Tay Thiên Niệm siết chặt ly nước, gương mặt trầm xuống. Nhưng trong lòng hiểu rõ, trạng thái hiện tại của anh đúng là đi gặp bác sĩ tâm lý tương đối hợp lý, nhưng anh là một nghệ sĩ, nên thật sự không dám tùy tiện đi gặp, vạn nhất mà phóng viên thì không biết bọn họ sẽ viết như thế nào nữa. Dù sao thì thời đại hiện tại so với vài năm sau thì vấn đề nhận thức tâm lý còn kém xa lắm.
Ninh Phong thấy vậy lại cho rằng anh không muốn, mở miệng nói: "Anh, trạng thái hiện tại của anh đúng là không tốt chút nào, nếu anh đã có cơ hội sống lại một lần nữa, đừng tệ bạc chính mình. Với thực lực của anh, thành tựu chắc chắn hơn xa năm đó. Em biết anh hận Lư Kha có lỗi với anh, chúng ta tìm cơ hội đòi lại là được, anh không cần thiết vì bọn họ mà ảnh hưởng đến bản thân mình. Anh sống càng tốt thì bọn họ sẽ càng khó chịu. Anh, em hy vọng anh có thể trở lại như trước kia, đó mới là anh."
Thiên Niệm mới đầu chỉ là cảm thấy không cần đi gặp bác sĩ tâm lý thì bản thân khả năng vẫn có thể trở lại như xưa. Nhưng nghe Ninh Phong nói xong, anh đột nhiên cảm thấy anh cần gặp bác sĩ tâm lý, chẳng sợ ai đưa tin hết, anh cũng cần nhìn thẳng vào vấn đề này. Ninh Phong nói không sai, trả thù thì nhất định anh sẽ làm, nhưng anh cũng không thể chỉ như thế một lòng báo thù, uổng phí một phen sống lại này. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ báo thù, còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa, còn sự nhiệt tình đối với sự nghiệp của anh. Nếu vì trả thù đến hết đời, vậy thì thật có lỗi với bản thân.
"Em nói rất đúng. Anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý tương đối tin cậy." Thiên Niệm nói.
Ninh Phong mở miệng nói: "Nếu anh tin em, việc tìm bác sĩ tâm lý cứ giao cho em đi. Em có một người anh họ là bác sĩ, quan hệ rộng rãi, làm người cũng rất đáng tin cậy. Nhờ anh ấy hỗ trợ tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy hẳn là không khó."
Thiên Niệm vừa nghe, cảm thấy so với việc tự bản thân đi tìm hẳn là đáng tin hơi nhiều, liền gật đầu đồng ý: "Vậy phiền em rồi."
"Khách sáo với em làm gì?" Ninh Phong nói: "Lát nữa em gửi tin cho anh ấy, xem lúc nào anh ấy rảnh thì gọi điện trao đổi trực tiếp." Ninh Phong không biết thời gian biểu của Tống Bân cho nên có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc thì phải hỏi trước.
"Ừ." Thiên Niệm gật đầu. Hiện tại đối với anh mà nói, Ninh Phong là người duy nhất anh có thể tin tưởng, năm đó người chịu giúp anh dưới tình huống ác liệt như vậy cũng chỉ có mình Ninh Phong.
"Đúng rồi, nếu anh đi gặp bác sĩ tâm lý thì không nên đưa Lư Kha đi cùng. Nếu cho hắn biết, việc này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài." Ninh Phong nói. Không chỉ riêng thời đại này, qua mấy năm nữa, mọi người vẫn không hiểu biết về phương diện này, sẽ đánh đồng bệnh tâm lý và bệnh tâm thần là như nhau, hiểu biết về bệnh trầm cảm cũng rất ít, thậm chí còn cảm thấy căn bệnh này không hề nghiêm trọng. Nếu chuyện Thiên Niệm đi gặp bác sĩ tâm lý mà bị truyền ra ngoài, lại thêm mắm dặm muối một phen thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Thiên Niệm.
"Em nói rất đúng." Vì tương lai của chính mình, anh cần thiết phải loại bỏ Lư Kha khỏi bên cạnh mình, dùng Tinh Tập để kiềm chế mưu kế của Lư Kha. Trả thù Lư Kha thì lúc nào cũng có thể nhưng để bản thân hồi phục sức khỏe mới là quan trọng nhất.
"Anh, anh mau chóng ký hợp đồng với Tinh Tập đi. Hiện tại người đại diện của em là Bách Phỉ, anh có biết anh ấy không? Nếu anh không ngại chung người quản lý với em thì để em lén đề cử anh, khiến anh tả chủ động xin quản lý anh. Anh cảm thấy sao?" Ninh Phong hỏi. Hiện tại Ninh Phong không có công việc gì cả, Bách Phỉ đang tương đối nhàn hạ, quản lý thêm một người tuyết đối không thành vấn đề. Quan trọng là Bách Phỉ rất đáng tin cậy, về sau còn tiền đồ vô lượng nữa.
"Bách Phỉ?" Thiên Niệm có chút bất ngờ, anh đương nhiên biết Bách Phỉ nhưng hiện tại người đó vẫn thể hiện được tài năng của mình, "Nếu anh ta đồng ý thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì hết."
Ninh Phong mỉm cười nói: "Vậy được, em sẽ gọi điện cho anh ấy. Trong giới anh ấy tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã có các mối quan hệ của mình rồi, nếu Lư Kha có hành động gì, chắc chắn anh ấy cũng sẽ nghe chút tiếng gió. Một mặt, chúng ta trước tiên chỉ có thể cùng hành động, mặt khác cũng lưu ý hơn đến người bên canh, đặc biệt là không thể để người không hiểu rõ tiếp cận anh, nhất là lòng dạ của bọn tiểu nhân. Một mặt nữa sẽ nghĩ cách khiến Lư Kha lộ đuôi, khiến cho bọn chúng nhanh chóng biến mất trong giới."
Nói thật, hai người kia vẫn còn trong giới, lần trước gặp tai ương la Thiên Niệm, ai biết sau này sẽ là ai? Không bằng trực tiếp đá ra ngoài, tất cả mọi người đều bớt lo.
"Ừ. Cám ơn em, Tiểu Phong." Thiên Niệm nhìn vào mắt Ninh Phong, nghiêm túc nói.
"Anh, đừng có khách sáo như vậy mà. Anh khỏe mạnh, mọi chuyện đều thuận lợi cũng là điều mà em mong nhìn thấy nhất." Đây là lời nói thật lòng, Thiên Niệm là bạn của anh, là anh trai của anh, Thiên Niệm đối với anh cũng quan trọng như Tư Hiền và Quy Hoành vậy.
Thiên Niệm thở ra một hơi thật dài, uống nốt nửa ly hồng trà đã nguội, trong lòng cũng cảm thấy càng kiên định. Tiếp đó hỏi: "Em tại sao lại sống lại? Chẳng lẽ em cũng tự sát?"
"Không có..." Ninh Phong lắc đầu, đem mọi chuyện của mình đơn giản kể lại.
Thiên Niệm nghe xong, cau mày nói: "Ninh Phong, thứ cho anh nói thẳng, em thật khốn nạn."
Ninh Phong nghe vậy cũng không giận. Thiên Niệm nói đều là sự thật, từ "khốn nạn" vẫn còn là nhẹ nhàng, "Em biết, đời này em sẽ thật tốt với em ấy. Tuy rằng em biết dù có đền bù thế nào cũng không đủ, nhưng chỉ cần em có gì đều sẽ cho em ấy hết."
"Nợ này của em, cả đời cũng không đủ." Thiên Niệm nói.
"Vâng, cho nên kiếp sau tiếp tục." Nhớ tới ánh mắt ngây thơ của Dung Tuân, Ninh Phong bất giác toát ra ý cười.
Uống trà xong, Thiên Niệm gọi điện cho Ninh Đường, nói rằng mình đã suy nghĩ xong, chỉ cần Tinh Tập thấy không có vấn đề gì thì anh tùy thời có thể chuyển qua ăn máng khác. Còn về vấn đề của Lư Kha, Thiên Niệm nói rằng các mối quan hệ và tài nguyên trong tay Lư Kha đều móc nối với công ty hiện tại, tới Tinh Tập sợ rằng khó làm, yêu cầu trước kia là do không suy xét rõ ràng, hiện tại ngẫm lại thì thấy nên để Lư Kha ở lại công ty là tốt nhất, cũng có lợi cho sự phát triển sau này của Lư Kha.
Ninh Đường vốn là không muốn dùng Lư Kha, thấy Thiên Niệm không cưỡng cầu, cũng vừa lúc hợp ý ông. Liền nói buổi chiều sẽ phái thư ký mang hợp đồng qua, đến lúc đó xem có yêu cầu sửa đổi gì thì có thể đề xuất. Sau khi thống nhất sẽ mau chóng ký.
Mà Ninh Phong lúc này cũng đang gọi điện cho Bách Phỉ, nói rằng cha anh có ý tứ muốn chiêu mộ Thiên Niệm đến Tinh Tập, việc nay còn chưa chắc chắn, yêu cầu bảo mật. Nếu Bách Phỉ đồng ý, chuyện làm người đại diện cho Thiên Niệm có thể tìm cha anh để tranh thủ một chút. Còn muốn thế nào thì Bách Phỉ phải tự mình suy nghĩ.
Bách Phỉ hỏi anh không ngại dùng chung người quản lý với Thiên Niệm sao? Ninh Phong nói rằng mình đã tiếp xúc qua với Thiên Niệm, cảm thấy người này không tồi, cho nên muốn Bách Phỉ tranh thủ cho bản thân một chút, như vậy thì trong giới địa vị của anh ta cũng có thêm trợ giúp. Tuy nhiên Thiên Niệm chưa biết quan hệ của anh và cha nên muốn Bách Phỉ tạm thời giữ bí mật với Thiên Niệm.
Bách Phỉ dễ dàng đáp ứng, nói sẽ tận lực.
Ninh Phong cũng không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Quan hệ của anh và Thiên Niệm nhất định phải che dấu bên ngoài, chuyện Thiên Niệm tới Cẩm Hoa diễn thuyết, cha anh tùy tiện điều tra một chút là sẽ biết, mà chuyện này cũng có thể thuận lý thành chương mà thúc đẩy hai người gặp mặt. Chỉ cần dấu Thiên Niệm chuyện anh là boss tương lai của Tinh Tập, diễn một vở diễn giả vờ như Thiên Niệm vừa mới biết thân phận của anh là được. Hơn nữa hai người bọn họ đều do Bách Phỉ quản lý, về sau quan hệ tốt một chút thì người khác cũng sẽ không đa tâm.
Thiên Niệm cười nói: "Diễn ngoài đời thực khó hơn nhiều so với diễn trên màn ảnh nhiều."
Ninh Phong vừa gửi tin nhắn cho Tống Bân vừa cười nói: "Nửa năm nay em sẽ xuất toàn lực thi đại học, không đến công ty, cũng không quay quảng cáo, chỉ cần anh cẩn thận thì sẽ không lòi ra."
"Chuyện khác anh không lo nhưng nghe đồn là Ninh tổng có đôi mắt đặc biệt độc, anh vẫn phải cẩn thận một chút." Thật ra mỗi lần tiếp xúc với Ninh Đường sau khi sống lại anh đều phải dốc toàn bộ tinh thần, sợ không cẩn thận thì ông ấy sẽ nhìn ra cái gì. Cũng may chờ đến khi ký hợp đồng thì sẽ ít tiếp xúc với ông hơn, cũng không cần lo lắng đến mức đó.
"Không sao, nhà em xem Tiểu Tuân như là em trai nhỏ vậy, em có thể đánh tiếng để anh và em ấy tiếp xúc nhiều một chút, cha em sẽ không nói thêm gì nữa." Ninh Phong nói.
"Chờ có cơ hội, cho anh gặp cậu nhó đó đi." Thiên Niệm kỳ thực rất tò mò về Dung Tuân.
"Được. Nhưng mà trong thời gian ngắn thì hơi khó, em ấy đặc biệt nhạy cảm, nếu em không có lý do chính đáng chứng mình quan hệ của em và anh tốt lên từ từ theo tự nhiên thì chắc chắn em ấy sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ." Ninh Phong cười cười. Quan trọng hơn nữa chính là Dung Tuân nghĩ cái gì cũng chỉ đặt trong lòng, cơ bản không nói ra với anh, anh cũng không thể cái gì cũng hỏi cho rõ ràng được, làm vậy sẽ khiến cậu bị áp lực. Cho nên đều phải chờ tới lúc cậu bình tĩnh thì anh mới dám hỏi, nếu thoạt nhìn không có việc gì thì mới để cậu giữ lại một số bí mật nho nhỏ.
Tin nhắn gửi qua không bao lâu, Tống Bân liền gọi điện thoại tới.
"Làm sao vậy?" Tống Bân trực tiếp hỏi.
"Anh họ, anh ở nhà hay ở bệnh viện thế?" Ninh Phong hỏi.
"Ở nhà, buổi chiều mới tới bệnh viện." Tống Bân trả lời. Gần đây nghe nói Dung Tuân đặc biệt an phận khiến anh mới yên tâm hơn.
"À có chuyện này, anh có biết bác sĩ tâm lý nào đáng tin cậy không?" Ninh Phong hỏi. Riêng nói chuyện với anh họ thì anh không cần phải quanh co lòng vòng nhiều.
"Bác sĩ tâm lý? Ai gặp? Em hay Dung Tuân?" Người Tống Bân nghĩ tới chỉ có hai người bọn họ, nếu là những người khác trong nhà thì chắc chắn sẽ tự mình liên lạc với anh.
"Đều không phải. Là một người bạn, thân phận có chút đặc biệt, yêu cầu người chuyên nghiệp, chức nghiệp hành vi hàng ngày phải tương đối tốt." Ninh Phong nói ra yêu cầu.
"Bạn bè nào?" Mấy người bạn kia của Ninh Phong anh đều biết cả. Nếu là vì chuyện áp lực học hành mà lo âu thì anh cũng có thể hiểu được.
"Trong giới giải trí. Mới quen không bao lâu, nhưng rất hợp nhau. Gần đây cảm xúc của anh ấy không ổn, em mới đề nghị đến gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng mà anh cũng biết đấy, trong giới luôn rất kiêng dè lộ chuyện này ra ngoài, nên em mới muốn hỏi xem anh có biết bác sĩ tâm lý nào thích hợp không." Ninh Phong nói.
Dù sao thì Ninh Phong cũng đã bước vào giới giải trí, có mấy người bạn trong giới này cũng là chuyện bình thường. Mà với hiểu biết của anh về Ninh Phong, nếu không phải cùng nhau lớn lên thì Ninh Phong rất ít tin tưởng người khác, rất ít khi mà Ninh Phong lại lẫn lộn chuyện công và chuyện tư. Hiện giờ lại chịu mở miệng nhờ anh giúp đỡ, đại khái có thể nói rằng người bạn này trong giới cũng khá tốt.
Đối với người bạn trong giới này của Ninh Phong, trong lòng Tống Bân vẫn đặt một dấu hỏi chấm, dù sao ở cái giới giải trí này có biết bao nhiêu loạn, trong lòng anh ít nhiều hiểu rõ. Nhưng mà hiện tại Ninh Phong đã mở miệng như vậy, anh khẳng định không thể từ chối, cũng đúng lúc mượn cơ hội này xem người bạn này rốt cuộc là ai, cũng đồng thời giúp Ninh Phong xem người. Nếu là người tốt thì không sao, nhưng nếu không ra gì, cũng phải bảo Ninh Phong cách xa thật xa hắn. Ít nhất khi anh nói thì Ninh Phong vẫn sẽ chịu nghe.
"Được, việc này giao cho anh. Lát nữa em gửi số điện thoại qua cho anh, lúc đó anh và người đó liên lạc sẽ tiện hơn." Tống Bân nói.
"Tốt, lát nữa em gửi anh." Để Thiên Niệm và anh họ lén liên hệ thì Ninh Phong cũng không có gì phải lo lắng, hai người đều là người anh tin tưởng. Hiện tại suy nghĩ lại cẩn thận, đúng là anh chưa từng giới thiệu hai người biết nhau, có lẽ là vị trí bất đồng nên anh cũng chưa từng có ý niệm này.
Cúp điện thoại, Ninh Phong gửi tin nhắn cho Tống Bân. Sau đó nói với Thiên Niệm: "Anh họ của em rất tốt, anh có thể yên tâm."
"Được." Thiên Niệm gật đầu. Anh tin tưởng Ninh Phong, tự nhiên cũng sẽ nguyện ý tin tưởng người mà Ninh Phong tín nhiệm.
- -----------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Anh họ và Thiên Niệm có thể lén lút liên lạc rồi J))
Ninh Phong thấy vậy lại cho rằng anh không muốn, mở miệng nói: "Anh, trạng thái hiện tại của anh đúng là không tốt chút nào, nếu anh đã có cơ hội sống lại một lần nữa, đừng tệ bạc chính mình. Với thực lực của anh, thành tựu chắc chắn hơn xa năm đó. Em biết anh hận Lư Kha có lỗi với anh, chúng ta tìm cơ hội đòi lại là được, anh không cần thiết vì bọn họ mà ảnh hưởng đến bản thân mình. Anh sống càng tốt thì bọn họ sẽ càng khó chịu. Anh, em hy vọng anh có thể trở lại như trước kia, đó mới là anh."
Thiên Niệm mới đầu chỉ là cảm thấy không cần đi gặp bác sĩ tâm lý thì bản thân khả năng vẫn có thể trở lại như xưa. Nhưng nghe Ninh Phong nói xong, anh đột nhiên cảm thấy anh cần gặp bác sĩ tâm lý, chẳng sợ ai đưa tin hết, anh cũng cần nhìn thẳng vào vấn đề này. Ninh Phong nói không sai, trả thù thì nhất định anh sẽ làm, nhưng anh cũng không thể chỉ như thế một lòng báo thù, uổng phí một phen sống lại này. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ báo thù, còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa, còn sự nhiệt tình đối với sự nghiệp của anh. Nếu vì trả thù đến hết đời, vậy thì thật có lỗi với bản thân.
"Em nói rất đúng. Anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý tương đối tin cậy." Thiên Niệm nói.
Ninh Phong mở miệng nói: "Nếu anh tin em, việc tìm bác sĩ tâm lý cứ giao cho em đi. Em có một người anh họ là bác sĩ, quan hệ rộng rãi, làm người cũng rất đáng tin cậy. Nhờ anh ấy hỗ trợ tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy hẳn là không khó."
Thiên Niệm vừa nghe, cảm thấy so với việc tự bản thân đi tìm hẳn là đáng tin hơi nhiều, liền gật đầu đồng ý: "Vậy phiền em rồi."
"Khách sáo với em làm gì?" Ninh Phong nói: "Lát nữa em gửi tin cho anh ấy, xem lúc nào anh ấy rảnh thì gọi điện trao đổi trực tiếp." Ninh Phong không biết thời gian biểu của Tống Bân cho nên có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc thì phải hỏi trước.
"Ừ." Thiên Niệm gật đầu. Hiện tại đối với anh mà nói, Ninh Phong là người duy nhất anh có thể tin tưởng, năm đó người chịu giúp anh dưới tình huống ác liệt như vậy cũng chỉ có mình Ninh Phong.
"Đúng rồi, nếu anh đi gặp bác sĩ tâm lý thì không nên đưa Lư Kha đi cùng. Nếu cho hắn biết, việc này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài." Ninh Phong nói. Không chỉ riêng thời đại này, qua mấy năm nữa, mọi người vẫn không hiểu biết về phương diện này, sẽ đánh đồng bệnh tâm lý và bệnh tâm thần là như nhau, hiểu biết về bệnh trầm cảm cũng rất ít, thậm chí còn cảm thấy căn bệnh này không hề nghiêm trọng. Nếu chuyện Thiên Niệm đi gặp bác sĩ tâm lý mà bị truyền ra ngoài, lại thêm mắm dặm muối một phen thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Thiên Niệm.
"Em nói rất đúng." Vì tương lai của chính mình, anh cần thiết phải loại bỏ Lư Kha khỏi bên cạnh mình, dùng Tinh Tập để kiềm chế mưu kế của Lư Kha. Trả thù Lư Kha thì lúc nào cũng có thể nhưng để bản thân hồi phục sức khỏe mới là quan trọng nhất.
"Anh, anh mau chóng ký hợp đồng với Tinh Tập đi. Hiện tại người đại diện của em là Bách Phỉ, anh có biết anh ấy không? Nếu anh không ngại chung người quản lý với em thì để em lén đề cử anh, khiến anh tả chủ động xin quản lý anh. Anh cảm thấy sao?" Ninh Phong hỏi. Hiện tại Ninh Phong không có công việc gì cả, Bách Phỉ đang tương đối nhàn hạ, quản lý thêm một người tuyết đối không thành vấn đề. Quan trọng là Bách Phỉ rất đáng tin cậy, về sau còn tiền đồ vô lượng nữa.
"Bách Phỉ?" Thiên Niệm có chút bất ngờ, anh đương nhiên biết Bách Phỉ nhưng hiện tại người đó vẫn thể hiện được tài năng của mình, "Nếu anh ta đồng ý thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì hết."
Ninh Phong mỉm cười nói: "Vậy được, em sẽ gọi điện cho anh ấy. Trong giới anh ấy tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã có các mối quan hệ của mình rồi, nếu Lư Kha có hành động gì, chắc chắn anh ấy cũng sẽ nghe chút tiếng gió. Một mặt, chúng ta trước tiên chỉ có thể cùng hành động, mặt khác cũng lưu ý hơn đến người bên canh, đặc biệt là không thể để người không hiểu rõ tiếp cận anh, nhất là lòng dạ của bọn tiểu nhân. Một mặt nữa sẽ nghĩ cách khiến Lư Kha lộ đuôi, khiến cho bọn chúng nhanh chóng biến mất trong giới."
Nói thật, hai người kia vẫn còn trong giới, lần trước gặp tai ương la Thiên Niệm, ai biết sau này sẽ là ai? Không bằng trực tiếp đá ra ngoài, tất cả mọi người đều bớt lo.
"Ừ. Cám ơn em, Tiểu Phong." Thiên Niệm nhìn vào mắt Ninh Phong, nghiêm túc nói.
"Anh, đừng có khách sáo như vậy mà. Anh khỏe mạnh, mọi chuyện đều thuận lợi cũng là điều mà em mong nhìn thấy nhất." Đây là lời nói thật lòng, Thiên Niệm là bạn của anh, là anh trai của anh, Thiên Niệm đối với anh cũng quan trọng như Tư Hiền và Quy Hoành vậy.
Thiên Niệm thở ra một hơi thật dài, uống nốt nửa ly hồng trà đã nguội, trong lòng cũng cảm thấy càng kiên định. Tiếp đó hỏi: "Em tại sao lại sống lại? Chẳng lẽ em cũng tự sát?"
"Không có..." Ninh Phong lắc đầu, đem mọi chuyện của mình đơn giản kể lại.
Thiên Niệm nghe xong, cau mày nói: "Ninh Phong, thứ cho anh nói thẳng, em thật khốn nạn."
Ninh Phong nghe vậy cũng không giận. Thiên Niệm nói đều là sự thật, từ "khốn nạn" vẫn còn là nhẹ nhàng, "Em biết, đời này em sẽ thật tốt với em ấy. Tuy rằng em biết dù có đền bù thế nào cũng không đủ, nhưng chỉ cần em có gì đều sẽ cho em ấy hết."
"Nợ này của em, cả đời cũng không đủ." Thiên Niệm nói.
"Vâng, cho nên kiếp sau tiếp tục." Nhớ tới ánh mắt ngây thơ của Dung Tuân, Ninh Phong bất giác toát ra ý cười.
Uống trà xong, Thiên Niệm gọi điện cho Ninh Đường, nói rằng mình đã suy nghĩ xong, chỉ cần Tinh Tập thấy không có vấn đề gì thì anh tùy thời có thể chuyển qua ăn máng khác. Còn về vấn đề của Lư Kha, Thiên Niệm nói rằng các mối quan hệ và tài nguyên trong tay Lư Kha đều móc nối với công ty hiện tại, tới Tinh Tập sợ rằng khó làm, yêu cầu trước kia là do không suy xét rõ ràng, hiện tại ngẫm lại thì thấy nên để Lư Kha ở lại công ty là tốt nhất, cũng có lợi cho sự phát triển sau này của Lư Kha.
Ninh Đường vốn là không muốn dùng Lư Kha, thấy Thiên Niệm không cưỡng cầu, cũng vừa lúc hợp ý ông. Liền nói buổi chiều sẽ phái thư ký mang hợp đồng qua, đến lúc đó xem có yêu cầu sửa đổi gì thì có thể đề xuất. Sau khi thống nhất sẽ mau chóng ký.
Mà Ninh Phong lúc này cũng đang gọi điện cho Bách Phỉ, nói rằng cha anh có ý tứ muốn chiêu mộ Thiên Niệm đến Tinh Tập, việc nay còn chưa chắc chắn, yêu cầu bảo mật. Nếu Bách Phỉ đồng ý, chuyện làm người đại diện cho Thiên Niệm có thể tìm cha anh để tranh thủ một chút. Còn muốn thế nào thì Bách Phỉ phải tự mình suy nghĩ.
Bách Phỉ hỏi anh không ngại dùng chung người quản lý với Thiên Niệm sao? Ninh Phong nói rằng mình đã tiếp xúc qua với Thiên Niệm, cảm thấy người này không tồi, cho nên muốn Bách Phỉ tranh thủ cho bản thân một chút, như vậy thì trong giới địa vị của anh ta cũng có thêm trợ giúp. Tuy nhiên Thiên Niệm chưa biết quan hệ của anh và cha nên muốn Bách Phỉ tạm thời giữ bí mật với Thiên Niệm.
Bách Phỉ dễ dàng đáp ứng, nói sẽ tận lực.
Ninh Phong cũng không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Quan hệ của anh và Thiên Niệm nhất định phải che dấu bên ngoài, chuyện Thiên Niệm tới Cẩm Hoa diễn thuyết, cha anh tùy tiện điều tra một chút là sẽ biết, mà chuyện này cũng có thể thuận lý thành chương mà thúc đẩy hai người gặp mặt. Chỉ cần dấu Thiên Niệm chuyện anh là boss tương lai của Tinh Tập, diễn một vở diễn giả vờ như Thiên Niệm vừa mới biết thân phận của anh là được. Hơn nữa hai người bọn họ đều do Bách Phỉ quản lý, về sau quan hệ tốt một chút thì người khác cũng sẽ không đa tâm.
Thiên Niệm cười nói: "Diễn ngoài đời thực khó hơn nhiều so với diễn trên màn ảnh nhiều."
Ninh Phong vừa gửi tin nhắn cho Tống Bân vừa cười nói: "Nửa năm nay em sẽ xuất toàn lực thi đại học, không đến công ty, cũng không quay quảng cáo, chỉ cần anh cẩn thận thì sẽ không lòi ra."
"Chuyện khác anh không lo nhưng nghe đồn là Ninh tổng có đôi mắt đặc biệt độc, anh vẫn phải cẩn thận một chút." Thật ra mỗi lần tiếp xúc với Ninh Đường sau khi sống lại anh đều phải dốc toàn bộ tinh thần, sợ không cẩn thận thì ông ấy sẽ nhìn ra cái gì. Cũng may chờ đến khi ký hợp đồng thì sẽ ít tiếp xúc với ông hơn, cũng không cần lo lắng đến mức đó.
"Không sao, nhà em xem Tiểu Tuân như là em trai nhỏ vậy, em có thể đánh tiếng để anh và em ấy tiếp xúc nhiều một chút, cha em sẽ không nói thêm gì nữa." Ninh Phong nói.
"Chờ có cơ hội, cho anh gặp cậu nhó đó đi." Thiên Niệm kỳ thực rất tò mò về Dung Tuân.
"Được. Nhưng mà trong thời gian ngắn thì hơi khó, em ấy đặc biệt nhạy cảm, nếu em không có lý do chính đáng chứng mình quan hệ của em và anh tốt lên từ từ theo tự nhiên thì chắc chắn em ấy sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ." Ninh Phong cười cười. Quan trọng hơn nữa chính là Dung Tuân nghĩ cái gì cũng chỉ đặt trong lòng, cơ bản không nói ra với anh, anh cũng không thể cái gì cũng hỏi cho rõ ràng được, làm vậy sẽ khiến cậu bị áp lực. Cho nên đều phải chờ tới lúc cậu bình tĩnh thì anh mới dám hỏi, nếu thoạt nhìn không có việc gì thì mới để cậu giữ lại một số bí mật nho nhỏ.
Tin nhắn gửi qua không bao lâu, Tống Bân liền gọi điện thoại tới.
"Làm sao vậy?" Tống Bân trực tiếp hỏi.
"Anh họ, anh ở nhà hay ở bệnh viện thế?" Ninh Phong hỏi.
"Ở nhà, buổi chiều mới tới bệnh viện." Tống Bân trả lời. Gần đây nghe nói Dung Tuân đặc biệt an phận khiến anh mới yên tâm hơn.
"À có chuyện này, anh có biết bác sĩ tâm lý nào đáng tin cậy không?" Ninh Phong hỏi. Riêng nói chuyện với anh họ thì anh không cần phải quanh co lòng vòng nhiều.
"Bác sĩ tâm lý? Ai gặp? Em hay Dung Tuân?" Người Tống Bân nghĩ tới chỉ có hai người bọn họ, nếu là những người khác trong nhà thì chắc chắn sẽ tự mình liên lạc với anh.
"Đều không phải. Là một người bạn, thân phận có chút đặc biệt, yêu cầu người chuyên nghiệp, chức nghiệp hành vi hàng ngày phải tương đối tốt." Ninh Phong nói ra yêu cầu.
"Bạn bè nào?" Mấy người bạn kia của Ninh Phong anh đều biết cả. Nếu là vì chuyện áp lực học hành mà lo âu thì anh cũng có thể hiểu được.
"Trong giới giải trí. Mới quen không bao lâu, nhưng rất hợp nhau. Gần đây cảm xúc của anh ấy không ổn, em mới đề nghị đến gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng mà anh cũng biết đấy, trong giới luôn rất kiêng dè lộ chuyện này ra ngoài, nên em mới muốn hỏi xem anh có biết bác sĩ tâm lý nào thích hợp không." Ninh Phong nói.
Dù sao thì Ninh Phong cũng đã bước vào giới giải trí, có mấy người bạn trong giới này cũng là chuyện bình thường. Mà với hiểu biết của anh về Ninh Phong, nếu không phải cùng nhau lớn lên thì Ninh Phong rất ít tin tưởng người khác, rất ít khi mà Ninh Phong lại lẫn lộn chuyện công và chuyện tư. Hiện giờ lại chịu mở miệng nhờ anh giúp đỡ, đại khái có thể nói rằng người bạn này trong giới cũng khá tốt.
Đối với người bạn trong giới này của Ninh Phong, trong lòng Tống Bân vẫn đặt một dấu hỏi chấm, dù sao ở cái giới giải trí này có biết bao nhiêu loạn, trong lòng anh ít nhiều hiểu rõ. Nhưng mà hiện tại Ninh Phong đã mở miệng như vậy, anh khẳng định không thể từ chối, cũng đúng lúc mượn cơ hội này xem người bạn này rốt cuộc là ai, cũng đồng thời giúp Ninh Phong xem người. Nếu là người tốt thì không sao, nhưng nếu không ra gì, cũng phải bảo Ninh Phong cách xa thật xa hắn. Ít nhất khi anh nói thì Ninh Phong vẫn sẽ chịu nghe.
"Được, việc này giao cho anh. Lát nữa em gửi số điện thoại qua cho anh, lúc đó anh và người đó liên lạc sẽ tiện hơn." Tống Bân nói.
"Tốt, lát nữa em gửi anh." Để Thiên Niệm và anh họ lén liên hệ thì Ninh Phong cũng không có gì phải lo lắng, hai người đều là người anh tin tưởng. Hiện tại suy nghĩ lại cẩn thận, đúng là anh chưa từng giới thiệu hai người biết nhau, có lẽ là vị trí bất đồng nên anh cũng chưa từng có ý niệm này.
Cúp điện thoại, Ninh Phong gửi tin nhắn cho Tống Bân. Sau đó nói với Thiên Niệm: "Anh họ của em rất tốt, anh có thể yên tâm."
"Được." Thiên Niệm gật đầu. Anh tin tưởng Ninh Phong, tự nhiên cũng sẽ nguyện ý tin tưởng người mà Ninh Phong tín nhiệm.
- -----------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Anh họ và Thiên Niệm có thể lén lút liên lạc rồi J))
Danh sách chương