Buổi trưa, Long về nhà. Nhà hắn buổi trưa cũng chỉ có 2 người là hắn, và em trai hắn. Thực sự kiếp trước Long không thích người em trai này của hắn bởi nó là con riêng của bố hắn với 1 người phụ nữ khác. Người kia sau khi sinh xong thì đã gửi nó cho bố hắn rồi bỏ đi biệt tăm, không còn tin tức nào nữa. Về phần đứa bé, xét nghiệm ADN cũng trùng khớp, là con của bố hắn. Vậy nên gia đình hắn có thêm 1 thành viên nữa. Mẹ hắn, cũng vì thương đứa nhỏ, không có tội tình gì, nên cũng yêu thương và coi nó như con đẻ. Nhưng cũng từ đó, bố mẹ hắn dường như ít đi tình cảm với nhau, gặp nhau chỉ nói dăm ba câu rồi thôi.
Còn Long, hắn khi ấy 5 tuổi, chưa biết cái gì. Lúc đầu, nghe tin có thêm người em nữa, hắn cũng vui lắm. Nhưng đến 1 đêm, hắn tè dầm và phải dậy thay quần thì nghe có tiếng cãi cọ. Chú ý lắng nghe, hắn nhận ra đó là giọng bố mẹ hắn. Vậy là hắn lén lút đi xuống cầu thang, mặc kệ cái quần ướt sũng. Hắn nghe thấy những câu nói đầy giận dữ của mẹ hắn và giọng nói nhũn như chi chi của bố hắn:
- … bạc tình! Công tác cho lắm vào rồi lại thêm con rơi con vãi. Đừng chưng bộ mặt vô tội ấy, tôi thấy mà buồn nôn!
- Mình bình tĩnh lại đi, chuyện này là tôi sai. Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ. Mình tin tôi đi, chuyến này thực sự rất quan trọng.
- Quan trọng? Lần trước quan trọng, anh đi có 1 tháng mà tôi nhận được thêm 1 đứa con. Lần này thực sự quan trọng, lại đi nửa năm, chắc tôi thêm chục đứa nữa. Thôi anh không phải nói thêm làm cái gì cho mệt. Tôi khổ vì cái công việc của anh lắm rồi. Liệu mà sống, đừng có để tôi đến phải viết đơn. Hôm nay ra phòng khách mà ngủ.
- Mình …
- Ra ngoài!
Kèm theo đó là 1 tiếng đóng cửa mạnh. Bố hắn đã bị tống ra ngoài. Đứng trước cửa phòng ngủ của 2 vợ chồng, bố hắn cười khổ. Giơ tay lên định gõ cửa nhưng đưa lên lưng chừng rồi lại buông xuống, thở dài. Quay đầu bước tới tủ lạnh chỗ cầu thang, gần nơi Long đang lén lút dựa tường hóng hớt. Vì đi tất và dẫm lên nền gạch, bố hắn bước chậm chạp tới mà không gây ra tiếng động, có thì cũng rất nhỏ, nên Long không hay biết bố hắn đang tới gần. Hắn vẫn đứng im đó, gần như quên mất phải thay quần. Bố hắn đưa tay với cánh cửa tủ lạnh, định mở bỗng khựng lại, ngửi ngửi không khí. Rồi ông đi tới chỗ Long đứng mà hắn vẫn không biết gì, còn đang vểnh tai lên nghe. Bỗng thấy lạ lạ, hắn quay đầu qua phải, bố hắn đã nhìn hắn được 1 lúc. Định quay đầu lên phòng, bố hắn đã gọi:
- Long, con nghe được những gì? Hắn đứng lại, quay đầu nhìn bố rồi kể lại ngắn ngủi những gì mình nghe được. Bố hắn lại thở dài, bước tới dắt tay Long lên phòng hắn và thay quần cho hắn. Thực sự thì cái quần hắn mặc có cái mùi khá nồng. Thay xong, ông ôm hắn ngồi trên giường, chậm rãi nói:
- Con cũng sắp lớn, và con rất thông minh, rất hiểu chuyện, bố thấy điều đó, có thể bây giờ con sẽ khó hiểu, nhưng qua vài năm, con nhất định sẽ hiểu. Nên hôm nay, bố muốn kể với con vài chuyện, bố không muốn con sau này hiểu sai lệch về bố. Hiểu không?
Thực sự với Long, hắn câu hiểu câu không. Sao lại sai lệch về bố? Bố bây giờ với bố mọi ngày hay cười hay trêu hắn, hay chọc cười hắn khác hoàn toàn. Điều này làm hắn thấy lạ. Dừng lại vài giây, bố hắn tiếp tục nói với giọng trầm trầm, từ tốn. Bố hắn nói rất nhiều, kể rất nhiều. kể về những chuyện thời trẻ của ông, về những chuyến công tác, làm sao ông quen mẹ. Tuyệt nhiên không nhắc tới em trai hắn hay người phụ nữ kia.
Sau một hồi kể chuyện, ông dừng lại, chậm rãi nhắm mắt như đang chìm đắm trong quá khứ ngày nào. Có lẽ hôm nay ông kể, không phải là kể cho Long nghe mà là cho chính bản thân ông nghe. Để giải toả những ưu tư bấy lâu cất trong lòng. Đưa tay vô túi quần như tìm kiếm gì đó nhưng không thấy, ông lại đưa tay lên xoa đầu Long. Long chỉ im lặng lắng nghe, đúng vậy, hắn hiểu chuyện. hắn hiểu hôm nay bố hắn khác, bố hắn đang trút bầu tâm sự cùng hắn qua những câu chuyện xưa của ông, hắn không cần hiểu, chưa cần hiểu, và ông cũng không cần hắn hiểu. Ông chỉ cần 1 người lắng nghe mình lúc này.
Qua vài phút im lặng, ông mở mắt, nhìn Long, Long cũng quay lại nhìn ông:
- Dũng không phải em ruột con. Nó là con của bố và 1 người khác, không phải mẹ con. Bố xin lỗi 2 mẹ con. Đừng ghét Dũng. Nó là em của con.
Sau khi nói câu đó, bố hắn đứng dậy và ra ngoài, không nói gì thêm ngoài câu chúc ngủ ngon với hắn. Hắn lúc đó cũng mơ mơ hồ hồ, chả hiểu nhiều nên cũng vâng dạ rồi ngủ. Sau này khi hắn lớn hơn, hắn hiểu ngoại tình là như nào, không hiểu sao hắn dần không yêu quí Dũng – em hắn nữa. Hắn không ghét Dũng, chỉ là không yêu quí hắn như anh em của mình. Còn Dũng, nó vẫn không biết về thân thế của mình. Vẫn ngày ngày sáp lại hắn, vòi vĩnh với hắn khiến Long thấy thằng nhóc này thật phiền phức.
Sáng nay Long không gặp Dũng vì nó đã đi học, trước hắn. lúc hắn dậy thì em hắn đã đi học rồi. Trưa em hắn về, 2 anh em ở nhà với nhau. Hôm nay không hiểu thằng bé có chuyện gì mà không nói nhiều như mọi ngày, hắn cũng chả quan tâm. Buổi trưa của 2 anh em cứ thế trôi qua trong im lặng. Sau đó, hắn đưa em hắn đi học chiều, và hắn cũng đi học.
…
Tối đến, sau bữa cơm chỉ có 3 mẹ con vì bố hắn thường hay về muộn, hắn trở về phòng. Nằm lặng yên suy nghĩ về quá khứ. Lúc này hắn mới có thời gian riêng 1 mình để suy nghĩ. Rồi hắn nghĩ về thằng em. Kiếp trước, hắn không quan tâm đến nó, thấy nó phiền phức. Nhưng sau khi chết đi sống lại, suy nghĩ chậm lại, hắn lại thấy thương hại Dũng. Thằng bé không biết mẹ ruột mình là ai, không được cảm nhận tình anh em mà bao cặp anh em khác có. Nó quí hắn, nhưng hắn lại chẳng quan tâm, điều đó khiến hôm nay hắn thấy hắn có lỗi với thằng bé. Nó đâu có lỗi gì mà hắn đối xử với nó như vậy? Hắn tự nhủ, nếu đã có cơ hội làm lại mọi thứ, hắn sẽ bù đắp cho thằng nhóc như nó xứng đáng được nhận.
- 2 đứa học đi, tao cấm không được chơi máy tính đâu. Tao lên mà đứa nào ngồi chơi máy tính thì liệu hồn.
- Vâng ạ!
Tiếng mẹ hắn cất lên đánh vỡ dòng suy nghĩ. Aiz, lại phải làm bài tập nữa chứ, khổ thật. Nhưng không sao, mấy cái bài tập này chỉ tốn chút thời gian của hắn chứ chả thể làm khó hắn được. Đang cặm cụi viết viết, cửa phòng hắn bị mở ra. Hắn quay đầu nhìn lại. Thằng Dũng. Tay nó cầm 1 cuốn sách hay quyển vở gì đó giấu sau cái lưng bé xíu không che hết. Thấy Long nhìn nó, nó rụt rè nói:
- Anh chỉ em bài này được không? Cô giao về làm, bảo ai làm được cô cho 2 con 10. Em muốn khoe với mẹ mà không làm được, anh học giỏi, giúp em, rồi em cho anh ăn phần bánh mẹ cho em. Em cho anh ăn hết.
“Ra thế! Nhờ làm hộ bài. Hắn gãi gãi đầu, kiếp trước nó có hỏi mình bài lần nào à? Sao không nhớ gì ta? Mà ai dạy nó cái trò mua chuộc bằng bánh thế? Sao u cho nó bánh mà không cho mình nhỉ?” Nghĩ nghĩ chốc lát, thằng bé thấy anh gãi đầu rồi ngồi ngây nhìn mình không nói gì thì tưởng anh không giúp, lại nói:
- Em cho anh 5 nghìn, sáng em ăn còn thừa, định mai mua bim bim. Em cho anh nốt, giúp em đi mà.
“A đu`! còn biết dung tiền mua chuộc kìa. Lớp 5 mà khá nhỉ? Đúng GEN ông già rồi. Thôi, đã hứa sẽ thay đổi, bù đắp cho nó, thì giúp nó vậy. làm người anh tốt vậy” hắn nghĩ trong đầu. Miệng nở nụ cười mà hắn cho là hiền lành nhìn em trai hắn:
- Bài đâu? Đưa xem nào.
Quả thực hứa gì thì hứa vẫn chẳng thay đổi được cái giọng nói cụt lủn khi nói chuyện với em, không thể 1 sớm 1 chiều thay đổi được.
Em hắn bước tới, đưa cuốn vở ra. “Toán, lại là toán. Mấy ông bà dạy Toán thích cho bài khó đánh đố học sinh quá ta, đây là bài lớp 5 mà cho lớp 4 giải. Biết đùa học sinh quá.” Rồi hắn ngồi làm cho thằng bé, đưa cho nó nhìn lại, chỗ nào không hiểu hắn giảng giải kĩ đến khí thằng bé hiểu kha khá mới thôi. Mẹ hắn đi lên kiểm tra xem hắn chơi hay học vì cũng sắp thi cấp 3 rồi, hắn mải chơi lắm, không kiểm tra quản lí là không được thì bắt gặp cảnh ấy, mẹ hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống. Long ngồi quay lưng lại với cửa nên không biết. Hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về thằng em lớp 4 tâm hồn lưu manh của mình. “Còn bé mà cũng lắm trò phết. Có nên chỉ nó vài đường cơ bản không nhỉ? Thôi, cháu nó còn bé, đợi lớn xíu chỉ nó tán gái vậy.”
…
Đêm đến, hắn đang ngồi nghịch máy tính, lên xem lại Facebook chục năm trước của mình nó như thế nào. Toàn các status như kiểu #ttt, like chúc ngủ ngon, like nhận xét ava,… khiến hắn ngồi đọc mà cười chảy nước mắt. rồi bạn bè, toàn tên chất như nước cất: Boy Lãng Tử, Trai Họ Nguyễn, Mèo Con, Khương Tử Nhân, Vô Danh,… quả thực là tuyệt tác đặt tên. Tên Facebook của hắn cũng khá là trẩu: Long Tên Long. Kèm theo cái avatar Gintoki cười dâm.
Cả một bầu trời trẻ trâu.
Đang ngồi cười, tự nhiên đầu hắn đau như búa bổ khiến hắn ngã ra đằng sau. Cái ghế bị đổ tạo ra 1 tiếng động khá lớn khiến mẹ hắn dưới nhà quát vọng lên:
- Mày lại phá cái gì thế Long? Đêm rồi có để mẹ mày ngủ mai đi làm không?
Quát thì quát vậy chứ vẻ mặt bà đầy sự quan tâm, đi nhanh lên phòng hắn. Thấy hắn ôm đầu nằm trên sàn, mẹ hắn chạy lại ôm hắn đỡ lên giường. Bố hắn vẫn chưa về, chắc đêm nay không về. Hắn ôm đầu, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cái gối bên dưới. Mẹ hắn vội vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt đặt lên đầu hắn vì đầu hắn nóng như hòn than. Được 15 phút, hắn vẫn chưa thôi nhăn mày. 2 hàm răng nghiến chặt nhưng không rên lên bất kì 1 tiếng nào từ đầu tới giờ. Mẹ hắn nhìn hắn đầy lo lắng, miệng cằn nhằn:
- Chồng mới chả con, con đau ốm không có quan tâm gì, chết dấm chết dúi đâu rồi mà giờ này chưa thấy về.
Miệng cằn nhằn, bà vẫn cầm lấy tay Long, nhìn hắn đau đớn, nhăn mặt, bà cảm tưởng như trái tim mình có ai đó bóp chặt lại, khó thở. Nước mắt bà rơi xuống, rơi lên mu bàn tay đứa con mà bà đang nắm. Nhìn con đau đớn mà bà không biết phải làm sao, bà càng khóc nhiều hơn. Đưa tay vuốt má con, bà ước gì có thể đau hộ Long. Giá mà Long rên rỉ lên vài tiếng, bà cũng thấy nhẹ lòng hơn là nhìn con mím miệng cắn răng chịu đựng 1 mình như vậy. Long cũng muốn hét lên cho bớt cơn đau, nhưng quả thực quá đau đơn, con đau tới quá đột ngột làm hắn không kịp kêu lên mà chỉ biết thở mạnh từng hơi, cắn chặt hàm răng cố chống chịu. Hắn sợ nếu mình buông xuôi, mình sẽ bỏ phí cuộc đời thứ 2 này. Đó là linh cảm của hắn. Cơn đau hành hạ hắn đúng 3 giờ 25 phút thì mới ngừng lại. Mẹ hắn vẫn luôn ngồi bên hắn, thỉnh thoẳng thay khăn và lau đi mồ hôi trên mặt hắn. Cơn đau tới đột ngột, đi cũng nhanh chóng. Hết không một dấu hiệu. Khi cơn đau qua đi, hắn cảm thấy mình khác lạ. Một sự khác lạ không nói lên lời.
Còn Long, hắn khi ấy 5 tuổi, chưa biết cái gì. Lúc đầu, nghe tin có thêm người em nữa, hắn cũng vui lắm. Nhưng đến 1 đêm, hắn tè dầm và phải dậy thay quần thì nghe có tiếng cãi cọ. Chú ý lắng nghe, hắn nhận ra đó là giọng bố mẹ hắn. Vậy là hắn lén lút đi xuống cầu thang, mặc kệ cái quần ướt sũng. Hắn nghe thấy những câu nói đầy giận dữ của mẹ hắn và giọng nói nhũn như chi chi của bố hắn:
- … bạc tình! Công tác cho lắm vào rồi lại thêm con rơi con vãi. Đừng chưng bộ mặt vô tội ấy, tôi thấy mà buồn nôn!
- Mình bình tĩnh lại đi, chuyện này là tôi sai. Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ. Mình tin tôi đi, chuyến này thực sự rất quan trọng.
- Quan trọng? Lần trước quan trọng, anh đi có 1 tháng mà tôi nhận được thêm 1 đứa con. Lần này thực sự quan trọng, lại đi nửa năm, chắc tôi thêm chục đứa nữa. Thôi anh không phải nói thêm làm cái gì cho mệt. Tôi khổ vì cái công việc của anh lắm rồi. Liệu mà sống, đừng có để tôi đến phải viết đơn. Hôm nay ra phòng khách mà ngủ.
- Mình …
- Ra ngoài!
Kèm theo đó là 1 tiếng đóng cửa mạnh. Bố hắn đã bị tống ra ngoài. Đứng trước cửa phòng ngủ của 2 vợ chồng, bố hắn cười khổ. Giơ tay lên định gõ cửa nhưng đưa lên lưng chừng rồi lại buông xuống, thở dài. Quay đầu bước tới tủ lạnh chỗ cầu thang, gần nơi Long đang lén lút dựa tường hóng hớt. Vì đi tất và dẫm lên nền gạch, bố hắn bước chậm chạp tới mà không gây ra tiếng động, có thì cũng rất nhỏ, nên Long không hay biết bố hắn đang tới gần. Hắn vẫn đứng im đó, gần như quên mất phải thay quần. Bố hắn đưa tay với cánh cửa tủ lạnh, định mở bỗng khựng lại, ngửi ngửi không khí. Rồi ông đi tới chỗ Long đứng mà hắn vẫn không biết gì, còn đang vểnh tai lên nghe. Bỗng thấy lạ lạ, hắn quay đầu qua phải, bố hắn đã nhìn hắn được 1 lúc. Định quay đầu lên phòng, bố hắn đã gọi:
- Long, con nghe được những gì? Hắn đứng lại, quay đầu nhìn bố rồi kể lại ngắn ngủi những gì mình nghe được. Bố hắn lại thở dài, bước tới dắt tay Long lên phòng hắn và thay quần cho hắn. Thực sự thì cái quần hắn mặc có cái mùi khá nồng. Thay xong, ông ôm hắn ngồi trên giường, chậm rãi nói:
- Con cũng sắp lớn, và con rất thông minh, rất hiểu chuyện, bố thấy điều đó, có thể bây giờ con sẽ khó hiểu, nhưng qua vài năm, con nhất định sẽ hiểu. Nên hôm nay, bố muốn kể với con vài chuyện, bố không muốn con sau này hiểu sai lệch về bố. Hiểu không?
Thực sự với Long, hắn câu hiểu câu không. Sao lại sai lệch về bố? Bố bây giờ với bố mọi ngày hay cười hay trêu hắn, hay chọc cười hắn khác hoàn toàn. Điều này làm hắn thấy lạ. Dừng lại vài giây, bố hắn tiếp tục nói với giọng trầm trầm, từ tốn. Bố hắn nói rất nhiều, kể rất nhiều. kể về những chuyện thời trẻ của ông, về những chuyến công tác, làm sao ông quen mẹ. Tuyệt nhiên không nhắc tới em trai hắn hay người phụ nữ kia.
Sau một hồi kể chuyện, ông dừng lại, chậm rãi nhắm mắt như đang chìm đắm trong quá khứ ngày nào. Có lẽ hôm nay ông kể, không phải là kể cho Long nghe mà là cho chính bản thân ông nghe. Để giải toả những ưu tư bấy lâu cất trong lòng. Đưa tay vô túi quần như tìm kiếm gì đó nhưng không thấy, ông lại đưa tay lên xoa đầu Long. Long chỉ im lặng lắng nghe, đúng vậy, hắn hiểu chuyện. hắn hiểu hôm nay bố hắn khác, bố hắn đang trút bầu tâm sự cùng hắn qua những câu chuyện xưa của ông, hắn không cần hiểu, chưa cần hiểu, và ông cũng không cần hắn hiểu. Ông chỉ cần 1 người lắng nghe mình lúc này.
Qua vài phút im lặng, ông mở mắt, nhìn Long, Long cũng quay lại nhìn ông:
- Dũng không phải em ruột con. Nó là con của bố và 1 người khác, không phải mẹ con. Bố xin lỗi 2 mẹ con. Đừng ghét Dũng. Nó là em của con.
Sau khi nói câu đó, bố hắn đứng dậy và ra ngoài, không nói gì thêm ngoài câu chúc ngủ ngon với hắn. Hắn lúc đó cũng mơ mơ hồ hồ, chả hiểu nhiều nên cũng vâng dạ rồi ngủ. Sau này khi hắn lớn hơn, hắn hiểu ngoại tình là như nào, không hiểu sao hắn dần không yêu quí Dũng – em hắn nữa. Hắn không ghét Dũng, chỉ là không yêu quí hắn như anh em của mình. Còn Dũng, nó vẫn không biết về thân thế của mình. Vẫn ngày ngày sáp lại hắn, vòi vĩnh với hắn khiến Long thấy thằng nhóc này thật phiền phức.
Sáng nay Long không gặp Dũng vì nó đã đi học, trước hắn. lúc hắn dậy thì em hắn đã đi học rồi. Trưa em hắn về, 2 anh em ở nhà với nhau. Hôm nay không hiểu thằng bé có chuyện gì mà không nói nhiều như mọi ngày, hắn cũng chả quan tâm. Buổi trưa của 2 anh em cứ thế trôi qua trong im lặng. Sau đó, hắn đưa em hắn đi học chiều, và hắn cũng đi học.
…
Tối đến, sau bữa cơm chỉ có 3 mẹ con vì bố hắn thường hay về muộn, hắn trở về phòng. Nằm lặng yên suy nghĩ về quá khứ. Lúc này hắn mới có thời gian riêng 1 mình để suy nghĩ. Rồi hắn nghĩ về thằng em. Kiếp trước, hắn không quan tâm đến nó, thấy nó phiền phức. Nhưng sau khi chết đi sống lại, suy nghĩ chậm lại, hắn lại thấy thương hại Dũng. Thằng bé không biết mẹ ruột mình là ai, không được cảm nhận tình anh em mà bao cặp anh em khác có. Nó quí hắn, nhưng hắn lại chẳng quan tâm, điều đó khiến hôm nay hắn thấy hắn có lỗi với thằng bé. Nó đâu có lỗi gì mà hắn đối xử với nó như vậy? Hắn tự nhủ, nếu đã có cơ hội làm lại mọi thứ, hắn sẽ bù đắp cho thằng nhóc như nó xứng đáng được nhận.
- 2 đứa học đi, tao cấm không được chơi máy tính đâu. Tao lên mà đứa nào ngồi chơi máy tính thì liệu hồn.
- Vâng ạ!
Tiếng mẹ hắn cất lên đánh vỡ dòng suy nghĩ. Aiz, lại phải làm bài tập nữa chứ, khổ thật. Nhưng không sao, mấy cái bài tập này chỉ tốn chút thời gian của hắn chứ chả thể làm khó hắn được. Đang cặm cụi viết viết, cửa phòng hắn bị mở ra. Hắn quay đầu nhìn lại. Thằng Dũng. Tay nó cầm 1 cuốn sách hay quyển vở gì đó giấu sau cái lưng bé xíu không che hết. Thấy Long nhìn nó, nó rụt rè nói:
- Anh chỉ em bài này được không? Cô giao về làm, bảo ai làm được cô cho 2 con 10. Em muốn khoe với mẹ mà không làm được, anh học giỏi, giúp em, rồi em cho anh ăn phần bánh mẹ cho em. Em cho anh ăn hết.
“Ra thế! Nhờ làm hộ bài. Hắn gãi gãi đầu, kiếp trước nó có hỏi mình bài lần nào à? Sao không nhớ gì ta? Mà ai dạy nó cái trò mua chuộc bằng bánh thế? Sao u cho nó bánh mà không cho mình nhỉ?” Nghĩ nghĩ chốc lát, thằng bé thấy anh gãi đầu rồi ngồi ngây nhìn mình không nói gì thì tưởng anh không giúp, lại nói:
- Em cho anh 5 nghìn, sáng em ăn còn thừa, định mai mua bim bim. Em cho anh nốt, giúp em đi mà.
“A đu`! còn biết dung tiền mua chuộc kìa. Lớp 5 mà khá nhỉ? Đúng GEN ông già rồi. Thôi, đã hứa sẽ thay đổi, bù đắp cho nó, thì giúp nó vậy. làm người anh tốt vậy” hắn nghĩ trong đầu. Miệng nở nụ cười mà hắn cho là hiền lành nhìn em trai hắn:
- Bài đâu? Đưa xem nào.
Quả thực hứa gì thì hứa vẫn chẳng thay đổi được cái giọng nói cụt lủn khi nói chuyện với em, không thể 1 sớm 1 chiều thay đổi được.
Em hắn bước tới, đưa cuốn vở ra. “Toán, lại là toán. Mấy ông bà dạy Toán thích cho bài khó đánh đố học sinh quá ta, đây là bài lớp 5 mà cho lớp 4 giải. Biết đùa học sinh quá.” Rồi hắn ngồi làm cho thằng bé, đưa cho nó nhìn lại, chỗ nào không hiểu hắn giảng giải kĩ đến khí thằng bé hiểu kha khá mới thôi. Mẹ hắn đi lên kiểm tra xem hắn chơi hay học vì cũng sắp thi cấp 3 rồi, hắn mải chơi lắm, không kiểm tra quản lí là không được thì bắt gặp cảnh ấy, mẹ hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống. Long ngồi quay lưng lại với cửa nên không biết. Hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về thằng em lớp 4 tâm hồn lưu manh của mình. “Còn bé mà cũng lắm trò phết. Có nên chỉ nó vài đường cơ bản không nhỉ? Thôi, cháu nó còn bé, đợi lớn xíu chỉ nó tán gái vậy.”
…
Đêm đến, hắn đang ngồi nghịch máy tính, lên xem lại Facebook chục năm trước của mình nó như thế nào. Toàn các status như kiểu #ttt, like chúc ngủ ngon, like nhận xét ava,… khiến hắn ngồi đọc mà cười chảy nước mắt. rồi bạn bè, toàn tên chất như nước cất: Boy Lãng Tử, Trai Họ Nguyễn, Mèo Con, Khương Tử Nhân, Vô Danh,… quả thực là tuyệt tác đặt tên. Tên Facebook của hắn cũng khá là trẩu: Long Tên Long. Kèm theo cái avatar Gintoki cười dâm.
Cả một bầu trời trẻ trâu.
Đang ngồi cười, tự nhiên đầu hắn đau như búa bổ khiến hắn ngã ra đằng sau. Cái ghế bị đổ tạo ra 1 tiếng động khá lớn khiến mẹ hắn dưới nhà quát vọng lên:
- Mày lại phá cái gì thế Long? Đêm rồi có để mẹ mày ngủ mai đi làm không?
Quát thì quát vậy chứ vẻ mặt bà đầy sự quan tâm, đi nhanh lên phòng hắn. Thấy hắn ôm đầu nằm trên sàn, mẹ hắn chạy lại ôm hắn đỡ lên giường. Bố hắn vẫn chưa về, chắc đêm nay không về. Hắn ôm đầu, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cái gối bên dưới. Mẹ hắn vội vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt đặt lên đầu hắn vì đầu hắn nóng như hòn than. Được 15 phút, hắn vẫn chưa thôi nhăn mày. 2 hàm răng nghiến chặt nhưng không rên lên bất kì 1 tiếng nào từ đầu tới giờ. Mẹ hắn nhìn hắn đầy lo lắng, miệng cằn nhằn:
- Chồng mới chả con, con đau ốm không có quan tâm gì, chết dấm chết dúi đâu rồi mà giờ này chưa thấy về.
Miệng cằn nhằn, bà vẫn cầm lấy tay Long, nhìn hắn đau đớn, nhăn mặt, bà cảm tưởng như trái tim mình có ai đó bóp chặt lại, khó thở. Nước mắt bà rơi xuống, rơi lên mu bàn tay đứa con mà bà đang nắm. Nhìn con đau đớn mà bà không biết phải làm sao, bà càng khóc nhiều hơn. Đưa tay vuốt má con, bà ước gì có thể đau hộ Long. Giá mà Long rên rỉ lên vài tiếng, bà cũng thấy nhẹ lòng hơn là nhìn con mím miệng cắn răng chịu đựng 1 mình như vậy. Long cũng muốn hét lên cho bớt cơn đau, nhưng quả thực quá đau đơn, con đau tới quá đột ngột làm hắn không kịp kêu lên mà chỉ biết thở mạnh từng hơi, cắn chặt hàm răng cố chống chịu. Hắn sợ nếu mình buông xuôi, mình sẽ bỏ phí cuộc đời thứ 2 này. Đó là linh cảm của hắn. Cơn đau hành hạ hắn đúng 3 giờ 25 phút thì mới ngừng lại. Mẹ hắn vẫn luôn ngồi bên hắn, thỉnh thoẳng thay khăn và lau đi mồ hôi trên mặt hắn. Cơn đau tới đột ngột, đi cũng nhanh chóng. Hết không một dấu hiệu. Khi cơn đau qua đi, hắn cảm thấy mình khác lạ. Một sự khác lạ không nói lên lời.
Danh sách chương