Editor: Calcium

Các cảnh quay buổi sáng kết thúc, toàn đoàn nghỉ ngơi dùng cơm, cơm hộp đặt cùng một chỗ, hương vị không đặc biệt ngon nhưng vẫn ăn được. Dù sao trong lúc quay phim điều kiện chỉ như vậy, ai cũng không thể nghiêm khắc soi mói quá được.

Vì các cảnh quay buổi chiều cần thay đổi tạo hình nên sau khi Ninh Phong diễn xong đã thay toàn bộ phục trang buổi sáng, cả người nhẹ nhõm và thoải mái hơn không ít. Cơm hộp của anh và Dung Tuân được đưa vào phòng nghỉ, hai người ngồi quanh lò sưởi điện, chậm rãi ăn cơm.

"Có phải là nhàm chán lắm không?" Ninh Phong cười hỏi. Rất nhiều người luôn nghĩ rằng tới phim trường xem quay phim là một việc vô cùng thú vị, nhưng nếu đã tự mình tới trải nghiệm qua thì sẽ thấy rằng không hề giống tưởng tượng của bản thân chút nào, đặc biệt là thời điểm các cảnh quay NG phải lặp đi lặp lại.

"Được mà. Xem anh diễn ở khoảng cách gần gũi như vậy, cảm giác rất chấn động. Có chút không giống anh ngày thường." Dung Tuân mỉm cười nói. Tuy rằng thời gian anh đóng phim là một Ninh Phong khác, nhưng lúc ngồi xuống cùng ăn cơm với cậu thì vẫn là anh quen thuộc của trước kia.

Ninh Phong gắp món đậu phụ xào ớt hiểm mà Dung Tuân thích qua cho cậu rồi nói: "Diễn dù sao cũng chỉ là diễn, khẳng định sẽ khác với bản thân chân chính, cần diễn viên thay đổi, đắp nặn sao cho phù hợp với nhân vật này."

Dung Tuân gật đầu: "So với tưởng tượng thấy càng khó hơn."

"Diễn phim thực ra cũng cần một chút thiên phú. Nếu chỉ đơn thuần diễn bình thường, chỉ cần trải qua một giai đoạn huấn luyện là có thể diễn một hay hai đoạn. Nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, tuyệt đối không phải chỉ là công phu ngày một ngày hai. Đây cũng là lý do vì sao các diễn viên gạo cội theo phái thực lực luôn sẽ khiến người ta bất giác mà tôn kính." Ninh Phong nói. Đừng nhìn nhóm diễn viên thần tượng trẻ tuổi hiện tại nổi tiếng hơn nhóm diễn viên theo phái thực lực, nếu chân chính quay một bộ phim tử tế, có thể để lại ấn tượng trong nhiều năm, thì phải dựa vào thực lực.

"Đúng thật." Dung Tuân ngẫm lại, cảm thấy đúng là có chuyện như vậy. Đặc biệt là một số bộ phim lịch sử, nhiều năm sau khi xem lại, vẫn khiến khán giả cảm thấy đây là một bộ phim hay, cơ bản có thành công như thế phải dựa vào thực lực của diễn viên, số lượng không cần nhiều nhưng chất lượng phải tinh phẩm.

"Về sau nếu em trở thành biên kịch, giai đoạn đầu khả năng sẽ không có nhiều tiếng nói. Nhưng chờ tới khi em đến một cấp bậc nhất định, đạo diễn sẽ mời em tham gia làm giám khảo casting. Lúc ấy em sẽ đặc biệt cảm nhận được sự chênh lệch giữa diễn viên thần tượng và diễn viên phái thực lực là như thế nào. Khả năng đến lúc ấy, em sẽ càng hy vọng viết ra được kịch bản hay hơn nữa, chất lượng hơn nữa để có thể thu hút thêm nhiều diễn viên thực lực tới diễn cho em." Tuy rằng đều là chuyện của sau này, nhưng Ninh Phong cảm thấy hiện tại nói cho cậu hiểu là một điều nên làm.

"Vâng. Hôm nay xem anh diễn, em đã có một cảm giác rất khác biệt rồi. Đặc biệt là lúc anh đối diễn cùng người khác, biểu hiện của anh thực sự rất tuyệt vời." Dung Tuân cười nói. Cậu cảm thấy anh hẳn là diễn viên bên phái thực lực.

"Còn kém xa lắm." Đây ngược lại không phải là Ninh Phong khiêm tốn, hôm nay người đối diễn với anh chỉ là một diễn viên mới, tuy rằng người đó đã tiến bộ hơn so với ngày đầu rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ngây ngô trong diễn xuất, "Nếu hôm nay người đối diễn với anh mà là một vị tiền bôi, cho dù là Niệm ca, em sẽ phát hiện ra anh cần tiến bộ hơn nữa."

"Vâng." Cậu hôm nay đúng thực là không được nhìn toàn diện về mọi mặt, nhưng đơn thuần nhìn biểu hiện của anh, đối với khán giả như cậu đã thấy rất tốt rồi, "Anh có thể nhìn thấy sự chênh lệch, còn luôn cố gắng học tập, về sau sẽ càng ngày càng giỏi hơn." Chỉ cần luôn luôn không ngừng tiến về phía trước, cậu tin rằng một ngày nào đó anh sẽ là top diễn viên trong phái thực lực.

"Ừ." Ninh Phong cười cười xoa đầu cậu. Thực ra với kỹ thuật diễn xuất hiện tại của anh so với lứa tuổi thì có thể nói là vô cùng giỏi rồi. Nhưng khách quan mà nói, kể cả kỹ thuật của đời trước, đều cần khoảng thời gian dài để tiến bộ hơn. Thiên Niệm cũng sống lại một đời này, kỹ thuật diễn xuất đã tiến bộ hơn rồi, anh cũng vì thế chịu sự ảnh hưởng, muốn bản thân phấn đấu hơn nữa.

Sau khi ăn xong, vừa kịp nắng lên, bên ngoài không còn lạnh như buổi sáng nữa. Ninh Phong đưa Dung Tuân ra ngoài tản bộ, thứ nhất là để tiêu cơm, thứ hai là muốn đưa cậu đi tham quan nơi này.

Vì đa số các đoàn làm phim đều đang nghỉ trưa, cho nên không khí thư thả hơn, không bận rộn như sáng nữa. Dọc đường đi, hai người thảo luận về sự khác biệt về thời đại, bối cảnh, cũng như phong cách kiến trúc hiện hữu của từng đoàn phim, trong trạng thái hiện đại và cổ đại đan chéo tồn tại, có lúc mang tới cảm giác thực kỳ diệu, giống như đang xuyên qua thời không vậy.

Hai người đi một lát rồi trở về, dù sao trời cũng vẫn lạnh, Ninh Phong không muốn để Dung Tuân bị cảm.

Đang trở về, Dung Tuân đột nhiên sửng sốt, bước chân chậm lại.

"Làm sao vậy?" Ninh Phong thắc mắc hỏi.

"Người kia..." Dung Tuân chỉ tay về hướng một đoàn làm phim khác.

Ninh Phong nhìn theo hướng tay cậu chỉ, liền nhìn thấy một cô gái rất quen mặt - đó là người thời cấp ba đã tìm hội để bắt nạt Dung Tuân - Thích Huệ Na.

Có thể ở chỗ này nhìn thấy cô ta, Ninh Phong cũng bất ngờ. Từ sau khi Thích Huệ Na không dám lại tới trêu chọc Dung Tuân nữa thì anh cũng không thèm để ý đến con người này, sau khi tốt nghiệp lại càng ném ra khỏi đầu, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở đây.

Lúc này đứng cạnh Thích Huệ Na là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt, dáng người rất cả đều đẹp, ăn mặc có phong cách, tuy nhiên Ninh Phong lại không nhớ ra trong giới giải trí có nghệ sĩ nào như vậy. Có mấy nhân viên của đoàn cũng như chuyên viên trang điểm đang vậy quanh cô gái này, cô ta vênh cằm, vẻ mặt cao ngạo. Mà Thích Huệ Na đang mặc một trang phục cổ trang, vẻ mặt lấy lòng đứng bên cạnh, không biết nói chuyện gì. Nhìn dáng vẻ dường như yếu thế hơn nhiều.

Nghĩ đến những việc Thích Huệ Na làm trước đây, Ninh Phong liền cảm thấy cô nàng này thật đúng là không làm mai một thiên phú diễn xuất của bản thân, cũng chẳng biết có diễn ra cái gì không.

Những người bên đó đều đang bận rộn lấy lòng cô gái kia, không hề chú ý tới bên này. Ninh Phong không muốn chú ý nhiều nữa, chỉ nói với Dung Tuân: "Đi thôi."

"Được." Dung Tuân không nói gì thêm, cùng anh rời đi. Thực ra nếu hôm nay không gặp được, cậu cũng không nhớ tới cái cô Thích Huệ Na này, chỉ có thể cảm thán một câu - thế giới này quá nhỏ. Bất quá nếu anh đã không để ý đến thì cậu càng không lý do gì để quan tâm tới.

Tầm khoảng 3 giờ chiều, quay xong cách cảnh của mình, sau khi chào hỏi đoàn phim, Ninh Phong liền đưa Dung Tuân lên xe Bách Phỉ trở về khách sạn. Cậu đã ở đoàn phim gần một ngày, cũng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, ngày mai sẽ không đi nữa, nên ở lại khách sạn sáng tác tiếp thôi.

Ninh Phong cũng không muốn đưa cậu đi nữa, dù sao trời lạnh, ở đoàn phim đợi anh cũng không thoải mái gì, không cẩn thận một cái là có thể bị cảm ngay. Thà rằng ở lại khách sạn, muốn ăn gì uống gì, gọi một cuộc điện thoại là có.

Bữa tối hai người gọi cơm của khách sạn mang lên, không cần ra ngoài.

Dung Tuân ngồi trước bàn đánh máy, bên cạnh là một tách trà Phổ Nhĩ mà Ninh Phong pha riêng cho cậu. Anh thì ngồi trước một chiếc bàn tròn nhỏ dùng laptop của mình lên mạng xem tin tức ngày hôm nay.

Hôm nay anh ra ngoài từ sớm, quay phim suốt một ngày, không có thời gian lướt web. Chờ đến khi buổi chiều trở về, tắm rửa xong mở máy tính thì trên mạng quả thực đều oanh tạc rồi.

Tin tực hot nhất vẫn như cũ là chuyện liên quan đến Lư Kha và Thượng Lỗi, mà nội dung tin đó là: Lư Kha thừa nhận hắn và Thượng Lỗi có quan hệ yêu đương, nhưng là do Thượng Lỗi ép buộc hắn. Hắn căn bản không thích đàn ông, nhưng vì công việc, không thể không đồng ý.

Nhìn bản tin này, sự tương quan như vậy, Ninh Phong thầm cười lạnh trong lòng một tiếng. Làm sao mà lại có cái cớ tương tự nhau đến như vậy? Chẳng qua lần này người "ép buộc" Lư Kha lại biến thành Thượng Lỗi mà thôi. Còn Lư Kha ngược lại tự biến bản thân mình thành một đóa bạch liên hoa vô tội.

Trên mạng bùng nổ có thể nói là toàn chỉ trích, có người công kích đồng tính luyến ái, có người chửi rủa nhân phẩm của Thượng Lỗi, cũng có người nghi ngờ cách nói của Lư Kha. Tóm lại, một bước này, Lư Kha đã hoàn toàn đẩy hắn và Thượng Lỗi lên trước sóng giá rồi. Thượng Lỗi vì ép buộc người đại diện cùng yêu đương, lại là đồng tính luyến ái, đã đủ sóng to gió lớn rồi. Đằng này việc Lư Kha một chân đạp hai thuyền do Lý Tình phanh phui ra, khiến nhân phẩm của hắn bị nghi ngờ rồi, dù cho quan hệ của hắn và Thượng Lỗi là hiệp ước, cũng không nên kéo một cô gái vô tội xuống nước cùng chứ. Cho nên lời tuyên bố này của Lư Kha đã chính thức tự bức hắn và Lư Kha đến ngõ cụt rồi.

Ninh Phong hiểu, giờ thì hai người đó hoàn toàn xong rồi. Thiên Niệm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bất luận có trả thù thế nào đi nữa, thì đó cũng không phải là biện pháp chân chính để bù đắp thương tổn trước kia của anh, cho nên Ninh Phong hy vọng về sau anh có thể thả lỏng hơn một chút, tìm được một người yêu anh, thương anh, hạnh phúc nắm tay đi hết cả đời. Đây mới là biện pháp trả thù tốt nhất đến những người muốn tổn thương anh.

Sau bữa cơm tối, tin tức về hai người họ lại có bước phát triển mới. Đại khái là nhìn thấu bản chất của Lư Kha, Thượng Lỗi cũng đứng lên nói, trực tiếp kể chuyện Lư Kha có ý đồ hãm hại Thiên Niệm, đem tài nguyên chuyển qua cho hắn, điều đó cũng chứng minh hắn không hề ép buộc Lư Kha, Lư Kha là tự nguyện. Chẳng qua kế hoạch hãm hại Thiên Niệm của hắn không thành công là bởi vì chuyển công ty, không đưa Lư Kha đi cùng. Thế nhưng Lư Kha vẫn đem hết tài nguyên của Thiên Niệm chuyển qua cho hắn. Hắn những tưởng rằng bản thân và Lư Kha là lưỡng tình tương duyệt, không ngờ lần này bị cắn ngược lại một vố.

Nếu lần này Thượng Lỗi chỉ nhảy ra nói bản thân mình oan uổng, thì sợ là không ai tin, còn vì chuyện hắn ép buộc Lư Kha mà trở thành kẻ địch không đội trời chung với Lư Kha. Nhưng trên tay Thượng Lỗi lại có bằng chứng ý đồ hãm hại Thiên Niệm của Lư Kha, có chứng cứ hắn đoạt tài nguyên, vì thế nhân phẩm của Lư Kha sẽ một lần nữa bị nghi ngờ. Đương nhiên, trong đó cũng sẽ có nhiều người không tin tưởng, rốt cuộc việc Lư Kha hại Thiên Niệm, Thượng Lỗi biết nhiều vậy? Vậy hắn có tham gia vào không?

Vì chuyện này còn liên lụy đến Thiên Niệm nên các fans của Thiên Niệm thấy anh suýt bị Lư Kha hãm hại thì hùng hổ nhảy ra yêu cầu Lư Kha và Thượng Lỗi rời khỏi giới giải trí. Hội trưởng fans còn dẫn fan tới trước công ty quản lý của Thượng Lỗi, yêu cầu công ty nghiêm túc xử phạt hành vi này.

Ninh Phong nhìn đến tin tức này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nháo đến mức này rồi thì thì hai người họ có mà chạy đằng trời, đây là quả báo của hai người.

Sau khi quay bổ sung các cảnh xong, Ninh Phong và Dung Tuân bắt đầu du ngoạn R thị. Bách Phỉ đã trở về trước rồi, chuyện của Lư Kha và Thượng Lỗi liên quan đến Thiên Niệm, anh là người đại diện không thể không về sớm mà xử lý chuyện này.

Phương diện này Tinh Tập rất tích cực ra mặt, vì Thiên Niệm mà làm tốt các công việc xã giao đối ngoại, khiến anh vẫn luôn giữ hình ảnh đẹp trên truyền thông.

Rồi sau đó tin tức cũng chầm chậm hạ nhiệt, Lư Kha và Thượng Lỗi trước áp lực của toàn dân thì mai danh ẩn tích, kỳ nghỉ đông của Ninh Phong và Dung Tuân kết thúc, học kỳ mới sắp bắt đầu...

- -------------------------------------------------------

Có ai còn nhớ cô bạn Thích Huệ Na "đáng yêu" này không:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện