Editor: Calcium

Trở về khách sạn, Ninh Phong đến phòng Dung Tuân, so sánh một hồi cảm thấy nên ở phòng cậu sẽ an toàn hơn, ít nhất sẽ không có cái tùy tiện tới gõ cửa.

Sau khi vào phòng, Ninh Phong trực tiếp khóa cửa lại, Dung Tuân một câu còn chưa kịp nói đã bị áp lên giường.

Ninh Phong vội vàng mà cởi quần áo của Dung Tuân, cậu liền bắt lấy tay anh nói: "Đợi chút, để em tắm một cái đã." Mặc dù hôm nay cậu không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, máy bay, ô tô rồi trong phòng đều có điều hòa nhưng dù sao cũng là mùa hè, khó tránh khỏi đổ mồ hôi.

"Làm xong rồi tắm." Vừa nói động tác trên tay Ninh Phong càng nhanh hơn.

Dung Tuân cảm thấy có nói hơn nữa anh cũng không đổi ý nên thôi tùy anh đi.

Sau một hồi cá nước thân mật vui sướng tràn trề, Ninh Phong liền ôm Dung Tuân đang nằm trên giường, để cậu điều hòa nhịp thở rồi mới định bế cậu vào phòng tắm.

Dung Tuân dựa vào người anh, hai người đều đầy mồ hôi, ôm nhau có cảm giác không thoải mái nhưng ai cũng không thèm để ý điều này, Ninh Phong sợ sau khi ra mồ hôi gặp nhiệt độ thấp sẽ bị cảm nên sau khi làm lần đầu tiên đã điều chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm hơn, cho nên cả hai người lúc này không cảm thấy quá khó chịu hoặc lạnh quá.

"Buổi tối anh ngủ bên này nhé?" Ninh Phong nói. Giường của phòng khách sạn tiêu chuẩn đều rất rộng, hai người nằm cũng không thành vấn đề.

"Đừng, nhỡ quản lý anh tìm không thấy lại bất tiện. Buổi tối nếu thầy tới tìm em thì cũng không tiện lắm." Tuy rằng cậu rất muốn ở cùng phòng với anh nhưng dù sao đây cũng là khách sạn mà đoàn phim đặt, cậu với anh cứ dính trong một phòng thế này sẽ không hay.

Ninh Phong nghĩ nghĩ nói: "Vậy em đến phòng anh đi. Thầy Ân Hạo biết hai chúng ta là bạn học, hơn nữa quan hệ cũng tốt. Em đến phòng anh ở một hai hôm thì thầy ấy chắc không nói gì đâu. Nếu Bách ca có hỏi thì nói với anh ấy rằng chúng ta là bạn học, anh ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu."

"Nếu đạo diễn hoặc người khác tìm anh thì làm sao?" Dung Tuân hỏi. Cậu tuy rằng không rõ có khả năng đó xảy ra không nhưng nếu cần phải thảo luận kịch bản hoặc gì đó, chỉ sợ sẽ trực tiếp tới tìm Ninh Phong.

"Không sao hết, lát nữa chúng ta tắm rửa rồi đến phòng anh, sau đó gọi cơm sớm một chút, ăn xong anh gọi điện cho Bách ca, nói anh mệt muốn nghỉ sớm, có gì mai hãy nói." Ninh Phong cảm thấy phương pháp này khá ổn. Cho dù lúc đó đạo diễn có tìm anh thì Bách ca cũng có thể chắn giúp một chút.

Dung Tuân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể, dù sao cậu muốn ở bên anh càng lâu càng tốt nên nói: "Vậy được, lát anh về phòng trước rồi em sẽ qua sau."

"Đồng ý." Ninh Phong gật đầu. Hai người nghỉ ngơi thấy khá ổn thì Ninh Phong đứng dậy bế Dung Tuân đến phòng tắm - hiện tại tạm đình chiến, bọn họ còn thời gian cả đêm có thể từ từ.

Ngày hôm sau, các cảnh quay của Ninh Phong không quá quan trọng, một buổi sáng là có thể xong. Dung Tuân do tối hôm trước mệt đến kiệt sức, lúc này hãy còn ngủ sâu, cho dù sét đánh bên tai cũng không chắc tỉnh lại.

Ninh Phong vệ sinh cá nhân rồi gọi bữa sáng, đương nhiên là chỉ có phần của anh, Dung Tuân khả năng là không bò dậy mà ăn sáng được, chờ đến trưa rồi anh về bồi cậu ăn sau vậy.

Đang suy tính có nên giúp Dung Tuân nhắn một tin xin nghỉ cho Ân Hạo hay không thì Ân Hạo đã nhắn tin qua trước. Nói hôm qua phải sửa kịch bản tới tận giờ, hôm nay sẽ không đến đoàn, buồn ngủ. Dung Tuân có thể tự do hoạt động.

Ninh Phong cân nhắc một lát rồi giúp Dung Tuân nhắn một tin "Đã biết, thầy nghỉ ngơi đi." rồi thả di động xuống tủ đầu giường, không quấy rầy Dung Tuân nữa.

Sau khi ăn sáng, Ninh Phong để lại cho Dung Tuân một tờ giấy rồi thay đồ ra ngoài. Thường sáng anh sẽ chờ Tề Thanh hoặc Bách Phỉ tới tìm, nhưng hôm nay Dung Tuân đang ngủ, anh không muốn người khác quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nên ra ngoài trước một bước. Anh đang suy nghĩ xem tối nay nên lấy cớ gì để có thể ôm Dung Tuân ngủ cả đêm, giải tỏa nỗi khổ tương tư trong suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Mới vừa đóng cửa phòng, đang chuẩn bị đến phòng Bách Phỉ, Ninh Phong liền nhìn thấy Tề Thanh mặc một thân đồ ngủ, trong tay xách một cái túi, từ thang máy đi tới.

Tề Thanh nhìn thấy anh có hơi giật mình, dù sao giờ vẫn còn sớm, thường thì lúc này Ninh Phong hẳn còn chưa tỉnh và rời giường chứ.

"Phong ca, chào buổi sáng." Tề Thanh chào hỏi.

"Chào buổi sáng. Anh đi đâu vậy?" Ninh Phong đánh giá Tề Thanh một lát, trong ấn tượng của anh thì Tề Thanh chưa từng mặc quần áo ngủ ra ngoài như vậy bao giờ, mà hiện tại trạng thái này giống như vừa từ bên ngoài trở về, nhưng đang là sáng sớm, Tề Thanh có thể đi đâu được?

Tề Thanh hơi cúi thấp đầu nói: "Hôm qua tôi ngủ bên chỗ chú."

Ninh Phong hiểu mà gật đầu, nếu Ân Hạo đã qua đây thì Tề Thanh đi tìm anh ta một đêm để tán gẫu về tình hình đoàn phim cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nghe ý tứ của đạo diễn thì nếu kịch bản có cải biên gì thì theo tính cách của Ân Hạo thì căn bản sẽ không tới tận nơi thế này, chỉ cần gửi tài liệu qua là xong. Mà lần này chạy tới đây, Ninh Phong đoán chắc cũng muốn đến xem tình hình Tề Thanh bên này thế nào.

Hiện tại sắc mặt hồng nhuận, tinh thần không tệ, ở bên chỗ Ân Hạo chắc cũng thoải mái.

"Đi thôi, đến phòng anh. Anh ăn sáng chưa?" Ninh Phong hỏi. Tề Thanh và Bách Phỉ ở cùng một phòng, tối qua Tề Thanh không về phòng hẳn đã nói với Bách Phỉ một tiếng.

"Ăn rồi." Tề Thanh nói.

Ninh Phong gật đầu đi về hướng phòng Tề Thanh.

Tề Thanh có quan hệ với Ân Hạo, trước đó Bách Phỉ không hề biết. Nhưng hôm qua Ân Hạo tới thì không giấu diếm gì Bách Phỉ chuyện này nữa. Sau khi biết thì anh cũng không nói gì, tuy nhiên đối với địa vị của Tề Thanh trong lòng anh thầm kinh ngạc. Bất quá nghĩ tới tầng quan hệ này, về sau Ninh Phong sẽ có thêm nhiều cơ hội để casting kịch bản của Ân Hạo, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Đồng thời, Bách Phỉ cũng cảm thấy may mắn là bản thân anh cùng Ninh Phong đều không khắt khe với trợ lý, nếu không chỉ sợ sẽ không chỉ đắc tội với Ân Hạo mà còn khiến con đường tương lai của Ninh Phong thêm khó khăn gian nan.

Nhưng Bách Phỉ hiểu một điều, bọn họ không cần phải cho Tề Thanh đãi ngộ gì đặc biệt cả, nếu không khả năng về sau sẽ khó sống trong công ty. Hơn nữa sau khi làm việc bên cạnh Ninh Phong mà Tề Thanh im bặt không hề nhắc đến Ân Hạo và việc Tống Hinh và Ninh Đường biết nhưng không nói ra, có thể thấy rằng quan hệ của hai người không muốn người khác biết. Anh chỉ theo thái độ thường ngày mà đối đãi với Tề Thanh là được, không cần cố quá.

Cho nên thời điểm Tề Thanh và Ninh Phong cùng nhau vào phòng, Bách Phỉ không tỏ thái độ gì nhiều, vẫn như thường ngày, vừa ăn sáng vừa hỏi xem hai người họ đã dùng bữa sáng chưa. Biết hai người ăn rồi thì lại thúc giục Tề Thanh mau thay quần áo, sau khi anh ăn xong thì sẽ xuất phát tới đoàn phim.

Khi Dung Tuân tỉnh lại thì không thấy Ninh Phong đâu nữa nhưng thấy tờ giấy anh đè dưới điện thoại trên tủ đầu giường. Tờ giấy nhắc đến chuyện thầy Ân Hạo nhắn tin tới, cũng nói rằng anh buổi chiều sẽ về, bảo cậu ăn uống đầy đủ, chờ anh về.

Dung Tuân cười cười, lại nhìn tờ giấy thêm mấy lần, mới cảm thấy mỹ mãn mà vùi mình vào chăn nằm tiếp để giảm bớt đau nhức phần eo mông.

Nằm trên giường đánh giá phòng Ninh Phong, cảm thấy phòng này lớn hơn phòng cậu rất nhiều, nhưng hành lý của anh nhiều, đương nhiên chỗ ở cũng sẽ lớn hơn. Giường cũng là giường đôi, cảm thấy thoải mái hơn chút.

Trở mình, Dung Tuân liền nhìn thấy kịch bản đặt trên tủ đầu giường. Kịch bản rất dày, còn gắn không ít giấy ghi chú tiện lợi. Dung Tuân ngồi dậy cầm kịch bản, hôm nay Ninh Phong không cầm theo kịch bản, hẳn là các cảnh quay hôm nay không quá khó khăn,

Dung Tuân lật từng trang xem xét, bên trong có rất nhiều ghi chú do cậu viết, kịch bản này trước đó cậu từng xem qua, vai diễn lần này của Ninh Phong là một vị pháp y, kiểu nhân vật này rất nghiêm túc, thoạt nhìn không thân thiện gì, nhưng lại rất chuyên nghiệp dùng tri thức trong thời khắc mấu chốt tìm ra manh mối quan trọng kịp thời, rất dễ khiến khán giả nảy sinh hảo cảm với nhân vật này.

Tuy nhiên Dung Tuân không ngờ nhìn Ninh Phong hóa trang lại cấm dục tới như vậy, vừa bất ngờ lại vừa khiến cậu cảm thấy thích thú.

Trong kịch bản này, Ninh Phong vào vai nhân vật Trình Xa cùng với cục cảnh sát phá một vụ án mưu sát, nạn nhân là một nhà từ thiện. Vị này chết trong một căn nhà trọ, hiện trường vô cùng máu me, nhà từ thiện này bị phanh thây, các bộ phận bị cắt rời xếp thành một chữ "Tội". Nhìn qua như muốn định tội nhà từ thiện này lại như muốn khiêu khích phía cảnh sát.

Toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ nơi này, nam chính tên Thôi Đào mang theo một đội điều tra phá án, mà ấn này chưa có manh mối đã xuất hiện nạn nhân mới, cũng bị phanh thây, xếp thành một chữ "Tội" như trước.

Án tử này vẫn luôn không tra được manh mối thì nạn nhân càng ngày càng nhiều, giữa những nạn nhân lại không liên quan gì tới nhau, chỉ giống nhau ở thủ pháp giết người, nhưng một chữ "Tội" này lại giống như hung thủ có vẻ không phải không có lý tính.

Bên phía Thôi Đào không có tiến triển, nhưng bên phía Trình Xa khi tiến hành khám nghiệm tử thi đều sẽ phát hiện ra một số điểm khó hiểu - đây như là một điều bí ẩn mà hung thủ cố tình để lại, các điểm này dường như là một câu đố, chỉ cần gom đủ lại là có thể vạch trần đáp án.

Sau đó không bao lâu, cha của Thôi Đào cũng bị giết hại, thủ pháp giết người không khác những người kia, điều này khiến Thôi Đào gần như phát điên, Trình Xa là bạn tốt của Thôi Đào, đồng thời còn phá án cùng hắn, muốn trấn an cảm xúc của Thôi Đào cũng như chiếu cố hắn hàng ngày.

Cuối cùng, sau khi Trình Xa xâu chuỗi hết tất cả những điểm khó hiểu thành một dãy, Thôi Đào giải được câu đố. Hung thủ giết người chính là sư phụ của Thôi Đào lúc anh còn là nghiên cứu sinh, mà các manh mối nhỏ đều là những câu chuyện trước đó sư phụ đã giảng giải cho hắn, chỉ là những câu chuyện này, sư phụ chỉ cho một mình Thôi Đào biết, cho nên đáp án thực ra chỉ có một mình Thôi Đào có thể đoán ra được.

Sau khi có lệnh bắt giữ, Thôi Đào dẫn người xông đến nhà của vị sư phụ thì phát hiện vị sư phụ này đã tự sát, một lời cũng không lưu lại. Nhưng Thôi Đào tìm được nhật ký nhiều năm thì hắn tìm cũng tìm được lý do giết người của sư phụ, mà cho tới lúc này Thôi Đào mới biết thì ra cha hắn năm đó lại gây ra nhiều chuyện xấu xa tới vậy. Mà sư phụ hắn gây ra vụ án giết người liên hoàn này là vì một cô gái...

Cô gái này là mối tình đầu của sư phụ, một người lương thiện, hay ngượng ngùng lại hơi nhát gan. Nhưng vì năm đó gia cảnh sư phụ khó khăn, người nhà của cô gái căn bản chướng mắt sư phụ nên đem cô gả cho một phú thương. Mà ở thời đại đó, con gái muốn phản kháng sự sắp xếp của cha mẹ là điều không có khả năng. Cũng may người phú thương đó đối xử với cô gái không tệ, sư phụ cũng hiểu rằng nếu cô đi theo ông thì khẳng định sẽ phải chịu khổ cho nên yên lặng mà chúc phúc cho cuộc hôn nhân kia.

Nhưng không được mấy năm, sản nghiệp của vị phú thương kia bị mấy người tham lam theo dõi, bởi vì ngành nghề này gần như thuộc về tính chất lũng đoạn, người khác muốn thêm một chân vào rất khó, chỉ có hoàn toàn vượt qua công ty của phú thương thì mới có hy vọng. Tuy nhiên người này không phải kẻ dễ chọc, vận dụng tất cả mối quan hệ để thu xếp chu toàn những người người này, nhưng sự chu toàn này không những không làm những con người đó lui bước mà ngược lại còn chọc giận họ. Mấy người đó còn là những nhân vật rất tàn nhẫn, trước kia đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý, nhưng vì lách được luật nên mới có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như hiện tại.

Cuối cùng tới một ngày, mấy người tham lam kia hạ quyết tâm, liên mua người sắp xếp thành một vụ tai nạn giao thông nhằm mưu hại phú thương, phú thương vừa chết, công ty hoàn toàn rối loạn. Cô gái kia không biết kinh doanh công ty, hoàn toàn không giúp được gì, mà việc làm ăn trong nhà cô gái cũng không thuận lợi nên bắt đầu xuống dốc. Những người kia liền nhân cơ hội thâu tóm công ty của phú thương, còn khiến phú thương nợ nần bọn họ một khoản kếch xù. Mà một người trong số bọn họ khi tới nhà phú thương để siết nợ, liếc mắt một cái liền coi trọng cô gái, sau đó muốn bức cô gái thành tình nhân của hắn.

Cô gái đương nhiên không muốn, nhưng tên đó dùng mọi thủ đoạn để bức ép cô phải đi vào khuôn khổ, cuối cùng cô gái không chịu nổi áp lực, nhảy từ tầng mười xuống tự tử, kết thúc sinh mệnh. Mà ngọn lửa báo thù của sư phụ bắt đầu nhen nhóm từ lúc đó.

Sau khi chia cắt tài sản của phú thương kia, mấy người này đột nhiên tan vỡ, không liên hệ với nhau nữa, hoàn toàn trở thành người xa lạ, hơn nữa bọn họ còn sống trong sung sướng.

Vị sư phụ biết ai là người đã cưỡng ép người phụ nữ ông yêu nhưng ông cũng sẽ không bỏ qua cho những người đã khiến cô trở thành tay trắng mà mang nợ đầy mình. Trải qua nhiều năm điều tra, ông nắm trong tay những tư liệu về những người đã tham gia vào vụ mưu hại vị phú thương kia. Khi ông trở thành sư phụ của Thôi Đào cũng đã biết quan hệ của Thôi Đào và cha hắn.

Sư phụ từ sớm đã bắt đầu lên kế hoạch để giết những người đó, báo thù cho người phụ nữ duy nhất ông từng yêu trong đời. Nhưng đồng thời, ông cũng hiểu được rằng giết người là không đúng, cho nên ông để lại manh mối, ông hy vọng Thôi Đào có thể tìm ra ông, sau khi ông giết hết những người có liên quan thì bắt lấy ông để trên mặt tâm lý ông tin tưởng chính nghĩa vẫn còn tồn tại, đến lúc đó ông sẽ tự kết thúc sinh mệnh của mình. Nhưng nếu Thôi Đào không bắt được không, thì đó chính là trời giúp, ông sẽ từ chức mà bỏ đi tha hương....

Cảnh tượng cuối cùng của bộ phim là cảnh một người phụ nữ tiến đến mộ của sư phụ Thôi Đào, sau khi đặt hoa tươi xuống, bà chăm chú nhìn bia mộ thật lâu, sau đó xoay người rời đi - người phụ nữ này là mẹ của Thôi Đào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện