiến dáng hình nàng mông lung tựa như linh hạc trong núi: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Thường chạy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương vươn tay ra đỡ được nàng, nhưng sắc mặt hắn chẳng có lấy chút độ ấm nào. Ánh mắt hắn lạnh băng, sắc lạnh như sương tuyết, khí chất quanh người như đủ sức khiến ngọc vỡ băng tan, nghiêm nghị mạnh mẽ: “Càn quấy, sao muội lại tới đây?”
Càng ngày nàng càng to gan, còn chưa tìm được hung thủ mà nàng đã dám chạy đến khu vực xảy ra vụ án, nếu như hung thủ ở gần đây thật thì hắn biết làm thế nào bây giờ? Nha dịch không ngờ là Thiếu doãn lại tức giận đến thế, gã lúng ta lúng túng, không dám nói lời nào. Nhưng có vẻ như muội muội của Thiếu doãn lại chẳng hề sợ hắn, ánh mắt nàng sáng lấp la lấp lánh, vừa thoải mái vừa hào phóng dành lời chào hỏi đến cho mọi người: “Các vị vất vả rồi, ta là muội muội của Minh Thiếu doãn của các vị, các vị cứ gọi ta là nhị nương là được. Nghe bách tính nói các vị đã đến đây lâu lắm rồi, hôm nay trời lại còn lạnh như thế nữa, đã khó cho các vị khi phải chống đỡ cái giá lạnh để tra án rồi. Có các vị quả đúng là phúc của bách tính Trường An. Ta đã mua một ít đồ nóng và cháo nóng, muốn đưa cho các vị để nâng cao tinh thần. Chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, chưa đủ để bày tỏ hết tấm lòng. Nhị huynh của ta vừa mới đến cách đây không lâu, huynh ấy không thích nói chuyện, sau này, mong các vị quan tâm đến huynh ấy.”
Nha dịch đã bị cái lạnh “quấn lấy” suốt cả một buổi sáng, chợt nghe thấy có người đưa đồ ăn nóng và cháu nóng tới, ánh mắt họ đều sáng rực lên. Bên chỗ xe ngựa, Chiêu Tài đang chia đồ ăn cho người ta, có bánh Hồ, bánh bao, bánh chiên, bánh hấp… Đều là mấy món đồ ăn sáng thường thấy ở chợ, chúng không quá tinh xảo, đẹp mắt nhưng bù lại lại có số lượng lớn, ai cũng được ăn no, còn nóng hôi nóng hổi nữa.
Tướng mạo của Minh Hoa Thường ngọt ngào tươi sáng, chưa nói đã cười, nàng lại còn đưa đồ ăn sáng tới cho bọn họ nữa, bấy giờ, vẻ mặt của đám nha dịch đều đã dịu lại. Minh Hoa Thường lại cười nói thêm mấy lời khách sáo, lớn tuổi thì gọi là “tiền bối”, trẻ tuổi thì gọi là “huynh đài”. Chẳng mấy chốc, mặt ai nấy đều rạng rỡ ý cười. Minh Hoa Chương đứng phía sau, hắn lặng lẽ nhìn nàng làm hết những việc ấy một cách thuận lợi, suôn sẻ, như cá gặp nước. Có thể nói là, so với hắn, nàng ở trong phủ Kinh Triệu còn thoải mái hơn nhiều.
Sau khi mọi người cầm theo đồ ăn, đồ uống mà đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, Minh Hoa Thường như vừa làm ảo thuật, nàng lấy một ly nước bách thảo từ sau lưng ra, cười nhẹ nhàng và đưa nó cho Minh Hoa Chương: “Nhị huynh phá án vất vả rồi, huynh uống trước ly nước ủ ấm người đi.”
Minh Hoa Chương liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nhận lấy nước uống nóng hổi ấy, hắn nói: “Muội cũng biết mua chuộc lòng người đấy.”
“Người ta gọi đây là cách đối nhân xử thế mà!” Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Làm việc chính là làm người, muốn làm được việc thì lúc nào cũng phải có quan hệ tốt với những người bên cạnh mình. Huynh vừa nhậm chức Thiếu doãn, còn chưa quen thuộc với ai mà đã phải điều tra một vụ án nghiêm trọng như vậy, thế nên, chắc chắn là không thể thiếu đi sự giúp đỡ của những người cũ trong nha môn rồi. Muội không giúp gì được ở những vấn đề khác, chỉ có thể mang chút đồ ăn thức uống đến cho các huynh thôi.”
Mặc dù mang đồ đến chỉ là một hành động rất nhỏ thôi, nhưng đây quả đúng là cách lôi kéo lòng người nhanh nhất. Đến cả Minh Hoa Chương cũng thế, sau khi nhấp một ngụm nước bách thảo, hắn cũng không còn cách nào tức giận với nàng nữa.
Nhân lúc bây giờ đang không có ai, Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, huynh điều tra thế nào rồi?”
Minh Hoa Chương chỉ về phía rừng rậm tĩnh lặng ở phía sau, nói: “Đây là hiện trường vụ án của Hoàng Thái Vi mà ta vừa cho người tái hiện lại, bốn năm trước, nàng ta được người ta phát hiện ra ở đây. Ngoại trừ thi thể và thời tiết ra, về phần những thứ khác, nếu có thể bày ra thì đều đã được bày ra hết rồi.”
Đây là một cánh rừng yên tĩnh và vắng vẻ, không khí tràn ngập sự ẩm ướt của năm tháng, xem ra cũng ít khi có người lui tới. Minh Hoa Thường đi theo sau Minh Hoa Chương, họ vào trong rừng để xem xét hiện trường.
Việc nữ nhi của Tế tửu Quốc Tử Giám bị sát hại đã gây ra một sự náo động vô cùng to lớn, cho nên, có rất nhiều người ấn tượng mạnh mẽ về vụ việc này. Theo như lời nha dịch miêu tả, lúc được phát hiện, Hoàng Thái Vi ngã ở bên cây, mắt nàng ấy trợn to, nét mặt dữ tợn, trang phục lộn xộn, từ đầu gối chân phải trở xuống máu thịt be bét, trên mặt đất toàn là thịt vụn, phần xương bên trong thì lại không thấy đâu.
Minh Hoa Thường nhìn phạm vi thi thể được phác họa ra trên mặt đất, như thể là có thể tưởng tượng ra được tình hình lúc đó. Nàng hỏi: “Nhị huynh, xương người dễ lóc lắm à?”
Minh Hoa Chương nói: “Phải xem thử xem người ra tay là ai đã. Nếu như là “tay mơ” thì rất khó để chặt đứt xương đùi của người, dù con dao có sắc bén đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng sẽ bị kinh lạc, xương sụn bị mắc kẹt. Nhưng nếu như người đó là “tay lão luyện”, thì chỉ cần chặt đứt phần gân mềm ở vị trí quan trọng, là đã có thể rút xương ra ngoài một cách hoàn hảo mà không làm hư hại gì.”
Minh Hoa Thường hít vào một hơi, đầu gối nàng bắt đầu nhức mỏi: “Ngoại trừ xương ống chân ra thì còn bộ phận nào bị tổn thương nữa không?”
“Hoàng Thái Vi là nữ nhi của Tế tửu, không có ai dám nhìn vào thân thể của nàng ta, có vết thương khác hay không thì không thể biết rõ được. Nhưng nha dịch đã nói rằng, gã từng thấy những vết xanh tím hằn trên cổ tay của Hoàng Thái Vi, có lẽ nàng ta đã bị dây thừng trói nên mới hằn ra được những vết tích ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dùng dây thừng để trói, vậy thì chứng tỏ hung thủ muốn khống chế nàng ấy trước chứ không muốn ra tay giết nàng ấy ngay… Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng hỏi: “Vậy nha hoàn của nàng ấy thì sao?”
“Ta cũng từng nghĩ đến điều này rồi.” Minh Hoa Chương nói: “Hoàng Thái Vi là nữ nhi của Tế tửu, khi đi ra ngoài, chắc chắn là không thể có chuyện nàng ta không dẫn theo thị vệ. Cánh rừng này vừa xa xôi vừa yên tĩnh, cách cổng sau của chùa Phổ Độ một khoảng xa, nếu nàng ta không muốn thì rất khó để bắt nàng ta từ chùa ra đây, mà bắt trong tình thế “thần không biết quỷ không hay” lại càng khó nhằn hơn nữa. Ta nghi ngờ nàng ta có hẹn với người nào đó nên mới cắt đuôi người hầu, chỉ dẫn theo tỳ nữ vào trong rừng.”
Minh Hoa Thường gật đầu bày tỏ sự tán thành, rồi nàng lại nói: “Người đáng để nàng ấy cố tình đi ra khỏi thành mà gặp mặt trong rừng, có vẻ không giống một bằng hữu bình thường cho lắm. Nàng ấy có vị hôn phu hay là người trong lòng gì không ạ?”
“Trong lời khai không nhắc đến.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đã cho người đi điều tra các mối quan hệ xã giao của nàng ta, nhưng vì cũng qua bốn năm rồi, nên không thể tìm ra được khá nhiều nhân chứng năm ấy, chưa chắc là đã có thể hỏi ra được.”
Minh Hoa Thường thở dài theo lời hắn nói, điều quan trọng nhất khi phá án chính là tính “đúng lúc”. Bốn năm rồi, có rất nhiều nhân chứng và vật chứng đều đã bị “chôn vùi” trong thời gian, bây giờ lại còn muốn tra chân tướng nữa thì có khác nào đang “mò kim đáy biển” đâu. Hơn nữa, vụ án xảy ra sớm nhất mới là vụ án chiếm giữ vai trò quan trọng nhất.
Minh Hoa Thường hỏi: “Có thể tái hiện lại vụ án của nữ ăn mày như hôm nay không ạ?”
“Khó lắm.” Minh Hoa Chương nói: “Vụ án đó không được bất kỳ một ai để ý đến, đến cả hồ sơ ghi chép vụ án cũng không có. Ngỗ tác khâm liệm cho nữ ăn mày năm đó đã cáo lão hồi hương vào bốn năm trước, nếu muốn biết tình trạng thi thể thì phải đi đến quê hương của vị Ngỗ tác đó để tìm ông ấy.”
Dù tìm ra được quê quán của đối phương đi chăng nữa, thì năm năm ròng cũng đã trôi qua rồi, lão Ngỗ tác còn sống hay không là một chuyện, và ông ấy có thể nhớ ra được nữ ăn mày hay không lại là một chuyện khác. Minh Hoa Thường thở dài, cũng hiểu khả năng này xa vời đến nhường nào, nàng nói: “Nhị huynh, muội thấy ở đây cũng được rồi, chúng ta đến hiện trường mới nhất xem một chút đi.”
Cảnh tượng được tái hiện lại không thể sánh bằng hiện trường chân thực được, hoàn toàn không có chi tiết nào đáng giá để “đào bới” ra, chẳng thà cứ bắt đầu với vụ án mạng xảy ra gần đây nhất đi. Minh Hoa Chương gật đầu, hắn dẫn nàng ra ngoài cùng mình.
Người chết mới nhất, Sở Quân, qua đời trên đường cái, cách nơi này không xa. Trên đường đi, Minh Hoa Chương giới thiệu sơ lược thông tin người chết cho Minh Hoa Thường: “Sở Quân ở Di Hồng lâu tại phường Bình Khang, không cha mẹ, không người thân. Nàng ta tiếp khách quanh năm, cũng không có bạn hữu cố định. Người trong Di Hồng lâu nói rằng, vào ngày mùng Mười, nàng ta đã ra khỏi thành để đi thắp hương, cả tối không về, người trong lâu cho rằng nàng ta chỉ đi tiếp khách ở bên ngoài thôi nên cũng không xem đây là chuyện to tát gì. Sáng hôm sau, nghe nói là trên đường cái ngoài thành có người chết, tú bà nghe thấy người ta miêu tả trang phục của người chết thì mới ngờ ngợ có linh cảm, bấy giờ mới nghĩ đến khả năng đấy là Sở Quân. Sau đó, quan sai đưa người của Di Hồng lâu đến phân biệt thì đúng là nàng ta.”
Vừa nói chuyện vừa đi tới hiện trường như thế, hai người đã đến nơi khi nào không hay. Minh Hoa Chương ra hiệu: “Ban đầu thi thể của nàng ta nằm ở vị trí này. Nơi này là quan đạo, xe ngựa tới lui không ngừng, để người chết ở đây sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt, cho nên, sau khi kiểm tra thì ta cũng đã cho người đưa thi thể của Sở Quân đến nghĩa trang rồi.”
Khi Minh Hoa Thường thấy mấy vết máu đen đỏ vương vãi trên mặt đất, hai hàng lông mày của nàng bất giác nhíu chặt lại. Minh Hoa Chương cũng trông thấy, hắn thản nhiên đứng chắn trước mắt nàng, nói: “Sau khi bách tính báo án thì ta đã dẫn người đến đây ngay lập tức, có thể xem như là nhóm người đầu tiên nhìn thấy hiện trường, muội có gì muốn biết thì cứ hỏi thẳng ta là được, không cần đích thân nhìn xem đâu.”
Minh Hoa Thường lắc đầu, ra hiệu cho hắn biết là nàng không sao, nàng lại hỏi: “Lúc phát hiện ra, thi thể của nàng ấy trông thế nào?”
Dù đã từng được rèn luyện ở Huyền Kiêu Vệ, nhưng khi Minh Hoa Chương nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, thì hắn cũng chỉ có thể đánh giá như thế này mà thôi: “Vô cùng đẫm máu. Từ đầu gối trở xuống đều bị chặt đứt, thịt vụn và xương nát vương vãi khắp nơi, khắp nơi chỉ toàn là máu.”
Minh Hoa Thường chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà đã thấy khó chịu rồi. Mặc dù nàng đã từng tham gia vào mấy vụ án, nhưng mấy hung thủ trước đó đều khá là “biết tiết chế”, tuy kẻ nào cũng thẳng tay giết người nhưng đều ra tay chuẩn xác, vết thương của nạn nhân không hề lớn, không giống như lần này, nạn nhân đã bị hành hạ đến chết.
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Chân của nàng ấy bị thương khi còn sống hay là sau khi chết mới bị thương?”
Minh Hoa Chương nói: “Vết máu tập trung ở vùng này, không hề xuất hiện dấu vết của sự bám víu hay di chuyển, có lẽ là đã bị kẻ sát nhân chặt đứt sau khi chết.”
Minh Hoa Thường vô thức gật đầu, đột nhiên nàng ngẩn ra: “Không đúng, huynh nói là chặt đứt à?”
Minh Hoa Chương đáp một tiếng, hắn thấy hơi khó hiểu nên hỏi lại rằng: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Trên người nàng ấy có dấu vết bị xâm phạm không?”
Minh Hoa Chương chợt nhận ra nàng đang muốn nói gì, hắn bèn lắc đầu: “Không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy thì kỳ lạ quá.” Minh Hoa Thường lẩm bẩm: “Thủ đoạn khi giết người chỉ tiến bộ hơn chứ không hề thụt lùi so với trước, dù đã bốn năm trôi qua rồi, nhưng phương thức giết người cũng không thể thay đổi nhiều đến vậy mới đúng chứ nhỉ. Nhị huynh, huynh chắc chắn hung thủ của các vụ án là cùng một người ạ?”
Minh Hoa Chương cân nhắc một chút rồi mới nói: “Nghi ngờ này của muội cũng có lý. Trong hồ sơ của phủ Kinh Triệu ngầm thừa nhận hung thủ là một người, sau khi ta xem xong thì có ấn tượng, quả thật là cũng có phần võ đoán.”
Minh Hoa Thường sợ Minh Hoa Chương nghĩ nàng nghi ngờ hắn nên nàng lại vội nói: “Thật ra muội cũng không chắc nữa, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi. Nhị huynh, huynh có biết dáng vẻ của Sở Quân, Hoàng Thái Vi trông như thế nào không?”
Quả thật là Minh Hoa Chương không chú ý tới điểm này: “Vì sao muội lại hỏi chuyện này?”
“Trực giác ạ.” Minh Hoa Thường nói: “Thân phận của các cô nương này khác xa nhau, tạm thời không tìm ra được manh mối gì cho thấy bọn họ đã từng gặp nhau, cả việc giữa bọn họ và hung thủ có quan hệ gì với nhau hay không cũng thế, tạm thời chúng ta không biết được. Thế nên, có thể là những cô nương này có điểm chung nào đó nên mới bị hung thủ chọn ra.”
Trong các vụ án giết người, đa số đều là “vì tình sinh thù”. Không cần biết vụ án này trông có vẻ phức tạp đến mức nào, chỉ cần tìm kiếm manh mối dựa trên quan hệ của người chết thôi, nếu làm thế thì bao giờ cũng có thể tìm ra được kẻ tình nghi cả. Điều thật sự khó khăn khi tra án chính là kiểu giết người ngẫu nhiên.
Nếu hung thủ và người chết không có quan hệ tình cảm, cũng không có tranh chấp gì về mặt lợi ích, mà chỉ vì gặp nhau nên hắn ta mới “muốn giết là giết”, vậy thì việc tìm kiếm hung thủ chẳng khác nào đang “mò kim đáy bể” cả.
Bây giờ phủ Kinh Triệu lại đang đối mặt với vụ án không có nhân chứng, không có động cơ giết người, vụ án này như đẩy họ vào “biển rộng mênh mông” vậy. Bọn họ chỉ có thể tìm người có liên quan mà hỏi từng người một, từ việc hỏi thăm này mà gửi gắm chút hy vọng, rằng, họ sẽ có thể hỏi ra được chút manh mối nào đó.
Nhưng mà, chỉ nghĩ thôi thì cũng đã biết, nếu cứ “giăng lưới” theo kiểu không phân biệt chủ yếu và thứ yếu như thế này, thì khả năng “bắt được cá” nhỏ bé vô cùng. Lẽ nào hung thủ lại chạy ngược về hiện trường, chủ động chờ bọn họ tra hỏi hay sao?
Minh Hoa Chương nói: “Dáng vẻ của Sở Quân thì ta vẫn còn nhớ, sau khi về ta sẽ vẽ tướng mạo của nàng ta ra. Còn Hoàng Thái Vi thì phải hỏi người của bốn năm trước.”
Đám nha dịch thấy Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đứng trong rừng nói chuyện, bọn họ tưởng rằng Thiếu doãn đang nói chuyện nhà với muội muội của hắn, nên cũng biết điều mà không đi đến quấy rầy họ. Sau khi thấy Minh Hoa Chương vẫy tay, một đám nha dịch mới dám chạy qua và hỏi: “Thiếu doãn, ngài có gì dặn dò?”
Sau khi Minh Hoa Thường đưa đồ ăn thức uống tới, rõ ràng là đám nha dịch đã trở nên ân cần với Minh Hoa Chương hơn trước rất nhiều. Tất nhiên là Minh Hoa Chương cũng cảm nhận được sự khác biệt này, nhưng hắn chỉ bình tĩnh hỏi rằng: “Trong số các ngươi, có ai còn nhớ dáng vẻ của Hoàng Thái Vi không?”
Việc này… Có gã nha dịch gãi đầu, gã nói: “Lúc bọn ta tới thì nàng ấy đã chết rồi, chỉ còn nhớ là mặt mũi nàng ấy bầm dập, máu me khắp cả người, khi ấy còn ai chú ý tới tướng mạo của nàng ấy đâu?”
Cũng đúng, Minh Hoa Chương thầm than: “Xem ra là phải đi hỏi người của Hoàng gia rồi.”
Minh Hoa Chương đang định phái người đi mời Hoàng Tế tửu, chợt, phía trước ồn ào, có một vị quan viên mặc áo đỏ bước xuống ngựa, nện bước oai phong lẫm liệt mà đi về phía bên này. Minh Hoa Thường để ý thấy ánh mắt của Minh Hoa Chương đã tối đi, hắn cũng thu lại biểu cảm trên gương mặt mình, nàng thử hỏi: “Đây là…”
Minh Hoa Chương không biểu hiện rõ tâm tình, chỉ thản nhiên chào: “Kinh Triệu Doãn, Kê đại nhân.”
Minh Hoa Thường hiểu ra, hóa ra là quan cấp trên của Minh Hoa Chương. Dù gì thì nàng cũng là người “không phận sự” mà, lúc Minh Hoa Chương phá án mà lại đến “làm phiền” thì không hợp với chuẩn mực của triều đình cho lắm, thế là Minh Hoa Thường hạ giọng xuống thật nhỏ rồi nói: “Nhị huynh, vậy muội đi xem chùa Phổ Độ trước nhé, không làm phiền huynh và Kê đại nhân nữa. Khi nào huynh gần đi thì huynh nhớ gọi muội.”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì nhíu mày, nhưng Kinh Triệu Doãn đã bước thẳng về phía hắn đó, hắn không thể “thoát thân” được, chỉ đành liên tục nhắc nhở nàng rằng: “Ở chùa Phổ Độ thì nhớ chú ý an toàn, dẫn theo nha hoàn và thị vệ, để họ đi bên cạnh, đừng hành động một mình.”
Minh Hoa Thường gật đầu: “Muội biết rồi.”
Minh Hoa Thường nói xong thì vội chạy đi nhân lúc Kinh Triệu Doãn chưa bước tới. Chiêu Tài đứng bên cạnh xe ngựa mà nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nàng ấy cũng thấy Minh Hoa Thường quay lại, thế là vội nói: “Nương tử, ngài đã đi đâu vậy ạ?”
Minh Hoa Thường leo lên xe ngựa, đáp bừa: “Ta đi tìm Nhị huynh nói chuyện.”
Chiêu Tài nhíu mày, thật lòng là nàng ấy không thể nghĩ ra được, có chuyện gì mà hai người lại nói lâu thế nhỉ? Nàng ấy không nhịn được mà nói thầm thế này: “Hôm qua ngài mới đi gặp nhị lang, sao hôm nay ngài còn nhiều chuyện để nói với ngài ấy vậy? Ngài và nhị lang cũng thân thiết quá rồi đấy ạ.”
Minh Hoa Thường coi như không nghe thấy, cất giọng nói với xa phu: “Đi thôi, đến chùa Phổ Độ, cắm nén nhang cho Phật Tổ trong chùa.”
Thật sự là nàng rất muốn biết, hung thủ đã ra tay tàn nhẫn như thế rồi, vậy thì tại vì sao kẻ ấy lại chọn chùa Phổ Độ để hành động?
Minh Hoa Thường chạy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương vươn tay ra đỡ được nàng, nhưng sắc mặt hắn chẳng có lấy chút độ ấm nào. Ánh mắt hắn lạnh băng, sắc lạnh như sương tuyết, khí chất quanh người như đủ sức khiến ngọc vỡ băng tan, nghiêm nghị mạnh mẽ: “Càn quấy, sao muội lại tới đây?”
Càng ngày nàng càng to gan, còn chưa tìm được hung thủ mà nàng đã dám chạy đến khu vực xảy ra vụ án, nếu như hung thủ ở gần đây thật thì hắn biết làm thế nào bây giờ? Nha dịch không ngờ là Thiếu doãn lại tức giận đến thế, gã lúng ta lúng túng, không dám nói lời nào. Nhưng có vẻ như muội muội của Thiếu doãn lại chẳng hề sợ hắn, ánh mắt nàng sáng lấp la lấp lánh, vừa thoải mái vừa hào phóng dành lời chào hỏi đến cho mọi người: “Các vị vất vả rồi, ta là muội muội của Minh Thiếu doãn của các vị, các vị cứ gọi ta là nhị nương là được. Nghe bách tính nói các vị đã đến đây lâu lắm rồi, hôm nay trời lại còn lạnh như thế nữa, đã khó cho các vị khi phải chống đỡ cái giá lạnh để tra án rồi. Có các vị quả đúng là phúc của bách tính Trường An. Ta đã mua một ít đồ nóng và cháo nóng, muốn đưa cho các vị để nâng cao tinh thần. Chỉ là chút lòng thành nho nhỏ, chưa đủ để bày tỏ hết tấm lòng. Nhị huynh của ta vừa mới đến cách đây không lâu, huynh ấy không thích nói chuyện, sau này, mong các vị quan tâm đến huynh ấy.”
Nha dịch đã bị cái lạnh “quấn lấy” suốt cả một buổi sáng, chợt nghe thấy có người đưa đồ ăn nóng và cháu nóng tới, ánh mắt họ đều sáng rực lên. Bên chỗ xe ngựa, Chiêu Tài đang chia đồ ăn cho người ta, có bánh Hồ, bánh bao, bánh chiên, bánh hấp… Đều là mấy món đồ ăn sáng thường thấy ở chợ, chúng không quá tinh xảo, đẹp mắt nhưng bù lại lại có số lượng lớn, ai cũng được ăn no, còn nóng hôi nóng hổi nữa.
Tướng mạo của Minh Hoa Thường ngọt ngào tươi sáng, chưa nói đã cười, nàng lại còn đưa đồ ăn sáng tới cho bọn họ nữa, bấy giờ, vẻ mặt của đám nha dịch đều đã dịu lại. Minh Hoa Thường lại cười nói thêm mấy lời khách sáo, lớn tuổi thì gọi là “tiền bối”, trẻ tuổi thì gọi là “huynh đài”. Chẳng mấy chốc, mặt ai nấy đều rạng rỡ ý cười. Minh Hoa Chương đứng phía sau, hắn lặng lẽ nhìn nàng làm hết những việc ấy một cách thuận lợi, suôn sẻ, như cá gặp nước. Có thể nói là, so với hắn, nàng ở trong phủ Kinh Triệu còn thoải mái hơn nhiều.
Sau khi mọi người cầm theo đồ ăn, đồ uống mà đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, Minh Hoa Thường như vừa làm ảo thuật, nàng lấy một ly nước bách thảo từ sau lưng ra, cười nhẹ nhàng và đưa nó cho Minh Hoa Chương: “Nhị huynh phá án vất vả rồi, huynh uống trước ly nước ủ ấm người đi.”
Minh Hoa Chương liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nhận lấy nước uống nóng hổi ấy, hắn nói: “Muội cũng biết mua chuộc lòng người đấy.”
“Người ta gọi đây là cách đối nhân xử thế mà!” Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Làm việc chính là làm người, muốn làm được việc thì lúc nào cũng phải có quan hệ tốt với những người bên cạnh mình. Huynh vừa nhậm chức Thiếu doãn, còn chưa quen thuộc với ai mà đã phải điều tra một vụ án nghiêm trọng như vậy, thế nên, chắc chắn là không thể thiếu đi sự giúp đỡ của những người cũ trong nha môn rồi. Muội không giúp gì được ở những vấn đề khác, chỉ có thể mang chút đồ ăn thức uống đến cho các huynh thôi.”
Mặc dù mang đồ đến chỉ là một hành động rất nhỏ thôi, nhưng đây quả đúng là cách lôi kéo lòng người nhanh nhất. Đến cả Minh Hoa Chương cũng thế, sau khi nhấp một ngụm nước bách thảo, hắn cũng không còn cách nào tức giận với nàng nữa.
Nhân lúc bây giờ đang không có ai, Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, huynh điều tra thế nào rồi?”
Minh Hoa Chương chỉ về phía rừng rậm tĩnh lặng ở phía sau, nói: “Đây là hiện trường vụ án của Hoàng Thái Vi mà ta vừa cho người tái hiện lại, bốn năm trước, nàng ta được người ta phát hiện ra ở đây. Ngoại trừ thi thể và thời tiết ra, về phần những thứ khác, nếu có thể bày ra thì đều đã được bày ra hết rồi.”
Đây là một cánh rừng yên tĩnh và vắng vẻ, không khí tràn ngập sự ẩm ướt của năm tháng, xem ra cũng ít khi có người lui tới. Minh Hoa Thường đi theo sau Minh Hoa Chương, họ vào trong rừng để xem xét hiện trường.
Việc nữ nhi của Tế tửu Quốc Tử Giám bị sát hại đã gây ra một sự náo động vô cùng to lớn, cho nên, có rất nhiều người ấn tượng mạnh mẽ về vụ việc này. Theo như lời nha dịch miêu tả, lúc được phát hiện, Hoàng Thái Vi ngã ở bên cây, mắt nàng ấy trợn to, nét mặt dữ tợn, trang phục lộn xộn, từ đầu gối chân phải trở xuống máu thịt be bét, trên mặt đất toàn là thịt vụn, phần xương bên trong thì lại không thấy đâu.
Minh Hoa Thường nhìn phạm vi thi thể được phác họa ra trên mặt đất, như thể là có thể tưởng tượng ra được tình hình lúc đó. Nàng hỏi: “Nhị huynh, xương người dễ lóc lắm à?”
Minh Hoa Chương nói: “Phải xem thử xem người ra tay là ai đã. Nếu như là “tay mơ” thì rất khó để chặt đứt xương đùi của người, dù con dao có sắc bén đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng sẽ bị kinh lạc, xương sụn bị mắc kẹt. Nhưng nếu như người đó là “tay lão luyện”, thì chỉ cần chặt đứt phần gân mềm ở vị trí quan trọng, là đã có thể rút xương ra ngoài một cách hoàn hảo mà không làm hư hại gì.”
Minh Hoa Thường hít vào một hơi, đầu gối nàng bắt đầu nhức mỏi: “Ngoại trừ xương ống chân ra thì còn bộ phận nào bị tổn thương nữa không?”
“Hoàng Thái Vi là nữ nhi của Tế tửu, không có ai dám nhìn vào thân thể của nàng ta, có vết thương khác hay không thì không thể biết rõ được. Nhưng nha dịch đã nói rằng, gã từng thấy những vết xanh tím hằn trên cổ tay của Hoàng Thái Vi, có lẽ nàng ta đã bị dây thừng trói nên mới hằn ra được những vết tích ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dùng dây thừng để trói, vậy thì chứng tỏ hung thủ muốn khống chế nàng ấy trước chứ không muốn ra tay giết nàng ấy ngay… Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng hỏi: “Vậy nha hoàn của nàng ấy thì sao?”
“Ta cũng từng nghĩ đến điều này rồi.” Minh Hoa Chương nói: “Hoàng Thái Vi là nữ nhi của Tế tửu, khi đi ra ngoài, chắc chắn là không thể có chuyện nàng ta không dẫn theo thị vệ. Cánh rừng này vừa xa xôi vừa yên tĩnh, cách cổng sau của chùa Phổ Độ một khoảng xa, nếu nàng ta không muốn thì rất khó để bắt nàng ta từ chùa ra đây, mà bắt trong tình thế “thần không biết quỷ không hay” lại càng khó nhằn hơn nữa. Ta nghi ngờ nàng ta có hẹn với người nào đó nên mới cắt đuôi người hầu, chỉ dẫn theo tỳ nữ vào trong rừng.”
Minh Hoa Thường gật đầu bày tỏ sự tán thành, rồi nàng lại nói: “Người đáng để nàng ấy cố tình đi ra khỏi thành mà gặp mặt trong rừng, có vẻ không giống một bằng hữu bình thường cho lắm. Nàng ấy có vị hôn phu hay là người trong lòng gì không ạ?”
“Trong lời khai không nhắc đến.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đã cho người đi điều tra các mối quan hệ xã giao của nàng ta, nhưng vì cũng qua bốn năm rồi, nên không thể tìm ra được khá nhiều nhân chứng năm ấy, chưa chắc là đã có thể hỏi ra được.”
Minh Hoa Thường thở dài theo lời hắn nói, điều quan trọng nhất khi phá án chính là tính “đúng lúc”. Bốn năm rồi, có rất nhiều nhân chứng và vật chứng đều đã bị “chôn vùi” trong thời gian, bây giờ lại còn muốn tra chân tướng nữa thì có khác nào đang “mò kim đáy biển” đâu. Hơn nữa, vụ án xảy ra sớm nhất mới là vụ án chiếm giữ vai trò quan trọng nhất.
Minh Hoa Thường hỏi: “Có thể tái hiện lại vụ án của nữ ăn mày như hôm nay không ạ?”
“Khó lắm.” Minh Hoa Chương nói: “Vụ án đó không được bất kỳ một ai để ý đến, đến cả hồ sơ ghi chép vụ án cũng không có. Ngỗ tác khâm liệm cho nữ ăn mày năm đó đã cáo lão hồi hương vào bốn năm trước, nếu muốn biết tình trạng thi thể thì phải đi đến quê hương của vị Ngỗ tác đó để tìm ông ấy.”
Dù tìm ra được quê quán của đối phương đi chăng nữa, thì năm năm ròng cũng đã trôi qua rồi, lão Ngỗ tác còn sống hay không là một chuyện, và ông ấy có thể nhớ ra được nữ ăn mày hay không lại là một chuyện khác. Minh Hoa Thường thở dài, cũng hiểu khả năng này xa vời đến nhường nào, nàng nói: “Nhị huynh, muội thấy ở đây cũng được rồi, chúng ta đến hiện trường mới nhất xem một chút đi.”
Cảnh tượng được tái hiện lại không thể sánh bằng hiện trường chân thực được, hoàn toàn không có chi tiết nào đáng giá để “đào bới” ra, chẳng thà cứ bắt đầu với vụ án mạng xảy ra gần đây nhất đi. Minh Hoa Chương gật đầu, hắn dẫn nàng ra ngoài cùng mình.
Người chết mới nhất, Sở Quân, qua đời trên đường cái, cách nơi này không xa. Trên đường đi, Minh Hoa Chương giới thiệu sơ lược thông tin người chết cho Minh Hoa Thường: “Sở Quân ở Di Hồng lâu tại phường Bình Khang, không cha mẹ, không người thân. Nàng ta tiếp khách quanh năm, cũng không có bạn hữu cố định. Người trong Di Hồng lâu nói rằng, vào ngày mùng Mười, nàng ta đã ra khỏi thành để đi thắp hương, cả tối không về, người trong lâu cho rằng nàng ta chỉ đi tiếp khách ở bên ngoài thôi nên cũng không xem đây là chuyện to tát gì. Sáng hôm sau, nghe nói là trên đường cái ngoài thành có người chết, tú bà nghe thấy người ta miêu tả trang phục của người chết thì mới ngờ ngợ có linh cảm, bấy giờ mới nghĩ đến khả năng đấy là Sở Quân. Sau đó, quan sai đưa người của Di Hồng lâu đến phân biệt thì đúng là nàng ta.”
Vừa nói chuyện vừa đi tới hiện trường như thế, hai người đã đến nơi khi nào không hay. Minh Hoa Chương ra hiệu: “Ban đầu thi thể của nàng ta nằm ở vị trí này. Nơi này là quan đạo, xe ngựa tới lui không ngừng, để người chết ở đây sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt, cho nên, sau khi kiểm tra thì ta cũng đã cho người đưa thi thể của Sở Quân đến nghĩa trang rồi.”
Khi Minh Hoa Thường thấy mấy vết máu đen đỏ vương vãi trên mặt đất, hai hàng lông mày của nàng bất giác nhíu chặt lại. Minh Hoa Chương cũng trông thấy, hắn thản nhiên đứng chắn trước mắt nàng, nói: “Sau khi bách tính báo án thì ta đã dẫn người đến đây ngay lập tức, có thể xem như là nhóm người đầu tiên nhìn thấy hiện trường, muội có gì muốn biết thì cứ hỏi thẳng ta là được, không cần đích thân nhìn xem đâu.”
Minh Hoa Thường lắc đầu, ra hiệu cho hắn biết là nàng không sao, nàng lại hỏi: “Lúc phát hiện ra, thi thể của nàng ấy trông thế nào?”
Dù đã từng được rèn luyện ở Huyền Kiêu Vệ, nhưng khi Minh Hoa Chương nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, thì hắn cũng chỉ có thể đánh giá như thế này mà thôi: “Vô cùng đẫm máu. Từ đầu gối trở xuống đều bị chặt đứt, thịt vụn và xương nát vương vãi khắp nơi, khắp nơi chỉ toàn là máu.”
Minh Hoa Thường chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà đã thấy khó chịu rồi. Mặc dù nàng đã từng tham gia vào mấy vụ án, nhưng mấy hung thủ trước đó đều khá là “biết tiết chế”, tuy kẻ nào cũng thẳng tay giết người nhưng đều ra tay chuẩn xác, vết thương của nạn nhân không hề lớn, không giống như lần này, nạn nhân đã bị hành hạ đến chết.
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Chân của nàng ấy bị thương khi còn sống hay là sau khi chết mới bị thương?”
Minh Hoa Chương nói: “Vết máu tập trung ở vùng này, không hề xuất hiện dấu vết của sự bám víu hay di chuyển, có lẽ là đã bị kẻ sát nhân chặt đứt sau khi chết.”
Minh Hoa Thường vô thức gật đầu, đột nhiên nàng ngẩn ra: “Không đúng, huynh nói là chặt đứt à?”
Minh Hoa Chương đáp một tiếng, hắn thấy hơi khó hiểu nên hỏi lại rằng: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Trên người nàng ấy có dấu vết bị xâm phạm không?”
Minh Hoa Chương chợt nhận ra nàng đang muốn nói gì, hắn bèn lắc đầu: “Không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy thì kỳ lạ quá.” Minh Hoa Thường lẩm bẩm: “Thủ đoạn khi giết người chỉ tiến bộ hơn chứ không hề thụt lùi so với trước, dù đã bốn năm trôi qua rồi, nhưng phương thức giết người cũng không thể thay đổi nhiều đến vậy mới đúng chứ nhỉ. Nhị huynh, huynh chắc chắn hung thủ của các vụ án là cùng một người ạ?”
Minh Hoa Chương cân nhắc một chút rồi mới nói: “Nghi ngờ này của muội cũng có lý. Trong hồ sơ của phủ Kinh Triệu ngầm thừa nhận hung thủ là một người, sau khi ta xem xong thì có ấn tượng, quả thật là cũng có phần võ đoán.”
Minh Hoa Thường sợ Minh Hoa Chương nghĩ nàng nghi ngờ hắn nên nàng lại vội nói: “Thật ra muội cũng không chắc nữa, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi. Nhị huynh, huynh có biết dáng vẻ của Sở Quân, Hoàng Thái Vi trông như thế nào không?”
Quả thật là Minh Hoa Chương không chú ý tới điểm này: “Vì sao muội lại hỏi chuyện này?”
“Trực giác ạ.” Minh Hoa Thường nói: “Thân phận của các cô nương này khác xa nhau, tạm thời không tìm ra được manh mối gì cho thấy bọn họ đã từng gặp nhau, cả việc giữa bọn họ và hung thủ có quan hệ gì với nhau hay không cũng thế, tạm thời chúng ta không biết được. Thế nên, có thể là những cô nương này có điểm chung nào đó nên mới bị hung thủ chọn ra.”
Trong các vụ án giết người, đa số đều là “vì tình sinh thù”. Không cần biết vụ án này trông có vẻ phức tạp đến mức nào, chỉ cần tìm kiếm manh mối dựa trên quan hệ của người chết thôi, nếu làm thế thì bao giờ cũng có thể tìm ra được kẻ tình nghi cả. Điều thật sự khó khăn khi tra án chính là kiểu giết người ngẫu nhiên.
Nếu hung thủ và người chết không có quan hệ tình cảm, cũng không có tranh chấp gì về mặt lợi ích, mà chỉ vì gặp nhau nên hắn ta mới “muốn giết là giết”, vậy thì việc tìm kiếm hung thủ chẳng khác nào đang “mò kim đáy bể” cả.
Bây giờ phủ Kinh Triệu lại đang đối mặt với vụ án không có nhân chứng, không có động cơ giết người, vụ án này như đẩy họ vào “biển rộng mênh mông” vậy. Bọn họ chỉ có thể tìm người có liên quan mà hỏi từng người một, từ việc hỏi thăm này mà gửi gắm chút hy vọng, rằng, họ sẽ có thể hỏi ra được chút manh mối nào đó.
Nhưng mà, chỉ nghĩ thôi thì cũng đã biết, nếu cứ “giăng lưới” theo kiểu không phân biệt chủ yếu và thứ yếu như thế này, thì khả năng “bắt được cá” nhỏ bé vô cùng. Lẽ nào hung thủ lại chạy ngược về hiện trường, chủ động chờ bọn họ tra hỏi hay sao?
Minh Hoa Chương nói: “Dáng vẻ của Sở Quân thì ta vẫn còn nhớ, sau khi về ta sẽ vẽ tướng mạo của nàng ta ra. Còn Hoàng Thái Vi thì phải hỏi người của bốn năm trước.”
Đám nha dịch thấy Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đứng trong rừng nói chuyện, bọn họ tưởng rằng Thiếu doãn đang nói chuyện nhà với muội muội của hắn, nên cũng biết điều mà không đi đến quấy rầy họ. Sau khi thấy Minh Hoa Chương vẫy tay, một đám nha dịch mới dám chạy qua và hỏi: “Thiếu doãn, ngài có gì dặn dò?”
Sau khi Minh Hoa Thường đưa đồ ăn thức uống tới, rõ ràng là đám nha dịch đã trở nên ân cần với Minh Hoa Chương hơn trước rất nhiều. Tất nhiên là Minh Hoa Chương cũng cảm nhận được sự khác biệt này, nhưng hắn chỉ bình tĩnh hỏi rằng: “Trong số các ngươi, có ai còn nhớ dáng vẻ của Hoàng Thái Vi không?”
Việc này… Có gã nha dịch gãi đầu, gã nói: “Lúc bọn ta tới thì nàng ấy đã chết rồi, chỉ còn nhớ là mặt mũi nàng ấy bầm dập, máu me khắp cả người, khi ấy còn ai chú ý tới tướng mạo của nàng ấy đâu?”
Cũng đúng, Minh Hoa Chương thầm than: “Xem ra là phải đi hỏi người của Hoàng gia rồi.”
Minh Hoa Chương đang định phái người đi mời Hoàng Tế tửu, chợt, phía trước ồn ào, có một vị quan viên mặc áo đỏ bước xuống ngựa, nện bước oai phong lẫm liệt mà đi về phía bên này. Minh Hoa Thường để ý thấy ánh mắt của Minh Hoa Chương đã tối đi, hắn cũng thu lại biểu cảm trên gương mặt mình, nàng thử hỏi: “Đây là…”
Minh Hoa Chương không biểu hiện rõ tâm tình, chỉ thản nhiên chào: “Kinh Triệu Doãn, Kê đại nhân.”
Minh Hoa Thường hiểu ra, hóa ra là quan cấp trên của Minh Hoa Chương. Dù gì thì nàng cũng là người “không phận sự” mà, lúc Minh Hoa Chương phá án mà lại đến “làm phiền” thì không hợp với chuẩn mực của triều đình cho lắm, thế là Minh Hoa Thường hạ giọng xuống thật nhỏ rồi nói: “Nhị huynh, vậy muội đi xem chùa Phổ Độ trước nhé, không làm phiền huynh và Kê đại nhân nữa. Khi nào huynh gần đi thì huynh nhớ gọi muội.”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì nhíu mày, nhưng Kinh Triệu Doãn đã bước thẳng về phía hắn đó, hắn không thể “thoát thân” được, chỉ đành liên tục nhắc nhở nàng rằng: “Ở chùa Phổ Độ thì nhớ chú ý an toàn, dẫn theo nha hoàn và thị vệ, để họ đi bên cạnh, đừng hành động một mình.”
Minh Hoa Thường gật đầu: “Muội biết rồi.”
Minh Hoa Thường nói xong thì vội chạy đi nhân lúc Kinh Triệu Doãn chưa bước tới. Chiêu Tài đứng bên cạnh xe ngựa mà nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nàng ấy cũng thấy Minh Hoa Thường quay lại, thế là vội nói: “Nương tử, ngài đã đi đâu vậy ạ?”
Minh Hoa Thường leo lên xe ngựa, đáp bừa: “Ta đi tìm Nhị huynh nói chuyện.”
Chiêu Tài nhíu mày, thật lòng là nàng ấy không thể nghĩ ra được, có chuyện gì mà hai người lại nói lâu thế nhỉ? Nàng ấy không nhịn được mà nói thầm thế này: “Hôm qua ngài mới đi gặp nhị lang, sao hôm nay ngài còn nhiều chuyện để nói với ngài ấy vậy? Ngài và nhị lang cũng thân thiết quá rồi đấy ạ.”
Minh Hoa Thường coi như không nghe thấy, cất giọng nói với xa phu: “Đi thôi, đến chùa Phổ Độ, cắm nén nhang cho Phật Tổ trong chùa.”
Thật sự là nàng rất muốn biết, hung thủ đã ra tay tàn nhẫn như thế rồi, vậy thì tại vì sao kẻ ấy lại chọn chùa Phổ Độ để hành động?
Danh sách chương