Long hét lên:
- Chuyện này là sao? Rồi hắn chạy lại chỗ 2 người, đặt tay lên cổ, lên mũi kiểm tra. Thấy vẫn bình thường, không có dâu hiệu loạn nhịp thì cũng hơi nguôi ngoai. Nhưng lòng cảnh giác đã hạ thấp khi nãy giờ lại được kéo lên. Ánh mắt Long sắc lạnh nhìn 2 người, chờ lời giải thích. Người đàn ông kia chạm phải ánh mắt của Long thì cơ thể cứng lại trong thoáng chốc. Nhưng chỉ thoáng chốc đó cũng khiến cho lão phải đánh giá lại về thằng ranh trước mắt. Người có thể dùng 1 ánh mắt khiến cơ thể lão đông cứng lại, từ trước đến nay lão mới chỉ gặp có 4 người. Người thứ nhất là cha lão, cũng là Tộc trưởng gia tộc họ Vũ. Người thứ hai là em út của lão, Vũ Thiên Lam, cũng là bố của Long. Người thứ 3 là 1 người trẻ tuổi nói giọng miền Nam, điểm đặc biệt của hắn chính là mái tóc dài quá cổ bạc trắng vuốt ngược ra sau, lão không biết tên người thanh niên đó nhưng theo điều tra thì lão biết hắn là lão đại 1 tổ chức Hắc đạo. Người thứ 4 là 1 lão béo không có tu vi, nhưng đầu óc của lão thì không ai có thể khinh thường, lão rất nổi tiếng, nhưng không ai biết tên thật của lão, chỉ gọi lão là lão Trần, thầy bói khét tiếng cả trong và ngoài nước. Bây giờ thêm Long nữa, là người thứ 5. Phải biết, chỉ dùng ánh mắt mà chế trụ được lão, tu sĩ Kim Đan hậu kì, không phải việc dễ dàng. Nhưng Long làm được. Làm cho lão phải đặt vị trí của Long cao lên vài bậc.
Cô gái tên Quyên thì khi đụng phải ánh mắt của Long, giật mình đánh thốt 1 cái, lảo đảo lùi lại mấy bước, được ông đưa tay ra đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Cô chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kì đỉnh, nên không thể định thần nhanh bằng ông của cô. Thêm nữa là cô chưa có trải đời, tâm trí vẫn khá non yếu.
Long cũng không biết trong cái lườm cố ý ấy, hắn vô tình thả ra Sát Khí. Nên Sát Khí theo ánh mắt hắn loé ra, mang hiệu quả chấn nhiếp. Sát Khí của hắn tinh thuần đến mức cùng cực, lại phát ra trong chốc lát nên ngay khi ông bác họ của hắn từ trạng thái bị chế trụ trở lại bình thường thì nó đã biến mất, lão cũng không cảm nhận được, chỉ có thể đoán già đoán non. Đạt được hiệu quả này cũng vì lão buông lỏng cảnh giác với Long, và bị Sát Khí ập tới quá bất ngờ, tới nhanh, đi cũng nhanh. Chứ nếu bây giừo bảo hắn làm lại lần nữa, dùng ánh mắt chế trụ lão dù chỉ 0,1s thôi cũng chưa chắc thành công. Tu vi chênh lệch quá cao mà.
Lão khi trở lại bình thường thì đỡ lấy cháu gái, cũng truyền 1 luồng tinh thần lực vào ổn định tinh thần cô. Qua vài giây, lão mới trả lơi câu hỏi của Long.
- Mẹ cháu sau khi được Quyên giải thích thì vì lo lắng cho 2 cha con nên mất ăn mất ngủ, ngoài khóc ra thì không có làm gì nữa. Nên bác dùng An Thần Thuật giúp mẹ cháu ngủ 1 giấc. Nhưng sáng nay tỉnh lại, nó lại ngồi khóc sướt mướt. Nên bác lại cho mẹ cháu ngủ, đến giờ chắc cũng sắp tỉnh rồi.
- Còn thằng Dũng? – Long hơi nguôi ngoai, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, vô cảm.
- Nó thấy mẹ khóc thì cũng khóc theo, rồi khi thấy bác thi triển thuật pháp bảo bác là người xấu, nó nhảy lên cắn vào tay Quyên ở gần đó. Bất đắc dĩ, bác cũng phải cho nó ngủ. – Vừa nói lão vừa đưa bàn tay trái của còn mờ mờ dấu răng trẻ con của Quyên ra.
Long bế thằng Dũng đặt lên ghế, còn hắn ngồi xuống, đặt đầu mẹ hắn lên đùi mình.
Lách tách.
Hắn khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lâu nay lại được dịp tuôn rơi. Có lẽ vì kìm nén quá lâu, nên bây giờ nước mắt hắn cứ thi nhau rơi xuống. Rơi xuống gò mà cao, gầy của mẹ hắn. Hắn đưa tay lau nước mắt rơi trên mặt bà, cũng chùi nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt hắn. Nhưng lau 1 giọt, 2 giọt lại rơi xuống. Hắn cứ lặp đi lặp lại hành động ấy. Không 1 lời nói, không 1 tiếng nấc. Chỉ có nước mắt từng giọt tuôn rơi.
Có lẽ vì bị nước mắt hắn đánh thức, nên 1 lúc sau, mẹ hắn từ từ mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên bà nhìn thấy là hắn, hắn đang khóc, hắn khóc trước mặt bà. Mi mắt rung rung, nước mắt bà lại tuôn ra lần nữa, hoà cùng nước mắt của hắn, lăn dài xuống, ướt đẫm mái tóc đen dài. Cánh tay bà run run, đưa lên thật chậm, như sợ rằng đây chỉ là mơ, chạm vào sẽ vỡ. Bà đưa lên, áp vào má hắn.
- Là thật. Con,... con không sao chứ?
Hắn gật đầu, đưa tay lên nắm lấy tay mẹ hắn. Hơi ấm từ mẹ hắn toả ra, khiến hắn thấy thật yên bình.
2 mẹ con cứ nhìn nhau khóc, khiến Quyên đứng bên cạnh nhìn thấy mà khoé mắt cũng ươn ướt. Bác hắn đứng bên cũng quay đầu nhìn chỗ khác như sợ nhìn vào thì cũng kìm lòng không được.
1 lúc sau, mẹ hắn mới ngồi lên ghế, ôm thằng Dũng vào lòng. Thằng Dũng vẫn chưa tỉnh lại. Bà xoa xoa đầu nó, Long ngồi bên cạnh không nói gì, lặng yên ngước lên nhìn trần nhà. Ông bác hắn và Quyền ngồi đối diện cũng không lên tiếng phá vỡ không khí gia đình. Vài giây sau, mẹ hắn mới mở lời:
- Cảm ơn bác và cháu đã mang thằng Long về. Vậy có tin tức nào của bố nó không bác?
- Xin lỗi thím. Vẫn chưa có tin tức gì của thằng Lam, nhưng nó vẫn còn sống, chỉ là không biết ở đâu thôi. Thím yên tâm, thằng Lam mệnh lớn, không có gì đáng ngại đâu. Còn thằng Long là nó tự về.
- Vậy à... Cảm ơn bác đã chiếu cố tới gia đình em. Long, rót nước mời bác đi con!
- Vâng ạ. – Long đứng lên định đi rót thì ông bác lại nói:
- Thôi không phải nước nôi gì đâu. Tôi vừa mới nhận được thông báo, có biến, nên chúng ta phải di chuyển càng nhanh càng tốt.
- Chuyện gì hả bác? Mà chuyển đi đâu? Sao lại phải chuyển? Bác nói rõ giúp em với.
- Chuyện khá dài, chúng ta phải đi ngay bây giờ. Nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng của cả thím và 2 đứa. Cụ thể vừa đi tôi sẽ vừa nói cho thím nghe. Hãy tin tôi. Thím vào trong đi.
Lão nói xong thì đưa cái hộp gỗ ra, lần lượt đưa mẹ Long và Dũng vào bên trong. Khi chuẩn bị đến lượt Long thì hắn đưa tay ra ra hiệu dừng lại. Hắn hỏi:
- Liên quan chuyện bố cháu mất tích?
Lão khá bất ngờ khi Long hỏi câu đó. Lão không nghĩ 1 thằng nhóc lớp 9 có thể đoán bừa mà ra được, nên thêm 1 lần nữa lão lại phải thay đổi suy nghĩ về hắn.
- Đúng vậy. Liên quan tới bố cháu. Giờ không có thời gian nói chuyện đâu. Tạm thời vào trong với mẹ đi.
Nói rồi lão cũng cho Long vào nốt. Còn lại lão và Quyên. Lão nói:
- Quyên, cháu cũng vào trong quan sát 3 người họ. Chuyện này lớn rồi, không có việc của cháu nữa.
- Vâng, thưa ông.
Sau khi thu Quyên vào bên trong, lão cất cái hộp đi. Lão biễn mất khỏi nhà Long. Khi xuất hiện lại thì đã là 1 bãi đất trống, ở đó có 3 người đã đợi sẵn từ lâu. Người già nhất trong 3 người lên tiếng:
- Bọn Thiên Địa Hội sắp tới rồi. Đội hình khá đông đảo. Chỉ dựa vào 4 người chúng ta chưa chắc có thể đánh thắng nên phải chia nhau ra mà chạy. Chạy về gia tộc, xin viện binh. Gia đình thằng Lam phải an toàn tuyệt đối, là lệnh từ Tộc trưởng. Lão Khang, nhớ bảo vệ mấy đứa nó cho tốt. Chúng ta sẽ đánh lạc hướng cho chú chạy, phải chạy về gia tộc nhanh nhất. Không được chiến đấu, không cần quan tâm chúng ta. Thằng Lam quan trọng hơn rất nhiều. Hiểu chưa?
- Em hiểu. Mọi người cũng cẩn thận. Em đi trước. Tạm biệt.
- Ừ đi đi.
Trao đổi ngắn ngủi vài câu, lão Khang biến mất. Còn lại 3 người, vẻ mặt mọi người ai nấy đều trầm trọng, căng thẳng tột độ. 1 người lên tiếng:
- Bác Nam, vì sao phải bảo vệ họ kĩ như vậy? Thằng Lam mới là người quan trọng chứ đâu phải 3 người họ? Có đáng để hi sinh chúng ta, 3 Kim Đan đổi lấy 3 người thường?
- Đáng. Mày còn trẻ, chưa tiếp xúc nhiều với thằng Lam. Nhiều chuyện phức tạp, mày không hiểu được đâu. Chỉ cần biết là, nếu thằng Lam trở lại mà thấy gia đình nó bị làm sao, nó sẽ lật tung không chỉ cái họ Vũ này đâu, mà là cả cái nước Việt Nam này cũng bị nó khuấy đến đục ngầu. Nên, sự hi sinh này là đáng giá. Lam nó là người trọng tình trọng nghĩa, gia tộc hi sinh vì gia đình nó, nó sẽ dùng sức mình báo đáp gia tộc. Đêm máu 20 năm trước mày biết chứ? Ừ. Biết là tốt. Sợ không? Do thằng Lam đấy. Nên cố mà bảo vệ gia đình nó.
Câu chuyện kết thúc tại đây, không có ai nói gì nữa. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Người còn lại chưa lên tiếng từ nãy tới giờ, vẫn tiếp tục bảo trì im lặng. Thấy không còn ai ý kiến gì, người tên Nam mới ra lệnh:
- Đi chuẩn bị đón bọn Thiên Địa Hội đi. Tranh thủ cho thằng Khang chút thời gian. À, Nguyên, mày chạy theo thằng Khang, âm thầm theo sau nó, bác nghi ngờ sẽ có đứa chặn đường thằng Khang. Đi hỗ trợ nó đi, bên này có bác với thằng Vũ được rồi.
Lão Nam quay ra nói với người từ đầu tới giờ vẫn yên lặng – Nguyên. Tên Nguyên này có lẽ là 1 kẻ kiệm lời, nên khi nghe lão Nam phân bố, cũng chỉ gật đầu 1 cái rồi biến mất. Từ đầu tới cuối, không nói 1 lời.
- Vũ, đi theo bác.
- Chuyện này là sao? Rồi hắn chạy lại chỗ 2 người, đặt tay lên cổ, lên mũi kiểm tra. Thấy vẫn bình thường, không có dâu hiệu loạn nhịp thì cũng hơi nguôi ngoai. Nhưng lòng cảnh giác đã hạ thấp khi nãy giờ lại được kéo lên. Ánh mắt Long sắc lạnh nhìn 2 người, chờ lời giải thích. Người đàn ông kia chạm phải ánh mắt của Long thì cơ thể cứng lại trong thoáng chốc. Nhưng chỉ thoáng chốc đó cũng khiến cho lão phải đánh giá lại về thằng ranh trước mắt. Người có thể dùng 1 ánh mắt khiến cơ thể lão đông cứng lại, từ trước đến nay lão mới chỉ gặp có 4 người. Người thứ nhất là cha lão, cũng là Tộc trưởng gia tộc họ Vũ. Người thứ hai là em út của lão, Vũ Thiên Lam, cũng là bố của Long. Người thứ 3 là 1 người trẻ tuổi nói giọng miền Nam, điểm đặc biệt của hắn chính là mái tóc dài quá cổ bạc trắng vuốt ngược ra sau, lão không biết tên người thanh niên đó nhưng theo điều tra thì lão biết hắn là lão đại 1 tổ chức Hắc đạo. Người thứ 4 là 1 lão béo không có tu vi, nhưng đầu óc của lão thì không ai có thể khinh thường, lão rất nổi tiếng, nhưng không ai biết tên thật của lão, chỉ gọi lão là lão Trần, thầy bói khét tiếng cả trong và ngoài nước. Bây giờ thêm Long nữa, là người thứ 5. Phải biết, chỉ dùng ánh mắt mà chế trụ được lão, tu sĩ Kim Đan hậu kì, không phải việc dễ dàng. Nhưng Long làm được. Làm cho lão phải đặt vị trí của Long cao lên vài bậc.
Cô gái tên Quyên thì khi đụng phải ánh mắt của Long, giật mình đánh thốt 1 cái, lảo đảo lùi lại mấy bước, được ông đưa tay ra đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Cô chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kì đỉnh, nên không thể định thần nhanh bằng ông của cô. Thêm nữa là cô chưa có trải đời, tâm trí vẫn khá non yếu.
Long cũng không biết trong cái lườm cố ý ấy, hắn vô tình thả ra Sát Khí. Nên Sát Khí theo ánh mắt hắn loé ra, mang hiệu quả chấn nhiếp. Sát Khí của hắn tinh thuần đến mức cùng cực, lại phát ra trong chốc lát nên ngay khi ông bác họ của hắn từ trạng thái bị chế trụ trở lại bình thường thì nó đã biến mất, lão cũng không cảm nhận được, chỉ có thể đoán già đoán non. Đạt được hiệu quả này cũng vì lão buông lỏng cảnh giác với Long, và bị Sát Khí ập tới quá bất ngờ, tới nhanh, đi cũng nhanh. Chứ nếu bây giừo bảo hắn làm lại lần nữa, dùng ánh mắt chế trụ lão dù chỉ 0,1s thôi cũng chưa chắc thành công. Tu vi chênh lệch quá cao mà.
Lão khi trở lại bình thường thì đỡ lấy cháu gái, cũng truyền 1 luồng tinh thần lực vào ổn định tinh thần cô. Qua vài giây, lão mới trả lơi câu hỏi của Long.
- Mẹ cháu sau khi được Quyên giải thích thì vì lo lắng cho 2 cha con nên mất ăn mất ngủ, ngoài khóc ra thì không có làm gì nữa. Nên bác dùng An Thần Thuật giúp mẹ cháu ngủ 1 giấc. Nhưng sáng nay tỉnh lại, nó lại ngồi khóc sướt mướt. Nên bác lại cho mẹ cháu ngủ, đến giờ chắc cũng sắp tỉnh rồi.
- Còn thằng Dũng? – Long hơi nguôi ngoai, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, vô cảm.
- Nó thấy mẹ khóc thì cũng khóc theo, rồi khi thấy bác thi triển thuật pháp bảo bác là người xấu, nó nhảy lên cắn vào tay Quyên ở gần đó. Bất đắc dĩ, bác cũng phải cho nó ngủ. – Vừa nói lão vừa đưa bàn tay trái của còn mờ mờ dấu răng trẻ con của Quyên ra.
Long bế thằng Dũng đặt lên ghế, còn hắn ngồi xuống, đặt đầu mẹ hắn lên đùi mình.
Lách tách.
Hắn khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lâu nay lại được dịp tuôn rơi. Có lẽ vì kìm nén quá lâu, nên bây giờ nước mắt hắn cứ thi nhau rơi xuống. Rơi xuống gò mà cao, gầy của mẹ hắn. Hắn đưa tay lau nước mắt rơi trên mặt bà, cũng chùi nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt hắn. Nhưng lau 1 giọt, 2 giọt lại rơi xuống. Hắn cứ lặp đi lặp lại hành động ấy. Không 1 lời nói, không 1 tiếng nấc. Chỉ có nước mắt từng giọt tuôn rơi.
Có lẽ vì bị nước mắt hắn đánh thức, nên 1 lúc sau, mẹ hắn từ từ mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên bà nhìn thấy là hắn, hắn đang khóc, hắn khóc trước mặt bà. Mi mắt rung rung, nước mắt bà lại tuôn ra lần nữa, hoà cùng nước mắt của hắn, lăn dài xuống, ướt đẫm mái tóc đen dài. Cánh tay bà run run, đưa lên thật chậm, như sợ rằng đây chỉ là mơ, chạm vào sẽ vỡ. Bà đưa lên, áp vào má hắn.
- Là thật. Con,... con không sao chứ?
Hắn gật đầu, đưa tay lên nắm lấy tay mẹ hắn. Hơi ấm từ mẹ hắn toả ra, khiến hắn thấy thật yên bình.
2 mẹ con cứ nhìn nhau khóc, khiến Quyên đứng bên cạnh nhìn thấy mà khoé mắt cũng ươn ướt. Bác hắn đứng bên cũng quay đầu nhìn chỗ khác như sợ nhìn vào thì cũng kìm lòng không được.
1 lúc sau, mẹ hắn mới ngồi lên ghế, ôm thằng Dũng vào lòng. Thằng Dũng vẫn chưa tỉnh lại. Bà xoa xoa đầu nó, Long ngồi bên cạnh không nói gì, lặng yên ngước lên nhìn trần nhà. Ông bác hắn và Quyền ngồi đối diện cũng không lên tiếng phá vỡ không khí gia đình. Vài giây sau, mẹ hắn mới mở lời:
- Cảm ơn bác và cháu đã mang thằng Long về. Vậy có tin tức nào của bố nó không bác?
- Xin lỗi thím. Vẫn chưa có tin tức gì của thằng Lam, nhưng nó vẫn còn sống, chỉ là không biết ở đâu thôi. Thím yên tâm, thằng Lam mệnh lớn, không có gì đáng ngại đâu. Còn thằng Long là nó tự về.
- Vậy à... Cảm ơn bác đã chiếu cố tới gia đình em. Long, rót nước mời bác đi con!
- Vâng ạ. – Long đứng lên định đi rót thì ông bác lại nói:
- Thôi không phải nước nôi gì đâu. Tôi vừa mới nhận được thông báo, có biến, nên chúng ta phải di chuyển càng nhanh càng tốt.
- Chuyện gì hả bác? Mà chuyển đi đâu? Sao lại phải chuyển? Bác nói rõ giúp em với.
- Chuyện khá dài, chúng ta phải đi ngay bây giờ. Nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng của cả thím và 2 đứa. Cụ thể vừa đi tôi sẽ vừa nói cho thím nghe. Hãy tin tôi. Thím vào trong đi.
Lão nói xong thì đưa cái hộp gỗ ra, lần lượt đưa mẹ Long và Dũng vào bên trong. Khi chuẩn bị đến lượt Long thì hắn đưa tay ra ra hiệu dừng lại. Hắn hỏi:
- Liên quan chuyện bố cháu mất tích?
Lão khá bất ngờ khi Long hỏi câu đó. Lão không nghĩ 1 thằng nhóc lớp 9 có thể đoán bừa mà ra được, nên thêm 1 lần nữa lão lại phải thay đổi suy nghĩ về hắn.
- Đúng vậy. Liên quan tới bố cháu. Giờ không có thời gian nói chuyện đâu. Tạm thời vào trong với mẹ đi.
Nói rồi lão cũng cho Long vào nốt. Còn lại lão và Quyên. Lão nói:
- Quyên, cháu cũng vào trong quan sát 3 người họ. Chuyện này lớn rồi, không có việc của cháu nữa.
- Vâng, thưa ông.
Sau khi thu Quyên vào bên trong, lão cất cái hộp đi. Lão biễn mất khỏi nhà Long. Khi xuất hiện lại thì đã là 1 bãi đất trống, ở đó có 3 người đã đợi sẵn từ lâu. Người già nhất trong 3 người lên tiếng:
- Bọn Thiên Địa Hội sắp tới rồi. Đội hình khá đông đảo. Chỉ dựa vào 4 người chúng ta chưa chắc có thể đánh thắng nên phải chia nhau ra mà chạy. Chạy về gia tộc, xin viện binh. Gia đình thằng Lam phải an toàn tuyệt đối, là lệnh từ Tộc trưởng. Lão Khang, nhớ bảo vệ mấy đứa nó cho tốt. Chúng ta sẽ đánh lạc hướng cho chú chạy, phải chạy về gia tộc nhanh nhất. Không được chiến đấu, không cần quan tâm chúng ta. Thằng Lam quan trọng hơn rất nhiều. Hiểu chưa?
- Em hiểu. Mọi người cũng cẩn thận. Em đi trước. Tạm biệt.
- Ừ đi đi.
Trao đổi ngắn ngủi vài câu, lão Khang biến mất. Còn lại 3 người, vẻ mặt mọi người ai nấy đều trầm trọng, căng thẳng tột độ. 1 người lên tiếng:
- Bác Nam, vì sao phải bảo vệ họ kĩ như vậy? Thằng Lam mới là người quan trọng chứ đâu phải 3 người họ? Có đáng để hi sinh chúng ta, 3 Kim Đan đổi lấy 3 người thường?
- Đáng. Mày còn trẻ, chưa tiếp xúc nhiều với thằng Lam. Nhiều chuyện phức tạp, mày không hiểu được đâu. Chỉ cần biết là, nếu thằng Lam trở lại mà thấy gia đình nó bị làm sao, nó sẽ lật tung không chỉ cái họ Vũ này đâu, mà là cả cái nước Việt Nam này cũng bị nó khuấy đến đục ngầu. Nên, sự hi sinh này là đáng giá. Lam nó là người trọng tình trọng nghĩa, gia tộc hi sinh vì gia đình nó, nó sẽ dùng sức mình báo đáp gia tộc. Đêm máu 20 năm trước mày biết chứ? Ừ. Biết là tốt. Sợ không? Do thằng Lam đấy. Nên cố mà bảo vệ gia đình nó.
Câu chuyện kết thúc tại đây, không có ai nói gì nữa. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Người còn lại chưa lên tiếng từ nãy tới giờ, vẫn tiếp tục bảo trì im lặng. Thấy không còn ai ý kiến gì, người tên Nam mới ra lệnh:
- Đi chuẩn bị đón bọn Thiên Địa Hội đi. Tranh thủ cho thằng Khang chút thời gian. À, Nguyên, mày chạy theo thằng Khang, âm thầm theo sau nó, bác nghi ngờ sẽ có đứa chặn đường thằng Khang. Đi hỗ trợ nó đi, bên này có bác với thằng Vũ được rồi.
Lão Nam quay ra nói với người từ đầu tới giờ vẫn yên lặng – Nguyên. Tên Nguyên này có lẽ là 1 kẻ kiệm lời, nên khi nghe lão Nam phân bố, cũng chỉ gật đầu 1 cái rồi biến mất. Từ đầu tới cuối, không nói 1 lời.
- Vũ, đi theo bác.
Danh sách chương