Đến giờ cơm tối, Trữ Phong như cũ kéo Dung Tuân đến căn-tin nhỏ dùng bữa, Quy Hoành và Tư Hiền cũng cùng đi, bốn người ăn cơm với nhau đều đã thành thói quen.

Trữ Phong cũng dần dần biết được những món ăn yêu thích của Dung Tuân, cậu cũng không giống như đại đa số các nam sinh là tuyệt đối thuộc chủ nghĩa ăn thịt mà cậu lại thích ăn các món chay mặn phối hợp với nhau, trong ba món ăn, chỉ cần có một món ăn mặn là được. Mà đối với đồ ăn chay, Dung Tuân cũng không kén chọn, đều là Trữ Phong chọn cho cậu món gì thì cậu liền ăn món đó.

Gắp cho Dung Tuân một miếng xương sườn, Trữ Phong hỏi cậu: "Cuối tuần này em có về nhà không?"

"Tuần trước đã về rồi nên tuần này em ở lại trường học." Dung Tuân nói. Trường có phòng tự học, Căn-tin lớn cũng vẫn bán đồ ăn như bình thường, ở lại trường học tập dần dần trở thành lựa chọn chủ yếu của các học sinh năm cuối.

"Ừm, vậy tuần này anh cũng không về. Nhưng mà thứ bảy này muốn ra ngoài một chuyến, buổi tối mới trở về." Trữ Phong cảm thấy lịch trình ban ngày của mình nên nói cho cậu nghe một chút.

Dung Tuân gật gật đầu nói: "Được."

"Không hỏi anh đi đâu à?" Trữ Phong nhướn mày, thường thì nên hỏi một câu như thế chứ?

Dung Tuân lắc đầu nói: "Anh muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho em biết." Dung Tuân cảm thấy Trữ Phong cũng cần có không gian riêng tư của mình, không có nghĩa vụ phải báo cáo lại với cậu. Mặc dù cậu rất muốn biết nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều, miễn cho anh nghĩ cậu phiền toái.

Trữ Phong mỉm cười nói: "Anh đi quay một quảng cáo." Nếu quảng cáo đó thuận lợi phát sóng, bọn họ khẳng định đều sẽ biết, đến lúc đó mới giải thích thì không bằng hiện tại nên nói luôn.

"Quảng cáo?" Đôi mắt Dung Tuân trừng rất lớn, kinh ngạc mà nhìn anh.

Tư Hiền và Quy Hoành cũng chuyển ánh mắt qua nhìn anh, chờ nghe giải thích.

"Đúng vậy, xem như đến giúp một chú thôi." Trữ Phong cũng không nói quá rõ ràng. Quy Hoành và Tư Hiền đều biết hoàn cảnh của nhà anh, có cơ hội quay quảng cáo cũng không khiến họ quá mức kinh ngạc. Dung Tuân đối với chuyện trong nhà anh thì cũng không hiểu biết nhiều, dù vậy thì về sau Trữ Phong cũng sẽ chậm rãi nói với cậu, chủ yếu sợ nói xong, Dung Tuân sẽ không tiếp thu kịp, dù sao thì thân phận mẹ anh cũng đủ khiến người khác kinh ngạc.

Dung Tuân biết gia cảnh là Trữ Phong rất tốt, trong khối cũng có rất nhiều người nói qua việc Trữ Phong là một thiếu gia nhà giàu. Nhưng trong nhà cụ thể là làm gì, cậu cũng không rõ lắm, mà Quy Hoành và Tư Hiền cũng rất kín miệng, các bà tám trong khối cũng không cạy được từ miệng họ tin tức hữu dụng gì.

"Cậu đây là chuẩn bị gia nhập giới giải trí à?" Tư Hiền hỏi.

Trữ Phong cười cười, cũng không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ nói: "Chú ấy có có nhờ trực tiếp mẹ tôi, trưa nay mẹ mới nói với tôi, suy xét có thể nhờ việc này mà kiếm được ít tiền, tôi liền đồng ý. Dù sao cũng chỉ là quay một cái quảng cáo, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Tư Hiền nghe xong, gật đầu nói: "Đúng là từ chối cũng không tốt. Vậy được, lát nữa về ký cho tôi năm trăm cái chữ ký, Một trăm đồng một bản, chờ đến lúc cậu nổi tiếng liền đem ra ngoài bàn, khẳng định có thể kiếm bộn tiền."

"Vậy cũng quá tiện nghi cho cậu rồi." Trữ Phong cười nói. Vừa quay đầu liền nhìn thấy giữa ấn đường Dung Tuân hơi nhíu nhíu một chút, nhưng ngoài mặt thoạt nhìn tựa hồ không có việc gì, chỉ là ánh mắt không nhìn về phía anh, mà chỉ cúi đầu nhìn vào trong chén cơm.

Trữ Phong cũng không nói gì, chỉ gặp chút đồ ăn cho cậu, bảo cậu ăn nhiều một chút. Sau khi ăn xong, Trữ Phong đưa Dung Tuân chuẩn bị đi siêu thị. Cuối tuần trước, anh theo lời mẹ mang đồ ăn đưa cho Dung Tuân ăn, đến đêm là hết, trong phòng ngủ cũng không có đồ ăn vặt khác, sữa bò cũng hết, vừa lúc hôm nay không có nhiều bài tập, anh liền đưa cậu đi mua chút đồ ăn về.

Trên đường về, Trữ Phong nhìn về phía Dung Tuân vẫn luôn đang trầm mặc nói: "Không vui à?" Trực giác cho anh biết việc Dung Tuân trầm mặc có liên quan đến việc anh đi quay quảng cáo.

"Không có." Dung Tuân bước đi bên cạnh anh nhưng vẫn như cũ không chịu nhìn anh.

Trữ Phong dừng lại, nghiêm túc nhìn Dung Tuân nói: "Trong rất nhiều chuyện, anh có khả năng sẽ không cẩn thận. Anh hy vọng em được vui, bất kể là khi nào cho nên nếu có chuyện gì khiến em không vui thì nhất định phải nói với anh, đừng để anh đoán mò vì không phải lúc nào anh cũng đoán đúng, có được không?"

Dung Tuân cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó có chút khó chịu mà nói: "Em không phải không vui. Chỉ là...anh thật sự muốn vào giới giải trí sao?"

"Nếu anh nói có thì em sẽ phản đối sao?" Trữ Phong thực sự rất để ý đến suy nghĩ của Dung Tuân, anh đã có mong muốn tiếp tục đi trên con đường này, phải cùng cậu nói chuyện rõ ràng mới được.

Dung Tuân cúi đầu nhỏ giọng nói; "Giới giải trí có rất nhiều những cô gái xinh đẹp..."

Trữ Phong nghe cậu nói, đúng thực là giới giải trí có rất nhiều cám dỗ, thì ra Dung Tuân bất an là vì chuyện này.

Trữ Phong nắm chặt lấy tay cậu nói: "Dung Tuân, bất kể là anh có đi đâu, căn tuyến (?) của anh vĩnh viễn là nằm trong tay em. Cho nên em không cần phải lo lắng gì cả, anh hứa với em, cũng là hứa với chính mình."

Tuyến của anh trong tay cậu gì đó, điều này khiến tâm tình Dung Tuân nháy mắt tốt hơn. Trữ Phong thực sự đối với cậu thật tốt, cậu hẳn là nên tin tưởng anh hơn mới phải.

"Vâng, em chỉ là lo lắng một chút mà thôi." Dung Tuân nói.

"Anh biết. Về hoàn cảnh của nhà anh, anh cảm thấy hẳn là phải nói rõ với em." Trữ Phong chuẩn bị một chút rồi nói: "Nhà anh mở công ty giải trí, đối với phương diện này có thể em không hiểu nhiều nên em chỉ cần hiểu là công ty giải trí là được rồi. Dù cho anh không định gia nhập giới giải trí thì về sau khi tiếp nhận công việc trong nhà thì cũng không thể tránh khỏi hỗn loạn trong giới. Bởi vì lý do đó, từ nhỏ đã tương đối hiểu rõ cái vòng luẩn quẩn này, cũng biết tự lo cho chính mình cho nên sẽ không xảy ra việc mà em lo lắng nên em cứ yên tâm."

Dung Tuân rất bất ngờ, cậu không nghĩ tới việc gia đình Trữ Phong mở một công ty giải trí, hơn nữa thông tin ai cũng dò hỏi này lại do Trữ Phong tự nói cho cậu biết.

"Dung Tuân." Trữ Phong nắm chặt tay cậu nói: "Đời này anh chỉ muốn ở cùng với em, nếu một ngày em không cần anh nữa thì anh cũng sẽ không tìm người khác."

"Em sẽ không có chuyện không cần anh..." Dung Tuân vội vàng mà nói, nhưng nói xong liền đỏ mặt – nói thế có phải hơi chủ động quá không.

Trữ Phong cười, nói: "Lời này anh sẽ nhớ kỹ, em không được đổi ý." Anh biết cậu sẽ không thay lòng, chỉ với việc anh khốn nạn như thế suốt mười năm mà Dung Tuân vẫn không bỏ anh, anh liền biết cậu là người rất chung thủy, thậm chí chung thủy đến mức có điểm ngốc nghếch, ngốc đến làm người ta đau lòng.

"Vâng...không đổi ý..." Dung Tuân nhẹ giọng nói.

Trữ Phong nhìn xung quanh sau đó hơi bất đắc dĩ mà thở dài nói: "Bây giờ anh rất muốn hôn em, nhưng địa điểm ở đây thật sự là không thích hợp." Bọn họ đang ở trên đường cái, người đi qua đi lại, thật sự là không tiện.

Dung Tuân đỏ bừng mặt, kéo Trữ Phong hướng siêu thị mà đi, vừa đi vừa nói: "Anh đừng có nói như thế."

Trữ Phong nhìn mặt Dung Tuân đỏ ửng chậm rãi lan dần đến mang tai, khóe miệng cười càng sâu. Chỉ tiếc nơi này thực sự không thích hợp, người qua đường thì cũng thôi đi, nhỡ đâu mà để các học sinh khác cũng đến siêu thị mua đồ nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất phiền toái. Trữ Phong không sợ come out nhưng vẫn là một câu nói kia – hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Mua xong đồ dùng trở lại phòng ngủ, Tư Hiền đang làm bài tập, Quy Hoành thì ở hành lang gọi điện thoại, thần thần bí bí cũng không biết là gọi cho ai.

Trữ Phong trước bảo Dung Tuân đi tắm rửa sau đó cầm di động ra ngoài, gọi cho gia sư mà mẹ tìm cho anh.

Đối phương rất nhanh bắt máy, là một nam sinh có giọng rất sạch sẽ, Trữ Phong giới thiệu mình sau đó hỏi trường học của đối phương, sở trường, cùng với kinh nghiệm gia sư. Đối phương cũng không cảm thấy bất mãn, đáp lại rất rõ ràng, đồng thời đối phương cũng hỏi thăm rõ một chút, đỡ về sau xảy ra phiền phức.

Cuối cùng, Trữ Phong lại hỏi một chút về phí gia sư. Đây là gia sư mà mẹ tìm giúp anh, cho nên bà cũng không nói gì về học phí với anh mà Trữ Phong hỏi vấn đề này không phải là cho mình là muốn mang theo Dung Tuân đi học cùng, học phí của cậu sẽ do anh bỏ ra.

Đối phương nói với Trữ Phong giá cả một giờ dạy là bao nhiêu, anh liền đơn giản tính một chút, xác định là vẫn hơi lớn so với tiền tiêu vặt hiện có của mình liền mở miệng nói: "Rất hoan nghênh anh trở thành gia sư của em, nhưng mà em còn có việc muốn thương lượng với anh một chút."

"Em nói đi." Đối phương nghe Trữ Phong nói vậy liền biết việc gia sư đã thành. Trữ Phong có yêu cầu, hắn sẽ cố gắng thỏa mãn.

"Là như thế này, em có một người bạn muốn học với em, thành tích của cậu rất tương đối tốt sẽ không khiến anh phải tốn nhiều công sức. Mỗi tuần chúng em sẽ cùng tìm anh để học, anh xem có được không? Học phí sẽ do em trả." Trữ Phong nói.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần em không ngại có người tốn thời gian của em." Đối phương cũng không có ý kiến gì, kỳ thật cùng một thời gian dạy hai học sinh thì với hắn mà nói vẫn tốt.

"Vâng, vậy quyết định như thế. Thứ bảy tuần này em có chút việc, nên chúng ta hẹn sang chủ nhật học đi. Đến lúc đó em sẽ báo cho anh biết địa điểm gặp mặt." Trữ Phong nói. Dung Tuân các môn khác cũng không cần phụ đạo nhiều, nhưng môn Tiếng Anh vẫn cần một chút.

"Tốt. Các em là hai người học, vậy người thứ hai kia anh chỉ thu 80% học phí thôi." Đối phương cũng là một người sảng khoái, dù sao tiền triết khấu thì hắn cũng không lỗ.

"Vậy cảm ơn anh. Chuyện này mong anh không nói với mẹ em." Trữ Phong cảm thấy không cần thiết nói cho mẹ biết, nếu mẹ biết chắc sẽ không phản đối nhưng sẽ khiến Dung Tuân cảm thấy áp lực lớn.

"Em yên tâm, anh sẽ giữ bí mật." Đối phương cười nói.

Trữ Phong nói: "Vậy được, chủ nhật gặp."

"Chủ nhật gặp." Đối phương đáp ứng sau đó hai người cùng cúp điện thoại.

Khi Trữ Phong vào phòng, Quy Hoành vẫn còn đang gọi điện thoại, anh cũng không biết hắn có chuyện gì mà gọi điện lâu như vậy, nhưng mà nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc như thế, cũng không quấy rầy nhiều, trước về phòng ngủ.

Chờ Dung Tuân tắm rửa xong, Trữ Phong ấn cậu ngồi xuống ghế, với tay lấy khăn lông giúp cậu lau tóc nói: "Chủ nhật này em cũng anh ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu vậy?" Dung Tuân hỏi.

"Anh nhờ mẹ tìm một gia sư, em đi học cùng anh đi." Trữ Phong cũng không muốn giấu giếm.

"Hả?" Dung Tuân quay đầu lại nhìn về phía anh, suy nghĩ một chút nói: "Anh đi là được rồi, em không cần."

"Anh vừa nói với gia sư rồi, chúng ta cùng đi." Trữ Phong lại nói.

"Em..." Dung Tuân không phải là không muốn tìm gia sư, chỉ là học phí thật sự rất đắt, cậu cũng không dự toán được việc này.

Trữ Phong tới gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Học phí là anh trả, em chỉ cần đi cũng anh thôi."

"Như vậy sao được?" Dung Tuân nhăn mi lại. Tưng đấy tiền, cậu thật sự không có lý do gì để Trữ Phong trả cả.

Trữ Phong duỗi tay xoa xoa ấn đường cậu nói: "Không được nhíu mày."

Dung Tuân đành phải thả lỏng, tiếp tục nhìn hắn.

"Anh tuần này đi quay quảng cáo, khẳng định có thể kiếm đủ học phí." Trữ Phong có tính toán, tuy rằng tiền tiêu vặt có thể trả đủ nhưng có thêm khoản tiền này, anh có thể dư dả hơn không ít.

"Vậy cũng không thể được..." Dung Tuân chưa nói xong đã bị Trữ Phong ngắt lời: "Anh trả tiền cho em là chuyện bình thường, quan hệ của chúng ta với người khác cũng không giống nhau..."

Lời Trữ Phong nói ra tựa như lông chim nhẹ nhàng chạm vào lòng Dung Tuân khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, lại mang theo một chút vui sướng.

Sau đó Trữ Phong cũng không hề hạ giọng nói tiếp: "Với lại em cũng giúp anh nghe giảng một chút, ngộ nhỡ sau đó anh có quên mất thì có thể hỏi em một chút." Lý do này tự nhiên là muốn nói cho Tư Hiền nghe thấy.

"Vậy được rồi." Trữ Phong đã nói đến mức này, Dung Tuân tự nhiên không có lý do gì để cự tuyệt nữa, cũng vì một phần cuối tuần này có thể ở bên cạnh Trữ Phong khiến cậu thấy cao hứng.

Trữ Phong sau đó lại hỏi Tư Hiền có muốn cùng đi học với bọn họ hay không, kỳ thật câu này nói ra là muốn Tư Hiền không nghi ngờ gì, chứ thật tình không muốn Tư Hiền theo bọn họ. Anh biết Tư Hiền sẽ không đồng ý vì dù sao thì gia sư một với một vẫn là tốt hơn.

Tư Hiền quả nhiên nói không cần, trong nhà đã tìm cho hắn một gia sư rồi. Thành tích của hắn cũng không tồi, nhưng việc củng cố lại kiến thức cho vững chắc hơn.

Trữ Phong cũng không nói gì thêm, nghĩ đến cuối tuần cùng đi học với Dung Tuân, anh liền cảm thấy quyết định này thật sự quá đúng, anh mà đi một mình khả năng động lực sẽ không đủ, nhưng nếu đi cùng Dung Tuân thì khẳng định sẽ đặc biệt tích cực, dù không vì bản thân thì cũng sẽ vì Dung Tuân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện