Lúc này, thằng bé đang ngồi khoanh chân bỗng mở bừng mắt ra rồi hét lên:
- Nóng!
Bên trong đáy mắt nó là ngọn lửa đỏ tối màu lập loè thoáng chốc rồi biến mất. Ngay sau khi ngọn lửa nơi đáy mắt tan biến đi, người nó trở nên đỏ hồng như vừa từ trong lò lửa đi ra vậy. Nó xé quần áo nhảy thẳng xuống hồ nước. Vừa nhảy xuống cái nó đã lặn mất tiêu xuống tận đáy, nhưng từ phía trên nhìn xuống hồ vẫn có thể lấp loá thấy được cái bóng nhỏ đỏ hồng bên dưới.
Vũ Càn Khôn đứng phía sau lưng Dũng nên không thấy được ngọn lửa trong mắt nó, nên chỉ nghe được chữ “nóng”, xong rồi là Dũng nhảy xuống hồ. Khi ông tới thì Dũng đã nhảy xuống. Ông dùng linh lực kéo nó lên từ dưới hồ, nhưng sự lạ là khi linh lực ông đụng vào người Dũng thì bị đốt cháy tan biến hết. Điều này khiến ông cực kì kinh ngạc. Có thể thiêu đốt linh lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, trong khi bản thân Dũng còn chưa tới Trúc Cơ nữa. Chỉ có 1 li giải cho điều này, chính là Lửa Phượng Hoàng. Mấu chốt khiến linh khí của ông bị thiêu đốt chính là do phẩm chất của ngọn lửa này rất cao.
Và theo như ông tìm hiểu về Phượng Hoàng trong 1 truyền thuyết đã từ rất lâu mà không ai có thể kiểm chứng, chỉ là những tin đồn truyền lại thì đây là hậu duệ của 1 trong Tứ đại khai thiên thần thú Phượng. Không biết vì biến cố gì mà Phượng chết đi, cơ thể của Phượng tan ra thành những đốm lửa bay đi khắp nơi trong vũ trụ. Phượng Hoàng Thần Thú chính là từ 1 đốm lửa của Phượng, sau năm tháng dài lâu, diễn sinh linh trí, rồi thêm nhiều thời gian trôi qua, tự thân hoá hình. Và cũng như cách Phượng Hoàng được sinh ra, nó tự tách từ bản thân ra 2 đốm lửa, dùng bản mệnh thần thông biến 2 đốm lửa ấy thành 2 con Phượng Hoàng trống và mái. Ấy chính là “dục hoả trọng sinh” nhưng trọng sinh là sinh ra thế hệ sau. Nhưng 2 con trống và mái này lại sinh sản theo cách lưỡng tính (xxx) chứ không tách bản mệnh hoả như Phượng Hoàng, vì vậy đời sau không còn tinh khiết kể từ đây, nhưng thiên phú về hoả diễm thì vẫn còn, chỉ là hạn chế về độ tinh khiết nên không sánh được bằng đời đầu. Và “dục hoả trọng sinh” từ đó được dùng để chỉ khả năng tái sinh từ lửa của phượng hoàng thay vì sinh ra thế hệ sau do đã không còn có khả năng này nữa. Phượng Hoàng tộc luôn tự hào về khả năng khống hoả của mình. Cũng dùng hoả diễm để phân cao thấp huyết mạch trong tộc. Càng tinh khiết thì phẩm chất hoả diễm càng cao. Biểu hiện của phẩm chất hoả diễm ở khả năng thiêu đốt. Là tỉ lệ tiêu hao và hiệu quả. Cùng 1 kết quả nhưng tiêu hao càng ít thì hoả diễm càng phẩm chất cao. Còn về mấy thứ như dị hoả, thực ra là có tồn tại. Nhưng Nhân Giới dị hoả cực kì khan hiếm và hiểm nghèo, lí do vì sao không ai biết.
Khi Dũng nhảy xuống lòng hồ, hồ nước chỉ sau chốc lát đã nóng lên thấy rõ. Vũ Càn Khôn đành vận dụng linh lực điều khiển nước xung quanh Dũng, đẩy thằng bé lên đồng thời liên lạc với Lục Hàn, cận vệ của lão, tới giúp. Lão tu Phong hệ, nên không giúp được thằng bé nhiều.
Vài giây sau, 1 người đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng với mái tóc cực cool xuất hiện. Hắn cạo hết xung quanh, ở giữa chỉ để đúng 1 đường mào gà chổng ngược lên, nhuộm bảy màu. Gã ăn mặc đậm chất racing boy: quần bò, áo khoác da có gai kim loại, găng tay cũng có gai nốt, giày da cũ, cổ đeo xích bạc, mắt đeo kính đen. Thả ra đường không cần hét người ta cũng tự giác mà nhường đường.
Gã chính là cận vệ Lục Hàn của Vũ Càn Khôn. Thực sự không thể nào hình dung được cái tên Lục Hàn nho nhã lại được đặt cho 1 gã thô kệch chất chơi như vậy.
- Có chuyện gì mà gọi tiểu đệ gấp vậy lão huynh? Chất giọng trầm ấm chuẩn soái ca. Gã như kiểu trò đùa của tạo hoá vậy, kết hợp chả ăn nhập gì. Nhưng gã chính là bạn vong niên với Vũ Càn Khôn, vừa là chủ - tớ, vừa là bạn bè, vừa là huynh đệ. Gã chính là 1 Nguyên Anh hậu kì hàng thật giá thật, và năm nay gã mới 45 tuổi.
Vũ Càn Khôn thấy Lục Hàn xuất hiện thì vội nói:
- Tới, bình ổn nội hoả cho thằng nhóc này.
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì Lục Hàn đã nhìn ra dị trạng của Dũng. Cơ thể nó đỏ rực như lửa. Hơi nóng thoát ra từ cơ thể nó khiến không khí xung quanh vặn vẹo đi. Còn thằng bé thì đã bất tỉnh. Dường như chưa có dấu hiệu ngừng lại, nhiệt độ xung quanh nó vẫn tiếp tục tăng lên. Lục Hàn thấy được điều đó thì lập tức vận chân khí, xuất hiện bên cạnh Dũng. Gã tu là Hoả hệ công pháp nên có sức đề kháng rất mạnh với hoả diễm, chịu đựng được nhiệt độ cao. Đưa bàn tay to lớn áp vào ngực Dũng, vị trí trái tim. Gã đang kiểm tra và bảo vệ tâm mạch của Dũng. Rồi tay còn lại đặt xuống vị trí Đan Điền của nó. Gã đưa linh lực thâm nhập vào bên trong. Vì sợ Đan Điền Dũng chưa mở mà nhỏ yếu không chịu nổi nên Lục Hàn chỉ đưa 1 sợi nhỏ vào để tìm hiểu nguyên nhân. Ngay khi sợi linh lực mang nguyên thần Lục Hàn thâm nhập được vào thì đón tiếp gã chính là biển lửa ngập tràn. Lửa khắp mọi nơi ngăn cản tầm nhìn và cảm nhận của gã. Sợi linh lực bị biển lửa thiêu đốt, trước khi tan biến, Lục Hàn thấy lấp loáng hư ảnh 1 con phượng hoàng, và bên dưới nó là 1 thanh kiếm. Biển lửa là từ đó mà ra.
Ẩn Linh Kiếm Thể? – Gã ngạc nhiên.
- Nóng!
Bên trong đáy mắt nó là ngọn lửa đỏ tối màu lập loè thoáng chốc rồi biến mất. Ngay sau khi ngọn lửa nơi đáy mắt tan biến đi, người nó trở nên đỏ hồng như vừa từ trong lò lửa đi ra vậy. Nó xé quần áo nhảy thẳng xuống hồ nước. Vừa nhảy xuống cái nó đã lặn mất tiêu xuống tận đáy, nhưng từ phía trên nhìn xuống hồ vẫn có thể lấp loá thấy được cái bóng nhỏ đỏ hồng bên dưới.
Vũ Càn Khôn đứng phía sau lưng Dũng nên không thấy được ngọn lửa trong mắt nó, nên chỉ nghe được chữ “nóng”, xong rồi là Dũng nhảy xuống hồ. Khi ông tới thì Dũng đã nhảy xuống. Ông dùng linh lực kéo nó lên từ dưới hồ, nhưng sự lạ là khi linh lực ông đụng vào người Dũng thì bị đốt cháy tan biến hết. Điều này khiến ông cực kì kinh ngạc. Có thể thiêu đốt linh lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, trong khi bản thân Dũng còn chưa tới Trúc Cơ nữa. Chỉ có 1 li giải cho điều này, chính là Lửa Phượng Hoàng. Mấu chốt khiến linh khí của ông bị thiêu đốt chính là do phẩm chất của ngọn lửa này rất cao.
Và theo như ông tìm hiểu về Phượng Hoàng trong 1 truyền thuyết đã từ rất lâu mà không ai có thể kiểm chứng, chỉ là những tin đồn truyền lại thì đây là hậu duệ của 1 trong Tứ đại khai thiên thần thú Phượng. Không biết vì biến cố gì mà Phượng chết đi, cơ thể của Phượng tan ra thành những đốm lửa bay đi khắp nơi trong vũ trụ. Phượng Hoàng Thần Thú chính là từ 1 đốm lửa của Phượng, sau năm tháng dài lâu, diễn sinh linh trí, rồi thêm nhiều thời gian trôi qua, tự thân hoá hình. Và cũng như cách Phượng Hoàng được sinh ra, nó tự tách từ bản thân ra 2 đốm lửa, dùng bản mệnh thần thông biến 2 đốm lửa ấy thành 2 con Phượng Hoàng trống và mái. Ấy chính là “dục hoả trọng sinh” nhưng trọng sinh là sinh ra thế hệ sau. Nhưng 2 con trống và mái này lại sinh sản theo cách lưỡng tính (xxx) chứ không tách bản mệnh hoả như Phượng Hoàng, vì vậy đời sau không còn tinh khiết kể từ đây, nhưng thiên phú về hoả diễm thì vẫn còn, chỉ là hạn chế về độ tinh khiết nên không sánh được bằng đời đầu. Và “dục hoả trọng sinh” từ đó được dùng để chỉ khả năng tái sinh từ lửa của phượng hoàng thay vì sinh ra thế hệ sau do đã không còn có khả năng này nữa. Phượng Hoàng tộc luôn tự hào về khả năng khống hoả của mình. Cũng dùng hoả diễm để phân cao thấp huyết mạch trong tộc. Càng tinh khiết thì phẩm chất hoả diễm càng cao. Biểu hiện của phẩm chất hoả diễm ở khả năng thiêu đốt. Là tỉ lệ tiêu hao và hiệu quả. Cùng 1 kết quả nhưng tiêu hao càng ít thì hoả diễm càng phẩm chất cao. Còn về mấy thứ như dị hoả, thực ra là có tồn tại. Nhưng Nhân Giới dị hoả cực kì khan hiếm và hiểm nghèo, lí do vì sao không ai biết.
Khi Dũng nhảy xuống lòng hồ, hồ nước chỉ sau chốc lát đã nóng lên thấy rõ. Vũ Càn Khôn đành vận dụng linh lực điều khiển nước xung quanh Dũng, đẩy thằng bé lên đồng thời liên lạc với Lục Hàn, cận vệ của lão, tới giúp. Lão tu Phong hệ, nên không giúp được thằng bé nhiều.
Vài giây sau, 1 người đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng với mái tóc cực cool xuất hiện. Hắn cạo hết xung quanh, ở giữa chỉ để đúng 1 đường mào gà chổng ngược lên, nhuộm bảy màu. Gã ăn mặc đậm chất racing boy: quần bò, áo khoác da có gai kim loại, găng tay cũng có gai nốt, giày da cũ, cổ đeo xích bạc, mắt đeo kính đen. Thả ra đường không cần hét người ta cũng tự giác mà nhường đường.
Gã chính là cận vệ Lục Hàn của Vũ Càn Khôn. Thực sự không thể nào hình dung được cái tên Lục Hàn nho nhã lại được đặt cho 1 gã thô kệch chất chơi như vậy.
- Có chuyện gì mà gọi tiểu đệ gấp vậy lão huynh? Chất giọng trầm ấm chuẩn soái ca. Gã như kiểu trò đùa của tạo hoá vậy, kết hợp chả ăn nhập gì. Nhưng gã chính là bạn vong niên với Vũ Càn Khôn, vừa là chủ - tớ, vừa là bạn bè, vừa là huynh đệ. Gã chính là 1 Nguyên Anh hậu kì hàng thật giá thật, và năm nay gã mới 45 tuổi.
Vũ Càn Khôn thấy Lục Hàn xuất hiện thì vội nói:
- Tới, bình ổn nội hoả cho thằng nhóc này.
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì Lục Hàn đã nhìn ra dị trạng của Dũng. Cơ thể nó đỏ rực như lửa. Hơi nóng thoát ra từ cơ thể nó khiến không khí xung quanh vặn vẹo đi. Còn thằng bé thì đã bất tỉnh. Dường như chưa có dấu hiệu ngừng lại, nhiệt độ xung quanh nó vẫn tiếp tục tăng lên. Lục Hàn thấy được điều đó thì lập tức vận chân khí, xuất hiện bên cạnh Dũng. Gã tu là Hoả hệ công pháp nên có sức đề kháng rất mạnh với hoả diễm, chịu đựng được nhiệt độ cao. Đưa bàn tay to lớn áp vào ngực Dũng, vị trí trái tim. Gã đang kiểm tra và bảo vệ tâm mạch của Dũng. Rồi tay còn lại đặt xuống vị trí Đan Điền của nó. Gã đưa linh lực thâm nhập vào bên trong. Vì sợ Đan Điền Dũng chưa mở mà nhỏ yếu không chịu nổi nên Lục Hàn chỉ đưa 1 sợi nhỏ vào để tìm hiểu nguyên nhân. Ngay khi sợi linh lực mang nguyên thần Lục Hàn thâm nhập được vào thì đón tiếp gã chính là biển lửa ngập tràn. Lửa khắp mọi nơi ngăn cản tầm nhìn và cảm nhận của gã. Sợi linh lực bị biển lửa thiêu đốt, trước khi tan biến, Lục Hàn thấy lấp loáng hư ảnh 1 con phượng hoàng, và bên dưới nó là 1 thanh kiếm. Biển lửa là từ đó mà ra.
Ẩn Linh Kiếm Thể? – Gã ngạc nhiên.
Danh sách chương