Editor: Trà Xanh Kem Sữa

_________________________

Sau khi tan học, Sở Du men theo hẻm nhỏ đến ga xe lửa. Nhà cô thời sơ trung nằm ở một khu vực Bắc Kinh cũ, phải đi qua một con hẻm nhỏ, xung quanh cũng không có nhà cửa cao lớn, mỗi ngày lúc tan học xe riêng của người nhà cũng sẽ đem trường học chặn đến nước chảy không lọt.

Trần Huyên hôn nay có chuyện, không cùng Sở Du đi tàu điện ngầm, Sợ Du một thân một mình ra khỏi vòng xe chật ních, định vào hẻm nhỏ để đến trạm xe lửa.

Đường nhỏ cong cong quanh co, rất hẹp, người qua lại so với chủ sạp quán còn ít hơn nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy các sạp nhỏ bán bình sữa chua, các cụ ngồi ở cửa, phe phẩy quạt lá. Cô càng đi vào sâu, người ở càng thưa thớt, bỗng nhiên sau lưng có tiếng kêu.

"Wey! Cậu đứng lại đó!" Nam sinh có chút thở hổn hển, nóng nảy gọi.

Sở Du quay đầu, phát hiện là Ngô Khắc của khoa Lý, cô nhíu mày, "Có chuyện?"

Ngô Khắc nhìn thái độ lãnh đạm của Sở Du, hơi quẫn bách, nhắm mắt nói, "Cậu đi đâu vậy, chúng ta đi chung đi!"

Sở Du có cảm giác không giải thích được, cô và Ngô Khắc đều không quen nhau mà, lắc đầu một cái cự tuyệt nói, "Cảm ơn, không cần." Cô nói xong thì xoay người tiếp tục đi về phía trước, cũng không thèm nhìn Ngô Khắc một cái.

Bản thân Sở Du là con người khá lạnh nhạt, sau khi làm biên đạo cần hợp tác với đoàn đội, tính cách còn được cái thiện đôi chút. Khi còn ở sơ trung, cô đối với người không quen tương đôi cao lãnh, Bồ Tử Hạo từng chịu không ít lạnh nhạt, cuối cùng chỉ có thể dùng chiêu thức đùa dai mới có thể kéo tới sự chú ý của Sở Du.

Tính khí Ngô Khắc thì không được tốt và cẩn thận như Bồ Tử Hạo, mặc dù ở trường không được nữa sinh hoan nghênh như Bồ Tử Hạo, nhưng cũng chưa gặp phải đãi ngộ như vậy. Tính khí nóng nảy, chịu đả kích như vậy, Ngô Khắc liền đi lên, kéo lấy Sở Du, nổi giận nói, "Cậu chờ một chút!"

Sở Du phản ứng cực nhanh, trở tay liền thoát khỏi cánh tay của Ngô Khắc. Cô xoay người nhìn thẳng Ngô Khắc, híp mắt lại, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Ngô Khắc không nghĩ tới động tác của Sở Du lại nhạy bén như vậy, lại thêm bất mãn với ánh mắt nhìn nhìn dịch bệnh của cô, chất vấn, "Cậu và Bồ Tử Hạo có quan hệ như thế nào?"

Cậu ta không tin Bồ Tử Hạo sẽ ra mặt giúo một nữ sinh là không có lý do nào, bình thường cũng không thấy cậu ta xen vào chuyện của người khác.

SỞ Du hơi mất kiên nhẫn, "Hình như cậu để ý hơi nhiều rồi thì phải?" Thái độ của Ngô Khắc tương đối cậy mạnh, cô nhìn con gấu con này, trong lòng phiền não, cũng không biết cậu ta lấy đâu ra cái khí thế lý trực khí tráng¹ như vậy

¹Lý trực khí tráng: lẽ thẳng khí hùng, cây ngay không sợ chết đứng.

"Cậu cứ thành thực trả lời là được!" Ngô Khắc nhìn dáng vẻ cực kỳ không phối hợp cửa Sở Du, càng nổi nóng hơn, uy hiếp nói, "Nếu hôm nay cậu không nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi đây!"

Ngược lại, Sở Du đã rất lâu rồi không nghe lại loại công kích mang tính uy hiếp này, cười nhạo một tiếng, "Chặn người hẻm nhỏ?"

Ngô Khắc bực bội nói, "Chặn cậu đấy, thì sao!"

Sở Du lười để ý cậu ta, Ngô Khắc chẳng qua chỉ là một đứa con nít không được chú ý liền thẹn quá hoá giận, cô cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, xoay người rời đi, hoàn toàn không đem uy hiếp của Ngô Khắc để trong lòng.

"Cho ràng tôi không dám động thủ với nữ sinh sao?!" Ngô Khắc thấy dáng vẻ không để tâm của cô liền nổi cơn giận dữ, bước một bước dài lên, kéo cánh tay của Sở Du. Cậu ta còn chưa bắt được Sở Du liền bị cô nắm được cổ tay, lực tay của Sở Du cực lớn, liền thuận thế vặn tay, bắt được cậu ta.

Cô chế trụ Ngô Khắc, trực tiếp đẩy cậu áp sát tường, sức lực kinh người. Ngô Khắc không nghĩ tới Sở Du hung tàn như vậy, hạ thủ hoàn toàn không khách khí, cả người dính vào tường cũng bối rối, "Đau quá đau..."

"Uy hiếp tôi? Hù dọa tôi? Cậu muốn chặn ai hả?" Sở Du cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, tuổi đời của cô bỏ xa Ngô Khắc, trải qua vô số chuyện, vì vậy khi giận lên thì khí thế kinh người.

"Đau quá! Đau quá!" Ngô Khắc kêu lên

"Đau vậy là đáng lắm! Trước kia cậu cũng thường xuyên chặn người?" Sở Du không một chút mềm lòng, loại người như vậy thì cần phải dạy dỗ một chút, quỷ mà trưởng thành rồi thì không biết sẽ gây thêm chuyện gì nữa. Trong hẻm nhỏ không có người qua lại, căn bản cũng không ai nghe tiếng kêu la của Ngô Khắc, cậu ta vốn đặc biệt chọn nơi này này để chặn Sở Du, không nghĩ tới lại tự bê đá đập vào chân mình.

"Không có... Trước kia chưa từng chặn ai cả..." Ngô Khắc lúc này nước mắt cũng rớt xuống, hắn làm sao nghĩ đến Sở Du nhìn văn văn tĩnh tĩnh như vậy, bên trong lại là bá vương đích thực! Cho tới giờ cậu vẫn chưa thấy qua một nữ sinh nào có khí lực lớn như vậy!

Có một câu nói đùa: Trên thế giới có ba loại giới tính, nam, nữ, nữ biên đạo.

Trước đây, Sở Du dù là khiêng dụng cụ hay dọn máy, vì để quay chụp thuận lợi sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Người khác không cho quay chụp, chẳng lẽ bọn cô thật sự không quay chụp? Vì tiết mục, biên đạo không có chuyện gì chưa làm, không động tay thì không có thành tựu! Sau này khi đã lên cao, nhiều chuyện không cần phải tự thân vận động, Sở Du cũng dẫn dần thu liễm tính khí lại, không nghĩ tới hôm nay lại bị Ngô Khăc khơi dậy tính hung ác.

"Biết lỗi rồi sao?" Sở Du đem Ngô Khắc ép sát tường mà không tốn sức chút nào, cô biết rõ khống chế ở đâu sẽ làm đối phương không dùng lực được. Ngô Khắc vùng mình mấy cái, tay chân đều bị chế trị, không có cách nào thoát khỏi.

Cậu ta kêu lên, "Biết lỗi rồi! Biết lỗi rồi!"

"Còn dám càn rỡ quấy rối tôi nữa không?"

"Không dám..."

"Lớn tiếng chút! Không phải vừa rồi còn lớn lối lắm sao?"

"Không dám! Tôi sai rồi!"

Sở Du buông tay, Ngô Khắc được thả ra cảm thấy tay mình như sắp gãy, cả người tê liệt té xuống đất. Sở Du từ trên cao nhìn xuống, thấy cậu ta tựa hồ không phục, cười lạnh nói, "Thế nào? Muốn trả thù?"

Ngô Khắc trong lòng dĩ nhiên không phục, nhưng khi nhìn dáng vẻ hai tay ôm ngực, cười nhạt giễu cợt của Sở Du thì là gan lại nhỏ đi. Bình thường Sở Du khá dễ tính, không hay tức giận, lúc tức giận cũng không phải thái độ dữ dội, mà là một gương mặt không cảm xúc lại cường thế, khiến cho đối phương cảm thấy vô cùng bức bách, tương đối dọa người.

"Không..." Ngô Khắc có chút yếu ớt.

"Nếu không muốn bị chỉnh một lần nữa thì sau này bớt làm trò trước mặt tôi." Sở Du từng câu từng chữ uy hiếp.

"Dựa vào cái gì?" Ngô Khắc theo bản năng mạnh miệng, quan sát sắc mặt Sở Du một chút lại bổ sung, "Cậu, Cậu không sợ thầy biết hả..."

Bình thường, Sở Du luôn mang dáng vẻ con ngoan trò giỏi, nếu thầy cô biết chuyện này, thì cô tiêu đời là cái chắc. Ngô Khắc trong lòng âm thầm nghĩ, sức lực ở chân cũng tăng lên một chút.

Sở Du nhướng mày, dễ dàng đánh nát ảo tưởng của Ngô Khăc, "Cậu muốn nói giáo viên? Cậu đi nói đi, xem xem đến lúc đó ai sẽ bị trách mắng... Cậu cảm thấy giáo viên sẽ tin cậu?" Cô nói xong, lại lộ ra nụ cười đơn thuần lại xấu hổ, đây hoàn toàn là nụ cười tiêu chuẩn của học sinh xuất sắc toàn phần.

Sau lại vô cùng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt thya bằng nụ cười nhạt, "Nữ sinh chặn đánh nam sinh trong hẻm nhỏ? Cậu cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cảm thấy giáo viên sẽ tin?"

Ngô Khắc nhìn tốc độ đổi mặt của cô, không nhìn được rùng mình một cái, giáo viên đương nhiên sẽ không thể nào tin cậu! Ngô Khắc âm thầm mắng mình không cẩn thận, không điều tra kĩ liền tùy tiện hành động, bây giờ dính bẫy của kẻ thù. Cậu ta đành phải im hơi lặng tiếng, "Biết..."

Sở Du hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói, "Sau này an phận chút." Cô liếc Ngô Khắc một cái, mang cặp sách xong liền đi, bước chân nhanh nhẹn, hoàn toàn không nhìn ra mới vừa làm chuyện gì tàn bạo.

Ngô Khắc trong lòng vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm, dạo này công lực ngụy trang của nữ sinh khoa văn mạnh vậy sao? Những ngày kế tiếp, Ngô Khắc không còn xuất hiện trước cửa lớp của khoa Văn nữa, một mặt là vì bị chủ nhiệm chú ý đến từng nhất cử nhất động, mặt khác chính là, cậu ta hơi sợ Sở Du.

______________________

Bồ Tử Hạo gần đây phá thiên hoang địa² bắt đầu chuyên tâm chăm chỉ học hành, giáo viên thấy vậy vô cùng kinh ngạc, cho rằng hắn đang bị cái gì đó kích thích. Trước khi nói chuyện với Sở Du, đối với chuyện ngoại khóa không có hứng thú, bây giờ ngược lại, hắn có chút mong đợi, thậm chí còn có loại xúc động không đi không được. Bồ Tử Hạo đem toàn bộ sức lực tinh thần, cơ bản là cày ngày cày đêm học tập vì bài kiểm tra cuối tháng.

² Phá thiên hoang địa: lần đầu tiên, ý nói làm chuyện lạ, xưa này chưa từng thấy

Sở Du rõ ràng không hề biết nguyên nhân Bồ Tử Hạo đột nhiên chăm chỉ, thình thoảng sẽ còn giảng giải giúp hắn vài vấn đề. Những lúc này, Bồ Tử Hạo tương đối không được tự nhiên, hai người dựa vào nhau thật gần, tâm tư của hắn theo đó cũng dễ dàng lơ lửng.

Hắn căn bản không cách nào dời sự chú ý lên đề thi, ánh mắt luôn vô thức mà ngắm lông mi của cô, ánh mắt, đôi môi, tay, nghe thanh âm giảng bài của cô, trong lòng lại gợn sóng lăn tăn. Sở Du đương nhiên không hiểu được suy nghĩ nhạy cảm của Bồ Tử Hạo, dùng bút chỉ chỉ vào bài thi, "Hiểu không?"

Bồ Tử Hạo giật mình, nói dóc mà không ngượng miệng, "Để tôi về tự suy nghĩ lại một chút". Hắn căn bản hoàn toàn không nghe được lời của Sở Du, thần thái mặt mày vô cùng nghiêm túc.

Sở Du gật đầu một cái, đem bài thi đưa trả lại cho hắn.

Bồ Tử Hạo cảm thấy thật vi diệu, trước kia, Sở Du đối với hắn cơ bản đều lạnh nhạt, nhưng hắn lại không có cảm giác ưu tư lo lắng lung tung. Gần đây, Sở Du đối xử với hắn kiên nhẫn nhiều hơn, hắn ngược lại càng lo được lo mất, sợ đến một ngày mọi thứ lại trở về như cũ, hơn nữa tâm tư lại vô cùng rối loạn.

Có thể là do tâm tình phức tạp, Bồ Tử Hạo ngủ không được sâu giấc như ngày trước.

Hắn mơ một giấc mơ...

Trong mơ, cô vẫn mặc bộ đồng phục ấy, lộ ra cánh tay vừa nhỏ vừa trắng, tay của cô rất đẹp, lúc học cầm bút từ từ viết. Bờ mi, ánh mắt, đôi môi, tai, cổ, thanh âm của cô...

"Có phải cậu thích tôi không?" Cô ngả đẩu, nhẹ nhàng hỏi.

Bồ Tử Hạo nghe vậy, cả người đều giống như bị lửa đốt vậy, ngượng ngùng nói không ra lời.

Cô thấy hắn không đáp, cúi người, xích lại gần, híp mắt, không buông tha hỏi, "Không thích sao?"

Cô giống như một con mèo cao ngạo, giảo hoạt lại bướng bỉnh tra hỏi.

"Không phải..." Bồ Tử Hạo có chút ngẩn ra.

"Thích từ lâu rồi?" Cô vui vẻ cười lên, ánh mắt giống như một kẻ cao cao tại thượng cướp đoạt người.

Bồ Tử Hạo không nói ra lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Không ôm tôi một cái sao?"

Bồ Tử Hạo cảm thấy máu mình dần nóng lên, gần như bùng nổ. Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, hắn nhất thời tay chân luống cuống.

...

...

Hắn từ tỉnh mộng, cả người có chút nóng lên.

Bồ Tử Hạo kéo cao chăn, che qua đầu, ngượng ngùng.

Hắn cố gắng không nhớ lại hình ảnh trong mơ vừa rồi, đồng thời ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, tại sao lại mơ một giấc mơ như vậy a~?!

Hắn rõ ràng không phải người như vậy mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện