Type: Lê Huyền
Trời còn chưa sáng, Phương Thanh đã bị tiếng chuông điênh thoại đánh thức. Anh bắt máy nói vài câu, cả người chợt tỉnh táo trở lại. Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Giản Dao. Hai người ra khỏi nhà khi bình minh còn chưa ló rạng. Taxi chạy băng băng trong thành phố tĩnh lặng, vắng vẻ. Lác đá có bóng vài ngươi lao công in dấu dưới vệt đèn đường. Phương Thanh và Giản Dao lặng lẽ khởi hành đến thành phố Tuân.
Giản Dao kể: “Nơi đó tiếp giáp với thành phố Đông quê e đấy.”
“Ồ? Vậy em có muốn tranh thủ về thăm quê không?”
“Không cần đâu.”
Phương Thanh lại nhìn cô: “Thành phố Tuân nay khá thú vị. Anh đã xem tài liệu rồi. Thành tích phá án trước giờ của họ rất khá, nữa năm nay đứng đầu toàn tỉnh về tỷ lệ phá án, còn bắt được mấy tội phạm bị truy nã trên cả nước. Khí phách lắm!”
Giản Dao khẽ mỉm cười: “Đi gặp họ xem thế nào.”
Phương Thanh gật gù: “Đây là vụ án thứ hai mươi chúng ta nhận rồi nhỉ?”
Giản Dao nghĩ ngợi: “Đúng vậy.”
Phương Thanh bỗng bật cười: “Có phải gom đủ bảy bảy bốn mươi chín vụ án thì hai người kia sẽ trở về không?”
Giản Dao không trả lời anh, chỉ im lặng nhìn về phía trước. Tổ chuyên án dù chỉ còn hai người vẫn là tổ chuyên án.
Hạ cánh xuống sân bay, họ phải ngồi xe thêm hai giờ đồng hồ nữa. Lúc Phương Thanh và Giản Dao tới trạm xe buýt thì thấy hai chiếc xe của Cục Cảnh sát địa phương đã chờ sẳn ở đó. Thiệu Dũng cười bắt tay với họ: “Hoan nghênh cô cậu đến đây, cô Giản, cậu Phương! Tôi là Thiệu Dũng, đội trưởng Đội ảnh sát hình sự thành phố. Cảm ơn cô cậu đã đến giúp đỡ chúng tôi điều tra vụ án này.”
Giản Dao và Phương Thanh vội khách sáo chào hỏi. Hai bên cùng lên xe. Giản Dao thảng thốt nhìn kỹ dáng vẻ của Thiệu Dũng. Vì đi quá vội vàng nên cô không kịp xem tài liệu về đội cảnh sát địa phương. Giờ phút này, nhìn về tướng mạo ông lớn, cường tráng, mặt mày sáng sủa, uy nghiêm, cô chợt cảm thấy quen quen. Nhưng mấy năm nay đã khá nhiều vụ án, từng gặp quá nhiều người, lại không có trí nhớ siêu phàm như Bạc Cận Ngôn nên cô nhất thời không nhớ ra đã gặp ông ở đâu.
Đúng lúc này, Thiệu Dũng mở cửa xe ra, tầm mắt của cô giao với ông. Đôi mắt của vị cảnh sát hình sự lâu năm trầm lặng như nước, vừa ấm áp vừa ẩn chứa điều gì đó mà Giản Dao không sao đoán được.
Đây là một vụ án mưa sát vô cùng kì dị. Giản Dao không thể không nhận xét như vây, bởi ít nhất, cô chưa bao giờ gặp phải vụ án như thế. Hơn nữa, khi nhìn thấy ảnh hiện trường xảy ra vụ án, cô còn bất giác cảm thấy sợ hãi.
Trong văn phòng cảnh sát hình sự tối tăm, chiếc máy chiếu đang phát những hình ảnh liên quan đến vụ án. Thiệu Dũng chủ trì cuộc họp, Giản Dao và Phương Thanh ngồi bên cạnh ông. Một cảnh sát hình sự trình bày.
“Nạn nhân là Nhiếp Thập Quân, nữ, 24 tuổi, độc thân, người tỉnh này, khi còn sống là nhân viên tài vụ của một công ty phần mềm.”
Trên màn hình xuất hiện ảnh cô gái trẻ với tóc ngắn, chiều cao trùng bình,vóc người gầy gò, mặc áo sơ mi và quần tây. Đây là tấm hình chụp chung cuộc sống ngày thường, trên mặt Nhiếp Thập Quân không hề nở nụ cười.
Trên màn hình xuất hiện ảnh cô gái trẻ với tóc ngắn, chiều cao trung bình, vóc người gầy gò, mặc áo sơ mi và quần tây. Đây là tấm hình chụp cuộc sống ngày thường, trên mặt Nhiếp Thập Quân không hề nở nụ cười.
Bởi vì Bạc Cận Ngôn từng tìm đọc các nghiên cứu về biểu cảm thoáng qua nên mấy năm nay, Giản Dao cũng có chút hiểu biết về tướng mạo con người. Ngoại hình của Nhiếp Thập Quân bình thường, nét mặt cẩn trọng, có vẻ là người sống nội tâm. Nhìn chung, mọi phương diện của cô gái này đều không có gì nổi bật.
“Thi thể được một nhân viên lao công phát hiện vào 5 giờ 30 phút sáng hôm qua ở công viên Vọng Giang. Pháp y suy đoán sơ bộ thời gian tử vong từ 22 giờ đến 23 giờ đêm một ngày trước đó. Nguyên nhân tử vong được báo là do bị dây thừng siết cổ đến chết. Chúng tôi vừa nhận được thông báo đã lập tức phòng tỏa hiện trường trước khi công viên mở cửa.”
Trên màn hình xuất hiện một con đường nhỏ đi sâu vào rừng cây. Đường lát đá quanh co, ven đường trồng hoa cỏ xanh mướt, còn dựng mấy tảng nham thạch làm điểm nhấn. Nhiếp Thất Quân nằm co giữa đường.
“Là bươm bướm.” Thiệu Dũng trầm giọng cất lời: “Tôi đã gọi cho chuyên gia Sở Nghiên cứu côn trùng tỉnh nhờ tư vấn. Hình dạng này vô cùng giống loài bướm phượng đuôi rồng (1) xuất hiện ở khá nhiều thành phố trong tỉnh ta. Mấy năm qua, do môi trường sinh thái không tốt nên số lượng của loài này đã giảm hẳn.”
(1) Bướm phượng đuôi rồng hay còn gọi là Papilio maraho, một loài bướm thuộc họ Papilionlidae là loài đặc hữu của Đài Loan. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch)
(2)
Nhóm cảnh sát khẽ thảo luận. Phương Thanh nghiêng đầu nhìn Giản Dao, nhỏ giọng hỏi: “Em có cảm giác gì không?”
Giản Dao nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi lên tiếng: “Cảm giác hung thủ vô cùng kiên nhẫn, nhưng tâm trạng lại cực kỳ đè nén.”
Phương Thanh biến sắc.
Cảnh sát hình sự tiếp tục tổng kết kết quả điều tra ban đầu: “từ qua đến nay, chúng tôi đã nhanh chóng tiến hành điều tra, tình huống trước như sau:
Một, hiện trường vụ án là khu vực sâu hút, vắng vẻ ở công viên, không có camera giám sát. Thời gian xảy ra vụ án là lúc đêm khuya, không có quần chúng. Camera ở cổng công viên quay được thời gian Nhiếp Thập Quân đến chạy bộ là vào 22 giờ 05 phút, từ đó có thể suy đoán thời điểm nạn nhân chạy đến hiện trường là từ 22 giờ đến 22 giờ 25 phút. Điều này cũng phù hợp với kết quả phán đoán thời gian gây án của bên pháp y.
Hai, mối quan hệ gia đình Nhiếp Thập Quân khá đơn giản. Bố mẹ đều ở quê, không có anh chị em. Theo đồng nghiệp công ty phần mềm cho biết, tính cách Nhiếp Thập Quân hướng nội, rất nguyên tắc, ít xã giao, không trò chuyện nhiều với đồng nghiệp, không có mâu thuẩn với người khác. Nạn nhân không có tranh chấp hay nợ nần về vấn đề tiền bạc, tài khoản ngân hàng của cô ấy có mười nghìn tiền tiết kiệm và hơn hai nghìn tệ tiền mặt.
Ba, bạn bè của Nhiếp Thập Quân rất ít. Người bạn thân duy nhất là cô thuê chung nhà đồng thời cũng là bạn bè thời đại học của cô ấy, tên là Phùng Duyệt Hề. Một ngày trước thời điểm diễn ra vụ án, Phùng Duyệt Hề về quê, đến hôm nay mới trở lại. Chúng tôi đã cử người đến trạm xe đón cô ấy về Cục lấy lời khai.”
Phương Thanh nheo mắt: “Nói cách khác, hiện tại, các khả năng trả thù, giết người vì tiền đều chưa có lý do và đầu mối rõ ràng. Nhiếp Thập Quân lại đột nhiên bị ngươi ta giết chết bằng cách thức quái gở như vậy.”
“Đúng thế.” Thiệu Dũng gật đầu. “Cho nên chúng tôi mới mời chuyên gia tâm lý tội phạm đến giúp đỡ.” Ông nhìn về phía Giản Dao, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô. Giản Dao gật đầu. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sưc.”
“Nếu vậy, cô Giản Dao cho rằng hung thủ có thể là loại người thế nào?” Thiệu Dũng hỏi ngay.
Giản Dao nhìn thẳng vào ông: “Trước mắt mới xảy ra một vụ án nên tạm thời chưa thể kết luận. Nhưng chúng tôi sẽ mau chóng tìm kiếm manh mối sâu hơn và đưa ra phác họa về tội phạm.”
Cuộc họp kết thúc không bao lâu thì Phùng Duyệt Hề bạn thân của Nhiếp Thập Quân và là đối tượng quan trọng liên quan đến vụ án đã có mặt ở Cục Cảnh sát. Giản Dao và Phương Thanh cùng dự thính quá trình lấy lời khai.
Phùng Duyệt Hề vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thất cô ấy và Nhiếp Thập Quân quả thật là hai kiểu người đối lập nhau.
Phùng Duyệt Hề ngồi trong phòng lấy khẩu cung, mặc áo thun cánh dơi, quần lửng quá đầu gối và giày cao gót. Giản Dao nhận ra trang phục trên người cô ấy đều là hàng hiệu, kết hợp với mái tóc xõa qua vai và phong cách trang điểm nhàng tinh tế khiến Phùng Duyệt Hề càng trở nên xinh đeph. Cô ấy có tính cách tự tin, hướng ngoại, dù đã khóc sưng đỏ cả mắt nhưng khi nhìn vào cảnh sát, đôi mắt lúng liếng ấy vẫn tựa như biết nói. Bất cứ câu hỏi nào cảnh sát đưa ra, cô ấy đều hết sức phối hợp trả lời. Hiển nhiên, đây là một cô gái bản lĩnh và giỏi giao tiếp.
Hai tay Phùng Duyệt Hề cầm chặt chiếc cốc giấy, như thể muốn tìm thêm chút ấm áp. Trên thực tế, cho đến giờ, cô ấy vẫn chưa chấp nhận được sự thật Nhiếp Thập Quân bị sát hại
“Là bạn thân nhất của Nhiếp Thập Quân, vậy cô có biết cô ấy có thù oán gì với ai không?”
Phùng Duyệt Hề lắc đầu. “Không có, con người của Thật Quân… rất ít nói, cũng không giao tiếp nhiều với ai, tuyệt đối không có thù oán với người khác.”
“Cô ấy có bạn trai không? Hoặc thân thiết với người đàn ông nào đó chẳng hạn?”
Phùng Duyệt Hề vẫn lắc đầu: “Không có, cậu ấy chưa có bạn trai.”
“Hay có người đàn ông nào đó đang theo đuổi cô ấy mà cô không biết không?”
“Không đâu.” Phùng Duyệt Hề khẳng định. “Cậu ấy hầu như ở nhà hoạc đi chung với tôi, chắc chắn không có bạn trai.”
Nói đến đây, trong đầu Phùng Duyệt Hề bất chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh ngày trước… Người ngoài luôn cho rằng con người Nhiếp Thập Quân hướng nội, quái đản, khó gần. Nhưng thật ra, tiếp xúc lâu rồi mới biết, cô ấy là người dịu dàng, dễ chịu và chu đáo vô cùng.
Phùng Duyệt Hề nhớ đến một buổi sáng, Nhiếp Thập Quân đứng ở hành lang, cười nói với cô: “Hề Hề, tối nay cậu muốn ăn gì? Tan làm mình mua đồ về nấu nhé?” Cô còn hoan hô: “Thập Quân đảm đang quá, vạn tuế!”
Cô nhớ có lần họ cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mai, Nhiếp Thập Quân mỉm cười đưa một hộp phấn đến trước mặt cô: “Màu này tôn da cậu đấy.”
Cô cũng nhớ lúc bản thân buồn bã vì chuyện tình cảm, ngồi im trên sô pha, Nhiếp Thập Quân đã ngồi bên cạnh vô vỗ về, an ủi: “Hề Hề, mình thấy họ đều không hợp với cậu. Đàn ông đẹp trai nhưng học vấn thấp có thể làm được gì? Còn anh nhân viên văn phòng khô như ngói, vừa không dí dỏm lại không có sức sống hấp dẫn kia, vậy mà cũng lọt vào mắt xanh của cậu sao?”
Lúc áy, Phùng Duyệt Hề cảm thấy được an ủi liền giải bày tâm sự: “Thật Quân, cậu không biết đâu, mình cũng không hiểu tại sao họ lại si mê mình như vậy. Ba đứa mình từ bé lớn lên bên nhau, họ đối xử với mình rất tốt. Nhưng mình đã suy nghĩ nhiều năm rồi mà vẫn không chọn được…”
Nhưng hôm nay, cô gái luôn quan tâm, ân cần, tỉ mỉ, chu đáo với cô, còn làm quân sư tình yêu cho cô, đã bị một kẻ xa lạ tàn nhẫn giết hại. Mọt người đều nói tên sát thủ liên hoàn đáng sợ đã giết chết cô ấy.
Nghĩ đến đây, Phùng Duyệt Hề càng cảm thấy đau buồn. Cô ngẩng đầu, cầu khẩn với cảnh sát: “Sếp, xin các anh nhất định phải bắt được hung thủ, trả thù cho Thập Quân!”
Cô òa khóc khiến anh cảnh sát cũng mủi lòng, rút khắn giấy đưa cho cô: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Cách lớp kính sẫm màu, Thiệu Dũng tóm tắt thông tin về Phùng Duyệt Hề: “Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ. Trước khi vụ án xảy ra một ngày, Phùng Duyệt Hề về quê, hôm nay vừa quay về, nhân chứng, camera giám sát đều có.”
Phương Thanh và Giản Dao khẽ gật đầu.
Giản Dao đoán: “Nhìn tâm trạng và phản ứng của cô ta, hẳn là trước đó không biết chuyện gì.”
Lúc này, anh cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi: “Mỗi ngày, Nhiếp Thập Quân đều ra ngoài chạy bộ vào giờ đó sao?”
Phùng Duyệt Hề cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi đáp: “Phải. Cậu ấy làm việc rất có kế hoạch. Mỗi ngày 9 giờ 45 phút ra cửa, đến công viên chạy bộ, 11 giờ công viên đóng cửa sẽ trở về. Ngày nào cũng vậy.”
“Cô có chạy bộ cùng cô ấy không?”
“Hồi đầu… tôi có chạy mấy ngày, sau đó không chạy nữa.”
“Ngoại trừ cô ra, còn có ai biết cô ấy có thói quen chạy bộ không?”
Phùng Duyệt Hề thoáng ngỡ ngàng, cúi đầu nghĩ ngợi rồi trả lời: “Chắc chỉ mình tôi biết, có lẽ hàng xóm cũng không chú ý lắm đâu.”
Lại hỏi vài câu nữa nhưng thật sự không moi thêm được tin tức gì có giá trị nào, anh cảnh sát hình sự đành cho cô gái ra về. “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi. Nếu cần gì khác, chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
Phùng Duyệt Hề bày tỏ mình sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Anh cảnh sát nhẳn nhủ: “Lát nữa, chúng tôi sẽ cử xe đưa cô về nhà.”
Phùng Duyệt Hề liền từ chối: “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu, bạn tôi lái xa đến đón. Tạm thời tôi không về nhà mà đến nhà bạn ở.”
“Vậy được, chú ý an toàn nhé.”
Giản Dao và Phương Thanh quyết định đến hiện trường vụ án xem thử.
Trước tiên, hai người nghỉ ngơi ở ký túc xá của Cục Cảnh sát một lát. Lúc Giản Dao ra cửa, hoàng hồn buông xuống những chùm sáng đỏ rực cả một vùng trời. Từ đằng xa, cô thấy Phương Thanh đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát, ánh mắt chăm chú nhìn về phòng trự ban gần đó. Trong phòng còn một chú gác cổng đang xem bộ phim truyền hình cổ trang trên tivi, dao ảnh hậu Kim Hiểu Triết diễn vai nữ chính.
Giản Dao yên lặng dừng bước, nhưng Phương Thanh đã phát hiện ra cô. Anh bình thản quay đầu: “Đi thôi, đến hiện trường vụ án dạo vài vòng xem sao.”
Chương 4
Thành phố Tuân giống như bao thành phố nhỏ khác, xi măng cốt thép và dòng người đông đúc tạo nên dấu ấn đặc trưng của thời đại kiến thiết và cao tốc. Công viên Vọng Giang trở thành địa điểm lý tưởng để người dân đến thư giản và hít thở không khí trong lành vào mỗi buổi chiều tới và các ngày cuối tuần.
Khi vụ án nghiêm trọng xảy ra, nếu gióng trống khua chiêng e rằng làm dân chúng thêm hoang mang, lo sợ. Vậy nên cảnh sát chỉ phong tỏa khu rừng sâu trong công viên, hơn nữa còn cử vào cảnh sát mặc thường phục túc trực ở đó.
Khi Giản Dao và Phương Thanh đến nơi, trời còn chưa tối, vẫn thấy rõ hiện trường vụ án mạng là con đường lát đá hệt như trong ảnh. Thời điểm xảy ra vụ án là đêm khuya, hành tung của hung thủ lại quá kín kẽ nên không hề gây ra sự chú ý.
Phương Thanh dùng kính lúp kiểm tra mấy tảng đá ven đường: “Trong báo cao khảo sát có đề cập, nhưng tảng đá này có vết móng tay cào xước do nạn nhân giãy dụ để lại. Xem ra tình hình lúc đó khá kịch liệt.”
Giản Dao nhìn xoáy vào anh, cả hai đều tỏ tường suy nghĩ của nhau qua ánh mắt người kia. Sau đó cô bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận xem xét hình vẽ bươm bướm.
Trời còn chưa sáng, Phương Thanh đã bị tiếng chuông điênh thoại đánh thức. Anh bắt máy nói vài câu, cả người chợt tỉnh táo trở lại. Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Giản Dao. Hai người ra khỏi nhà khi bình minh còn chưa ló rạng. Taxi chạy băng băng trong thành phố tĩnh lặng, vắng vẻ. Lác đá có bóng vài ngươi lao công in dấu dưới vệt đèn đường. Phương Thanh và Giản Dao lặng lẽ khởi hành đến thành phố Tuân.
Giản Dao kể: “Nơi đó tiếp giáp với thành phố Đông quê e đấy.”
“Ồ? Vậy em có muốn tranh thủ về thăm quê không?”
“Không cần đâu.”
Phương Thanh lại nhìn cô: “Thành phố Tuân nay khá thú vị. Anh đã xem tài liệu rồi. Thành tích phá án trước giờ của họ rất khá, nữa năm nay đứng đầu toàn tỉnh về tỷ lệ phá án, còn bắt được mấy tội phạm bị truy nã trên cả nước. Khí phách lắm!”
Giản Dao khẽ mỉm cười: “Đi gặp họ xem thế nào.”
Phương Thanh gật gù: “Đây là vụ án thứ hai mươi chúng ta nhận rồi nhỉ?”
Giản Dao nghĩ ngợi: “Đúng vậy.”
Phương Thanh bỗng bật cười: “Có phải gom đủ bảy bảy bốn mươi chín vụ án thì hai người kia sẽ trở về không?”
Giản Dao không trả lời anh, chỉ im lặng nhìn về phía trước. Tổ chuyên án dù chỉ còn hai người vẫn là tổ chuyên án.
Hạ cánh xuống sân bay, họ phải ngồi xe thêm hai giờ đồng hồ nữa. Lúc Phương Thanh và Giản Dao tới trạm xe buýt thì thấy hai chiếc xe của Cục Cảnh sát địa phương đã chờ sẳn ở đó. Thiệu Dũng cười bắt tay với họ: “Hoan nghênh cô cậu đến đây, cô Giản, cậu Phương! Tôi là Thiệu Dũng, đội trưởng Đội ảnh sát hình sự thành phố. Cảm ơn cô cậu đã đến giúp đỡ chúng tôi điều tra vụ án này.”
Giản Dao và Phương Thanh vội khách sáo chào hỏi. Hai bên cùng lên xe. Giản Dao thảng thốt nhìn kỹ dáng vẻ của Thiệu Dũng. Vì đi quá vội vàng nên cô không kịp xem tài liệu về đội cảnh sát địa phương. Giờ phút này, nhìn về tướng mạo ông lớn, cường tráng, mặt mày sáng sủa, uy nghiêm, cô chợt cảm thấy quen quen. Nhưng mấy năm nay đã khá nhiều vụ án, từng gặp quá nhiều người, lại không có trí nhớ siêu phàm như Bạc Cận Ngôn nên cô nhất thời không nhớ ra đã gặp ông ở đâu.
Đúng lúc này, Thiệu Dũng mở cửa xe ra, tầm mắt của cô giao với ông. Đôi mắt của vị cảnh sát hình sự lâu năm trầm lặng như nước, vừa ấm áp vừa ẩn chứa điều gì đó mà Giản Dao không sao đoán được.
Đây là một vụ án mưa sát vô cùng kì dị. Giản Dao không thể không nhận xét như vây, bởi ít nhất, cô chưa bao giờ gặp phải vụ án như thế. Hơn nữa, khi nhìn thấy ảnh hiện trường xảy ra vụ án, cô còn bất giác cảm thấy sợ hãi.
Trong văn phòng cảnh sát hình sự tối tăm, chiếc máy chiếu đang phát những hình ảnh liên quan đến vụ án. Thiệu Dũng chủ trì cuộc họp, Giản Dao và Phương Thanh ngồi bên cạnh ông. Một cảnh sát hình sự trình bày.
“Nạn nhân là Nhiếp Thập Quân, nữ, 24 tuổi, độc thân, người tỉnh này, khi còn sống là nhân viên tài vụ của một công ty phần mềm.”
Trên màn hình xuất hiện ảnh cô gái trẻ với tóc ngắn, chiều cao trùng bình,vóc người gầy gò, mặc áo sơ mi và quần tây. Đây là tấm hình chụp chung cuộc sống ngày thường, trên mặt Nhiếp Thập Quân không hề nở nụ cười.
Trên màn hình xuất hiện ảnh cô gái trẻ với tóc ngắn, chiều cao trung bình, vóc người gầy gò, mặc áo sơ mi và quần tây. Đây là tấm hình chụp cuộc sống ngày thường, trên mặt Nhiếp Thập Quân không hề nở nụ cười.
Bởi vì Bạc Cận Ngôn từng tìm đọc các nghiên cứu về biểu cảm thoáng qua nên mấy năm nay, Giản Dao cũng có chút hiểu biết về tướng mạo con người. Ngoại hình của Nhiếp Thập Quân bình thường, nét mặt cẩn trọng, có vẻ là người sống nội tâm. Nhìn chung, mọi phương diện của cô gái này đều không có gì nổi bật.
“Thi thể được một nhân viên lao công phát hiện vào 5 giờ 30 phút sáng hôm qua ở công viên Vọng Giang. Pháp y suy đoán sơ bộ thời gian tử vong từ 22 giờ đến 23 giờ đêm một ngày trước đó. Nguyên nhân tử vong được báo là do bị dây thừng siết cổ đến chết. Chúng tôi vừa nhận được thông báo đã lập tức phòng tỏa hiện trường trước khi công viên mở cửa.”
Trên màn hình xuất hiện một con đường nhỏ đi sâu vào rừng cây. Đường lát đá quanh co, ven đường trồng hoa cỏ xanh mướt, còn dựng mấy tảng nham thạch làm điểm nhấn. Nhiếp Thất Quân nằm co giữa đường.
“Là bươm bướm.” Thiệu Dũng trầm giọng cất lời: “Tôi đã gọi cho chuyên gia Sở Nghiên cứu côn trùng tỉnh nhờ tư vấn. Hình dạng này vô cùng giống loài bướm phượng đuôi rồng (1) xuất hiện ở khá nhiều thành phố trong tỉnh ta. Mấy năm qua, do môi trường sinh thái không tốt nên số lượng của loài này đã giảm hẳn.”
(1) Bướm phượng đuôi rồng hay còn gọi là Papilio maraho, một loài bướm thuộc họ Papilionlidae là loài đặc hữu của Đài Loan. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch)
(2)
Nhóm cảnh sát khẽ thảo luận. Phương Thanh nghiêng đầu nhìn Giản Dao, nhỏ giọng hỏi: “Em có cảm giác gì không?”
Giản Dao nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi lên tiếng: “Cảm giác hung thủ vô cùng kiên nhẫn, nhưng tâm trạng lại cực kỳ đè nén.”
Phương Thanh biến sắc.
Cảnh sát hình sự tiếp tục tổng kết kết quả điều tra ban đầu: “từ qua đến nay, chúng tôi đã nhanh chóng tiến hành điều tra, tình huống trước như sau:
Một, hiện trường vụ án là khu vực sâu hút, vắng vẻ ở công viên, không có camera giám sát. Thời gian xảy ra vụ án là lúc đêm khuya, không có quần chúng. Camera ở cổng công viên quay được thời gian Nhiếp Thập Quân đến chạy bộ là vào 22 giờ 05 phút, từ đó có thể suy đoán thời điểm nạn nhân chạy đến hiện trường là từ 22 giờ đến 22 giờ 25 phút. Điều này cũng phù hợp với kết quả phán đoán thời gian gây án của bên pháp y.
Hai, mối quan hệ gia đình Nhiếp Thập Quân khá đơn giản. Bố mẹ đều ở quê, không có anh chị em. Theo đồng nghiệp công ty phần mềm cho biết, tính cách Nhiếp Thập Quân hướng nội, rất nguyên tắc, ít xã giao, không trò chuyện nhiều với đồng nghiệp, không có mâu thuẩn với người khác. Nạn nhân không có tranh chấp hay nợ nần về vấn đề tiền bạc, tài khoản ngân hàng của cô ấy có mười nghìn tiền tiết kiệm và hơn hai nghìn tệ tiền mặt.
Ba, bạn bè của Nhiếp Thập Quân rất ít. Người bạn thân duy nhất là cô thuê chung nhà đồng thời cũng là bạn bè thời đại học của cô ấy, tên là Phùng Duyệt Hề. Một ngày trước thời điểm diễn ra vụ án, Phùng Duyệt Hề về quê, đến hôm nay mới trở lại. Chúng tôi đã cử người đến trạm xe đón cô ấy về Cục lấy lời khai.”
Phương Thanh nheo mắt: “Nói cách khác, hiện tại, các khả năng trả thù, giết người vì tiền đều chưa có lý do và đầu mối rõ ràng. Nhiếp Thập Quân lại đột nhiên bị ngươi ta giết chết bằng cách thức quái gở như vậy.”
“Đúng thế.” Thiệu Dũng gật đầu. “Cho nên chúng tôi mới mời chuyên gia tâm lý tội phạm đến giúp đỡ.” Ông nhìn về phía Giản Dao, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô. Giản Dao gật đầu. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sưc.”
“Nếu vậy, cô Giản Dao cho rằng hung thủ có thể là loại người thế nào?” Thiệu Dũng hỏi ngay.
Giản Dao nhìn thẳng vào ông: “Trước mắt mới xảy ra một vụ án nên tạm thời chưa thể kết luận. Nhưng chúng tôi sẽ mau chóng tìm kiếm manh mối sâu hơn và đưa ra phác họa về tội phạm.”
Cuộc họp kết thúc không bao lâu thì Phùng Duyệt Hề bạn thân của Nhiếp Thập Quân và là đối tượng quan trọng liên quan đến vụ án đã có mặt ở Cục Cảnh sát. Giản Dao và Phương Thanh cùng dự thính quá trình lấy lời khai.
Phùng Duyệt Hề vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thất cô ấy và Nhiếp Thập Quân quả thật là hai kiểu người đối lập nhau.
Phùng Duyệt Hề ngồi trong phòng lấy khẩu cung, mặc áo thun cánh dơi, quần lửng quá đầu gối và giày cao gót. Giản Dao nhận ra trang phục trên người cô ấy đều là hàng hiệu, kết hợp với mái tóc xõa qua vai và phong cách trang điểm nhàng tinh tế khiến Phùng Duyệt Hề càng trở nên xinh đeph. Cô ấy có tính cách tự tin, hướng ngoại, dù đã khóc sưng đỏ cả mắt nhưng khi nhìn vào cảnh sát, đôi mắt lúng liếng ấy vẫn tựa như biết nói. Bất cứ câu hỏi nào cảnh sát đưa ra, cô ấy đều hết sức phối hợp trả lời. Hiển nhiên, đây là một cô gái bản lĩnh và giỏi giao tiếp.
Hai tay Phùng Duyệt Hề cầm chặt chiếc cốc giấy, như thể muốn tìm thêm chút ấm áp. Trên thực tế, cho đến giờ, cô ấy vẫn chưa chấp nhận được sự thật Nhiếp Thập Quân bị sát hại
“Là bạn thân nhất của Nhiếp Thập Quân, vậy cô có biết cô ấy có thù oán gì với ai không?”
Phùng Duyệt Hề lắc đầu. “Không có, con người của Thật Quân… rất ít nói, cũng không giao tiếp nhiều với ai, tuyệt đối không có thù oán với người khác.”
“Cô ấy có bạn trai không? Hoặc thân thiết với người đàn ông nào đó chẳng hạn?”
Phùng Duyệt Hề vẫn lắc đầu: “Không có, cậu ấy chưa có bạn trai.”
“Hay có người đàn ông nào đó đang theo đuổi cô ấy mà cô không biết không?”
“Không đâu.” Phùng Duyệt Hề khẳng định. “Cậu ấy hầu như ở nhà hoạc đi chung với tôi, chắc chắn không có bạn trai.”
Nói đến đây, trong đầu Phùng Duyệt Hề bất chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh ngày trước… Người ngoài luôn cho rằng con người Nhiếp Thập Quân hướng nội, quái đản, khó gần. Nhưng thật ra, tiếp xúc lâu rồi mới biết, cô ấy là người dịu dàng, dễ chịu và chu đáo vô cùng.
Phùng Duyệt Hề nhớ đến một buổi sáng, Nhiếp Thập Quân đứng ở hành lang, cười nói với cô: “Hề Hề, tối nay cậu muốn ăn gì? Tan làm mình mua đồ về nấu nhé?” Cô còn hoan hô: “Thập Quân đảm đang quá, vạn tuế!”
Cô nhớ có lần họ cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mai, Nhiếp Thập Quân mỉm cười đưa một hộp phấn đến trước mặt cô: “Màu này tôn da cậu đấy.”
Cô cũng nhớ lúc bản thân buồn bã vì chuyện tình cảm, ngồi im trên sô pha, Nhiếp Thập Quân đã ngồi bên cạnh vô vỗ về, an ủi: “Hề Hề, mình thấy họ đều không hợp với cậu. Đàn ông đẹp trai nhưng học vấn thấp có thể làm được gì? Còn anh nhân viên văn phòng khô như ngói, vừa không dí dỏm lại không có sức sống hấp dẫn kia, vậy mà cũng lọt vào mắt xanh của cậu sao?”
Lúc áy, Phùng Duyệt Hề cảm thấy được an ủi liền giải bày tâm sự: “Thật Quân, cậu không biết đâu, mình cũng không hiểu tại sao họ lại si mê mình như vậy. Ba đứa mình từ bé lớn lên bên nhau, họ đối xử với mình rất tốt. Nhưng mình đã suy nghĩ nhiều năm rồi mà vẫn không chọn được…”
Nhưng hôm nay, cô gái luôn quan tâm, ân cần, tỉ mỉ, chu đáo với cô, còn làm quân sư tình yêu cho cô, đã bị một kẻ xa lạ tàn nhẫn giết hại. Mọt người đều nói tên sát thủ liên hoàn đáng sợ đã giết chết cô ấy.
Nghĩ đến đây, Phùng Duyệt Hề càng cảm thấy đau buồn. Cô ngẩng đầu, cầu khẩn với cảnh sát: “Sếp, xin các anh nhất định phải bắt được hung thủ, trả thù cho Thập Quân!”
Cô òa khóc khiến anh cảnh sát cũng mủi lòng, rút khắn giấy đưa cho cô: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Cách lớp kính sẫm màu, Thiệu Dũng tóm tắt thông tin về Phùng Duyệt Hề: “Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ. Trước khi vụ án xảy ra một ngày, Phùng Duyệt Hề về quê, hôm nay vừa quay về, nhân chứng, camera giám sát đều có.”
Phương Thanh và Giản Dao khẽ gật đầu.
Giản Dao đoán: “Nhìn tâm trạng và phản ứng của cô ta, hẳn là trước đó không biết chuyện gì.”
Lúc này, anh cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi: “Mỗi ngày, Nhiếp Thập Quân đều ra ngoài chạy bộ vào giờ đó sao?”
Phùng Duyệt Hề cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi đáp: “Phải. Cậu ấy làm việc rất có kế hoạch. Mỗi ngày 9 giờ 45 phút ra cửa, đến công viên chạy bộ, 11 giờ công viên đóng cửa sẽ trở về. Ngày nào cũng vậy.”
“Cô có chạy bộ cùng cô ấy không?”
“Hồi đầu… tôi có chạy mấy ngày, sau đó không chạy nữa.”
“Ngoại trừ cô ra, còn có ai biết cô ấy có thói quen chạy bộ không?”
Phùng Duyệt Hề thoáng ngỡ ngàng, cúi đầu nghĩ ngợi rồi trả lời: “Chắc chỉ mình tôi biết, có lẽ hàng xóm cũng không chú ý lắm đâu.”
Lại hỏi vài câu nữa nhưng thật sự không moi thêm được tin tức gì có giá trị nào, anh cảnh sát hình sự đành cho cô gái ra về. “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi. Nếu cần gì khác, chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
Phùng Duyệt Hề bày tỏ mình sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Anh cảnh sát nhẳn nhủ: “Lát nữa, chúng tôi sẽ cử xe đưa cô về nhà.”
Phùng Duyệt Hề liền từ chối: “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu, bạn tôi lái xa đến đón. Tạm thời tôi không về nhà mà đến nhà bạn ở.”
“Vậy được, chú ý an toàn nhé.”
Giản Dao và Phương Thanh quyết định đến hiện trường vụ án xem thử.
Trước tiên, hai người nghỉ ngơi ở ký túc xá của Cục Cảnh sát một lát. Lúc Giản Dao ra cửa, hoàng hồn buông xuống những chùm sáng đỏ rực cả một vùng trời. Từ đằng xa, cô thấy Phương Thanh đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát, ánh mắt chăm chú nhìn về phòng trự ban gần đó. Trong phòng còn một chú gác cổng đang xem bộ phim truyền hình cổ trang trên tivi, dao ảnh hậu Kim Hiểu Triết diễn vai nữ chính.
Giản Dao yên lặng dừng bước, nhưng Phương Thanh đã phát hiện ra cô. Anh bình thản quay đầu: “Đi thôi, đến hiện trường vụ án dạo vài vòng xem sao.”
Chương 4
Thành phố Tuân giống như bao thành phố nhỏ khác, xi măng cốt thép và dòng người đông đúc tạo nên dấu ấn đặc trưng của thời đại kiến thiết và cao tốc. Công viên Vọng Giang trở thành địa điểm lý tưởng để người dân đến thư giản và hít thở không khí trong lành vào mỗi buổi chiều tới và các ngày cuối tuần.
Khi vụ án nghiêm trọng xảy ra, nếu gióng trống khua chiêng e rằng làm dân chúng thêm hoang mang, lo sợ. Vậy nên cảnh sát chỉ phong tỏa khu rừng sâu trong công viên, hơn nữa còn cử vào cảnh sát mặc thường phục túc trực ở đó.
Khi Giản Dao và Phương Thanh đến nơi, trời còn chưa tối, vẫn thấy rõ hiện trường vụ án mạng là con đường lát đá hệt như trong ảnh. Thời điểm xảy ra vụ án là đêm khuya, hành tung của hung thủ lại quá kín kẽ nên không hề gây ra sự chú ý.
Phương Thanh dùng kính lúp kiểm tra mấy tảng đá ven đường: “Trong báo cao khảo sát có đề cập, nhưng tảng đá này có vết móng tay cào xước do nạn nhân giãy dụ để lại. Xem ra tình hình lúc đó khá kịch liệt.”
Giản Dao nhìn xoáy vào anh, cả hai đều tỏ tường suy nghĩ của nhau qua ánh mắt người kia. Sau đó cô bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận xem xét hình vẽ bươm bướm.
Danh sách chương