"Đạo diễn! Cảnh quay của tôi vì sao bị xóa nhiều như vậy?"
Kim Liễm Diễm hùng hổ chạy ào tới, toàn bộ đoàn phim đều thiếu chút nữa bị nàng chấn đến nhảy dựng lên, Dung Tiểu Kỳ đang ở một bên uống sữa chua đọc kịch bản, vừa lúc dùng 45 độ nghiêng liếc nhìn Kim Liễm Diễm.
Không biết có phải do lần trước hay không, Trạm Hải Lam công nhiên ở trước mặt mọi người biểu thị công khai có chút quan hệ mờ ám với Dung Tiểu Kỳ, Kim Liễm Diễm đã bị kích thích quá lớn, sức chiến đấu chợt giảm, liên tiếp vài ngày cũng không có trở lại tìm Dung Tiểu Kỳ, ngay cả ngầm châm chọc cùng trào phúng cũng không có.
Trầm mặc là dấu hiệu chứa đựng năng lượng bạo phát, Dung Tiểu Kỳ đối này lần này tin tưởng không nghi ngờ, hiện tại thấy Kim Liễm Diễm hình dạng mãn huyết càng xác định không có lầm.
Trần Thực bình tĩnh giơ kịch bản trong tay: "Kim tiểu thư, hai tập này vai của cô cũng không cần diễn, cho nên cô cứ tạm nghỉ ngơi vài hôm đi."
Kim Liễm Diễm lạnh lùng cười: "Trần đạo, Ngô Nhã thế nhưng là nhân vật linh hồn của bộ phim này, liên tiếp mấy tập cũng không có cảnh quay của nàng, anh nghĩ đối toàn bộ phim không có ảnh hưởng sao?"
Trần Thực cười cười, nói: "Kim tiểu thư..."
"Tôi không cần bất luận giải thích gì không có giá trị." Kim Liễm Diễm ngẩng đầu lên, tay chống thắt lưng nói, "Tôi chỉ muốn kết quả."
"Kim tỷ, kỳ thực cảnh quay này cần diễn viên thế thân hoàn thành, bởi vì diễn viên chính sẽ phải thực hiện một động tác nguy hiểm, chị xác định muốn diễn sao?" Phó đạo Tiết Linh đi tới, đỡ đỡ kính đen.
"Động tác nguy hiểm gì?" Kim Liễm Diễm nhìn quét phim trường một vòng, quả nhiên thấy nhân viên công tác đang thiết trí cảnh.
Tiết Linh nói: "Ngô Nhã cùng Lạc Hồng nổi lên tranh chấp, trong đó một người từ ván cầu rơi vào bể bơi."
Tiết Linh nói thì chỉ chỉ đỉnh ván cầu, Kim Liễm Diễm vừa nhìn thì nhíu mi, kia đâu chỉ là ván cầu, căn bản là một cái đỉnh thiên thai không gì sánh được.
"Muốn Ngô Nhã nhảy xuống?" Kim Liễm Diễm không xác định hỏi.
Trần Thực gật đầu nói: "Kim tiểu thư, cho nên nói chúng tôi cũng đều có lo lắng chu toàn, cô hiện tại là nữ diễn viên đoạt giải tốt nhất, người đại diện tại hợp đồng đã nói qua, những cảnh quay có độ nguy hiểm cao liền dùng thế thân, nếu để cô diễn mà xảy ra thương tích, làm chậm tiến độ quay, chúng tôi nhưng phải bồi tiền."
Kim Liễm Diễm khẽ cắn môi, nói: "Đều không phải tôi yếu ớt, đổi lại bất luận là ai cũng không khả năng đồng ý đi."
Trần Thực đang muốn nói, Dung Tiểu Kỳ đã đi tới, hỏi: "Đạo diễn, tôi chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu."
Trần Thực thoả mãn nhìn quét Dung Tiểu Kỳ: "Tốt, tôi tin tưởng cô, hảo hảo diễn, cảnh quay này tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí, nhất định đem cô quay đến hoàn hảo, để khán giả toàn quốc khóc đến bù lu bù loa."
Kim Liễm Diễm kỳ quái nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Em diễn cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Kim Liễm Diễm nói: "Từ cầu ngã xuống."
Kim Liễm Diễm bỗng trợn to con mắt: "Em muốn làm động tác nguy hiểm như thế?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Đây là tinh thần chuyên nghiệp."
Dung Tiểu Kỳ nói xong liền cho Kim Liễm Diễm một cái bóng lưng, cùng nhân viên công tác đi lên ván cầu.
Kim Liễm Diễm khẽ cắn môi, âm thầm nói: "Quá liều mạng, em sẽ hối hận."
Bất quá Dung Tiểu Kỳ đã sớm đem những lời này để qua sau đầu.
Dung Tiểu Kỳ đương nhiên sẽ không quên, một vị lão diễn viên trong giới giải trí từng nói cho nàng, diễn xuất nhất định phải từ chi tiết vào tay, người khác diễn nha hoàn, ngươi cũng diễn nha hoàn, ngươi nếu có thể bắt đến chi tiết cảm động không đồng dạng, như vậy nhân vật này nhất định sẽ không làm khán giả quên.
Bất quá, Dung Tiểu Kỳ đương nhiên đều không phải hướng đến làm một nghệ thuật gia đức nghệ song hinh đi, mục tiêu của nàng là giải thưởng năm nay, nàng muốn bằng nỗ lực bản thân tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trong trí nhớ, Kim Liễm Diễm bằng vào một bộ phim thu được đề danh, đồng thời một đường vượt mọi chông gai đoạt được giải thưởng lớn.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đối Kim Liễm Diễm mà nói tựa như một đóa hoa thuốc phiện tràn ngập độc khí, căn bản vô pháp chống lại lực mê hoặc. Cho nên lúc trước Kim Liễm Diễm để có tư cách tranh đoạt này, liền nhịn mấy ngày mấy đêm ở phòng xử lý phim, rốt cuộc thành công trích một tập phim đưa đến đề danh.
Cho nên nói, then chốt thành công không ở toàn bộ quá trình, mà là ở vài bước trọng yếu nhất.
Kim Liễm Diễm có thể đùa giỡn đại bài, có thể cáu kỉnh, thế nhưng thời gian cần biểu hiện sẽ biểu hiện, tuyệt đối sẽ không đối bản thân nhẹ dạ.
Dung Tiểu Kỳ bất quá lý giải Kim Liễm Diễm là đủ khốc đủ tàn nhẫn, thế nhưng hiện tại tất cả đều trở về đến trên người nàng.
Kỳ thực Dung Tiểu Kỳ cũng khó hiểu, dựa theo tính cách Kim Liễm Diễm, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự nghiệp cô ấy, cô ấy sẽ cạn kiệt toàn lực đi làm. Tỷ như cảnh quay nguy hiểm ngày hôm nay, Kim Liễm Diễm hẳn là không chút do dự tiếp nhận, thế nhưng cô ấy không có, trái lại do dự.
Có lẽ bởi vì bị Trạm Hải Lam kích thích, tinh thần có chút không phấn chấn.
Xem ra, Dung Tiểu Kỳ sống lại không ngừng cải biến bản thân, mà mọi người cùng một số chuyện trên thế giới này, hết thảy đều thay đổi theo. Mà bản thân nàng, là người am hiểu sâu ảo diệu trong đó.
Dung Tiểu Kỳ đứng ở trên đài nhìn, chợt thấy tâm tình trống trải không gì sánh được.
"Dung tiểu thư, chuẩn bị." Dưới cầu nhảy nhân viên công tác cầm loa nhắc nhở.
Dung Tiểu Kỳ chuẩn bị, nàng hít một hơi thật sâu, đưa mặt qua để chuyên viên trang điểm thượng trang một lần cuối cùng, lại vén vén tóc chính mình.
"Chuẩn bị... Nhảy!"
Nhân viên công tác vừa dứt lời, Dung Tiểu Kỳ không chút do dự nhảy xuống, nàng nhớ kỹ Trần Thực phân phó, phải thê lương mà lại kiên nghị.
Cảm giác bất quá rất quen thuộc. Hình như một lần nữa tiến vào cái chết.
"Phù phù." Dung Tiểu Kỳ nghe được thanh âm bọt nước rõ ràng, sau đó nước tràn vào mắt mũi cùng lỗ tai, nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước nàng sợ nhất là nước.
Bởi vì lúc nhỏ nàng từng bị Dung Tiểu Cường đùa nghịch nhấn nước qua, cho nên ngoại trừ tắm nàng chưa bao giờ dám nửa bước tới gần mặt nước. Thế nào đem chuyện này đã quên?
Không biết có đúng hay không thân thể phản ứng tự nhiên, Dung Tiểu Kỳ hoảng hốt cực kỳ, cầu cứu cũng không có, chỉ có thể lẳng lặng phiêu trên mặt nước, phần phật phần phật nghe thanh âm lưu động trong màng tai.
Hình như sắp... ngất đi rồi.
Hô......
"Trạm đổng, phim trường vừa nói Dung tiểu thư té xỉu rồi." Trợ lý đặc biệt Lý Nguyệt đẩy ra cửa phòng Trạm Hải Lam, "Trần đạo xin chỉ thị có thể tạm nghỉ một ngày hay không?"
Trạm Hải Lam ngẩng đầu, ngừng bút trong tay, lại hỏi một lần: "Cô nói ai té xỉu?"
"Dung Tiểu Kỳ, người diễn vai Lạc Hồng." Lý Nguyệt nói.
Trạm Hải Lam nhíu nhíu mi, dừng một chút nói: "Tôi đã biết, cô trước đi ra ngoài."
Lý Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
Trạm Hải Lam từ chỗ ngồi đứng lên, ôm khuỷu tay trong phòng đi một vòng, nhấn điện thoại: "Tìm Trần Thực, kêu hắn gửi hình ảnh cho tôi."
Cùng những ngày qua so sánh, phim trường hôm nay một mảnh vắng vẻ, Trạm Hải Lam nhìn chằm chằm màn ảnh không nói được một lời, đem mấy cảnh Dung Tiểu Kỳ rơi xuống nước kia phản chiếu nhìn vài lần, Trần Thực đứng ở phía sau nàng, vẫn không có lên tiếng.
"Không dùng thế thân?" Trạm Hải Lam nhìn Trần Thực, hỏi.
Trần Thực nói: "Dung Tiểu Kỳ kiên trì chính mình ra trận, nàng nói chính mình diễn, như vậy mới truyền tải được trọn vẹn cảm xúc nhân vật."
"Nàng làm sao sẽ nghĩ đến lý luận biểu diễn cao thâm như vậy. " Trạm Hải Lam lạnh lùng nói, "Trần đạo, diễn xuất cố nhiên trọng yếu, thế nhưng diễn viên bản thân an toàn cùng khỏe mạnh càng phải được đảm bảo. Diễn viên trẻ có tính chuyên nghiệp như vậy rất tốt, thế nhưng cũng cần người có kinh nghiệm dẫn dắt, bằng không quay một cảnh phim liền muốn nằm mấy ngày, đánh đổi này chúng ta trả không nổi."
"Minh bạch, minh bạch, " Trần Thực xoa mồ hôi, "Trạm đổng nói đúng."
Trạm Hải Lam nhìn chằm chằm màn ảnh nói: "Bất quá nếu đã như vậy, không nên lãng phí cảnh quay tốt thế này. Tôi quyết định mang tập phim này đi tham gia giải thưởng, Trần đạo, còn nhờ anh trợ giúp một tay."
Trần Thực sửng sốt, phản ứng kịp lập tức nói: "Đương nhiên, đương nhiên, tôi nhất định toàn lực trợ giúp."
Trạm Hải Lam lúc này mới đứng lên, hỏi: "Dung tiểu thư hiện tại tình huống thế nào?"
"Đã đưa đi bệnh viện." Trợ lý hồi đáp.
Trạm Hải Lam dừng một chút nói: "Đoàn phim chờ Dung tiểu thư khôi phục lại tiếp tục quay, còn lại nhân viên công tác chỉnh lý hiện trường, làm tốt hậu kỳ."
"Vâng."
Lúc Trạm Hải Lam trở lại trên xe liền gọi hai cuộc điện thoại cho Dung Tiểu Kỳ, tiếng chuông từ đầu reo đến cuối cũng không có người tiếp, Trạm Hải Lam mới phản ứng đến, Dung Tiểu Kỳ hiện tại đang ngất xỉu, nào có sức lực tiếp điện thoại? Trạm Hải Lam suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Hướng Tam Ca, gọi ba lần đều là tắt máy.
Trạm Hải Lam lúc này mới phát hiện, hóa ra nhà Dung Tiểu Kỳ ở đâu, có hay không số khác, có hay không bạn bè khác có thể liên hệ cũng không biết.
Cho nên nói, hiện tại chính mình đã trở thành loại lão bản đối nghệ nhân hoàn toàn không quan tâm sao?
Trạm Hải Lam nhớ tới thời điểm nàng mới mở công ty, đối chuyện lớn chuyện nhỏ của nghệ nhân, nàng đều tự mình làm, cũng bởi vì thế mới tích lũy được kinh nghiệm phong phú cùng cơ hội phát triển đến tận đây.
Thế nhưng hiện tại, nàng làm sao sẽ đối Dung Tiểu Kỳ chẳng quan tâm chút nào.
Rõ ràng lúc nhìn đến cảnh quay kia, diễn xuất trác việt của Dung Tiểu Kỳ khiến nàng trong lòng thật sâu xúc động, rõ ràng đối Dung Tiểu Kỳ rất tán thưởng. Thế nhưng vì sao, nàng sẽ đối nghệ nhân tốt như vậy không nhiều quan tâm một chút?
Trạm Hải Lam bỗng nhiên nghĩ bản thân rất thất trách. Hiện tại biện pháp bù đắp là lập tức đi bệnh viện.
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trạm Hải Lam kỳ thực trong lòng có một viên nhiệt huyết nóng rực, trên thực tế vẫn có nhiều ngự tỷ như vậy, thông qua chính mình dốc sức dựng nên sự nghiệp lớn, khí tràng cường đại lại đủ ôn nhu săn sóc, thực sự là không yêu không được đâu ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện