20.

Chu Lữ Vinh đến Yên Chi Các dở thói ngang ngược nhưng bị chặn lại, hắn tức đến thốt lên: Chẳng nhẽ quý tộc Đại Tề ta lại muốn học theo đám man di mọi rợ kia, không từ thủ đoạn, dùng vũ lực ép buộc người khác sao? Dạo này, tên Chu Lữ Vinh bị không ít các vị trưởng bối thi nhau dạy dỗ.

Chưa kể đến Tiêu Cẩm Hạc, tuy vai vế thấp hơn, nhưng Thái tử vẫn phải nhọc lòng khuyên bảo hắn cẩn thận lời ăn tiếng nói đến hành động của mình. Chu Lữ Vinh nhịn lên nhịn xuống đến tức đ.i.ê.n.

Không có chuyện thì thôi, chứ một khi có chuyện thì chỉ cần một mồi lửa, cả đám cháy sẽ bùng lên phừng phừng.

Chỉ sau một đêm, tin đồn đã lan truyền khắp bốn phương tám hướng.

Nghe nói Chu công tử bại dưới tay một tên chỉ là con tin nước địch. Chắng những kỹ nữ mình yêu thích bị đối phương hẫng tay trên, mà mặt mũi cũng mất hết sạch.

Bình thường thích ra vẻ ta đây ghê gớm lắm, đến lúc đối đầu với Hoàn Nhan Thuật thì cun cút, hèn nhát chả dám làm gì người ta.

Tên Chu Lữ Vinh đó chỉ biết bắt nạt con dân Đại Tề là giỏi, chẳng may đến lúc hai nước giao chiến, e là thứ hèn nhát như hắn sẽ là kẻ xin hàng đầu tiên.

Mặt mày ta bí xị ngồi ở Tứ Hải Các, vừa hay nhìn thấy tên Chu Lữ Vinh đang ngồi vắt vẻo trên ghế.

Hắn tức giận vì mấy lời xì xào bàn tán đến mức ném vỡ xoang xoảng mấy cái cốc. Tiểu nhị vội vàng quỳ xuống đất nhặt mấy mảnh vỡ dọn dẹp.Trần Hoài Dục thấy vậy nên ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu gì đó, lúc này hắn mới tạm bình tĩnh lại.

Một lúc sau, từ trong Tứ Hải Các truyền ra ngoài một mật lệnh: Chuyến đi săn mùa hè, b.ắ.n tên d.i.ệ.t m.ạ.n.g.

Ta vội vàng đứng dậy.

Không ngờ Trần Hoài Dục lại to gan đến thế! Hắn ngang nhiên xúi giục tên Chu Lữ Vinh kia á.m s.á.t Hoàn Nhan Thuật.

Nếu Hoàn Nhan Thuật thật sự có mệnh hệ gì, chắc chắn hoàng tộc Hoàn Nhan sẽ không để yên, lấy cớ con tin bị giếc để phát động chiến tranh khiến trăm họ lầm than. Tộc Hoàn Nhan vốn dũng mãnh thiện chiến, quanh năm rong ruổi trên lưng ngựa đi tranh đoạt.

Triều đình Đại Tề lại hoàn toàn trái ngược. Các tướng quân đều đã lớn tuổi, không có mấy ai ưu tú kế tục chức vị, họ cũng đã lâu không tham gia chiến đấu…

Nếu Thánh thượng thực sự muốn né tránh xung đột, e là sẽ lôi vài kẻ ra làm con cừu thế mạng.

Kẻ đầu tiên bị hiến tế cho cuộc chiến này chính là tên ngu xuẩn Chu Lữ Vinh. Nhưng nói gì thì nói, thân phận của hắn làm sao xứng đền cho một hoàng tử như Hoàn Nhan Thuật được. Thế nên, kẻ phải chịu hy sinh ắt sẽ là Tiêu Cẩm Hạc.

Đối với chuyện này, ta sớm đã đoán được mấy phần. Hoàng đế có rất nhiều hoàng tử, thiếu đi một Tiêu Cẩm Hạc thì còn có Tiêu Cẩm Húc, Tiêu Cẩm Lan. Nói chung là chẳng sợ không có người kế vị.

Nếu thực sự đến bước đường đó, chắc chắn Thánh thượng sẽ được tiếng thơm vì nghĩa diệt thân, trong lòng luôn đặt lợi ích nhân dân lên hàng đầu.

Hóa ra, Trần Hoài Dục lại t.h.â.m đ.ộ.c đến thế.

Ta cũng đoán được hắn sẽ xúi giục tên Chu Lữ Vinh kia làm điều ngu xuẩn nào đó, nhưng lại không ngờ được hắn sẽ mạnh tay đến vậy.

Hắn đang dùng tính mạng của toàn bộ con dân Đại Tề để đánh cuộc. Bởi lẽ hắn cũng chẳng có bản lĩnh ra tay trực diện với Hoàn Nhan Thuật.

Trước đó, hắn chỉ tình cờ chạm mắt với ta. Ta những tưởng hắn nhận ra ta nhưng e là không phải, hắn chỉ lịch sự đối đáp với tất cả mọi người như vẫn thường làm thôi.

Sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày và ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy hắn như chẳng mảy may màng đến bất cứ chuyện tư lợi gì. Từng cử chỉ hành động nhã nhặn của hắn chính là lớp vỏ bọc tốt nhất, giúp hắn cất giấu sâu kín những tâm tư âm hiểm kia.

Hắn dùng sự thờ ơ trên đầu môi chót lưỡi của mình, đặt số phận của toàn bộ dân chúng Đại Tề dưới khói lửa chiến tranh.

Con người này thực sự quá đáng sợ.

Ta chạy thục mạng như một kẻ đ.i.ê.n, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng dáng Hoàn Nhan Thuật, trái tim trong lồ ng ngực lại càng như muốn văng ra ngoài.

"Mùa hè, mùa hè, mùa hè..."

Hắn vươn tay bóp miệng ta, đợi đến khi ta thở hổn hển lấy lại hơi được mới buông tay ra, nói: “Được rồi, bây giờ nàng nói đi.”

Ta húp vội hai chén trà, nước trà trôi đến đâu họng ta đau đến đó.

“Chuyến đi săn mùa hè Điện hạ nhớ cẩn thận. E là Chu Lữ Vinh muốn h.ã.m h.ạ.i người đấy.”

Hắn nhíu mày: “Có mỗi thế mà nàng chạy hồng hộc đến đây nói cho ta sao?”

Đương nhiên rồi!

Ta gật đầu như đ.i.ê.n.

Nếu Hoàn Nhan Thuật chủ quan không đề phòng, đến lúc bị người ta cho đi đời nhà ma, ta sẽ không phải gả cho tên Tiêu Cẩm Hạc kia nữa. Nhưng đồng thời, ta cũng sẽ trở thành kẻ tội đồ của cả Đại Tề. Ta không muốn cả nhà mình bị liên lụy, càng không muốn đem tính mạng họ ra làm trò đùa.

Nhưng hình như Hoàn Nhan Thuật đã hiểu lầm ý tứ của ta.

Đôi mắt hắn chợt trở nên rất dịu dàng, giống như những cơn gió tạo gợn sóng trên mặt hồ. Tự nhiên ta thấy mặt mũi mình nóng bừng lên.

"Vì nàng, ta nhất định sẽ chú ý cẩn thận."

Hả?

Hắn bất ngờ giơ cung lên và b.ắ.n một mũi tên trúng mục tiêu.

“Nếu có kẻ nào dám ngang nhiên á.m s.á.t ta, tốt nhất là hắn nên thành công. Còn nếu không, đợi đến khi ta tóm được thì chắc chắn sẽ khiến hắn chếc không toàn t.h.â.y.”

Đôi mắt âm trầm của hắn hiện giờ làm ta nhớ đến khuôn mặt kiên cường trong giấc mơ kia. Sự sợ hãi và nỗi đau xuyên thấu tim ấy khiến ta mỗi khi nhớ lại là toát hết mồ hôi hột.

"Nếu có bất kì kẻ nào dám làm tổn thương Điện hạ, người đều sẽ làm như vậy sao? Cho dù người đó chỉ vô tình thôi cũng vậy sao?” Ta run rẩy hỏi dò.

Hoàn Nhan Thuật rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời ta: "Không. Trừ nàng ra."

Hắn khoác cho ta một chiếc áo: “Nàng có thể nói cho ta biết lý do nàng sợ ta được không? Chỉ cần nàng nói lý do tại sao, ta nhất định sẽ sửa để nàng không còn sợ ta nữa.”

Nghe hắn nói vậy ta chỉ biết cười méo xệch cả miệng, lắc đầu không biết nên đáp cái gì cho hợp lẽ.

Chẳng nhẽ lại nói vì một giấc mơ thôi sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại chẳng thốt nên lời nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện