Type: Dobby

Vùng đất Hồ Nam núi non trùng điệp, phong cảnh tú lệ, nên thơ. Tuy non xanh nước biếc đứng đầu cả nước, kênh giải trí cũng thuộc hàng dẫn đầu xu hướng, nhưng bao năm trôi qua, ngoại trừ mấy thành thị lơn, tốc độ phát triển của những khu vực vừa và nhỏ trong tỉnh lại khá trì trệ. Người Hồ Nam chất phác nhưng có phần khôn khéo. Trong máu họ luôn ẩn chứa  sự dũng mãnh, thiện chiến, không chịu an phận. Vì thế, trên mảnh đất này đã sinh ra rất nhiều tướng tài và cả những gã sát thủ liên hoàn, tội phạm điên cuồng nhất Trung Quốc, tiêu biểu là tên cướp khét tiếng Trương Quân.

Bộ Công an vốn đã cử đại đội truy nã theo dõi tung tích Thường Bảo Thạch, cộng thêm sự hỗ trợ của tổ chuyên án nên lực lượng gia tăng đáng  kể. Hơn  một trăm người bao vây kín kẽ vùng núi Thường Bảo Thạch ẩn náu. Đến đêm ngày thứ năm, Phương Thanh gọi cho Bạc Cận Ngôn: “Cá sắp sa lưới rồi, mọi người có thể đến đây.”

***

Hơn hai mươi hộ dân sinh  sống tại vùng lòng chảo giữa gò núi tạo thành một xóm nhỏ. Nơi đây cách thành phố rất xa nên cảnh sắc vẫn còn hoang vu, vắng lặng. Ngày hôm nay, trời trong nắng đẹp, bầu trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời ngày thu tràn về giữa núi đồi rộng lớn yên bình.

Phương Thanh và một đội cảnh sát hình sự đi trước tạo thành vòng vây. Giản Dao, Bạc Cận Ngôn và An Nham cùng lực lượng chi viện đến sau. An Nham mở bản đồ trên laptop, cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, thời tiết, thậm chí chỉ là biến đổi giao thông từ nơi xa. Còn Giản Dao vẫn theo sát Bạc Cận Ngôn không rời.

Nhìn từ đằng xa, thôn xóm kia không có gì bất thường. Thỉnh thoảng có dân làng đi ngang qua khu vực này vây bắt đều bị cảnh sát tiếp cận, kéo họ vào chỗ bí mật. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện xung quanh hàng rào nhà dân đều có cảnh sát hình sự mặc thường phục đứng nép sát tường. Mục tiêu của họ là căn nhà xám trắng cũ kỹ ở nơi xa nhất.

Nhóm Giản Dao chờ bên ngoài, đột ngột thấy đội cảnh sát hình sự báo săn lao vụt về phía căn nhà đó.

“Hắn đã sớm bỏ trốn theo lối cửa sau rồi.” Có người quát lên.

Đội cảnh sát nhanh chóng vây kín. Sau nhà là rừng cây tiếp giáp với dãy núi cao. Thường Bảo Thạch chắc chắn đã chọn địa hình mình quen thuộc nhất, chạy trốn vào núi rồi. Tốc độ mau lẹ, phản ứng nhạy bén, có lẽ ngay từ lúc cảnh sát đặt chân vào thôn đã bị gã phát hiện, nên lập tức lên kế hoạch chạy trốn.

“Đuổi theo!” Bạc Cận Ngôn ra lệnh. Cả nhóm mau chóng lao đi.

Ngọn núi này  địa hình gập ghềnh, không hề có đường, quả thật rất khó đi, nhất là với Bạc Cận Ngôn. Tuy anh là người cao chân dài, không hề nao núng, quyết tiến không lùi, nhưng Giản Dao và anh vẫn dần dần tụt lại cuối hàng. Ngay cả An Nham không kìm nén được kích động cũng vọt lên trước rồi.

Giản Dao không hề để tâm, Bạc Cận Ngôn cũng không đoái hoài, hai người tiếp tục đi theo hướng phát ra tiếng động.

***

Thường Bảo Thạch chạy đến một sườn dốc, quay đầu khẩn trương quan sát phía sau, tạm thời không thấy ai đuổi theo. Gã tựa vào vách đá, thở hồng hộc. Trông gã chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, cường tráng, mặc bộ quần áo thô kệch thường thấy của mấy người nông dân địa phương. Ống quần xắn lên, chân đầy bùn đất, trông gã chẳng khác gì mấy bác nông dân trong vùng. Trên đầu còn đội nón rơm, vành nón kéo thấp, không thấy rõ mặt mũi.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đuối đến, cả người gã giật thót, quay người toan chạy trốn thì đột nhiên cảm thấy lạnh toát. Một khẩu súng lục màu đen chìa ra từ trong bóng râm nơi vách đá, chĩa thẳng vào trán gã.

Thường Bảo Thạch thấy được đôi mắt âm u, lạnh lẽo của đối phương.

“Thường Nhị?” Đối phương bình thản hỏi.

Thường Bảo Thạch liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, bàn tay âm thầm siết thành nắm đấm. Nhưng gã vừa định vung tay, đối phương đã lạnh lùng cất lời: “Đừng nhúc nhích! Mày cảm thấy tay mày nhanh hơn hay súng của tao nhanh hơn?”

Thường Bảo Thạch không hề sợ, chỉ cười khẩy không nói, vẫn âm thầm quan sát đối phương tìm cơ hội. Lúc này, đối phương khẽ ngẩng đầu, dường như cảm nhận được cảnh sát đang đến gần, bèn ra hiệu cho gã: “Đi theo tao!”

Thường Bảo Thạch lấy làm kinh hãi: “Mày không phải cảnh sát? Vậy mày là ai?”

Người nọ nhếch môi: “Người cứu mày.”

Thường Bảo Thạch cẩn thận quan sát đối phương, chỉ thấy hắn mặc áo phông đen và quần đen, đi giày việt dã, đội mũ lưỡi trai, đeo chiếc túi lớn màu đen. Cơ bắp nơi cánh tay cuồn cuộn ẩn chứa sức mạnh không thể coi thường. 

Gã bán tín bán nghi đi theo họng súng của đối phương. Dường như hắn rất thông thuộc địa hình, vừa dùng súng gí sát đầu Thường Bảo Thạch vừa nhanh chóng di chuyển  theo con đường khi nãy.

Thường Bảo Thạch nhắc nhở: “Này, đi như vậy sẽ đụng phải cảnh sát đấy.”

“Không đâu.” Hắn thản nhiên đáp: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chúng ta đi vòng qua đường nhỏ, thoát khỏi vòng vây.”

Thường Bảo Thạch im lặng nhưng vẫn luôn điềm tĩnh quan sát từng hành động, cử chỉ của người nọ. Có điều, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ trước sự uy hiếp từ họng súng của đối phương.

Bóng cây chập chờn, mặt trời bị mây mù che khuất. Trong khu rừng âm u ẩm ướt, hai người leo trèo bò trườn, quả thật mỗi lúc một xa âm thanh của nhóm cảnh sát. Hơn nữa, thôn làng ở dưới chân núi cách đó không xa.

Lúc nhảy xuống từ sườn núi, Thường Bảo Thạch bỗng lảo đảo, chân giẫm vào bụi gai. Gã nhỏ giọng hô lên rồi  ngã sấp trên đất, nhất thời không thể bò dậy.

Người nọ đứng sau lưng gã, lạnh lùng ra lệnh: “Đứng dậy!”

Thường Bảo Thạch tức tối chửi ầm lên: “Khốn kiếp, tao đã chạy trốn năm ngày, không ăn không uống. Chân bị mắc kẹt rồi, người anh em, kéo giúp đi.”

Người nọ do dự một chút, lạnh nhạt quan sát biểu cảm của Thường Bảo Thạch, rốt cuộc tay phải cầm súng vẫn phải hạ xuống, đưa tay kéo gã. Thường Bảo Thạch nắm tay hắn, lại rên rỉ vài tiếng, cuối cùng cẳng chân bê bết máu cũng rút ra được khỏi bụi gai. Đột nhiên, một khẩu súng nhanh như chớp chĩa vào lồng ngực người nọ. Khuôn mặt Thường Bảo Thạch vốn hung tợn, ác độc đã hoàn toàn thay đổi. Vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc và cương nghị, quát lạnh: “Đứng yên! Tôi là cảnh sát!”

Đứng yên, tôi là cảnh sát! Đây có lẽ là câu nói đáng sợ nhất với tất cả tội phạm trên đời. Người nọ cũng ngây ra chốc lát, sau đó từ từ nở nụ cười.

Vẻ mặt “Thường Bảo Thạch” càng lạnh lùng hơn, anh ta quát lên: “Không được cười.”

Người nọ đột ngột giơ súng lên. “Thường Bảo Thạch” không bao giờ ngờ được hắn lại chống cự trực diện nên đáy lòng khá hoảng. Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, hẳn phải xem năng lực phản ứng và tốc độ của ai nhanh hơn rồi.

“Đùng!”

“Đùng!”

Gần trong gang tấc, hai tiếng súng đồng thời vang lên, một người ngã xuống.

Hắn nói: “Đã nói mày không nhanh bằng tao rồi.”

***

Tiếng súng phút chốc vang vọng cả rừng cây. Giản Dao nhận thấy rõ tiếng súng ở rất gần vị trí của mình, nhưng không phải từ đội truy đuổi phía trước. Cô lập tức ý thức được tình huống căng thẳng, khẩn trương này. Đội cảnh sát hình sự rất có kỷ luật, sẽ không tuỳ tiện nổ súng. Thực tế, trong rừng cây này không hề có Thường Bảo Thạch. Gã đã bị cảnh sát bí mật bắt được từ lúc sáng sớm rồi, tạm thời thay bằng một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, thân hình giống hết Thường Bảo Thạch để tương kế tựu kế, dụ rắn ra khỏi hang.

Họ không dám chắc hôm nay, sát thủ hồ điệp có xuất hiện hay không, nhưng từ lúc “Thường Bảo Thạch” lệch khỏi quỹ đạo ban đầu thì họ biết “hắn” thật sự đến rồi. Hoàn toàn như Bạc Cận Ngôn suy đoán, hắn không sợ trí tuệ của cảnh sát, hắn thích cảm giác đi trên lưỡi dao này. Cho nên tiếng súng nổ vừa rồi rất có thể là của Thường Bảo Thạch giả hoặc là sát thủ hồ điệp.

Nếu họ thật sự đang ở gần đây, chờ đội Phương Thanh quay lại chắc chắn sẽ không kịp. Giản Dao lấy súng ta, quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh cũng hiểu rõ ràng tình thế cấp bách hiện giờ, lớn tiếng bảo: “Đuổi theo đi, anh chờ ở đây.”

Giản Dao gật đầu. Tất cả đều phân tán rồi, nhóm họ chỉ có ba người cảnh sát hình sự. Cô để lại một người ở cùng Bạc Cận Ngôn, cuối cùng siết chặt tay anh một cái rồi quay người, chạy về phía phát ra tiếng súng.

Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng như tờ. Bạc Cận Ngôn không phải người dễ kích động. Dù việc Giản Dao đuổi theo tên tội phạm bỏ trốn là hết sức nguy hiểm, nhưng cô cẩn thận và quả cảm, hơn nữa phía sau còn có hàng trăm cảnh sát đi cùng nên anh không hề lo lắng. Có điều, trong quá trình đuổi bắt sát thủ lợi hại nhất, ranh giới giữa thành và bại vốn luôn khó phân định. Dù rằng họ đông người, nhưng bất cứ ai xảy ra một chút sai lầm đều có thể tạo ra cơ hội cho đối phương chạy trốn. Giống như cao thủ so chiêu, bên cạnh thực lực còn phải dựa vào may mắn nữa.

Bạc Cận Ngôn bình tĩnh ngồi xuống một tảng đá dưới tán cây, nghỉ ngơi đợi kết quả. Người cảnh sát hình sự bên cạnh anh cảnh giác theo dõi xung quanh. Cậu ta biết rõ trách nhiệm của bản thân là phải bảo vệ giáo sư Bạc an toàn.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, bóng tối bắt đầu ập xuống. Có cơn gió thổi len qua những tán lá, ồn ào nơi xa dường như cũng lắng lại. Nhóm cảnh sát kia và cả Giản Dao dường như đã cách họ rất xa rồi.

Bạc Cận Ngôn nghe thấy một tiếng “thịch” rất khẽ vang lên. Sau đó là âm thanh vật nặng ngã xuống bên cạnh. Anh ngẩng đầu, nhưng không nói gì cả, bởi vì không cần thiết. Đó là âm thanh súng lục có gắn ống giảm thanh. Cậu cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh đã trúng đạn ngã xuống rồi.

Gió thổi trong khu rừng âm u, Bạc Cận Ngôn cầm gậy ngồi bất động. Đối phương là tội phạm săn giết hung tàn nhất, võ nghệ ít nhất cũng ngang ngửa với Phương Thanh, thậm chí hơn hẳn. Mười Bạc Cận Ngôn cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn giẫm lên đám lá rơi đầy đất, bước chân gần như không phát ra âm thanh, từ từ đi đến sau lưng anh.

Vẻ mặt Bạc Cân Ngôn bình thản như không hề hay biết những chuyện vừa xảy ra xung quanh mình, vẫn ngồi đó chờ Giản Dao trở lại.

Người nọ đứng yên chốc lát, giống như đang quyết định điều gì đó, rồi chậm rãi vòng ra trước mặt Bạc Cận Ngôn. Họng súng di chuyển theo bước chân của hắn, chĩa thẳng vào trán anh. Bất kể là ai nếu phải đối mặt với sát thủ như vậy, e rằng đều kinh hãi vô cùng. Nhưng Bạc Cận Ngôn lại chẳng chút lúng túng, ngón tay thon dài nắm cây gậy dẫn đường, khuôn mặt yên tĩnh như bức tượng.

Đối phương nhắm súng vào anh những mười giây. Dường như nhận ra anh thật sự bị mù, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình đang đứng bên rìa sống chết. Cuối cùng, hắn thu súng lại, quay người ẩn vào rừng cây lần nữa.

Chờ đến khi bóng hắn đã khuất xa, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu nhìn về phía đó. Cặp kính râm che đi đôi mắt anh, cũng ngăn trở tất cả ánh sáng bên ngoài.

Người nọ chạy rất nhanh, nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần cũng không hề hoảng hốt, thậm chí khuôn mặt còn ẩn chứa nét cười. Hắn chạy đến bên cạnh vách núi, cách vào hàng cây phía sau đã thấy thấp thoáng bóng dáng cảnh sát. Thình lình có tiếng súng vang lên. Hắn ấn chặt ngực phải của mình, cắn răng lấy sợi dây thừng trong túi ra, quấn quanh người. Hoá ra ở bên cạnh vách núi ít ai lui tới này có một sợi dây dài buông rủ nhô sẵn, nối dài đến con đường cái bên cạnh vách đá.

Động tác người nọ cực nhanh, năm chặt dây thừng trượt xuống. Đợi cảnh sát chạy đến nơi thì chỉ còn thấy sợi dây lủng lẳng và một bóng người nhanh chóng biến mất sau lùm cây bên đường.

Sát thủ hồ điệp đã thành công vượt qua năm phòng tuyến của cảnh sát, bắn bị thương bảy người, nặng nhất là viên cảnh sát làm mồi nhử. Nhưng hắn cũng bị người cảnh sát kia bắn bị thương, ôm vết thương chạy thoát khỏi vòng vây.

Hành động vây bắt lần một thất bại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện