Mà lúc này linh hồn của bọ ngựa co lại thành một đoàn đang lơ lửng trôi trong không gian tối đen như mực.
Mặc dù ý thức đã đóng lại nhưng nó lại cảm nhận được sự quen thuộc ở nơi này. Có lẽ nó đã từng đến nơi này rồi nhưng lại không biết đây là đâu.
Mà nó lại cảm nhận được không biết từ đâu năng lượng cứ như liên tục cung cấp cho nó. Mặc dù không thể chính thức thức tỉnh nhưng lại có thể quan sát mọi thứ xung quanh.
Không cần dùng mắt đi quan sát, nó chỉ cần dùng linh hồn là có thể nhìn nhận khung cảnh xung quanh.
Ở đây là vùng đất khô cằn và hoang vu và dường như kéo dài vô tận. Nó nhìn thấy được rõ ràng các chân nguyên đang lưu động ở xung quanh. Chúng có rất nhiều màu sắc khác nhau hòa vào một chỗ cứ thế tiến vào bên trong linh hồn của nó.
Lúc này nó lại thấy có một lực lượng mà trước đây nó chưa từng cảm nhận đến. Nguồn lực lượng này vậy mà có thể hòa nhập với nó một cách hoàn mỹ. Mặc dù rất rất mỏng nhưng nó cũng cảm nhận được cơ thể của mình đang dần dần biến hóa.
Một tháng sau đó, nó cảm giác mình chạm đến một ngưỡng cửa Tinh Nguyên cảnh. Linh hồn của nó vậy mà xuất hiện ngay trước một cánh cổng. Bây giờ linh hồn nó đã có thể mở ra hai mắt nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh.
Nó đang lơ lửng trước một cầu thang. Phía cuối cầu thang là cánh cổng cao năm mươi mét và có chiều ngang cả trăm mét gồm một cổng chính và hai cổng phụ ở hai bên. Phía trên có chạm trỗ rất nhiều hình ảnh bọ ngựa oai vũ hiên ngang với nhiều hình dạng kì lạ. Tổng cộng có mười tám con bọ ngựa với hình dạng tương đối giống nhau nhưng chỉ khác ở hình dạng cái liềm của nó. Có con thì bên to bên nhỏ, có con thì sắc bén như dao, có con thì hình dạng răng cưa,.... Mà ở chính giữa cánh cổng có một hàng chữ cổ “Đoạt Mệnh Thần Môn”.
Mà ở xung quanh là bốn cái trụ khổng lồ hình tròn có chiều cao đến mấy ba mươi mét to như tòa nhà. Phía trên mỗi trụ vậy mà đứng một thần thú gồm Long, Lân, Quy, Phụng. Bọn chúng vậy mà như đang triều bái quân vương của mình vậy.
Là Long là Phụng thì cũng cúi đầu, là Lân là Quy thì cũng quỳ mộp xuống.
Linh hồn bọ ngựa hạ xuống đứng trên mặt đất bởi dù là linh hồn thể thì nó cũng phải chịu áp lực ở đây làm cho nó không thể lơ lửng bay đi mà phải bước từng bước một. Mỗi một bước đi đến thì áp lực lại càng tăng lên rất nhiều.
Từ bên trong linh hồn của nó sôi trào nói cho nó biết là mình nhất định phải leo được lên tới cánh cổng kia. Nếu không nó sẽ phải hối tiếc cả đời.
Dĩ nhiên là nó còn chưa nhớ đến việc mình đã bị Trần Văn Châu giết chết. Đầu óc của nó bây giờ rất mơ hồ, chỉ nghe thấy âm thanh kêu gọi mình tiến về phía trước từ trong vô thức.
Một bước bước lên là nhận áp lực lớn gấp hai lần lúc trước. Phải biết một người khỏe mạnh bình thường chỉ có thể chịu đựng được gấp năm lần áp lực ban đầu. Nếu quá năm lần hay đúng hơn là bốn phẩy sáu lần thì đã không thể di chuyển nữa rồi.
Vậy mà bọ ngựa đã di chuyển đến bậc thứ tư rồi, áp lực đã tăng gấp tám lần ban đầu mà tốc độ vẫn không giảm đi chút nào.
Bởi từ lúc bước vào con đường tu luyện thì y chí và sức lực của nó đã mạnh mẽ hơn người thường.
Bước thứ năm, bước thứ sáu.
Tốc độ của nó đã giảm đi một chút, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên. Bên trong đầu nó đang vậy chuyển công pháp Sát Thần Đoạt Mệnh để ngạnh kháng lại áp lực.
Rồi đến bước thứ bảy, toàn bộ tinh thần của nó vậy mà được kích phát làm cho nó thức tỉnh hoàn toàn.
Chân nguyên từ bên ngoài cuồn cuộn tiến vào. Khi trước chỉ hấp thụ được chân nguyên màu đen và xanh nhưng hôm nay nó lại hấp thụ được tất cả các loại chân nguyên.
Bọn chúng không chuyển thành chân nguyên bổn nguyên mà lại đi gọt rửa linh hồn của bọ ngựa. Cộng thêm gia trì của lực lượng thần bí là lực lượng luân hồi làm cho nó chuyển hóa đến giai đoạn biến thái. Chỉ một chút nữa thôi là có thể hoàn toàn lột xác giống như Giao Long hiện giờ vậy.
Theo như bình thường phải đạt đến Tiên Nguyên Cảnh viên mãn thì mới xuất hiện tình trạng hiện giờ. Và chỉ xuất hiện ở những sinh linh có huyết mạch vô cùng cao quý như Long, Lân, Quy, Phụng hoặc Thiên Ma, Thiên Quỷ và một số ít huyết mạch nhân tộc.
Ấy vậy mà lúc này lại xuất hiện trên thân một con bọ ngựa mới chỉ đạt đến Tinh Nguyên Cảnh.
Ở bên ngoài, Linh đang ngồi ở bên cạnh bảo vệ bọ ngựa. Cô hoàn toàn không biết được diễn biến đang diễn ra ở bên trong không gian kia.
Mà cái tổ màu xanh ở bên cạnh thì lại bị hấp thụ đi hết lực lượng luân hồi làm cho mấy cái trứng không thể nở ra thành bọ ngựa con. Toàn bộ lực lượng luân hồi đều bị bọ ngựa trong vô thức đem hấp thụ vào bên trong chữ cổ trên hai cái liêm của nó.
Viên Nguyên Thạch đỉnh cấp trên Thiên Phong ngày càng mờ nhạt đi nhiều. Năng lượng của nó bị trận pháp ngăn cản không thoát ra bên ngoài mà toàn bộ bị bọ ngựa hấp thụ. Chỉ có một phần nhỏ được Linh sử dụng để duy trì sự sống cho mình mà thôi.
Trên người cô có một cái vòng chứa đầy đủ yêu hạch để trở về Ngũ Hành Đại Lục bất cứ lúc nào. Ngoài ra, cô còn được Lạc Chiêu Thống đưa cho một viên ngọc phù, bóp nát ngọc phù hắn sẽ đến đón cô ra ngoài cùng với Lam và những người khác trở thành đệ tử của Xích Quỷ Tông.
Còn việc lựa chọn như thế nào thì là do cô ấy rồi.
Cô lựa chọn ở lại với bọ ngựa là bởi vì cô chịu ơn nó và cũng chỉ có cô và Lam là có thể làm điều này vì nó. Nhưng Lam đã được Lạc Chiêu Thống chỉ định nhất định phải mang đi cho nên chỉ còn cô là có thể ở lại rồi.
Mỗi ngày cô ngoại trừ nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại đều ngồi đó nhìn nó. Thỉnh thoảng lại cười vui vẻ rồi lại nói với nó vài câu gì đó dù nó không thể nghe được.
Ngày hôm nay, cô vậy mà thấy cánh tay của nó giật giật. Lần đầu tiên kể từ lúc nó chết đi, cơ thể của nó có phản ứng làm cho cô vô cùng sung sướng.
“Chẳng lẽ sư phụ của Lam đã thành công nhờ người đó hỗ trợ. Vậy là có thể cứu được bọ ngựa rồi”
Rồi đột nhiên toàn bộ thân thể của bọ ngựa mờ nhạt rồi hoàn toàn biến mất. Cô kinh ngạc hoảng hồn ở đó không biết phải làm sao.
Cô kêu gào tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng không có tung tích gì của nó. Trong lúc không còn biết làm gì thì đột nhiên nhớ đến cái ngọc phù.
Vừa bóp nát ngọc phù thì Lạc Chiêu Thống nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta bây giờ vậy mà lại mặt trên người một bộ đồ vest. Chắc đây là kiệt tác của Lam và mọi người đây mà.
Anh ta chưa kịp nói gì thì đã bị Linh đang khóc nức nở nói:
- Đại nhân. Bọ ngựa không thấy…Bọ ngựa không thấy rồi…
Trầm tính như Linh vậy mà khóc òa lên rất thương tâm làm cho Lạc Chiêu Thống cũng có chút không hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói rõ xem nào? Bọ ngựa biến mất rồi? Là ai cướp đi hay là như thế nào?
Sau khi nghe Linh kể rõ mọi chuyện thì Lạc Chiêu Thống kéo tay cô dịch chuyển về chỗ giữa sông lúc trước.
Nhìn qua thì thấy viên Nguyên Thạch đỉnh cấp trên Thiên Phong đã tiêu hao gần hết. Mà một bên cái tổ bọ ngựa anh ta chuẩn bị để cho đệ tử trong tông vào lịch luyện vậy mà không có một cái trứng nở ra yêu thú con.
Mặc dù là Vĩnh Hằng Giả nhưng do mới đạt đến cảnh giới này gần đây nên anh ta cũng không biết được chuyện bọ ngựa cũng có thể tiến hóa thêm một bước giống với việc Giao Long hóa rồng vậy.
Vì từ lâu rồi, tộc Đường Lang (bọ ngựa) đã không có ai có đủ thiên phú và cơ duyên để đạt đến bước này.
Mở ra thần thức kiểm tra một lượt khắp cả thú tràng, quả thật không có một chút khí tức nào của bọ ngựa cả.
- Việc này ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà có thể là do tộc Đường Lang đã mang nó đi rồi cũng nên. Lão già tộc trưởng tộc Đường Lang vô cùng am hiểu Luân Hồi chi lực và Không Gian chi lực. Có thể ông ấy đã cướp đi nó và dùng Luân Hồi chi lực để cứu nó. Nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Lạc Chiêu Thống thầm dự đoán rồi nói với Linh. Dù sao tin tức có Ma Tộc ở bên trong Thú Tràng cũng đã bị đám người tộc Đường Lang biết. Nên dự đoán như vậy cũng rất hợp lí.
- Vậy tộc trưởng tộc Đường Lang có cứu được bọ ngựa nhỏ không? Bọn họ có làm hại nó không?
Linh vô cùng lo lắng, mở ánh mắt dò xét Lạc Chiêu Thống hỏi. Anh ta cũng không nói mò mà cười khổ nói:
- Việc này ta cũng không rõ. Dù sao tộc Đường Lang hành xử rất khác người lại rất bí ẩn. Không thể nào dự đoán được.
Suy nghĩ một lát, Linh mở miệng xin anh ta mang mình trở về Xích Quỷ Tông. Bởi vì cô biết, bây giờ mình có trở về Ngũ Hành Đại Lục cũng không có cách nào trở nên mạnh mẽ hơn. Càng không có tư cách biết được sự sống chết của bọ ngựa.
Trước khi rời khỏi cô có xin một viên ngọc phù của Lạc Chiêu Thông. Sau đó đặt nó cùng một điện thoại và một cái vòng tay chứa đầy đủ yêu hạch để nếu bọ ngựa có trở lại cũng có thể rời khỏi nơi này.
Ở trong điện thoại có một tin nhắn đang được viết và lưu trong hộp thư nháp.
HẾT CHƯƠNG
Mặc dù ý thức đã đóng lại nhưng nó lại cảm nhận được sự quen thuộc ở nơi này. Có lẽ nó đã từng đến nơi này rồi nhưng lại không biết đây là đâu.
Mà nó lại cảm nhận được không biết từ đâu năng lượng cứ như liên tục cung cấp cho nó. Mặc dù không thể chính thức thức tỉnh nhưng lại có thể quan sát mọi thứ xung quanh.
Không cần dùng mắt đi quan sát, nó chỉ cần dùng linh hồn là có thể nhìn nhận khung cảnh xung quanh.
Ở đây là vùng đất khô cằn và hoang vu và dường như kéo dài vô tận. Nó nhìn thấy được rõ ràng các chân nguyên đang lưu động ở xung quanh. Chúng có rất nhiều màu sắc khác nhau hòa vào một chỗ cứ thế tiến vào bên trong linh hồn của nó.
Lúc này nó lại thấy có một lực lượng mà trước đây nó chưa từng cảm nhận đến. Nguồn lực lượng này vậy mà có thể hòa nhập với nó một cách hoàn mỹ. Mặc dù rất rất mỏng nhưng nó cũng cảm nhận được cơ thể của mình đang dần dần biến hóa.
Một tháng sau đó, nó cảm giác mình chạm đến một ngưỡng cửa Tinh Nguyên cảnh. Linh hồn của nó vậy mà xuất hiện ngay trước một cánh cổng. Bây giờ linh hồn nó đã có thể mở ra hai mắt nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh.
Nó đang lơ lửng trước một cầu thang. Phía cuối cầu thang là cánh cổng cao năm mươi mét và có chiều ngang cả trăm mét gồm một cổng chính và hai cổng phụ ở hai bên. Phía trên có chạm trỗ rất nhiều hình ảnh bọ ngựa oai vũ hiên ngang với nhiều hình dạng kì lạ. Tổng cộng có mười tám con bọ ngựa với hình dạng tương đối giống nhau nhưng chỉ khác ở hình dạng cái liềm của nó. Có con thì bên to bên nhỏ, có con thì sắc bén như dao, có con thì hình dạng răng cưa,.... Mà ở chính giữa cánh cổng có một hàng chữ cổ “Đoạt Mệnh Thần Môn”.
Mà ở xung quanh là bốn cái trụ khổng lồ hình tròn có chiều cao đến mấy ba mươi mét to như tòa nhà. Phía trên mỗi trụ vậy mà đứng một thần thú gồm Long, Lân, Quy, Phụng. Bọn chúng vậy mà như đang triều bái quân vương của mình vậy.
Là Long là Phụng thì cũng cúi đầu, là Lân là Quy thì cũng quỳ mộp xuống.
Linh hồn bọ ngựa hạ xuống đứng trên mặt đất bởi dù là linh hồn thể thì nó cũng phải chịu áp lực ở đây làm cho nó không thể lơ lửng bay đi mà phải bước từng bước một. Mỗi một bước đi đến thì áp lực lại càng tăng lên rất nhiều.
Từ bên trong linh hồn của nó sôi trào nói cho nó biết là mình nhất định phải leo được lên tới cánh cổng kia. Nếu không nó sẽ phải hối tiếc cả đời.
Dĩ nhiên là nó còn chưa nhớ đến việc mình đã bị Trần Văn Châu giết chết. Đầu óc của nó bây giờ rất mơ hồ, chỉ nghe thấy âm thanh kêu gọi mình tiến về phía trước từ trong vô thức.
Một bước bước lên là nhận áp lực lớn gấp hai lần lúc trước. Phải biết một người khỏe mạnh bình thường chỉ có thể chịu đựng được gấp năm lần áp lực ban đầu. Nếu quá năm lần hay đúng hơn là bốn phẩy sáu lần thì đã không thể di chuyển nữa rồi.
Vậy mà bọ ngựa đã di chuyển đến bậc thứ tư rồi, áp lực đã tăng gấp tám lần ban đầu mà tốc độ vẫn không giảm đi chút nào.
Bởi từ lúc bước vào con đường tu luyện thì y chí và sức lực của nó đã mạnh mẽ hơn người thường.
Bước thứ năm, bước thứ sáu.
Tốc độ của nó đã giảm đi một chút, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên. Bên trong đầu nó đang vậy chuyển công pháp Sát Thần Đoạt Mệnh để ngạnh kháng lại áp lực.
Rồi đến bước thứ bảy, toàn bộ tinh thần của nó vậy mà được kích phát làm cho nó thức tỉnh hoàn toàn.
Chân nguyên từ bên ngoài cuồn cuộn tiến vào. Khi trước chỉ hấp thụ được chân nguyên màu đen và xanh nhưng hôm nay nó lại hấp thụ được tất cả các loại chân nguyên.
Bọn chúng không chuyển thành chân nguyên bổn nguyên mà lại đi gọt rửa linh hồn của bọ ngựa. Cộng thêm gia trì của lực lượng thần bí là lực lượng luân hồi làm cho nó chuyển hóa đến giai đoạn biến thái. Chỉ một chút nữa thôi là có thể hoàn toàn lột xác giống như Giao Long hiện giờ vậy.
Theo như bình thường phải đạt đến Tiên Nguyên Cảnh viên mãn thì mới xuất hiện tình trạng hiện giờ. Và chỉ xuất hiện ở những sinh linh có huyết mạch vô cùng cao quý như Long, Lân, Quy, Phụng hoặc Thiên Ma, Thiên Quỷ và một số ít huyết mạch nhân tộc.
Ấy vậy mà lúc này lại xuất hiện trên thân một con bọ ngựa mới chỉ đạt đến Tinh Nguyên Cảnh.
Ở bên ngoài, Linh đang ngồi ở bên cạnh bảo vệ bọ ngựa. Cô hoàn toàn không biết được diễn biến đang diễn ra ở bên trong không gian kia.
Mà cái tổ màu xanh ở bên cạnh thì lại bị hấp thụ đi hết lực lượng luân hồi làm cho mấy cái trứng không thể nở ra thành bọ ngựa con. Toàn bộ lực lượng luân hồi đều bị bọ ngựa trong vô thức đem hấp thụ vào bên trong chữ cổ trên hai cái liêm của nó.
Viên Nguyên Thạch đỉnh cấp trên Thiên Phong ngày càng mờ nhạt đi nhiều. Năng lượng của nó bị trận pháp ngăn cản không thoát ra bên ngoài mà toàn bộ bị bọ ngựa hấp thụ. Chỉ có một phần nhỏ được Linh sử dụng để duy trì sự sống cho mình mà thôi.
Trên người cô có một cái vòng chứa đầy đủ yêu hạch để trở về Ngũ Hành Đại Lục bất cứ lúc nào. Ngoài ra, cô còn được Lạc Chiêu Thống đưa cho một viên ngọc phù, bóp nát ngọc phù hắn sẽ đến đón cô ra ngoài cùng với Lam và những người khác trở thành đệ tử của Xích Quỷ Tông.
Còn việc lựa chọn như thế nào thì là do cô ấy rồi.
Cô lựa chọn ở lại với bọ ngựa là bởi vì cô chịu ơn nó và cũng chỉ có cô và Lam là có thể làm điều này vì nó. Nhưng Lam đã được Lạc Chiêu Thống chỉ định nhất định phải mang đi cho nên chỉ còn cô là có thể ở lại rồi.
Mỗi ngày cô ngoại trừ nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại đều ngồi đó nhìn nó. Thỉnh thoảng lại cười vui vẻ rồi lại nói với nó vài câu gì đó dù nó không thể nghe được.
Ngày hôm nay, cô vậy mà thấy cánh tay của nó giật giật. Lần đầu tiên kể từ lúc nó chết đi, cơ thể của nó có phản ứng làm cho cô vô cùng sung sướng.
“Chẳng lẽ sư phụ của Lam đã thành công nhờ người đó hỗ trợ. Vậy là có thể cứu được bọ ngựa rồi”
Rồi đột nhiên toàn bộ thân thể của bọ ngựa mờ nhạt rồi hoàn toàn biến mất. Cô kinh ngạc hoảng hồn ở đó không biết phải làm sao.
Cô kêu gào tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng không có tung tích gì của nó. Trong lúc không còn biết làm gì thì đột nhiên nhớ đến cái ngọc phù.
Vừa bóp nát ngọc phù thì Lạc Chiêu Thống nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta bây giờ vậy mà lại mặt trên người một bộ đồ vest. Chắc đây là kiệt tác của Lam và mọi người đây mà.
Anh ta chưa kịp nói gì thì đã bị Linh đang khóc nức nở nói:
- Đại nhân. Bọ ngựa không thấy…Bọ ngựa không thấy rồi…
Trầm tính như Linh vậy mà khóc òa lên rất thương tâm làm cho Lạc Chiêu Thống cũng có chút không hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói rõ xem nào? Bọ ngựa biến mất rồi? Là ai cướp đi hay là như thế nào?
Sau khi nghe Linh kể rõ mọi chuyện thì Lạc Chiêu Thống kéo tay cô dịch chuyển về chỗ giữa sông lúc trước.
Nhìn qua thì thấy viên Nguyên Thạch đỉnh cấp trên Thiên Phong đã tiêu hao gần hết. Mà một bên cái tổ bọ ngựa anh ta chuẩn bị để cho đệ tử trong tông vào lịch luyện vậy mà không có một cái trứng nở ra yêu thú con.
Mặc dù là Vĩnh Hằng Giả nhưng do mới đạt đến cảnh giới này gần đây nên anh ta cũng không biết được chuyện bọ ngựa cũng có thể tiến hóa thêm một bước giống với việc Giao Long hóa rồng vậy.
Vì từ lâu rồi, tộc Đường Lang (bọ ngựa) đã không có ai có đủ thiên phú và cơ duyên để đạt đến bước này.
Mở ra thần thức kiểm tra một lượt khắp cả thú tràng, quả thật không có một chút khí tức nào của bọ ngựa cả.
- Việc này ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà có thể là do tộc Đường Lang đã mang nó đi rồi cũng nên. Lão già tộc trưởng tộc Đường Lang vô cùng am hiểu Luân Hồi chi lực và Không Gian chi lực. Có thể ông ấy đã cướp đi nó và dùng Luân Hồi chi lực để cứu nó. Nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Lạc Chiêu Thống thầm dự đoán rồi nói với Linh. Dù sao tin tức có Ma Tộc ở bên trong Thú Tràng cũng đã bị đám người tộc Đường Lang biết. Nên dự đoán như vậy cũng rất hợp lí.
- Vậy tộc trưởng tộc Đường Lang có cứu được bọ ngựa nhỏ không? Bọn họ có làm hại nó không?
Linh vô cùng lo lắng, mở ánh mắt dò xét Lạc Chiêu Thống hỏi. Anh ta cũng không nói mò mà cười khổ nói:
- Việc này ta cũng không rõ. Dù sao tộc Đường Lang hành xử rất khác người lại rất bí ẩn. Không thể nào dự đoán được.
Suy nghĩ một lát, Linh mở miệng xin anh ta mang mình trở về Xích Quỷ Tông. Bởi vì cô biết, bây giờ mình có trở về Ngũ Hành Đại Lục cũng không có cách nào trở nên mạnh mẽ hơn. Càng không có tư cách biết được sự sống chết của bọ ngựa.
Trước khi rời khỏi cô có xin một viên ngọc phù của Lạc Chiêu Thông. Sau đó đặt nó cùng một điện thoại và một cái vòng tay chứa đầy đủ yêu hạch để nếu bọ ngựa có trở lại cũng có thể rời khỏi nơi này.
Ở trong điện thoại có một tin nhắn đang được viết và lưu trong hộp thư nháp.
HẾT CHƯƠNG
Danh sách chương