Editor: Calcium

"Không nhớ..." Thương Kỳ nhỏ giọng đáp. Hôm qua lúc Quy Hoành về đã gửi tin nhắn cho cậu rồi, cậu cũng biết hắn nhất định mệt lắm, nhắc hắn nghỉ ngơi sớm một chút. Không ngờ mới sáng ra đã đến đây rồi.

Quy Hoành ghé sát lại gần cậu, thấp giọng nói: "Nhưng tôi nhớ cậu."

Thương Kỳ đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, không ngờ bị hắn nắm tay.

Dung Tuân và Ninh Phong lúc này đều đã tỉnh, không nằm tiếp trên giường nữa, ngồi dậy mặc quần áo. Vì thế hành động của Quy Hoành bọn họ đều nhìn thấy rõ.

Dung Tuân có hơi bất ngờ mà liếc mắt nhìn Ninh Phong một cái, sau đó phát hiện ra Tư Hiền cũng đang nhìn cậu, cuối cùng hai người cùng nhìn về phía Ninh Phong.

Ninh Phong nhìn biểu hiện của Quy Hoành như vậy, có vẻ như hai người đã xác định quan hệ. Chỉ là Quy Hoành chưa kể lại với anh, phỏng chứng mới xác định quan hệ được một thời gian, Quy Hoành đợt này đều không ở đây nên không rảnh để tới đây.

Quy Hoành thấp giọng nói chuyện với Thương Kỳ, không biết đang nói về vấn đề gì. (Làm ơn để ý đến ba bóng đèn sáng chói lóa kia đi mà hai người, nhất là FA Tư Hiền)

Tư Hiền khụ khụ mấy tiếng, vẻ mặt cười cười mà nhìn hai người, nói: "Tình huống của hai người là thế nào đấy?"

Quy Hoành lúc này mới buông tay Thương Kỳ ra, xoay người lại tươi cười nói: "Thực ra đợt mới vào học kỳ tôi định nói với các cậu rồi, nhưng đột nhiên phải đi vẽ nên không kịp. Tôi đang hẹn hò với Thương Kỳ, về sau các cậu nhớ chăm sóc cậu ấy nha."

Thương Kỳ hơi ngượng ngùng mà vùi đầu vào chăn.

Tư Hiền và Dung Tuân đều hơi bất ngờ, Tư Hiền cười nói: "Trước đấy một chút gió cũng không lọt, giờ đột nhiên hẹn hò, các cậu hơi nhanh đấy?"

Dung Tuân lúc này mới nghĩ đến lúc gặp hai người họ đi xem phim, có lẽ lúc đó cũng có manh mối rồi, chẳng qua cậu không phát hiện ra mà thôi.

"Cũng vừa đúng lúc mà." Quy Hoành cười cười, nhìn về phía Ninh Phong nói: "Tôi nói chuyện với gia đình rồi, cha mẹ tôi lúc đầu không thể chấp nhận, nhưng hiện tại đã có thể hiểu hơn rồi." Trời mới biết hắn phải tốn biết bao công sức mới có thể thuyết phục được cha mẹ mình, cũng may cha mẹ không quá phong kiến truyền thống, cho nên đối mặt với phương diện này thì hai người đồng ý tìm hiểu, dần dần chấp nhận, chỉ hy vọng hắn không kết giao bạn trai loạn lên, tốt nhất cố định một người tử tế là tốt nhất.

"Vậy là tốt rồi, chúc mừng các cậu." Ninh Phong mỉm cười nói. Thông qua ải cha mẹ của Quy Hoành cũng coi như giảm bớt không ít áp lực, đây là việc tốt với cả hai người họ.

"Cảm ơn Phong ca. Hôm nay tôi mời, chúng ta ra ngoài làm một bữa chứ?" Quy Hoành đề nghị nói. Bữa cơm này cũng coi như hắn chính thức giới thiệu thân phận mới của Thương Kỳ đến những người anh em tốt của mình.

"Được." Ninh Phong gật đầu, bữa cơm này nhất định phải ăn.

Dung Tuân vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, cậu thật không ngờ, tiếp sau Hướng Ngạn cậu lại có thêm hai đồng loại. Tính hướng của Thương Kỳ cậu cũng không rõ, nhưng Quy Hoành từng có bạn gái, nói cách khác, Quy Hoành được xem như một Bi. Hiện giờ vì muốn ở bên cạnh Thương Kỳ mà dứt khoát come-out với người nhà, điểm này Dung Tuân rất khâm phục. Vậy tốt hơn nhiều so với việc, một mặt thì nói với gia đình nhất định sẽ tìm bạn gái, một mặt thì vẫn yêu đương với người cùng giới.

Ninh Phong thay quần áo xong, xuống giường đến bên cạnh Dung Tuân, sau đó nói với Thương Kỳ: "Tôi cũng giới thiệu lại một lần nữa. Dung Tuân - người yêu tôi. Nếu chúng ta đã giống nhau, không có lý do gì phải giấu diếm nữa."

"Hả?" Thương Kỳ trợn trừng mắt ngồi dậy. Cậu trước giờ chỉ nghĩ quan hệ của Ninh Phong và Dung Tuân tốt thôi, nhưng không ngờ trong đó lại tồn tại bí ẩn lớn. Nhìn Tư Hiền và Quy Hoành chẳng chút bất ngờ nào, hiển nhiên hai người họ đã sớm biết. Quy Hoành không nói trước chuyện này cho cậu vì hắn cảm thấy chuyện này nên để tự Quy Hoành và Thương Kỳ nói sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên trong phòng lại có hai người bạn đồng tính hẹn hò cũng khiến Thương Kỳ lần đầu tiên quen bạn trai cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất cậu không cảm thấy bản thân khác biệt, nếu có vấn đề gì còn có thể thảo luận, quan trọng hơn là bọn họ sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

Mà Dung Tuân cũng không ngờ Ninh Phong sẽ chính thức giới thiệu cậu một lần nữa với Thương Kỳ như vậy, nhưng công nhận phải nói trong lòng cậu lúc này rất vui.

Thương Kỳ cũng phục hồi lại tinh thần mỉm cười nói: "Vậy mới nói tớ thấy các cậu tình cảm tốt quá mà."

Dung Tuân ngượng ngùng cười cười: "Cũng không phải cố ý giấu cậu đâu, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp để nói thôi."

"Tớ hiểu mà." Thương Kỳ lý giải gật đầu. Nếu hôm nay Quy Hoành không chủ động nói ra thì cậu sẽ không thể tiết lộ ra với mọi người sớm thế này được.

"Được rồi, hai đôi các cậu đừng có mà show ân ái trước mặt kẻ độc thân là tôi nữa đi." Tư Hiền mở miệng nói. Hắn thật sự không ngờ, vào lúc hắn không chú ý, Quy Hoành đã giải quyết xong vấn đề độc thân của hắn rồi.

"Vậy cậu nhanh nhanh lên nha. Đến lúc đó thì sáu người chúng ra cùng nhau ra ngoài không phải được rồi sao?" Quy Hoành vừa cười nói vừa đưa quần áo cho Thương Kỳ để cậu thay đồ xuống giường.

Tư Hiền trừng mắt nhìn nói: "Cậu trưởng nó tìm là tìm được ngay à? Muốn tìm một người thân thiết, lại hợp tính đâu có dễ dàng."

"Đầu tiên cậu phải đi nói chuyện đã chứ, không nói sao biết hợp hay không?" Quy Hoành cảm thấy lời này mình nói ra quá đúng đắn, nếu không phải sau này hắn và Thương Kỳ từ từ tìm hiểu lẫn nhau thì cả hai đã không đến được với nhau rồi.

"Chẳng lẽ tôi lại vớ đại một cô gái nào rồi nói "nào, chúng ta nói chuyện đi?" à? Cô ấy không cho tôi bị tâm thần là may rồi." Tư Hiền nói. Hắn là một người thích âm thầm quan sát, nếu phù hợp thì hắn mới ra tay. Tuy nhiên thường là sau một thời gian quan sát đều sẽ tìm được điểm không phù hợp mà từ bỏ.

Quy Hoành tích cực nói tiếp: "Vậy để tôi lưu ý giúp cậu nha."

"Thôi bỏ đi." Tư Hiền không chút nào nể tình nói: "Ánh mắt chọn bạn gái của cậu tôi không tin nổi."

Quy Hoành câm nín, hắn vốn muốn cố gắng hết mình vì huynh đệ, kết quả còn bị ghét bỏ.

Thương Kỳ khoác chiếc áo lông, cười nhìn Tư Hiền nói: "Ánh mắt nhìn con gái của Quy Hoành không tốt nhưng ánh mắt chọn nam sinh ổn đó, hay là tìm bạn trai cho cậu nhé?"

Lúc này đến lượt Tư Hiền câm nín.

Quy Hoành thấy Thương Kỳ đang về phe mình, lập tức cao hứng, bắt lấy tay Thương Kỳ hôn một cái.

Tư Hiền giật giật khóe miệng, mặc kệ cái đôi cậy đông bắt nạt người khác kia, xuống giường đi rửa mặt

Trước khi năm người ra ngoài ăn sáng, Quy Hoành liền lấy đặc sản địa phương chia cho mọi người. Tuy rằng đều không phải đồ vật gì đáng giá nhưng trong thành phố khó mà mua được, khá mới mẻ.

Sau khi Thương Kỳ come-out thì Ninh Phong và Dung Tuân không cần phải cẩn thận như trước nữa. Mà Thương Kỳ cũng hiểu hơn về hai người rồi nên cậu và Quy Hoành cũng không kiêng dè các hành động thân mật nữa. Vì thế bữa cơm năm người càng thêm tự nhiên và thoải mái hơn.

Mấy ngày hôm sau, Tư Hiền và Thương Kỳ vẫn bận rộn vì công việc cho ngày kỷ niệm thành lập trường. Dung Tuân sau khi giao ba bản thảo cho câu lạc bộ thì cuối cùng rảnh rỗi hơn, có thể dành nhiều thời gian ở bên Ninh Phong. Trong khoảng thời gian này, Ninh Phong thuận lợi lấy được bằng lái xe, về sau lái xe của mình đi đi về về tiện lợi hơn hẳn.

Mà mấy ngày bình lặng này lại xuất hiện một bước đệm khiến người ta không quá vui vẻ gì, mà người tạo ra bước đệm này không ai khác chính là người trước đó hy vọng Ninh Phong có thể tham gia biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường - hoa khôi Trần Ấu Tinh.

Không biết cô nàng Trần Ấu Tinh này từ đâu mà biết được khoảng thời gian ra khỏi cửa của Ninh Phong, gần như ngày nào Ninh Phong cũng ngẫu nhiên gặp được. Ninh Phong đến căn-tin mua cơm có thể gặp gỡ, cùng Dung Tuân đi tản bộ trong trường có thể gặp gỡ, ngay cả Ninh Phong đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho Dung Tuân cũng có thể gặp, lúc xếp hàng tính tiền lại gặp....

Nếu chỉ là tình cờ thì không nói làm gì, dù sao Ninh Phong cũng mặc kệ cô nàng. Nhưng không ngờ là mỗi lần gặp Trần Ấu Tinh đều sấn đến gần anh, còn muốn anh đáp lời, nỗ lực xây dựng hình ảnh như kiểu quen thân anh lắm vậy, còn cố tình mỗi lần thể hiện ra hết tất cả mỹ mạo xinh đẹp của bản thân muốn thu hút sự chú ý của anh, thật sự những điều này khiến Ninh Phong cảm thấy bực bội lại nhàm chán. Thủ đoạn nhỏ này mà vào giới giải trí thì đúng là chế cười, không đáng nhắc tới, nhưng ở một đại học tương đối đơn thuần, loại thân cận đơn phương này thực sự rất hiệu quả, đặc biệt trong mắt những người không hiểu chuyện.

Một hôm sau khi tan học, Ninh Phong rời khỏi khu giảng đường, chuẩn bị về phòng. Tư Hiền thì đến Hội sinh viên rồi nên không đi chung với anh nữa. Hiện tại trong trường đã bắt đầu treo các khẩu hiệu, biểu ngữ. Nội dung cơ bản đều là "Khoa XX chào mừng 85 năm thành lập trường đại học A" linh tinh,... tuy rằng nội dung chung chung vậy nhưng treo nhiều khắp nơi lại cảm thấy khá náo nhiệt.

Đang đi cầu thang xuống lầu, Ninh Phong bị một người cản đường. Dừng lại thì thấy người là Trần Ấu Tinh.

"Ninh Phong, tớ có hai vé xem phim tối thứ sáu này, chúng ta đi xem đi." Trần Ấu Tinh nở nụ cười mà cô nàng cho rằng xinh đẹp nhất, nói với Ninh Phong.

Ninh Phong nhíu mà đáp: "Xin lỗi, không rảnh."

Trần Ấu Tinh ngoảnh mặt làm ngơ, cố tình đặt vé xem phim vào tay Ninh Phong, dùng thanh âm mà tất cả mọi người có đều có thể nghe thấy nói: "Vậy quyết định thế nhé, thứ sáu sau khi tan học tớ đợi cậu ở đây. Không gặp không về nha." Nói xong không thèm cho anh cơ hội phản bác, vác ba lô chạy nhanh vào giảng đường.

Ninh Phong nhìn vé xem phim trong tay mà mặt càng lạnh hơn. Mà nhìn cảnh Trần Ấu Tinh và Ninh Phong hẹn nhau đi xem phim, các bạn học xung quanh xì xào to nhỏ, giống như phát hiện mối quan hệ khó lường giữa nam và nữ.

Ninh Phong không muốn tiếp tục đứng đây giống như gấu trúc bị người người tham quan, liền lạnh mặt tiếp tục đi về phòng ký túc xá. Sau đó nhìn thấy thùng rác liền trực tiếp ném vé đi, sau đó như chưa từng có chuyện gì phát sinh tiếp tục trở về - cho dù là rác rưởi anh cũng không thể tùy ý vứt linh tinh được, nhưng trường học thùng rác quá ít, thật sự phiền toái.

Việc này Ninh Phong không kể lại với Dung Tuân, quay đi quay lại cũng quên mất tiêu.

Thứ sáu sau khi tan học Ninh Phong không còn việc gì. Buổi chiều sau khi cùng bp tới công ty làm chút công việc đơn giản, liền lấy xe trong nhà đến trường đón Dung Tuân. Cuối tuần này hai người đã thống nhất sẽ tới nhà Dung Tuân.

Đỗ xe xong, Ninh Phong xuống xe chờ cậu. Chiếc xe Ninh Phong lấy từ nhà ra rất bình thường, không có gì đẹp nhưng các chức năng thì rất tốt.

Không bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên sôi nổi đi ra khỏi khu giảng đường, chuẩn bị nghênh đón mấy ngày cuối tuần của mình.

Trần Ấu Tinh đang cùng một người bạn của mình đi ra, nhìn thấy Ninh Phong đứng bên cạnh xe ô tô thì hơi sửng sốt, sau đó mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nói với cô bạn bên cạnh: "Tớ hôm nay không đi ăn với cậu đâu, tớ quên mất mình có hẹn đi xem phim với Ninh Phong."

Cô bạn kia vẻ mặt kinh ngạc. Không ít bạn học nhìn thấy Ninh Phong liền đi chậm lại, ngày hôm đó cũng nhìn thấy Trần Ấu Tinh đưa vé xem phim cho Ninh Phong, lại nhìn về phía Ninh Phong, muốn hóng một chút xem có phải hai người họ thật sự hẹn hò hay không.

Trần Ấu Tinh xách túi của mình, vẻ mặt cao ngạo đi đến hướng Ninh Phong. Nhưng đi được vài bước thì thấy Ninh Phong đang đi đến hướng này. Vì thế Trần Ấu Tinh dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng nụ cười chiêu bài của mình, chờ Ninh Phong tới đón cô.

Ninh Phong đúng thật là có đi qua hướng đấy, nhưng khi đến gần Trần Ấu Tinh, nửa giây cũng không thèm dừng lại mà trực tiếp đu qua luôn, coi như không nhìn thấy cô nàng.

Mà ở phía sau Trần Ấu Tinh, cách đó không xa, là Dung Tuân vừa mới bước ra từ khu giảng đường.

Ninh Phong bước đến bên người Dung Tuân, cầm cặp cho cậu, mỉm cười nói: "Anh đặt nhà hàng rồi, giờ đi vừa kịp lúc."

"Được." Dung Tuân mỉm cười gật đầu, hai người có thể trải qua cuối tuần bên nhau, cậu đương nhiên rất vui. Đến nỗi Trần Ấu Tinh phía trước cũng như ánh mắt của người khác, cậu hoàn toàn không chú ý tới, toàn tâm toàn mắt đều chỉ hướng về Ninh Phong.

Ninh Phong cười sâu hơn, cùng Dung Tuân bước đến chỗ xe đang đậu, cũng mở cửa giúp cậu.

Sau khi hai người lên xe, Ninh Phong giúp Dung Tuân cài dây an toàn, sau đó khởi động xe rời khỏi trường.

Mà lúc này Trần Ấu Tinh đứng hình tại chỗ sắc mặt tái mét, đoán được kết cục cũng như ánh mắt của bạn học xung quanh đều là không khách khí mà cười nhạo. Mặt Trần Ấu Tinh từ xanh chuyển sang đỏ, một giây cũng không muốn ở lại, cầm túi xách nhanh chóng chạy đi.

- -----------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Đùa chứ thương Tư Hiền quá mà, trước tôi từng trong hoàn cảnh này tôi biết, à mà hoàn cảnh của tôi là 7 người chứ không phải 5 người nhé:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện