“Cho anh ấy một bát súp đỏ!” Cố Loan Loan cười với anh, bàn tay thả dưới bàn của Diệp Cửu Chiêu nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay.

Chưa đến vài phút, chủ quán đã bưng đồ lên, mấy bát canh đỏ rực, Cố Loan Loan rất vui, Diệp Cửu Chiêu thì nhíu chặt mày.

“Anh không ăn được cay à?” Cố Loan Loan nhìn về phía anh, anh nhíu chặt mày như vậy, là không ăn được cay sao? Diệp Cửu Chiêu lắc đầu, cầm đôi đũa, gắp đồ vào mồm.

Loại thức ăn vừa đầy dầu mỡ lại cay này, về sau nhất định phải nghĩ cách để cô ăn ít đi. Lấy thân thể làm trọng, anh không muốn sau này thân thể cô có vấn đề gì, bọn họ phải cùng nhau sống lâu trăm tuổi.

“Ngài Diệp là đang khinh thường đồ ăn trong quán nhỏ sao?”

Trương Thành cười nhạo một tiếng, tuy cậu không hiểu biết Diệp Cửu Chiêu, nhưng không gây trở ngại đến việc cậu biết quần áo trên người anh toàn dùng đơn vị là hàng chục ngàn.

“Vấn đề không phải là cách nhìn mà là về khẩu vị, mọi người đều có sở thích riêng, thích đồ ăn, thích người khác, đều là như vậy.”

Nụ cười của Trương Thành cứng đờ, ý tứ trong lời nói của Diệp Cửu Chiêu quá rõ ràng, chỉ kém chưa nói thẳng ra, Loan Loan thích Diệp Cửu Chiêu anh, mà không phải là Trương Thành cậu.

Hai chàng trai đang thầm giao đấu, hai cô gái lại chẳng cảm giác được gì, chỉ chú ý tới……

“Anh Cửu, anh không thích cái này à?”

Diệp Cửu Chiêu cười cười, nhẹ nhàng ghé sát bên tai cô, nói: “Anh Cửu chỉ thích em.”

Khuôn mặt già nua của Cố Loan Loan đỏ lên.

Chờ bọn họ ăn cơm xong, liền tách ra, Cố Loan Loan tiễn Diệp Cửu Chiêu, Trương Thành và Tịch Duyệt đi về trước.

Dọc đường đi Trương Thành chỉ im lặng, Tịch Duyệt vỗ nhẹ bờ vai cậu, trên mặt thì nở nụ cười trấn an, trong lòng lại như đao cắt.

Bắt đầu từ cấp một, trong mắt Trương Thành chỉ có Loan Loan, trong lòng cũng chỉ có Loan Loan, bất kể cô làm cái gì, cậu đều không chú ý đến.

Nhưng nào có cách khác đâu, cô thích cậu, đã thích sáu năm rồi.

Diệp Cửu Chiêu xuất hiện, Trương Thành liền để ý, làm cô đau lòng không thôi, nhưng trong đó lại có chút vui sướng, có phải chứng minh cô còn có hi vọng hay không?

Mà bên này, nói là Cố Loan Loan tiễn Diệp Cửu Chiêu, anh lại nắm tay cô đi về hướng nhà cô.

“Không phải để em tiễn anh sao?”

Diệp Cửu Chiêu lắc đầu, đáp: “Nói như vậy chỉ là muốn cùng em ở riêng một lúc, anh đi xe đến đây mà.”

Vừa mới ăn cơm xong, Diệp Cửu Chiêu nói phải đi về, Cố Loan Loan muốn tiễn anh, hai người mới đi riêng, kết quả……

Trừng anh một cái, anh còn cười, duỗi tay kéo lại, kéo khóa áo khoác, trùm cô ở bên trong, dùng áo khoác bao lại.

Hôm nay quá lạnh, giờ học sinh đã tan học, con đường này không có ai, Cố Loan Loan liền yên tâm, thoải mái mà vùi trong áo khoác của anh.

Vóc dáng anh cao, chiều cao của cô ở phía nam cũng không thấp, nhưng so với anh lại kém xa.

“Như này giống như ông chú kỳ quái và cô thiếu nữ xinh đẹp nhỉ?” Cố Loan Loan nhìn bóng người in trên cửa kính của một tiệm cafe, nói. 

Diệp Cửu Chiêu lớn lên cao ráo, ăn mặc thành thục, chính cô thoạt nhìn lại như nhỏ tuổi.

Diệp Cửu Chiêu cúi đầu, hôn một cái lên gương mặt cô, đáp: “Cô nhóc lém lỉnh!”

Cố Loan Loan nhếch miệng cười, thoát khỏi áo khoác của anh, chạy đi, trong miệng còn hô: “Ông chú kỳ quái!”

Diệp Cửu Chiêu cười, đuổi theo cô, băng thiên tuyết địa (băng trên trời, tuyết dưới đất), trên con đường quạnh quẽ này được lấp đầy bằng tiếng cười của bọn họ.

Chân anh dài, rất nhanh đã đuổi kịp cô, ôm ngang cô lên, tiếp tục chạy. Cố Loan Loan vừa hô vừa cười, mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền in sâu.

Chạy trong chốc lát, hai người đều ra mồ hôi, Diệp Cửu Chiêu buông cô xuống, nhìn cô, hỏi: “Loan Loan, thích anh sao?”

Cố Loan Loan ngượng ngùng cúi đầu. Diệp Cửu Chiêu nâng cằm cô lên, hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở hàm răng,--ll...ê,quy,,,don....nnn--quấn quýt đầu lưỡi cô, hôn đến nóng bỏng mà cuồng nhiệt, tay cố định gương mặt cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Chậm rãi rời khỏi môi cô, ánh mắt Diệp Cửu Chiêu hơi mê ly, Cố Loan Loan thì thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.

“Thích anh sao?”

“Ưm!” Cố Loan Loan còn chưa hồi thần, Diệp Cửu Chiêu lại dán lên, lại một lần nữa hôn nồng nhiệt.

“Thích anh sao?”

“Ưm!”

“Thích anh sao?”

“Ưm!”

“Thích……”

“Thích!” Cố Loan Loan thở hổn hển, rốt cuộc nói ra, chưa kịp điều khí, anh lại dán lên!

“Còn hôn em làm chi?!”

“Khen thưởng em.”

“……”

*******

Diệp Cửu Chiêu đi rồi, trong lòng Cố Loan Loan liền trống rỗng, vỗ vỗ gương mặt, xoay người lên lầu. Mà vừa được đưa đến dưới lầu, cất bước đi rồi, Diệp Cửu Chiêu lại chậm rãi đi ra từ góc tường, nhìn bóng dáng cô bước lên lầu.

Lúc này đây, tới gặp Loan Loan, làm lòng anh kiên định không ít, Loan Loan còn ở đây, còn là của anh, điều này làm cho tim anh có cảm nhận chân thật hơn.

Trở về thành phố W, Diệp Cửu Chiêu ngồi trong văn phòng, trên tay cầm một tập tư liệu, sau đó “bịch” một tiếng, ném xuống mặt bàn.

Trương Thành người này, không có bất kỳ lực uy hiếp gì. 

Xem qua tư liệu của người ta, rốt cuộc Diệp Cửu Chiêu cũng nhớ tới một chuyện của đời trước.

Loan Loan vừa qua đời, tâm trạng của anh rất tệ, không thể nào chú ý được những điều khác, hình như đã nghe qua có một người đàn ông sống quanh năm ở nước ngoài đã trở về, tự xưng là anh trai của Loan Loan, đến nhà họ Đỗ, chỉ đích danh muốn gặp Đỗ Quân Khôn, kết quả vừa gặp mặt liền ra tay đánh. Cuối cùng bị nhà họ Đỗ đánh gãy chân, ném ra ngoài.

Chuyện này mơ mơ hồ hồ, lúc ấy anh không để ý, đầu óc chỉ có mỗi Loan Loan.

Sau lại như nghe thấy Cao Vi Vi nói qua, người đàn ông kia vẫn còn may mắn, chân dưỡng tốt còn có một cô gái đi theo không rời không bỏ.

Sau đó thế nào, anh cũng không biết, Trương Thành có còn đi tìm Đỗ Quân Khôn nữa không? Đỗ Quân Khôn có bị báo ứng hay không? Tất cả đều không rõ.

Diệp Cửu Chiêu gõ gõ ngón tay trên bàn, đời trước, trước khi Loan Loan chết, Trương Thành vẫn chưa từng về nước, xem ra là trốn tránh chuyện cô ấy đã lấy chồng.

Sau trở về, lại chạy thẳng đến nhà họ Đỗ, đời này chỉ cần Trương Thành không trêu chọc anh, không si tâm vọng tưởng, anh sẽ không chủ động động đến một ngón tay của cậu ta.

*************

Những ngày cuối năm, đặc biệt náo nhiệt, Cố Hoa Nhiễm thân là giáo viên nên có không ít học sinh tới cửa thăm hỏi, thẳng đến đêm ba mươi, nhà họ Cố mới được yên tĩnh.

Nói an tĩnh cũng chưa đúng, bọn họ phải dán câu đối, treo đèn lồng, dán chữ phúc…Không hề ngừng nghỉ.---..l..,,e,,quy,,,do,,,nnn---Vẫn luôn vội đến buổi tối, ba người mới cùng đi ra nhà hàng, toàn bộ nhà họ Cố sum họp, cùng nhau ăn bữa cơm.

Là một trong những đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Cố, Cố Loan Loan đã thu một chồng bao lì xì to, việc mừng tuổi này, mặc kệ là nhiều hay ít, đều khiến người ta vui vẻ.

Lúc tan tiệc cũng đã tám giờ, đều phải về nhà xem chương trình liên hoan tối, bao năm qua quy củ vẫn là như vậy.

Sắp đến mươi hai giờ, nhà họ Cố liền xuống lầu, năm nay đã bỏ lệnh cấm bắn pháo hoa, gần như mọi nhà đều có chuẩn bị, có thể tưởng tượng, đêm nay pháo hoa sẽ đầy trời. Vừa đến mười hai giờ, Cố Hoa Nhiễm liền cầm bật lửa đốt pháo hoa.

“Bùm! Bùm bùm! Bùm bùm bùm!”

Pháo hoa nở rộ khắp nơi, toàn bộ không trung đều được chiếu sáng, một quả chưa tắt, quả khác đã nổ, từ từ nổ ra từng tầng, tiếng hoan hô vang khắp nơi.

Khắp chốn mừng vui, thành phố C này, buổi tối liền vô cùng náo nhiệt. Đột nhiên trong lòng Cố Loan Loan có chút phiền muộn, cô nhớ anh Cửu.

Lặng lẽ lùi về sau một chút, người trong khu chung cư này đều tập trung ở đây, Cố Hoa Nhiễm và vợ cũng đang nói cười với mọi người.

Cố Loan Loan gọi thông cho số kia. Vang lên một tiếng đã được tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nam, trong tiếng pháo hoa, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm.

“Anh Cửu! Năm mới vui vẻ! Em nhớ anh!” Lập tức tắt máy, trong lòng còn đập thình thịch.

Trong lòng chưa kịp bình tĩnh lại, đã bị người kéo tay, Cố Loan Loan vội quay đầu. Người đàn ông vừa mới gọi điện, giờ đang nhìn cô cười.

“Anh Cửu……”

Một sức mạnh kéo cô đâm vào lồng ngưc anh, bị ôm gắt gao.

Cố Loan Loan sửng sốt một hồi lâu, xác định không phải nằm mơ, mới thốt ra một câu: “Sao anh lại ở đây?!”

Người đàn ông cọ cọ cằm vào đầu cô, dịu dàng nói: “Anh cũng nhớ em.....”

Năm nay bắn pháo hoa kéo dài hơn một giờ, vợ chồng nhà họ Cố cũng nhanh chóng trở về.

“Cha mẹ về rồi ạ?”

Cố Hoa Nhiễm gật gật đầu, hỏi: “Sao con về sớm vậy?”

Cố Loan Loan dừng một chút, đáp: “Cái kia…Không thú vị, nên con về trước.”

Cố Hoa Nhiễm nghi hoặc nhìn thoáng qua con gái mình, đối phương nháy dôi mắt to vô tội, nhìn lại ông.

Mẹ Cố thu dọn bàn trà một chút, nói: “Đều ngủ đi, không còn sớm nữa, ngày mai lại chơi tiếp.”

Cố Loan Loan lập tức gật đầu, nói: “Cha đi ngủ sớm một chút đi, chú ý thân thể.”

Cố Hoa Nhiễm càng thêm hoài nghi, nhìn cô một cái, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh. Mẹ Cố lại nhìn quanh,--ll,,ê,quy,,,,don.....---lấy một bao lì xì ra, định vào phòng Cố Loan Loan.

Cô lập tức duỗi tay ngăn lại mẹ Cố, lúng túng cười nói: “Đưa luôn cho con đi, không cần bệnh hình thức như vậy ạ.”

Hàng năm, tiền mừng tuổi trong nhà đều là đặt ở dưới gối của Cố Loan Loan. Mẹ Cố ngẩn người, Cố Loan Loan đã rút bao lì xì ra rồi.

“Mẹ cũng mau ngủ đi, đêm rồi, cũng nên nghỉ sớm một chút ạ.”

“À…” Mẹ Cố gật gật đầu, ngơ ngác xoay người.

Vừa mới ra tới, Cố Hoa Nhiễm càng thêm nghi hoặc, nhìn cửa phòng Cố Loan Loan còn đóng chặt, định đi vào.

“Cha, cha làm gì thế?!”

Cố Hoa Nhiễm híp mắt, nói: “Hôm nay cha để quên đồ ở trong phòng con.”

Rồi sau đó, không để ý con gái ngăn trở, đặt tay lên tay nắm cửa, định mở ra. Cố Loan Loan mở to hai mắt nhìn, trong lòng gấp gáp, hô: “Cha, con lấy giúp cha!”

Cố Hoa Nhiễm mặc kệ, tay đã đè ép xuống, đẩy cửa ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện