Lúc Từ Chi Hoán dường như tràn ngập hồi ức nói ra ba chữ Trạm Hải Lam, biểu tình trên mặt Dung Tiểu Kỳ không thua gì liên tiếp ăn tám sinh hào, Trạm Hải Lam là một diễn viên có thiên phú? Chờ một chút, Trạm Hải Lam vốn là một phôi nữ nhân bề ngoài tinh khiết lại cao nhã, này nói rõ cái gì, căn bản là có thêm diễn xuất ưu, đây đều không phải chuyện đã sớm biết được?
Dung Tiểu Kỳ một bên thoải mái bản thân, một bên lại làm bộ lơ đãng hỏi Từ Chi Hoán: "Trạm đổng diễn qua tác phẩm gì, hình như cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy qua."
Từ Chi Hoán cười cười nói: "Đó là đương nhiên, tôi ở đây chỉ bảo lưu lại một phần âm bản, lúc đó bộ phim kia chỉ quay đến phân nửa, cô Trạm Hải Lam đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới giải trí, muốn chuyên tâm làm công tác phía sau màn. Tôi và những người đồng chế tác rất kinh ngạc, đương nhiên cũng thật đáng tiếc, thế nhưng không có cách nào, thái độ của nàng rất kiên quyết."
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người: "Ý tứ là phim còn không có quay xong?"
Từ Chi Hoán nói: "Đâu chỉ là không có quay xong, chỉ là một số âm bản thô sơ giản lược cắt nối biên tập mà thôi, đại khái có hơn ba mươi mấy giờ."
Dung Tiểu Kỳ tâm khẽ động, cũng rất muốn nhìn nhìn, phim âm bản, về Trạm Hải Lam, hơn ba mươi mấy giờ.
"Đó là thật lâu trước đây đi?" Dung Tiểu Kỳ hỏi dò, "Tôi cùng Trạm đổng trong khoảng thời gian này chưa từng nghe qua."
Từ Chi Hoán khoát khoát tay nói: "Cô Trạm Hải Lam nói qua mong muốn không nên công khai, nhưng lại vì thế trả tiền bồi thường rất lớn, tôi cùng người chế tác nói không cần, nhưng nàng vẫn kiên trì."
Dung Tiểu Kỳ bất động thanh sắc mỉm cười: "Hiện tại thời gian còn sớm, Từ đạo, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngài."
Dung Tiểu Kỳ đương nhiên không thích ứng vị đạo diễn bị nàng gắn cho nhãn hèn mọn, thế nhưng vì mẫu phim kia, tạm thời nhẫn nại một hồi cũng là có thể. Nỗ lực của Dung Tiểu Kỳ không có uổng phí, Từ Chi Hoán không chỉ có đem phim gốc cho nàng mượn, lại đáp ứng có thể cho nàng một phần âm bản hậu kỳ.
Lúc Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận âm bản liên tục cúi đầu, không ngừng nói: "Cảm tạ đạo diễn, tôi nhất định sẽ hảo hảo học tập diễn xuất của Hải Lam tỷ, nhất định sẽ không để ngài thất vọng."
Nhất định sẽ diễn ra tác phẩm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ nhất.
Dung Tiểu Kỳ nuốt xuống nửa câu này làm nàng buồn nôn, nhìn theo Từ Chi Hoán lên xe ly khai.
Dung Tiểu Kỳ cầm âm bản rất nhanh về nhà, nàng luôn luôn thích nhìn phim xưa, trong nhà có một bộ công cụ truyền phát, còn có không ít thời gian, ba mươi mấy tiếng đồng hồ, không vấn đề!
Về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo, Dung Tiểu Kỳ liền đem âm bản bỏ vào thiết bị truyền phát, nhấn nút.
Mấy dòng phụ đề, một nữ nhân đầu tiên lên sân khấu, nàng ăn mặc quần áo thanh sắc, dáng đi nhẹ như mây gió, biểu tình trong trẻo lạnh lùng, thân hình đơn bạc, còn chưa nói, nhãn thần kia triệt để mà đem toàn bộ lực chú ý đều câu dẫn.
Dung Tiểu Kỳ ngừng lại hô hấp, đây là Trạm Hải Lam không sai.
Trạm Hải Lam nhiều năm trước thoạt nhìn cùng hiện tại không có gì khác nhau, chỉ là biểu tình, thời gian kia hảo trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiện tại càng nhu hòa một ít. Quần áo rất đơn giản, lên sân khấu cũng rất phổ thông, thế nhưng diễn xuất của Trạm Hải Lam làm cho nàng phải từ đáy lòng bội phục.
Khuôn mặt thanh lệ kia, nữ nhân siêu phàm thoát tục kia căn bản là cùng Trạm Hải Lam đều không phải một người, Trạm Hải Lam là đang diễn chính bản thân, rồi lại không hoàn toàn giống bản thân.
Nàng có thể đem nhân vật hoàn toàn độc lập ra, thật giống như nàng chính là người đó.
Dung Tiểu Kỳ ôm một cái thảm, an tĩnh ngồi ở trên sô pha, thuận lợi cầm lấy một ly sữa chua, suy nghĩ một chút cảm thấy không thích hợp, đơn giản nhấn nút tạm dừng, chạy đến phòng bếp pha một ly cà phê bưng đến, lại buông rèm cửa sổ, tắt đèn, lúc này mới một lần nữa nhấn nút.
Dung mạo tuyệt hảo của Trạm Hải Lam một lần nữa xuất hiện trên màn hình, Dung Tiểu Kỳ tỉ mỉ nhìn mặt Trạm Hải Lam, đôi mắt Trạm Hải Lam, môi Trạm Hải Lam, nghe thanh âm Trạm Hải Lam, nhìn động tác Trạm Hải Lam, cảm giác Trạm Hải Lam tựa hồ ngay bên cạnh mình.
Nội dung mạch lạc đơn giản, là một kịch bản truyền thống về Thượng Hải, thế nhưng Từ Chi Hoán đem toàn bộ cố sự làm đến mức cực đẹp, Trạm Hải Lam diễn nữ chính không chỉ có cùng nam chính tương tác, hơn nữa cùng nữ số 2 tựa hồ cũng có thiên ti vạn lũ liên hệ.
Xem mười mấy giờ, Dung Tiểu Kỳ thấy được hậu kỳ, Trạm Hải Lam rất ít xuất hiện, thế nhưng chỉ cần có nàng thì nhất định sẽ thấy nữ số 2 cùng một chỗ, hoặc là uống nước hoặc là chia ăn một túi đồ ăn vặt, lúc này trên mặt Trạm Hải Lam đều lộ ra dáng tươi cười ít có, chẳng biết thế nào Dung Tiểu Kỳ dĩ nhiên cảm thấy Trạm Hải Lam đang hạnh phúc.
Thật giống như cảm giác nữ sinh mối tình đầu thỏa mãn cùng người yêu chia xẻ một ly sữa chua, dù ngươi cho nàng toàn bộ thế giới cũng sẽ không cùng ngươi đổi.
Nữ số 2 kia, cùng Trạm Hải Lam quan hệ có như vậy mật thiết?
Cô ta là ai?
Dung Tiểu Kỳ nghi hoặc không thể giải đáp, cuối cùng đã hoàn toàn quên nội dung bộ phim, chỉ đem toàn lực chú ý đặt trên quan hệ của Trạm Hải Lam cùng nữ nhân kia.
Tại phụ đề cuối phim, Dung Tiểu Kỳ thấy được tên nữ diễn viên kia cùng Trạm Hải Lam đặt song song một chỗ, Trang Uẩn Nhiên.
Dung Tiểu Kỳ cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ đối diễn viên này có ấn tượng, thế nhưng cụ thể là ở bộ phim nào, hoàn toàn nhớ không ra. Thế nhưng có thể khẳng định, nếu như muốn tiến thêm một bước lý giải Trạm Hải Lam, vậy phải biết quan hệ nàng cùng Trang Uẩn Nhiên.
Dung Tiểu Kỳ thở dài, lúc giật lại rèm cửa sổ phát hiện trời đã sáng rồi, nàng xoa xoa con mắt, mới vừa đi đến phòng khách thì nhận được tin nhắn Trạm Hải Lam.
Dung Tiểu Kỳ đơn giản rửa mặt chải đầu liền ra ngoài, một đường không có dừng lại liền đi tới Tinh Quang truyền thông, thuận lợi đem theo hai ly cà phê.
Lúc gõ cửa phòng Trạm Hải Lam, vừa lúc thấy một nữ nhân trang phục trung tính mới từ phòng làm việc Trạm Hải Lam bước ra, lúc cô ta gặp thoáng qua Dung Tiểu Kỳ thì ngẩn người, lập tức có chút câu khóe miệng cười thần bí, rất thân sĩ vì Dung Tiểu Kỳ nhường đường, song song đó vô tình hay cố ý chạm vào thắt lưng Dung Tiểu Kỳ.
Cái gì, đây là lạm tình a?
Giới giao tiếp của Trạm Hải Lam thực sự là loạn đến có thể.
Dung Tiểu Kỳ vừa nghĩ, vừa đi vào phòng làm việc của Trạm Hải Lam, lúc đem cà phê đưa cho nàng trôi chảy hỏi: "Người nọ là ai?"
"Em đối cô ấy có hứng thú?" Trạm Hải Lam đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, sáo trang nghiêm túc, trang dung tinh xảo không chê vào đâu được, ngồi ở bàn công tác rộng lớn tựa như một tòa băng chạm ngọc tạc thành mỹ nhân.
Nhìn dáng vẻ nàng ngày hôm nay rất đẹp, vì vậy không cùng nàng chấp nhặt.
"Được rồi được rồi, chị không muốn nói, em không hỏi là được, để làm chi như thế nghiêm túc." Dung Tiểu Kỳ giả vờ dễ dàng, lại bổ sung nói, "Hai ly cà phê một ly không đường, một ly nhiều sữa, tùy chị thích."
Trạm Hải Lam ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh thì qua thoáng: "Em hôm nay có chút khác thường, là được Từ đạo diễn chỉ giáo rồi sao?"
Dung Tiểu Kỳ cười rộ lên: "Kia thật không uổng công Trạm đổng khổ tâm giới thiệu chúng ta nhận thức."
Trạm Hải Lam cầm lấy cà phê không đường uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cà phê của em, bất quá chị mời em tới không phải để uống cà phê nói chuyện phiếm đơn giản như vậy."
Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Có chuyện nghiêm túc sao?"
Trạm Hải Lam hỏi lại: "Em còn nhớ rõ mục tiêu của em sao? Lễ trao giải."
"Đương nhiên nhớ kỹ." Dung Tiểu Kỳ nói, "Em thế nào sẽ quên."
Trạm Hải Lam gật đầu, tiếp tục nói: "Người mà em vừa thấy, là Âu Thượng Phong, tổng giám nghệ thuật của Hải Đế truyền thông, dưới tay cô ấy là nghệ nhân có quan hệ cạnh tranh với chúng ta, cô ấy là tới hạ chiến thư."
Dung Tiểu Kỳ có chút không hiểu: "Đoạt giải hay không đều dựa vào thực lực, hạ chiến thư hữu dụng sao?"
"Đôi khi để tránh cho nghệ nhân mù quáng cạnh tranh, người đại diện sẽ áp dụng thủ đoạn trực tiếp yêu cầu nghệ nhân rời khỏi cạnh tranh."
"Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Dung tiểu thư, chị rất thưởng thức ý chí chiến đấu của em, thế nhưng Âu Thượng Phong đều có kinh nghiệm mười năm dẫn dắt các ngôi sao đoạt giải, em muốn đấu cùng cô ấy sao?"
"Kinh nghiệm đương nhiên cần thời gian tích lũy, thế nhưng em đầu nhập vai diễn đều dốc hết lòng, dù cho em diễn xuất không bằng những người kia, em vẫn tin tưởng 'Nữ nhân rơi lệ' là tác phẩm tốt nhất gửi lên giám khảo."
Trạm Hải Lam đạm đạm cười, trên dưới nhìn quét Dung Tiểu Kỳ: "Em đã có quyết tâm như vậy, chị rất an tâm, công ty an bài cho em liên tục một tháng tuyên truyền phim, thời gian một tháng này phải tại toàn quốc tuyên truyền lưu động, em có thể chịu được không?"
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Lưu động toàn quốc?"
Trạm Hải Lam gật đầu: "Thuận tiện nhắc tới, trong lúc này không thể tiếp nhận vai diễn mới, trừ phi được chị cho phép."
Dung Tiểu Kỳ thở dài nói: "Vậy chị là muốn em chết đói sao?" Trạm Hải Lam chiêu này thật ngoan độc, một tháng không có vai diễn mới, tuyên truyền lại tiêu hao thời gian cùng tinh lực... Còn có, phim cùng Từ Chi Hoán, kia làm sao bây giờ?
"Vậy Từ đạo bên kia." Dung Tiểu Kỳ nói, "Em hẳn là đẩy sao?"
"Đầu tiên, em còn không có được Từ đạo chọn, thứ hai, dù Từ đạo chọn em, lộ trình tiếp theo công ty đã an bài, em cũng không thể làm gì khác, hiện tại em nói cho chị biết, em chấp nhận hay không."
Thái độ Trạm Hải Lam đột nhiên có chút cường ngạnh, Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Trạm đổng, xem ra Âu tổng giám gây không ít áp lực cho chị. Thế nào, hai người có ước định nếu như Tinh Quang truyền thông thua, chị sẽ lấy thân báo đáp cô ta sao?"
Dung Tiểu Kỳ hoàn toàn là tùy tiện nói, bởi vì Âu Thượng Phong thoạt nhìn là dáng dấp nữ nhân lẳng lơ, tùy tiện đem người khác làm đối tượng trêu chọc không chỉ có không ảnh hưởng toàn cục, cô ta sợ rằng còn có thể phi thường thích thú đi.
Trạm Hải Lam cúi đầu, lật một tờ văn kiện, nói: "Chị không có cùng em nói giỡn."
Dung Tiểu Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng, Trạm Hải Lam như vậy căn bản là giấu đầu hở đuôi, Âu Thượng Phong kia đối Trạm Hải Lam loại hình nữ nhân này khẳng định sẽ không đơn giản buông tha. Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến dáng dấp Trạm Hải Lam tại trước mặt Âu Thượng Phong bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể giả vờ trấn định, đầu tiên là ra vẻ lạnh lùng chẳng quan tâm, sau đó từng bước bị đối phương đẩy xuống hạ phong.
Hay thật, vị tổng giám kia rất giỏi a, mượn cớ cái gì hạ chiến thư là có thể tới công nhiên đùa giỡn Trạm Hải Lam sao?
Thực sự là cao tay.
"Em mới không cần làm tuyên truyền vô vị." Dung Tiểu Kỳ quyết định tùy hứng một hồi.
Trạm Hải Lam từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Vì sao?"
Dung Tiểu Kỳ quả đoán nói: "Em nghĩ chị sẽ cần em, cho nên em muốn lưu lại bên cạnh chị."