Hạ Quân Bình chờ sửa sang lại nhà mới gần xong mới kêu Triệu thị đi xem thử, nói, “Đông viện dành cho mẫu thân, bên đó ánh nắng đầy đủ, mùa không không sợ lạnh. Trong sân còn trồng mấy gốc mai vàng, lúc này đã nở hoa, mùi thơm tỏa khắp sân, chắc chắn mẫu thân sẽ rất thích! Chỉ tiếc đồ đạc trong nhà đều hơi cũ, hài nhi đã cho người đi đặt một bộ bàn ghế mới bằng gỗ hồng, hẳn là cả Nghi Đô cũng không có được bộ thứ hai!”
Triệu thị vui vẻ nói “Ở Nghi Đô người ta không chuộng gỗ hồng nên khó mà mua được! Ta đã lớn tuổi vậy rồi cần gì màu sắc rực rỡ như vậy? Con hãy lo để dành bạc chuẩn bị sính lễ cưới Phương cô nương đi!” Dứt lời, Triệu thị lại đứng dậy lấy một cái hộp từ trong tủ đầu giường đưa cho Hạ Quân Bình nói “Đây là tất cả những gì còn lại của nhà họ Hạ chúng ta!”
Hạ Quân Bình mở hộp ra xem sau khi thấy đồ vật cất trong hộp thì sững sờ một lúc. Trong hộp có một sấp ngân phiếu dầy, tất cả đều là tờ một ngàn lượng, tính sơ sơ ít nhất cũng có gần mười vạn lượng.
“Nương…. Nhiều ngân lượng như vậy….. là từ đâu?” Lúc nhà họ Hạ gặp chuyện, Hạ Quân Bình đi gấp, ngay cả y phục cũng không kịp mang, tất nhiên không biết tình hình sau đó. Theo hắn, nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản, nghĩa là đã mất trắng, nào ngờ mẫu thân hắn lại giữ được nhiều bạc như vậy.
Triệu thị cười khổ nói, “Là do phụ thân con giấu đi từ trước. Phụ thân con đoán được tên cẩu hoàng đế kia sẽ ra tay với nhà họ Hạ, có điều không ngờ sẽ nhanh như vậy, chỉ kịp cất giấu một ít ngân phiếu, còn tất cả bảng chữ mẫu, thư tranh trên trăm năm và đồng cổ và ngọc quý gì cũng bị mất hết. Nay con thành thân, tất nhiên phải có bạc để chuẩn bị sính lễ chứ!”
Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn đúng nghĩa, tồn tại gần trăm năm, cất chứa cơ hồ có thể so với quốc khố của triều Đại Chu. Thuở nhỏ Hạ Quân Bình sống trong nhung lụa, trải qua những ngày như thần tiên, lúc đó nào có để mười vạn lượng vào mắt, nay vật đổi sao dời, chỉ một ít ngân phiếu như vậy đã khiến hắn trợn mắt há mồm, làm Triệu thị cảm thấy rất chua xót.
“Thật ra là còn nhiều hơn một chút, nhưng lúc tới Nghi Đô nương đã đưa hai vạn lượng cho cữu cữu con, xem như chi phí ăn uống sinh hoạt mấy năm qua của ta.” Triệu thị bổ sung.
Tuy Triệu thị là tiểu thư nhà họ Triệu, nhưng đã xuất giá nhiều năm, vả lại phụ mẫu đã mất, sao có thể thoải mái ở lại Triệu phủ. Vì vậy vừa vào ở đã đưa hai vạn lượng ngân phiếu cho Triệu lão gia. diễ'n.đà'n,lrê,quiý,đáôn Triệu lão gia không chịu nhận, Triệu thị bèn kín đáo đưa cho Triệu phu nhân. Cũng bởi vì vậy, mấy năm nay trên dưới Triệu phủ mới không có người dám vô lễ với Triệu thị.
Hạ Quân Bình đã nghe Trác Vân giảng giải về thói đời, biết mấy năm qua Triệu thị sống cũng không dễ dàng, bèn nhét cái hộp vào tay Triệu thị lại, nói “Trước mắt hài nhi không thiếu bạc, mẫu thân cứ giữ lại đi!”
Triệu thị vỗ nhẹ đầu Hạ Quân Bình, nói “Hài tử ngốc! Sắp thành thân sao lại không thiếu bạc! Căn nhà kia tuy đã sửa chữa xong, nhưng cũng không thể để trống lơ trống lốc ngay cả một vật trang trí cũng không có được! Còn cả sính lễ cho nhà họ Phương nữa! Chẳng lẽ con không chuẩn bị gì hết đã đòi cưới cô nương nhà người ta về? Dù Phương cô nương thương con, chấp nhận, thì còn những người khác, họ sẽ nhìn Phương cô nương thế nào đây? Sau này Phương cô nương vào cửa, mấy thứ này sẽ là tài sản chung của hai đứa, mua đất hay mua cửa hàng, hai đứa tự bàn đi!”
Hạ Quân Bình nghe mẫu thân nhắc đến Trác Vân, hơi dao động, suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc nhận lấy ngân phiếu, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện Ngô Thân, do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói “Ngô….. Ngô tướng quân kêu người tìm hài nhi nói chuyện.”
Triệu thị sững sờ, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, vẻ hốt hoảng.
Hạ Quân Bình thấy vậy, cuống quýt lại gần đỡ Triệu thị, nói “Mẫu thân đừng nóng, hài nhi cũng không phải không vui, chỉ là chuyện này không thể gấp được, nên hài nhi mới không lập tức đồng ý!” Hắn kể chuyện Ngô đại tiểu thư cho Triệu thị nghe, rồi nói “Hài nhi đã bàn với a Vân rồi. Ngô đại tiểu thư kia thật sự rất chua ngoa, nếu lúc này mẫu thân đồng ý, nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho mẫu thân, hài nhi mới để thế tử nói với Ngô tướng quân, chờ Ngô đại tiểu thư xuất giá rồi hãy bàn tiếp.”
Tuy thái độ của Hạ Quân Bình rất thành khẩn, nhưng Triệu thị dễ xấu hổ, mặt đã đỏ bừng cả, nói nhỏ “Con đừng nói nữa, chuyện này dừng ở đây thôi! Lúc trước mọi đều nói sợ rằng con đã không còn, ta mới miễn cưỡng đồng ý. Nay con đã về, nếu ta còn….. thể diện của con chẳng phải sẽ bị vứt sạch!”
“Mẫu thân….” Hạ Quân Bình quỳ trước mặt Triệu thị, khóc nói, “Hài nhi sao không biết nỗi khổ của mẫu thân chứ! Nhưng hài nhi không phải là đứa bé, sao có thể vì mặt mũi mà làm trễ nãi hạnh phúc cả đời của mẫu thân. Hài nhi đã hỏi qua, Ngô tướng quân là người chính trực, rất xứng với mẫu thân. Mẫu thân đã có tuổi, không thể tiếp tục phí hoài năm tháng, một mình tới già….”
Hạ Quân Bình nói một hồi, Triệu thị cũng chỉ khóc không trả lời. Nhưng Hạ Quân Bình thấy mẫu thân không lên tiếng phản đối, biết trong lòng mẫu thân vẫn có chút tình cảm với Ngô Thân, nghĩ, sau này nhờ cữu cữu và cữu mẫu khuyên, chắc sẽ thành công, bèn lau khô nước mắt chuyển đề tài, hỏi về chuyện chuẩn bị sính lễ.
Nghi Đô mặc dù không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng chợ cũng không nhỏ. Hạ Quân Bình nhờ Triệu thị viết một tờ danh sách, kêu Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tìm mua giúp.
Hạ Quân Bình vừa đi, Triệu phu nhân đã dẫn chất nữ đến phòng Triệu thị nói chuyện, mới nói vài câu đã bóng gió kéo sang chuyện Hạ Quân Bình. Triệu sao lại không biết ý đồ của Triệu phu nhân, có điều nể Triệu phu nhân là đại tẩu không tiện phản bác chỉ nhíu mày xoa xoa huyệt Thái dương nói là nhức đầu. Triệu phun nhân hết cách, đành phải hậm hực dẫn chất nữ đi.
Vừa mới ra khỏi cửa viện, Mạnh Vũ Hiên đã nói “A di, chất nữ thấy nên về thôi! Vẻ mặt cô nãi nãi không tốt, rõ ràng là không có ý bàn về chuyện đó.” Mạnh Vũ Hiên đã đến tuổi thành thân, trước khi đi Mạnh phu nhân lại dặn dò, tất nhiên hiểu được ý nghĩa việc tới đây hôm nay, bị Triệu thị lạnh nhạt, hiển nhiên là không vui.
Triệu phu nhân vội la lên, “Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa kịp mở miệng đây này!”
Mạnh Vũ Hiên mất hứng nói “Vừa rồi không phải a di không thấy sắc mặt của cô nãi nãi, vừa nghe a di nhắc tới việc thành thân của Hạ đại công tử, cô nãi nãi đã lập tức nói sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn! Chất nữ cũng không phải là không có người thích, bắt buộc phải gả tới nhà họ Hạ! Hạ phủ trước kia quả thật rất sang quý, nhưng nay đã suy tàn, còn bày đặt làm giá, thật giống như Hạ đại công tử là người không ai với tới không bằng!”
Triệu phu nhân khuyên “Nha đầu ngốc! Nếu Bình ca nhi là đứa không có tương lai, cớ sao ta lại kéo con tới! Tuy nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản nhưng con nghĩ xem, lạc đà dù có gầy thì vẫn hơn ngựa nhiều, đừng thấy mẫu tử đó lẻ loi mà xem thường, thật ra của cải cũng rất khá! Không nói gạt con, lúc cô nãi nãi đến đây đã đưa hai vạn lượng làm phí sinh hoạt cho ta, nếu trong tay không có bạc há có thể tiện tay giao ra một số bạc lớn như vậy! Ta đoán nhà họ Hạ ít nhất cũng phải còn mười vạn lượng bạc!”
Mạnh Vũ Hiên nghe vậy. đầu tiên là hít một hơi khí lạnh, lộ vẻ hâm mộ, nhưng suy nghĩ kỹ lại lắc đầu nói “Cô nãi nãi có nhiều bạc hơn nữa thì cũng không phải là của chất nữ. Rõ ràng cô nãi nãi không có thiện cảm với chất nữ, chất nữ cần gì phải cố gắng làm thân! Hơn nữa, Hạ đại công tử đã có người trong lòng, dù làm đủ mọi cách để gả vào, chỉ sợ Hạ đại công tử cũng không yêu thương gì.”
“Đó chỉ là một nha đầu nhà quê, sao có thể so với con!” Triệu phu nhân chưa từng gặp Trác Vân, nhưng vẫn xì mũi coi thường, hừ nói “Vũ Hiên con tướng mạo tài năng không có chỗ nào kém! Nha đầu kia ỷ vào việc đã cứu Bình ca nhi mới đòi gả vào, sau này vào cửa, không hiểu quy củ, chẳng phải sẽ làm mất mặt nhà họ Hạ? Bình ca nhi không ngốc, suy nghĩ cẩn thận sẽ biết nên cưới ai thôi! Về phần nha đầu kia, nạp làm thiếp coi như là tốt lắm rồi!”
Mạnh Vũ Hiên lại kiên quyết lắc đầu “Nếu cô nương kia có ân với Hạ đại công tử, Hạ đại công tử cưới nàng ta làm thê là chuyện bình thường. Giả như hắn thật sự nạp cô nương kia làm thiếp, chất nữ còn khinh thường ấy chứ!” Dứt lời cúi chào Triệu phu nhân nói “Chất nữ biết a di muốn tốt cho chất nữ, nhưng việc này hãy dừng ở đây đi. Nếu nhà họ không thích, a di có khuyên nữa chỉ tổ khiến hai nhà xích mích thêm và khiến dượng giận thôi!”
Triệu phu nhân tức đến mức dậm chân “Ta có lòng tốt chạy tới chạy lui, lại không một ai biết ơn, tức chết ta!” Dứt lời, quay đầu đi một mạch về phòng mình.
Đến tối, Triệu phu nhân oán trách với Triệu lão gia chuyện này. Triệu lão gia nghe xong, lắc đầu liên tục, nói “Ngay cả nha đầu Vũ Hiên kia còn hiểu chuyện hơn phu nhân nhiều! Phu nhân đã già mà còn u mê! May là phu nhân không nói chuyện này trước mặt Bình ca nhi, nếu không, với tính của nó, không nói thẳng mặt phu nhân mới là lạ đó!”
Triệu phu nhân nổi giận nói “Lão gia nói ai đã già? Lão già này, mê cô nương trẻ đẹp nên thấy ta không vừa mắt đúng không….” Triệu phun nhân bị chất nữ và trượng phu nói, tức tới mức nhảy dựng lên, mượn cớ phát tiết, chửi rủa Triệu lão gia một hồi.
Mùng tám tháng hai, Hạ Quân Bình và Triệu thị chính thức dọn vào nhà mới, mời người quen tới ăn mừng một bữa. Yến thế tử cũng tự mình tới chúc, tặng hai cái bình hoa lớn. diễ'n.đàưn.lê.quưý.đôpn Hạ Quân Bình sợ vô ý làm vỡ, bèn nhanh chóng kêu người dời đến Đông viện của Triệu thị.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều cũng có mặt, Hạ Quân Bình rướn người nhìn ra sau lưng bọn họ, không thấy Trác Vân, thất vọng kéo hai người hỏi nhỏ “A Vân không tới sao?”
Tiểu Kiều nói “Sư phụ nói hôm nay nhiều người quá, mấy ngày nữa sư phụ sẽ tới chào sau! Đúng rồi…..” Tiểu Kiều đột nhiên nhớ ra một chuyện, trịnh trọng nói với Hạ Quân Bình “Vương phủ gửi thiệp, nói mấy ngày nữa có hội hoa đào mùa xuân, mời sư phụ đến. Tỷ tỷ đưa thiệp nói, sợ rằng Từ trắc phi sẽ gây chuyện làm khó sư phụ.”
Hạ Quân Bình kinh hãi, “Vậy nói a Vân đừng đi!”
Tiểu Kiều lắc đầu cười khổ “Tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm, sư phụ nói nếu Từ trắc phi cố ý làm khó, hết chiêu này sẽ còn có chiêu khác, chi bằng xử lý sớm cho xong chuyện.”
Hạ Quân Bình day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói “Ta hiểu rồi, ta sẽ xin thế tử cho ta một tấm thiếp để đi cùng.” Hắn luôn cách xa nhà họ Từ, cố gắng không dính líu gì tới Ninh quận công, nhưng không hiểu sao Từ trắc phi vẫn muốn làm khó dễ Trác Vân.
Hạ Quân Bình về kể cho Triệu thị nghe. Triệu thị nghe xong, chỉ nghĩ một chút đã hiểu, cười khổ nói “E rằng cũng là vì việc thành thân của con!”
Hạ Quân Bình kinh ngạc hỏi “Nhà họ Từ và việc thành thân của hài nhi thì có liên quan gì nhau?”
“Còn không phải là vì muốn lôi kéo con về phe họ sao?!” Triệu thị bất đắc dĩ lắc đầu, “Con mới tới Nghi Đô, vừa bộc lộ tài năng đã bị theo dõi. Thế tử có Ngô Thân làm núi dựa, Ninh quận công bèn quyết tâm phải tìm một người có thể đối địch với Ngô Thân. Nhưng suy nghĩ của Ninh quận công quá nông cạn, con mới bao lớn, lại nhờ thế tử mới được coi trọng, sao có thể dễ dàng vượt qua Ngô Thân chứ!”
Triệu thị vừa nói xong, bỗng nhớ đến chuyện của mình và Ngô Thân, nghĩ có lẽ Ninh quận công cho rằng Bình ca nhi sẽ vì việc này mà trở mặt với nhà họ Ngô, mới vội vàng tìm cách chen chân vào. Bọn họ không biết tính tình của Hạ Quân Bình, càng không biết tình cảm của Hạ Quân Bình và Trác Vân rất sâu đậm, đường đường Hạ đại thiếu gia há có thể để người khác tùy tiện điều khiển mình.
“Bình ca nhi đừng quá lo lắng,” Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như gặp phải mãnh thú, bèn cười khuyên “Có Yến vương phi coi chừng, chắc bọn họ cũng không dám làm quá đâu! Có lẽ là nói mát mấy câu để Trác Vân biết khó mà lui thôi! Dù sao mẫu thân không cho phép, ai cũng đừng mong nhét người khác vào!”
Hạ Quân Bình nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại cười nói “A Vân cũng không phải dạng dễ chọc, sợ rằng họ không bắt nạt được, ngược lại còn bị đánh cho tơi bời!”
Triệu thị đã nghe Hạ Quân Bình kể một ít chuyện về Trác Vân, biết nàng không phải là một tiểu cô nương yếu ớt, nay nghe Hạ Quân Bình nói vậy, càng tò mò nói “Bình ca nhi không phải đã nói sẽ sớm dẫn Phương cô nương tới gặp ta sao, sao tới giờ vẫn không thấy người đâu?”
Hạ Quân Bình cười nói “Hôm nay đông người, a Vân xấu hổ không dám tới, ngày mai nhất định hài nhi sẽ dẫn nàng tới gặp mẫu thân!”
Triệu thị vui vẻ nói “Ở Nghi Đô người ta không chuộng gỗ hồng nên khó mà mua được! Ta đã lớn tuổi vậy rồi cần gì màu sắc rực rỡ như vậy? Con hãy lo để dành bạc chuẩn bị sính lễ cưới Phương cô nương đi!” Dứt lời, Triệu thị lại đứng dậy lấy một cái hộp từ trong tủ đầu giường đưa cho Hạ Quân Bình nói “Đây là tất cả những gì còn lại của nhà họ Hạ chúng ta!”
Hạ Quân Bình mở hộp ra xem sau khi thấy đồ vật cất trong hộp thì sững sờ một lúc. Trong hộp có một sấp ngân phiếu dầy, tất cả đều là tờ một ngàn lượng, tính sơ sơ ít nhất cũng có gần mười vạn lượng.
“Nương…. Nhiều ngân lượng như vậy….. là từ đâu?” Lúc nhà họ Hạ gặp chuyện, Hạ Quân Bình đi gấp, ngay cả y phục cũng không kịp mang, tất nhiên không biết tình hình sau đó. Theo hắn, nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản, nghĩa là đã mất trắng, nào ngờ mẫu thân hắn lại giữ được nhiều bạc như vậy.
Triệu thị cười khổ nói, “Là do phụ thân con giấu đi từ trước. Phụ thân con đoán được tên cẩu hoàng đế kia sẽ ra tay với nhà họ Hạ, có điều không ngờ sẽ nhanh như vậy, chỉ kịp cất giấu một ít ngân phiếu, còn tất cả bảng chữ mẫu, thư tranh trên trăm năm và đồng cổ và ngọc quý gì cũng bị mất hết. Nay con thành thân, tất nhiên phải có bạc để chuẩn bị sính lễ chứ!”
Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn đúng nghĩa, tồn tại gần trăm năm, cất chứa cơ hồ có thể so với quốc khố của triều Đại Chu. Thuở nhỏ Hạ Quân Bình sống trong nhung lụa, trải qua những ngày như thần tiên, lúc đó nào có để mười vạn lượng vào mắt, nay vật đổi sao dời, chỉ một ít ngân phiếu như vậy đã khiến hắn trợn mắt há mồm, làm Triệu thị cảm thấy rất chua xót.
“Thật ra là còn nhiều hơn một chút, nhưng lúc tới Nghi Đô nương đã đưa hai vạn lượng cho cữu cữu con, xem như chi phí ăn uống sinh hoạt mấy năm qua của ta.” Triệu thị bổ sung.
Tuy Triệu thị là tiểu thư nhà họ Triệu, nhưng đã xuất giá nhiều năm, vả lại phụ mẫu đã mất, sao có thể thoải mái ở lại Triệu phủ. Vì vậy vừa vào ở đã đưa hai vạn lượng ngân phiếu cho Triệu lão gia. diễ'n.đà'n,lrê,quiý,đáôn Triệu lão gia không chịu nhận, Triệu thị bèn kín đáo đưa cho Triệu phu nhân. Cũng bởi vì vậy, mấy năm nay trên dưới Triệu phủ mới không có người dám vô lễ với Triệu thị.
Hạ Quân Bình đã nghe Trác Vân giảng giải về thói đời, biết mấy năm qua Triệu thị sống cũng không dễ dàng, bèn nhét cái hộp vào tay Triệu thị lại, nói “Trước mắt hài nhi không thiếu bạc, mẫu thân cứ giữ lại đi!”
Triệu thị vỗ nhẹ đầu Hạ Quân Bình, nói “Hài tử ngốc! Sắp thành thân sao lại không thiếu bạc! Căn nhà kia tuy đã sửa chữa xong, nhưng cũng không thể để trống lơ trống lốc ngay cả một vật trang trí cũng không có được! Còn cả sính lễ cho nhà họ Phương nữa! Chẳng lẽ con không chuẩn bị gì hết đã đòi cưới cô nương nhà người ta về? Dù Phương cô nương thương con, chấp nhận, thì còn những người khác, họ sẽ nhìn Phương cô nương thế nào đây? Sau này Phương cô nương vào cửa, mấy thứ này sẽ là tài sản chung của hai đứa, mua đất hay mua cửa hàng, hai đứa tự bàn đi!”
Hạ Quân Bình nghe mẫu thân nhắc đến Trác Vân, hơi dao động, suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc nhận lấy ngân phiếu, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện Ngô Thân, do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói “Ngô….. Ngô tướng quân kêu người tìm hài nhi nói chuyện.”
Triệu thị sững sờ, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, vẻ hốt hoảng.
Hạ Quân Bình thấy vậy, cuống quýt lại gần đỡ Triệu thị, nói “Mẫu thân đừng nóng, hài nhi cũng không phải không vui, chỉ là chuyện này không thể gấp được, nên hài nhi mới không lập tức đồng ý!” Hắn kể chuyện Ngô đại tiểu thư cho Triệu thị nghe, rồi nói “Hài nhi đã bàn với a Vân rồi. Ngô đại tiểu thư kia thật sự rất chua ngoa, nếu lúc này mẫu thân đồng ý, nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho mẫu thân, hài nhi mới để thế tử nói với Ngô tướng quân, chờ Ngô đại tiểu thư xuất giá rồi hãy bàn tiếp.”
Tuy thái độ của Hạ Quân Bình rất thành khẩn, nhưng Triệu thị dễ xấu hổ, mặt đã đỏ bừng cả, nói nhỏ “Con đừng nói nữa, chuyện này dừng ở đây thôi! Lúc trước mọi đều nói sợ rằng con đã không còn, ta mới miễn cưỡng đồng ý. Nay con đã về, nếu ta còn….. thể diện của con chẳng phải sẽ bị vứt sạch!”
“Mẫu thân….” Hạ Quân Bình quỳ trước mặt Triệu thị, khóc nói, “Hài nhi sao không biết nỗi khổ của mẫu thân chứ! Nhưng hài nhi không phải là đứa bé, sao có thể vì mặt mũi mà làm trễ nãi hạnh phúc cả đời của mẫu thân. Hài nhi đã hỏi qua, Ngô tướng quân là người chính trực, rất xứng với mẫu thân. Mẫu thân đã có tuổi, không thể tiếp tục phí hoài năm tháng, một mình tới già….”
Hạ Quân Bình nói một hồi, Triệu thị cũng chỉ khóc không trả lời. Nhưng Hạ Quân Bình thấy mẫu thân không lên tiếng phản đối, biết trong lòng mẫu thân vẫn có chút tình cảm với Ngô Thân, nghĩ, sau này nhờ cữu cữu và cữu mẫu khuyên, chắc sẽ thành công, bèn lau khô nước mắt chuyển đề tài, hỏi về chuyện chuẩn bị sính lễ.
Nghi Đô mặc dù không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng chợ cũng không nhỏ. Hạ Quân Bình nhờ Triệu thị viết một tờ danh sách, kêu Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tìm mua giúp.
Hạ Quân Bình vừa đi, Triệu phu nhân đã dẫn chất nữ đến phòng Triệu thị nói chuyện, mới nói vài câu đã bóng gió kéo sang chuyện Hạ Quân Bình. Triệu sao lại không biết ý đồ của Triệu phu nhân, có điều nể Triệu phu nhân là đại tẩu không tiện phản bác chỉ nhíu mày xoa xoa huyệt Thái dương nói là nhức đầu. Triệu phun nhân hết cách, đành phải hậm hực dẫn chất nữ đi.
Vừa mới ra khỏi cửa viện, Mạnh Vũ Hiên đã nói “A di, chất nữ thấy nên về thôi! Vẻ mặt cô nãi nãi không tốt, rõ ràng là không có ý bàn về chuyện đó.” Mạnh Vũ Hiên đã đến tuổi thành thân, trước khi đi Mạnh phu nhân lại dặn dò, tất nhiên hiểu được ý nghĩa việc tới đây hôm nay, bị Triệu thị lạnh nhạt, hiển nhiên là không vui.
Triệu phu nhân vội la lên, “Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa kịp mở miệng đây này!”
Mạnh Vũ Hiên mất hứng nói “Vừa rồi không phải a di không thấy sắc mặt của cô nãi nãi, vừa nghe a di nhắc tới việc thành thân của Hạ đại công tử, cô nãi nãi đã lập tức nói sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn! Chất nữ cũng không phải là không có người thích, bắt buộc phải gả tới nhà họ Hạ! Hạ phủ trước kia quả thật rất sang quý, nhưng nay đã suy tàn, còn bày đặt làm giá, thật giống như Hạ đại công tử là người không ai với tới không bằng!”
Triệu phu nhân khuyên “Nha đầu ngốc! Nếu Bình ca nhi là đứa không có tương lai, cớ sao ta lại kéo con tới! Tuy nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản nhưng con nghĩ xem, lạc đà dù có gầy thì vẫn hơn ngựa nhiều, đừng thấy mẫu tử đó lẻ loi mà xem thường, thật ra của cải cũng rất khá! Không nói gạt con, lúc cô nãi nãi đến đây đã đưa hai vạn lượng làm phí sinh hoạt cho ta, nếu trong tay không có bạc há có thể tiện tay giao ra một số bạc lớn như vậy! Ta đoán nhà họ Hạ ít nhất cũng phải còn mười vạn lượng bạc!”
Mạnh Vũ Hiên nghe vậy. đầu tiên là hít một hơi khí lạnh, lộ vẻ hâm mộ, nhưng suy nghĩ kỹ lại lắc đầu nói “Cô nãi nãi có nhiều bạc hơn nữa thì cũng không phải là của chất nữ. Rõ ràng cô nãi nãi không có thiện cảm với chất nữ, chất nữ cần gì phải cố gắng làm thân! Hơn nữa, Hạ đại công tử đã có người trong lòng, dù làm đủ mọi cách để gả vào, chỉ sợ Hạ đại công tử cũng không yêu thương gì.”
“Đó chỉ là một nha đầu nhà quê, sao có thể so với con!” Triệu phu nhân chưa từng gặp Trác Vân, nhưng vẫn xì mũi coi thường, hừ nói “Vũ Hiên con tướng mạo tài năng không có chỗ nào kém! Nha đầu kia ỷ vào việc đã cứu Bình ca nhi mới đòi gả vào, sau này vào cửa, không hiểu quy củ, chẳng phải sẽ làm mất mặt nhà họ Hạ? Bình ca nhi không ngốc, suy nghĩ cẩn thận sẽ biết nên cưới ai thôi! Về phần nha đầu kia, nạp làm thiếp coi như là tốt lắm rồi!”
Mạnh Vũ Hiên lại kiên quyết lắc đầu “Nếu cô nương kia có ân với Hạ đại công tử, Hạ đại công tử cưới nàng ta làm thê là chuyện bình thường. Giả như hắn thật sự nạp cô nương kia làm thiếp, chất nữ còn khinh thường ấy chứ!” Dứt lời cúi chào Triệu phu nhân nói “Chất nữ biết a di muốn tốt cho chất nữ, nhưng việc này hãy dừng ở đây đi. Nếu nhà họ không thích, a di có khuyên nữa chỉ tổ khiến hai nhà xích mích thêm và khiến dượng giận thôi!”
Triệu phu nhân tức đến mức dậm chân “Ta có lòng tốt chạy tới chạy lui, lại không một ai biết ơn, tức chết ta!” Dứt lời, quay đầu đi một mạch về phòng mình.
Đến tối, Triệu phu nhân oán trách với Triệu lão gia chuyện này. Triệu lão gia nghe xong, lắc đầu liên tục, nói “Ngay cả nha đầu Vũ Hiên kia còn hiểu chuyện hơn phu nhân nhiều! Phu nhân đã già mà còn u mê! May là phu nhân không nói chuyện này trước mặt Bình ca nhi, nếu không, với tính của nó, không nói thẳng mặt phu nhân mới là lạ đó!”
Triệu phu nhân nổi giận nói “Lão gia nói ai đã già? Lão già này, mê cô nương trẻ đẹp nên thấy ta không vừa mắt đúng không….” Triệu phun nhân bị chất nữ và trượng phu nói, tức tới mức nhảy dựng lên, mượn cớ phát tiết, chửi rủa Triệu lão gia một hồi.
Mùng tám tháng hai, Hạ Quân Bình và Triệu thị chính thức dọn vào nhà mới, mời người quen tới ăn mừng một bữa. Yến thế tử cũng tự mình tới chúc, tặng hai cái bình hoa lớn. diễ'n.đàưn.lê.quưý.đôpn Hạ Quân Bình sợ vô ý làm vỡ, bèn nhanh chóng kêu người dời đến Đông viện của Triệu thị.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều cũng có mặt, Hạ Quân Bình rướn người nhìn ra sau lưng bọn họ, không thấy Trác Vân, thất vọng kéo hai người hỏi nhỏ “A Vân không tới sao?”
Tiểu Kiều nói “Sư phụ nói hôm nay nhiều người quá, mấy ngày nữa sư phụ sẽ tới chào sau! Đúng rồi…..” Tiểu Kiều đột nhiên nhớ ra một chuyện, trịnh trọng nói với Hạ Quân Bình “Vương phủ gửi thiệp, nói mấy ngày nữa có hội hoa đào mùa xuân, mời sư phụ đến. Tỷ tỷ đưa thiệp nói, sợ rằng Từ trắc phi sẽ gây chuyện làm khó sư phụ.”
Hạ Quân Bình kinh hãi, “Vậy nói a Vân đừng đi!”
Tiểu Kiều lắc đầu cười khổ “Tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm, sư phụ nói nếu Từ trắc phi cố ý làm khó, hết chiêu này sẽ còn có chiêu khác, chi bằng xử lý sớm cho xong chuyện.”
Hạ Quân Bình day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói “Ta hiểu rồi, ta sẽ xin thế tử cho ta một tấm thiếp để đi cùng.” Hắn luôn cách xa nhà họ Từ, cố gắng không dính líu gì tới Ninh quận công, nhưng không hiểu sao Từ trắc phi vẫn muốn làm khó dễ Trác Vân.
Hạ Quân Bình về kể cho Triệu thị nghe. Triệu thị nghe xong, chỉ nghĩ một chút đã hiểu, cười khổ nói “E rằng cũng là vì việc thành thân của con!”
Hạ Quân Bình kinh ngạc hỏi “Nhà họ Từ và việc thành thân của hài nhi thì có liên quan gì nhau?”
“Còn không phải là vì muốn lôi kéo con về phe họ sao?!” Triệu thị bất đắc dĩ lắc đầu, “Con mới tới Nghi Đô, vừa bộc lộ tài năng đã bị theo dõi. Thế tử có Ngô Thân làm núi dựa, Ninh quận công bèn quyết tâm phải tìm một người có thể đối địch với Ngô Thân. Nhưng suy nghĩ của Ninh quận công quá nông cạn, con mới bao lớn, lại nhờ thế tử mới được coi trọng, sao có thể dễ dàng vượt qua Ngô Thân chứ!”
Triệu thị vừa nói xong, bỗng nhớ đến chuyện của mình và Ngô Thân, nghĩ có lẽ Ninh quận công cho rằng Bình ca nhi sẽ vì việc này mà trở mặt với nhà họ Ngô, mới vội vàng tìm cách chen chân vào. Bọn họ không biết tính tình của Hạ Quân Bình, càng không biết tình cảm của Hạ Quân Bình và Trác Vân rất sâu đậm, đường đường Hạ đại thiếu gia há có thể để người khác tùy tiện điều khiển mình.
“Bình ca nhi đừng quá lo lắng,” Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như gặp phải mãnh thú, bèn cười khuyên “Có Yến vương phi coi chừng, chắc bọn họ cũng không dám làm quá đâu! Có lẽ là nói mát mấy câu để Trác Vân biết khó mà lui thôi! Dù sao mẫu thân không cho phép, ai cũng đừng mong nhét người khác vào!”
Hạ Quân Bình nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại cười nói “A Vân cũng không phải dạng dễ chọc, sợ rằng họ không bắt nạt được, ngược lại còn bị đánh cho tơi bời!”
Triệu thị đã nghe Hạ Quân Bình kể một ít chuyện về Trác Vân, biết nàng không phải là một tiểu cô nương yếu ớt, nay nghe Hạ Quân Bình nói vậy, càng tò mò nói “Bình ca nhi không phải đã nói sẽ sớm dẫn Phương cô nương tới gặp ta sao, sao tới giờ vẫn không thấy người đâu?”
Hạ Quân Bình cười nói “Hôm nay đông người, a Vân xấu hổ không dám tới, ngày mai nhất định hài nhi sẽ dẫn nàng tới gặp mẫu thân!”
Danh sách chương