Type: Nhã
An Nham đứng bên cạnh bồn hoa, tâm trạng như vầng trăng lơ lửng trên trời, bị mây đen quấn quanh. Trước mắt cậu là một cặp đẹp đôi đứng dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, nơi bụi hoa cách cậu vài mét. Nam cao ráo, mặc sơ mi áo vest hết sức lịch lãm. Nữ xinh đẹp làm lu mờ cảnh sắc xung quanh.
Chàng trai nói: “Bàng Bàng, anh yêu em thật lòng. Anh đã yêu em bốn năm rồi, vốn định bày tỏ nhưng lúc đó,em lại nói với mọi người mình đã có bạn trai là cảnh sát…”
Cố Bàng Bàng lạnh nhạt: “Đã biết tôi có bạn trai rồi, anh còn tìm tôi làm gì?”
An Nham đứng nấp ở một bên khẽ cong khoé môi.
Nhưng chàng trai kia vẫn không can tâm, gương mặt tuấn tú lộ rõ sự cố chấp trước thứ mình muốn mà không đạt được. “Bàng Bàng, mọi người chưa bao giờ thấy bạn trai em xuất hiện cả. Cho dù là cảnh sát, sao có thể một, hai năm không thấy bóng dáng chứ? Anh xem tin tức trên mạng, thấy có mấy tên lừa đảo thích giả làm cảnh sát, thật ra là nghèo rớt mồng tơi, rắp tâm lừa tình lừa tiền. Em cứ thế tin tưởng người kia vậy sao?”
Lời nói này khiến Cố Bàng Bàng ngây người. Quả thật An Nham nói đi là đi, cả năm không thấy bóng dáng, hơn nữa quả thật giống như một người hai bàn tay trắng vậy. Nhưng anh ấy sao có thể là kẻ lừa đảo được! Trong vụ án cosplay, rõ ràng anh ấy chịu trách nhiệm điều tra camera giám sát cơ mà!
“Anh đừng nói bậy bạ…” Cố Bàng Bàng vừa định phản bác, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cứng rắn và lạnh lùng vang lên phía sau: “Cậu mới là kẻ lừa đảo đấy!”
Cố Bàng Bàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay đầu liền bắt gặp gương mặt cô ngày đêm mong nhớ. Nhưng vì xa cách quá lâu, sự xuất hiện đột ngột của người ấy khiến cô có cảm giác xa lạ. Dù sao trước khi anh đi, giữa họ thật ra vẫn chưa có gì, ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng trao nhau. Nhưng cô vẫn mong mỏi chờ anh, tuyên bố với mọi người là mình có bạn trai rồi. Vừa nghĩ đến việc anh đã biết chuyện này, mặt Cố Bàng Bàng tức thì đỏ ửng.
Trong đêm tối, An Nham không hề phát hiện ra điều này. Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào tên nhãi ranh muốn dụ dỗ cô gái của mình. Tên kia cũng không ngờ đang nói xấu thì người ta xuất hiện, trong lòng chột dạ, sắc mặt trở nên khó coi.
“Biết rõ người ta đã có bạn trai con chạy đến phá đám, đúng là loại người tâm địa bất chính. Không biết gì về tôi đã đặt điều nói xấu, điều này chứng minh cậu hoặc là mưu mô âm hiểm, hoặc vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Bất kể là loại nào, con người cậu đều không đáng để Bàng Bàng giao du.”
Dù gì cũng đã theo Bạc Cận Ngôn lăn lộn một thời gian, An Nham chỉ thuận miệng bắt bẻ mấy câu cũng đủ khiến đối phương không thể phản bác, còn khiến Cố Bàng Bàng tròn mắt ngưỡng mộ, thậm chí có xu hướng dựa dẫm cậu hơn.
Tên kia vô cùng bực bội. Không ngờ người đến lại là một tên miệng lưỡi đanh thép như vậy. Gã bắt đầu phản kích: “Tôi không đáng để Bàng Bàng giao du? Vậy xin hỏi anh cảnh sát trẻ đây, tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm của dự án 211 lẫy lừng, còn anh thì sao? Trình độ học vấn của anh liệu có hơn tôi không? Anh có thể mang đến hạnh phúc cho Bàng Bàng sao?”
Cố Bàng Bàng biến sắc, vừa định ngăn cản, nào ngờ chàng trai đứng bên cạnh đã thản nhiên đáp trả: “Thạc sĩ tuyển thẳng ngành Khoa học máy tính của Đại học Thanh Hoa.”
Gã tình địch á khẩu.
Cố Bàng Bàng tròn xoe mắt.
Gã không màng phong độ, hét toáng lên: “Không thể nào! Đồ lừa đảo!”
An Nham hờ hững bấm vài cái trên di động, sau đó dựa trước mặt gã, khiến đối phương nhất thời câm nín. Cậu dễ dàng tìm lại được hồ sơ học bạ của mình ở Đại học Thanh Hoa có kèm ảnh thẻ rất rõ ràng. Lúc này, trong đầu gã chỉ hiện lên một suy nghĩ:Mình đã quá coi thường người đàn ông trước mặt rồi.
Ánh mắt Cố Bàng Bàng nhìn An Nham vô cùng phức tạp. Cô vẫn cho rằng anh tốt nghiệp trường cảnh sát, không ngờ lại là trùm IT siêu cấp. Nhưng nghĩ lại, quả thật cô chưa bao giờ hỏi anh mấy việc này, bởi vì cô hoàn toàn không chú trọng đến chuyện đó mà.
Gã tình địch vẫn chưa từ bỏ ý đồ, mặt đỏ gay, cười khẩy: “Tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa thì sao? Thiếu gì người tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh phải đi bán thịt heo kìa! Tôi tốt nghiệp xong liền quản lý công ty của gia đình, có nhà có xe ở Bắc Kinh, còn anh có cái gì? Chẳng phải đã để Bàng Bàng ở căn nhà trọ nhỏ xíu kia sao?”
Cố Bàng Bàng không nhịn được nữa, bực bội quát lên: “Anh im đi! An Nham, anh đừng để ý…”
An Nham nắm chặt tay cô trấn an, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, nhét vào tay Cố Bàng Bàng: “Thẻ này là tiền thưởng thi đấu mấy năm nay của anh, vẫn còn một triệu trong đấy. Nếu không đủ, sang năm anh tranh thủ thời gian tham gia vài cuộc thi nữa.”
Gã tình địch nghẹn họng lần thứ n.
Cố Bàng Bàng vội từ chối: “...Không cần đâu, em…”
Gã kia không nhẫn nại nổi nữa, cảm giác mình không cách nào tiếp tục đấu khẩu với An Nham, vừa nhục nhã vừa phẫn nộ quát lên: “Vậy thì sao? Tôi có hẳn công ty riêng, còn anh chỉ là một cảnh-sát-tép-riu-điều-tra-camera-giám-sát thôi?”
Cố Bàng Bàng nổi cơn thịnh nộ: “Vậy thì đã sao? Cho dù anh ấy chỉ là một cảnh sát tép riu điều tra camera giám sát, tôi cũng thích một mình anh ấy chứ không phải loại người hợm hĩnh như anh! Anh cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa.”
An Nham thoáng đảo mắt, nhìn gương mặt đỏ gay gắt của cô bạn gái, cảm thấy cô càng xinh đẹp đáng yêu bội phần. Cố Bàng Bàng còn bá đạo hơn cả cậu, khư khư kéo tay cậu, không buồn đoái hoài đến gã kia: “Chúng ta đi!”
An Nham lập tức đồng ý: “Ok”.
Họ nghênh ngang rời đi, để lại gã tình địch bơ vơ trong làn gió hiu hắt, trái tim và thể diện vỡ vụn, không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Cuối cùng hai người cũng có được không gian yên tĩnh, An Nham và Cố Bàng Bàng vai kề vai ngồi trên băng ghế dài dưới khu chung cư. Gió đêm nhè nhẹ thổi, hai người đều thẹn thùng không nói câu nào. Hồi lâu sau, Cố Bàng Bàng mới hỏi trước: “Anh về lúc nào thế?”
An Nham đáp ngắn gọn: “Mới vừa rồi.”
Cố Bàng Bàng cúi đầu mím môi, giọng nói run run mang theo chút kỳ vọng: “Anh xong việc rồi à?”
Ngực An Nham khẽ nhói: “Sắp rồi.”
Đương nhiên Cố Bàng Bàng không biết đến những hiểm ác, đáng sợ trong việc này, nên nghe cậu nói sắp xong việc liền thở phào nhẹ nhõm. Cô cười nói: “Trước đây, em chưa từng thấy anh như vậy.” Một An Nham sắc bén, bá đạo, quyết không lùi bước.
An Nham nói như lẽ đương nhiên: “Trước kia anh cũng không biết có người muốn dụ dỗ bạn gái mình đấy.”
Cố Bàng Bàng cảm giác gương mặt mình nóng bừng, cô nghiêng đầu thấy đôi mắt đen láy, sâu hút của An Nham đang nhìn mình.
Anh khó khăn hỏi: “Em...có nhiều người theo đuổi lắm sao?”
“Ừm...Năm nay em đã từ chối tám người rồi.” Cô nói một cách thành thật.
Mặt An Nham tối sằm. Cố Bàng Bàng rất muốn cười nhưng cố nhịn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã giữ chặt vai cô, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi chúm chím.
Đây là...nụ hôn đầu tiên của họ.
Hơi thở mát lành của người con trai như vầng trăng sáng trong trẻo, như lá trên cây tràn đầy sức sống, lại như cơn gió êm dịu mơn man, thế nhưng vẫn mang theo sự mạnh mẽ và nồng nhiệt đặc trưng của tuổi trẻ. Rõ ràng cậu hôn rất vụng về. Ngón tay thon dài thường gõ bàn phím nâng cằm cô lên, nụ hôn rơi xuống hết lần này đến lần khác. Tay còn lại của cậu cũng giữ chặt bả vai Cố Bàng Bàng theo bản năng, sau đó ôm ghì cô vào lòng.
Mặt Cố Bàng Bàng đỏ bừng, mắt cũng ươn ướt long lanh, cho đến khi cậu buông cô ra, thì thầm khe khẽ: “Có cảm giác không?”
Cố Bàng Bàng lí nhí hỏi: “Sao lại hỏi chuyện này?”
An Nham hết sức nghiêm túc trả lời: “Lão đại anh nói phải luôn chú ý đến cảm giác của phái nữ, hỏi thẳng là cách xác nhận chuẩn nhất.”
Cố Bàng Bàng lườm yêu anh. “Lão đại của anh thật quái dị.” Sau đó cô khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này...tự cảm giác là được rồi.”
An Nham nghĩ ngợi chốc lát, cười rộ: “Cũng đúng. Anh cảm thấy rất thích, còn em?” Cố Bàng Bàng đánh nhẹ cậu một cái rồi bật cười.
Hai người quấn quýt thật lâu. Cậu vẫn ôm Cố Bàng Bàng suốt, hôn đến mức môi cô sưng đỏ vẫn không nỡ buông tay. Ôm một cô gái trong lòng hoá ra lại khiến người ta say đắm đến vậy. Cố Bàng Bàng ngồi trên đùi cậu cũng cảm giác cậu vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa thần bí vừa kích thích, cảm thấy một năm chờ đợi thật xứng đáng.
Thế nhưng đêm đã khuya, đã hơn mười một giờ mà cậu vẫn ôm khư khư con gái nhà người ta thế này dường như không phải là lựa chọn sáng suốt lắm. An Nham thả cô ra, thật sự không đành lòng nói lời tạm biệt. Cố Bàng Bàng cũng cúi đầu e lệ, nhìn mũi chân mình.
“Anh…” Cậu chần chừ.
Cô ngẩng đầu lên.
“...Đưa em lên nhà nhé?”
Tim cô đập rộn ràng, vậy nhưng ngoài mặt lại tỏ ra điềm nhiên: “Ồ, được.”
Sau khi tốt nghiệp, Cố Bàng Bàng đã thuê căn hộ này. So với dáng vẻ rực rỡ nổi bật bề ngoài của cô, trong nhà có vẻ giản dị, lôi thôi hơn. Nhưng cái tên suốt ngày chỉ biết ôm máy tính như An Nham khi bước vào phòng lại cảm thấy rất thoải mái, thân thiết và ấm áp. Cố Bàng Bàng vội vàng dọn dẹp vài thứ, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt An Nham đang nhìn băng quơ.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi dò.
“Không có gì.” Cậu thản nhiên đáp: “Anh đang nghĩ, sau này nhà chúng ta cần thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp rồi.”
Cố Bàng Bàng không ngờ đến cậu lại nói câu này. Cô còn chưa nghĩ xa đến thế đâu, mặt nóng bừng khẽ gắt lên: “Ai muốn ở chung nhà với anh chứ…”
An Nham chỉ nghĩ gì nói đó, không phải cố ý trêu chọc cô, nhưng giọng trách móc bẽn lẽn của cô giờ phút này, cậu có ngốc mới nghe không hiểu. Vì vậy, trái tim cậu đập cuồng nhiệt trong lồng ngực, khẽ “à” một tiếng.
Cố Bàng Bàng thật muốn đánh cậu lần nữa. “À” là có ý gì đây? Cố Bàng Bàng lấy cho An Nham một chai nước suối rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu. Trong không gian chật hẹp, khắp nơi như thế đều có điện từ. Lúc này, An Nham chú ý đến vài bộ trang phục cosplay trên bàn học bên cạnh, còn có một chồng hồ sơ xin việc, sơ yếu lí lịch, giới thiệu công ty…
Cậu ân cần hỏi han: “Em tìm việc có thuận lợi không?”
“Cũng tạm.” Cậu vừa hỏi vấn đề này, Cố Bàng Bàng liền hiện ra vẻ mặt mệt mỏi. “Nhưng mà thật là mệt.”
Tuy bản thân An Nham là sinh viên ưu tú, vừa tốt nghiệp đã được đặc cách tuyển vào Viện Công nghệ thông tin của Bộ Công an, không phải lo lắng câu chuyện xin việc như nhiều người khác. Nhưng cậu cũng có xem tin tức trên tivi, nghe nói bây giờ, sinh viên mới tốt nghiệp xin việc cưc kỳ gian nan. Cậu gần như không thể tưởng tượng được cảnh Cố Bàng Bàng cầm sơ yếu lí lịch loay hoay trong biển người, căng thẳng chờ đợi kết quả từng cuộc phỏng vấn, từng cuộc thi tuyển.
Cậu cụp mắt, áy náy nói: “Anh xin lỗi, là bạn trai mà lại không thể ở bên em.”
Nói đến việc này, quả thật Cố Bàng Bàng có chút tủi thân. Nhớ đến trong ngày hội tuyển dụng, mấy cô gái khác đều có bạn trai hộ tống, dù cực nhọc chen lấn thế nào cũng không thấy khổ. Còn cô thì...Ai bảo cô tiêu chuẩn cao làm gì, lại quen một người bạn trai làm cảnh sát nữa chứ? Dù một năm qua, cô có bạn trai cũng như không…
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện chán nản kia nữa, bèn chuyển đề tài: “Tối nay, anh ở đâu?”
An Nham yên lặng nhìn cô chốc lát, sau đó thốt ra một câu vô sỉ nhất đời này của mình: “Anh...còn chưa có chỗ ở.”
Cố Bàng Bàng ngỡ ngàng “Hả?” Một tiếng. Cô đúng là biết chuyển đề tài mà.
An Nham cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ ho khan, tiếp tục trơ tráo nói: “Đã mười hai giờ rồi, có thể cho anh tá túc một đêm không? Anh chỉ cần chỗ ngả lưng là được rồi. Anh mệt lắm, một tuần rồi chưa được ngủ ngon.”
Đêm đã rất khuya, ngoài cửa sổ chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt. Trong phòng bật một chiếc đèn bàn nhỏ, Cố Bàng Bàng nằm trên giường, người đắp một cái chăn. An Nham ngủ bên ngoài, trên người...đắp một chiếc chăn khác.
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi nhắm mắt lại, im lặng thật lâu.
Lát sau, Cố Bàng Bàng len lén hé mắt, nhất thời giật mình. An Nham nào có ngủ, đang nằm nghiêng nhìn cô chăm chú. Kỳ lạ là, nằm nhìn thế này, cậu như biến thành người khác. Vẻ mặt trở nên có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lại càng sâu hút khó lường.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Giọng cô còn chưa dứt hẳn, miệng đã bị phong kín, An Nham nhanh chóng kề đến.
Không khí trong phòng trở nên nóng rực. Cố Bàng Bàng không biết An Nham đã chui vào chăn mình từ khi nào, thân hình người đàn ông cao gầy ẩn chứa một sức mạnh đè nén chực chờ bùng nổ trong đêm tối. Cậu phủ lên người cô, cúi đầu hôn nồng nàn như mê muội. Đồ ngủ không biết đã bị cậu cởi ra từ khi nào, ngón tay thon dài, trắng trẻo của chàng trai chỉ biết gõ bàn phím đang vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Đầu óc Cố Bàng Bàng trở nên mông lung, hơi thở của An Nham cũng dồn dập. Hai người lần đầu tiên nếm thứ tình ái đều cảm nhận được mùi vị khổ sở xen lẫn ngọt ngào của nỗi tương tư, cũng cảm giác được máu trong người sục sôi, gấp rút muốn tìm lối thoát.
Trong mơ màng, cô nghe thấy An Nham thì thầm hứa hẹn bên tai: “Bàng Bàng, xin em an tâm. Tuy anh là cảnh sát nên không có nhiều thời gian ở bên em, nhưng anh...rất chung tình. Nhiều năm qua, anh chỉ có cảm giác với mình em thôi. Ở cùng em rồi, anh sẽ không bao giờ nhòm ngó đến cô gái nào khác.”
Lòng Cố Bàng Bàng cũng trào dâng một nỗi ngọt ngào lẫn chua xót. Cô ôm chặt lấy cậu, thủ thỉ: “Em cũng vậy, An Nham! Kể từ ngày gặp anh, em đã không còn nhìn thấy bất cứ người con trai nào khác nữa.”
Một loại cảm xúc rung động mãnh liệt đồng thời bủa vây hai người họ. An Nham chậm rãi thở dài, ẩn chứa đôi chút lo lắng, đôi chút run rẩy, hỏi dò: “Bàng Bàng, anh...làm được không?”
Trước hôm nay, Cố Bàng Bàng không bao giờ nghĩ mình sẽ trao thân cho “người bạn trai” mới gặp được mấy lần này. Nhưng cậu khiến cô rung động quá đỗi, còn có chút luyến tiếc dịu dàng không sao tả được. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy cổ cậu, xem như câu trả lời.
Nhưng gần đến bước cuối cùng, họ mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng. Họ không có “áo mưa”. Trên người cậu không có, nhà cô đương nhiên lại càng không. Gương mặt tuấn tú của An Nham đỏ ửng. Cậu vờ thản nhiên ngồi dậy. “Để anh đi mua.”
“Ừm.” Cố Bàng Bàng quấn chăn che kín thân thể. Nhưng giờ phút này, cô không muốn lìa xa cậu dù chỉ một giây.
Thế là hai người cùng nhau xuống lầu, tìm được cửa hàng tiện lợi. Cả hai mặt đỏ như gấc, thuận lợi mua được món đồ kia.
Trong làn gió ngày thu mát rượi, hai người tay trong tay đi về nhà cô. An Nham chợt cười: “Anh cảm thấy bản thân đang hạnh phúc chết đi được.”
Cố Bàng Bàng ôm thật chặt tay cậu, rụt rè nói: “Em cũng vậy.”
Dĩ nhiên, quá trình sau đó không mấy suôn sẻ. Chính là vấn đề kia, bất cứ tên trai tân quá tuổi nào đến thời khắc tu thành chính quả đề khó tránh khỏi có chút mất khống chế. Lần đầu tiên ấy, luôn kết thúc...ừm, khá nhanh.
Trong tấm chăn nóng hừng hực, An Nham ôm lấy thân thể trắng nõn của Cố Bàng Bàng, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn bối rối: “Vừa rồi, anh hơi kích động, không tính...Lại lần nữa.”
Mặc dù Cố Bàng Bàng vừa đau vừa sợ, nhưng thấy An Nham lúng túng như vậy không nhịn được vươn tay ôm lấy gương mặt cậu. Cô thật muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này: Cậu vĩnh viễn ôm cô, ở bên cạnh cô.
***
Sáng sớm hôm sau, ở chốn Vân Nam xa xôi, Bạc Cận Ngôn nhận được tin nhắn của An Nham. Bởi vì không nhìn thấy nên di động của anh cũng được cài đặt chức năng tự đọc.
Trong màn sương buổi sớm, Bạc Cận Ngôn tựa vào giường, nghe giọng nữ máy móc đọc tin nhắn: Lão đại, thể nghiệm lần đầu trở thành đàn ông đích thực là như thế nào?
Bạc Cận Ngôn nhíu mày, nói với Giản Dao: “Đầu óc An Nham có vấn đề rồi phải không? Chẳng lẽ cậu ta định gửi quảng cáo đồi truỵ cho anh à?”
Giản Dao bật cười, ngẫm nghĩ một lúc chợt lĩnh ngộ: “Lẽ nào cậu ấy và Cố Bàng Bàng…”
Bạc Cận Ngôn hiểu ra, sau đó “ồ” một tiếng. Anh trực tiếp cầm điện thoại lên thu âm câu trả lời: “Thật đáng tiếc, tôi nghĩ thể nghiệm của hai chúng ta không cùng mức độ và đẳng cấp.” Giản Dao bèn đánh vào vai anh một cái
An Nham nhanh chóng hồi âm: “F*ck!”
***
Tại Bắc Kinh, An Nham đỏ mặt buông điện thoại xuống, mỉm cười nhìn cô gái mềm mại đang tựa vào lòng mình ngủ say. Cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô rồi khẽ vuốt ve. Tối qua, họ đã ôm nhau ngủ. Cô nói mình sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, cũng không còn lo sợ về tương lai. Cô nói một mình cô ở Bắc Kinh phải nỗ lực phấn đấu vì tương lai của họ, giống như anh bạn trai cảnh sát hình sự của mình.
Nghĩ đến đây, An Nham chỉ thấy trái tim kích động dâng trào. Cậu biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ do dự nữa. Cậu nôn nóng muốn được ôm lấy tương lai của mình và người thương.
HẾT PHẦN 3
An Nham đứng bên cạnh bồn hoa, tâm trạng như vầng trăng lơ lửng trên trời, bị mây đen quấn quanh. Trước mắt cậu là một cặp đẹp đôi đứng dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, nơi bụi hoa cách cậu vài mét. Nam cao ráo, mặc sơ mi áo vest hết sức lịch lãm. Nữ xinh đẹp làm lu mờ cảnh sắc xung quanh.
Chàng trai nói: “Bàng Bàng, anh yêu em thật lòng. Anh đã yêu em bốn năm rồi, vốn định bày tỏ nhưng lúc đó,em lại nói với mọi người mình đã có bạn trai là cảnh sát…”
Cố Bàng Bàng lạnh nhạt: “Đã biết tôi có bạn trai rồi, anh còn tìm tôi làm gì?”
An Nham đứng nấp ở một bên khẽ cong khoé môi.
Nhưng chàng trai kia vẫn không can tâm, gương mặt tuấn tú lộ rõ sự cố chấp trước thứ mình muốn mà không đạt được. “Bàng Bàng, mọi người chưa bao giờ thấy bạn trai em xuất hiện cả. Cho dù là cảnh sát, sao có thể một, hai năm không thấy bóng dáng chứ? Anh xem tin tức trên mạng, thấy có mấy tên lừa đảo thích giả làm cảnh sát, thật ra là nghèo rớt mồng tơi, rắp tâm lừa tình lừa tiền. Em cứ thế tin tưởng người kia vậy sao?”
Lời nói này khiến Cố Bàng Bàng ngây người. Quả thật An Nham nói đi là đi, cả năm không thấy bóng dáng, hơn nữa quả thật giống như một người hai bàn tay trắng vậy. Nhưng anh ấy sao có thể là kẻ lừa đảo được! Trong vụ án cosplay, rõ ràng anh ấy chịu trách nhiệm điều tra camera giám sát cơ mà!
“Anh đừng nói bậy bạ…” Cố Bàng Bàng vừa định phản bác, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cứng rắn và lạnh lùng vang lên phía sau: “Cậu mới là kẻ lừa đảo đấy!”
Cố Bàng Bàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay đầu liền bắt gặp gương mặt cô ngày đêm mong nhớ. Nhưng vì xa cách quá lâu, sự xuất hiện đột ngột của người ấy khiến cô có cảm giác xa lạ. Dù sao trước khi anh đi, giữa họ thật ra vẫn chưa có gì, ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng trao nhau. Nhưng cô vẫn mong mỏi chờ anh, tuyên bố với mọi người là mình có bạn trai rồi. Vừa nghĩ đến việc anh đã biết chuyện này, mặt Cố Bàng Bàng tức thì đỏ ửng.
Trong đêm tối, An Nham không hề phát hiện ra điều này. Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào tên nhãi ranh muốn dụ dỗ cô gái của mình. Tên kia cũng không ngờ đang nói xấu thì người ta xuất hiện, trong lòng chột dạ, sắc mặt trở nên khó coi.
“Biết rõ người ta đã có bạn trai con chạy đến phá đám, đúng là loại người tâm địa bất chính. Không biết gì về tôi đã đặt điều nói xấu, điều này chứng minh cậu hoặc là mưu mô âm hiểm, hoặc vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Bất kể là loại nào, con người cậu đều không đáng để Bàng Bàng giao du.”
Dù gì cũng đã theo Bạc Cận Ngôn lăn lộn một thời gian, An Nham chỉ thuận miệng bắt bẻ mấy câu cũng đủ khiến đối phương không thể phản bác, còn khiến Cố Bàng Bàng tròn mắt ngưỡng mộ, thậm chí có xu hướng dựa dẫm cậu hơn.
Tên kia vô cùng bực bội. Không ngờ người đến lại là một tên miệng lưỡi đanh thép như vậy. Gã bắt đầu phản kích: “Tôi không đáng để Bàng Bàng giao du? Vậy xin hỏi anh cảnh sát trẻ đây, tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm của dự án 211 lẫy lừng, còn anh thì sao? Trình độ học vấn của anh liệu có hơn tôi không? Anh có thể mang đến hạnh phúc cho Bàng Bàng sao?”
Cố Bàng Bàng biến sắc, vừa định ngăn cản, nào ngờ chàng trai đứng bên cạnh đã thản nhiên đáp trả: “Thạc sĩ tuyển thẳng ngành Khoa học máy tính của Đại học Thanh Hoa.”
Gã tình địch á khẩu.
Cố Bàng Bàng tròn xoe mắt.
Gã không màng phong độ, hét toáng lên: “Không thể nào! Đồ lừa đảo!”
An Nham hờ hững bấm vài cái trên di động, sau đó dựa trước mặt gã, khiến đối phương nhất thời câm nín. Cậu dễ dàng tìm lại được hồ sơ học bạ của mình ở Đại học Thanh Hoa có kèm ảnh thẻ rất rõ ràng. Lúc này, trong đầu gã chỉ hiện lên một suy nghĩ:Mình đã quá coi thường người đàn ông trước mặt rồi.
Ánh mắt Cố Bàng Bàng nhìn An Nham vô cùng phức tạp. Cô vẫn cho rằng anh tốt nghiệp trường cảnh sát, không ngờ lại là trùm IT siêu cấp. Nhưng nghĩ lại, quả thật cô chưa bao giờ hỏi anh mấy việc này, bởi vì cô hoàn toàn không chú trọng đến chuyện đó mà.
Gã tình địch vẫn chưa từ bỏ ý đồ, mặt đỏ gay, cười khẩy: “Tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa thì sao? Thiếu gì người tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh phải đi bán thịt heo kìa! Tôi tốt nghiệp xong liền quản lý công ty của gia đình, có nhà có xe ở Bắc Kinh, còn anh có cái gì? Chẳng phải đã để Bàng Bàng ở căn nhà trọ nhỏ xíu kia sao?”
Cố Bàng Bàng không nhịn được nữa, bực bội quát lên: “Anh im đi! An Nham, anh đừng để ý…”
An Nham nắm chặt tay cô trấn an, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, nhét vào tay Cố Bàng Bàng: “Thẻ này là tiền thưởng thi đấu mấy năm nay của anh, vẫn còn một triệu trong đấy. Nếu không đủ, sang năm anh tranh thủ thời gian tham gia vài cuộc thi nữa.”
Gã tình địch nghẹn họng lần thứ n.
Cố Bàng Bàng vội từ chối: “...Không cần đâu, em…”
Gã kia không nhẫn nại nổi nữa, cảm giác mình không cách nào tiếp tục đấu khẩu với An Nham, vừa nhục nhã vừa phẫn nộ quát lên: “Vậy thì sao? Tôi có hẳn công ty riêng, còn anh chỉ là một cảnh-sát-tép-riu-điều-tra-camera-giám-sát thôi?”
Cố Bàng Bàng nổi cơn thịnh nộ: “Vậy thì đã sao? Cho dù anh ấy chỉ là một cảnh sát tép riu điều tra camera giám sát, tôi cũng thích một mình anh ấy chứ không phải loại người hợm hĩnh như anh! Anh cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa.”
An Nham thoáng đảo mắt, nhìn gương mặt đỏ gay gắt của cô bạn gái, cảm thấy cô càng xinh đẹp đáng yêu bội phần. Cố Bàng Bàng còn bá đạo hơn cả cậu, khư khư kéo tay cậu, không buồn đoái hoài đến gã kia: “Chúng ta đi!”
An Nham lập tức đồng ý: “Ok”.
Họ nghênh ngang rời đi, để lại gã tình địch bơ vơ trong làn gió hiu hắt, trái tim và thể diện vỡ vụn, không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Cuối cùng hai người cũng có được không gian yên tĩnh, An Nham và Cố Bàng Bàng vai kề vai ngồi trên băng ghế dài dưới khu chung cư. Gió đêm nhè nhẹ thổi, hai người đều thẹn thùng không nói câu nào. Hồi lâu sau, Cố Bàng Bàng mới hỏi trước: “Anh về lúc nào thế?”
An Nham đáp ngắn gọn: “Mới vừa rồi.”
Cố Bàng Bàng cúi đầu mím môi, giọng nói run run mang theo chút kỳ vọng: “Anh xong việc rồi à?”
Ngực An Nham khẽ nhói: “Sắp rồi.”
Đương nhiên Cố Bàng Bàng không biết đến những hiểm ác, đáng sợ trong việc này, nên nghe cậu nói sắp xong việc liền thở phào nhẹ nhõm. Cô cười nói: “Trước đây, em chưa từng thấy anh như vậy.” Một An Nham sắc bén, bá đạo, quyết không lùi bước.
An Nham nói như lẽ đương nhiên: “Trước kia anh cũng không biết có người muốn dụ dỗ bạn gái mình đấy.”
Cố Bàng Bàng cảm giác gương mặt mình nóng bừng, cô nghiêng đầu thấy đôi mắt đen láy, sâu hút của An Nham đang nhìn mình.
Anh khó khăn hỏi: “Em...có nhiều người theo đuổi lắm sao?”
“Ừm...Năm nay em đã từ chối tám người rồi.” Cô nói một cách thành thật.
Mặt An Nham tối sằm. Cố Bàng Bàng rất muốn cười nhưng cố nhịn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã giữ chặt vai cô, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi chúm chím.
Đây là...nụ hôn đầu tiên của họ.
Hơi thở mát lành của người con trai như vầng trăng sáng trong trẻo, như lá trên cây tràn đầy sức sống, lại như cơn gió êm dịu mơn man, thế nhưng vẫn mang theo sự mạnh mẽ và nồng nhiệt đặc trưng của tuổi trẻ. Rõ ràng cậu hôn rất vụng về. Ngón tay thon dài thường gõ bàn phím nâng cằm cô lên, nụ hôn rơi xuống hết lần này đến lần khác. Tay còn lại của cậu cũng giữ chặt bả vai Cố Bàng Bàng theo bản năng, sau đó ôm ghì cô vào lòng.
Mặt Cố Bàng Bàng đỏ bừng, mắt cũng ươn ướt long lanh, cho đến khi cậu buông cô ra, thì thầm khe khẽ: “Có cảm giác không?”
Cố Bàng Bàng lí nhí hỏi: “Sao lại hỏi chuyện này?”
An Nham hết sức nghiêm túc trả lời: “Lão đại anh nói phải luôn chú ý đến cảm giác của phái nữ, hỏi thẳng là cách xác nhận chuẩn nhất.”
Cố Bàng Bàng lườm yêu anh. “Lão đại của anh thật quái dị.” Sau đó cô khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này...tự cảm giác là được rồi.”
An Nham nghĩ ngợi chốc lát, cười rộ: “Cũng đúng. Anh cảm thấy rất thích, còn em?” Cố Bàng Bàng đánh nhẹ cậu một cái rồi bật cười.
Hai người quấn quýt thật lâu. Cậu vẫn ôm Cố Bàng Bàng suốt, hôn đến mức môi cô sưng đỏ vẫn không nỡ buông tay. Ôm một cô gái trong lòng hoá ra lại khiến người ta say đắm đến vậy. Cố Bàng Bàng ngồi trên đùi cậu cũng cảm giác cậu vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa thần bí vừa kích thích, cảm thấy một năm chờ đợi thật xứng đáng.
Thế nhưng đêm đã khuya, đã hơn mười một giờ mà cậu vẫn ôm khư khư con gái nhà người ta thế này dường như không phải là lựa chọn sáng suốt lắm. An Nham thả cô ra, thật sự không đành lòng nói lời tạm biệt. Cố Bàng Bàng cũng cúi đầu e lệ, nhìn mũi chân mình.
“Anh…” Cậu chần chừ.
Cô ngẩng đầu lên.
“...Đưa em lên nhà nhé?”
Tim cô đập rộn ràng, vậy nhưng ngoài mặt lại tỏ ra điềm nhiên: “Ồ, được.”
Sau khi tốt nghiệp, Cố Bàng Bàng đã thuê căn hộ này. So với dáng vẻ rực rỡ nổi bật bề ngoài của cô, trong nhà có vẻ giản dị, lôi thôi hơn. Nhưng cái tên suốt ngày chỉ biết ôm máy tính như An Nham khi bước vào phòng lại cảm thấy rất thoải mái, thân thiết và ấm áp. Cố Bàng Bàng vội vàng dọn dẹp vài thứ, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt An Nham đang nhìn băng quơ.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi dò.
“Không có gì.” Cậu thản nhiên đáp: “Anh đang nghĩ, sau này nhà chúng ta cần thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp rồi.”
Cố Bàng Bàng không ngờ đến cậu lại nói câu này. Cô còn chưa nghĩ xa đến thế đâu, mặt nóng bừng khẽ gắt lên: “Ai muốn ở chung nhà với anh chứ…”
An Nham chỉ nghĩ gì nói đó, không phải cố ý trêu chọc cô, nhưng giọng trách móc bẽn lẽn của cô giờ phút này, cậu có ngốc mới nghe không hiểu. Vì vậy, trái tim cậu đập cuồng nhiệt trong lồng ngực, khẽ “à” một tiếng.
Cố Bàng Bàng thật muốn đánh cậu lần nữa. “À” là có ý gì đây? Cố Bàng Bàng lấy cho An Nham một chai nước suối rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu. Trong không gian chật hẹp, khắp nơi như thế đều có điện từ. Lúc này, An Nham chú ý đến vài bộ trang phục cosplay trên bàn học bên cạnh, còn có một chồng hồ sơ xin việc, sơ yếu lí lịch, giới thiệu công ty…
Cậu ân cần hỏi han: “Em tìm việc có thuận lợi không?”
“Cũng tạm.” Cậu vừa hỏi vấn đề này, Cố Bàng Bàng liền hiện ra vẻ mặt mệt mỏi. “Nhưng mà thật là mệt.”
Tuy bản thân An Nham là sinh viên ưu tú, vừa tốt nghiệp đã được đặc cách tuyển vào Viện Công nghệ thông tin của Bộ Công an, không phải lo lắng câu chuyện xin việc như nhiều người khác. Nhưng cậu cũng có xem tin tức trên tivi, nghe nói bây giờ, sinh viên mới tốt nghiệp xin việc cưc kỳ gian nan. Cậu gần như không thể tưởng tượng được cảnh Cố Bàng Bàng cầm sơ yếu lí lịch loay hoay trong biển người, căng thẳng chờ đợi kết quả từng cuộc phỏng vấn, từng cuộc thi tuyển.
Cậu cụp mắt, áy náy nói: “Anh xin lỗi, là bạn trai mà lại không thể ở bên em.”
Nói đến việc này, quả thật Cố Bàng Bàng có chút tủi thân. Nhớ đến trong ngày hội tuyển dụng, mấy cô gái khác đều có bạn trai hộ tống, dù cực nhọc chen lấn thế nào cũng không thấy khổ. Còn cô thì...Ai bảo cô tiêu chuẩn cao làm gì, lại quen một người bạn trai làm cảnh sát nữa chứ? Dù một năm qua, cô có bạn trai cũng như không…
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện chán nản kia nữa, bèn chuyển đề tài: “Tối nay, anh ở đâu?”
An Nham yên lặng nhìn cô chốc lát, sau đó thốt ra một câu vô sỉ nhất đời này của mình: “Anh...còn chưa có chỗ ở.”
Cố Bàng Bàng ngỡ ngàng “Hả?” Một tiếng. Cô đúng là biết chuyển đề tài mà.
An Nham cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ ho khan, tiếp tục trơ tráo nói: “Đã mười hai giờ rồi, có thể cho anh tá túc một đêm không? Anh chỉ cần chỗ ngả lưng là được rồi. Anh mệt lắm, một tuần rồi chưa được ngủ ngon.”
Đêm đã rất khuya, ngoài cửa sổ chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt. Trong phòng bật một chiếc đèn bàn nhỏ, Cố Bàng Bàng nằm trên giường, người đắp một cái chăn. An Nham ngủ bên ngoài, trên người...đắp một chiếc chăn khác.
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi nhắm mắt lại, im lặng thật lâu.
Lát sau, Cố Bàng Bàng len lén hé mắt, nhất thời giật mình. An Nham nào có ngủ, đang nằm nghiêng nhìn cô chăm chú. Kỳ lạ là, nằm nhìn thế này, cậu như biến thành người khác. Vẻ mặt trở nên có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lại càng sâu hút khó lường.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Giọng cô còn chưa dứt hẳn, miệng đã bị phong kín, An Nham nhanh chóng kề đến.
Không khí trong phòng trở nên nóng rực. Cố Bàng Bàng không biết An Nham đã chui vào chăn mình từ khi nào, thân hình người đàn ông cao gầy ẩn chứa một sức mạnh đè nén chực chờ bùng nổ trong đêm tối. Cậu phủ lên người cô, cúi đầu hôn nồng nàn như mê muội. Đồ ngủ không biết đã bị cậu cởi ra từ khi nào, ngón tay thon dài, trắng trẻo của chàng trai chỉ biết gõ bàn phím đang vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Đầu óc Cố Bàng Bàng trở nên mông lung, hơi thở của An Nham cũng dồn dập. Hai người lần đầu tiên nếm thứ tình ái đều cảm nhận được mùi vị khổ sở xen lẫn ngọt ngào của nỗi tương tư, cũng cảm giác được máu trong người sục sôi, gấp rút muốn tìm lối thoát.
Trong mơ màng, cô nghe thấy An Nham thì thầm hứa hẹn bên tai: “Bàng Bàng, xin em an tâm. Tuy anh là cảnh sát nên không có nhiều thời gian ở bên em, nhưng anh...rất chung tình. Nhiều năm qua, anh chỉ có cảm giác với mình em thôi. Ở cùng em rồi, anh sẽ không bao giờ nhòm ngó đến cô gái nào khác.”
Lòng Cố Bàng Bàng cũng trào dâng một nỗi ngọt ngào lẫn chua xót. Cô ôm chặt lấy cậu, thủ thỉ: “Em cũng vậy, An Nham! Kể từ ngày gặp anh, em đã không còn nhìn thấy bất cứ người con trai nào khác nữa.”
Một loại cảm xúc rung động mãnh liệt đồng thời bủa vây hai người họ. An Nham chậm rãi thở dài, ẩn chứa đôi chút lo lắng, đôi chút run rẩy, hỏi dò: “Bàng Bàng, anh...làm được không?”
Trước hôm nay, Cố Bàng Bàng không bao giờ nghĩ mình sẽ trao thân cho “người bạn trai” mới gặp được mấy lần này. Nhưng cậu khiến cô rung động quá đỗi, còn có chút luyến tiếc dịu dàng không sao tả được. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy cổ cậu, xem như câu trả lời.
Nhưng gần đến bước cuối cùng, họ mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng. Họ không có “áo mưa”. Trên người cậu không có, nhà cô đương nhiên lại càng không. Gương mặt tuấn tú của An Nham đỏ ửng. Cậu vờ thản nhiên ngồi dậy. “Để anh đi mua.”
“Ừm.” Cố Bàng Bàng quấn chăn che kín thân thể. Nhưng giờ phút này, cô không muốn lìa xa cậu dù chỉ một giây.
Thế là hai người cùng nhau xuống lầu, tìm được cửa hàng tiện lợi. Cả hai mặt đỏ như gấc, thuận lợi mua được món đồ kia.
Trong làn gió ngày thu mát rượi, hai người tay trong tay đi về nhà cô. An Nham chợt cười: “Anh cảm thấy bản thân đang hạnh phúc chết đi được.”
Cố Bàng Bàng ôm thật chặt tay cậu, rụt rè nói: “Em cũng vậy.”
Dĩ nhiên, quá trình sau đó không mấy suôn sẻ. Chính là vấn đề kia, bất cứ tên trai tân quá tuổi nào đến thời khắc tu thành chính quả đề khó tránh khỏi có chút mất khống chế. Lần đầu tiên ấy, luôn kết thúc...ừm, khá nhanh.
Trong tấm chăn nóng hừng hực, An Nham ôm lấy thân thể trắng nõn của Cố Bàng Bàng, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn bối rối: “Vừa rồi, anh hơi kích động, không tính...Lại lần nữa.”
Mặc dù Cố Bàng Bàng vừa đau vừa sợ, nhưng thấy An Nham lúng túng như vậy không nhịn được vươn tay ôm lấy gương mặt cậu. Cô thật muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này: Cậu vĩnh viễn ôm cô, ở bên cạnh cô.
***
Sáng sớm hôm sau, ở chốn Vân Nam xa xôi, Bạc Cận Ngôn nhận được tin nhắn của An Nham. Bởi vì không nhìn thấy nên di động của anh cũng được cài đặt chức năng tự đọc.
Trong màn sương buổi sớm, Bạc Cận Ngôn tựa vào giường, nghe giọng nữ máy móc đọc tin nhắn: Lão đại, thể nghiệm lần đầu trở thành đàn ông đích thực là như thế nào?
Bạc Cận Ngôn nhíu mày, nói với Giản Dao: “Đầu óc An Nham có vấn đề rồi phải không? Chẳng lẽ cậu ta định gửi quảng cáo đồi truỵ cho anh à?”
Giản Dao bật cười, ngẫm nghĩ một lúc chợt lĩnh ngộ: “Lẽ nào cậu ấy và Cố Bàng Bàng…”
Bạc Cận Ngôn hiểu ra, sau đó “ồ” một tiếng. Anh trực tiếp cầm điện thoại lên thu âm câu trả lời: “Thật đáng tiếc, tôi nghĩ thể nghiệm của hai chúng ta không cùng mức độ và đẳng cấp.” Giản Dao bèn đánh vào vai anh một cái
An Nham nhanh chóng hồi âm: “F*ck!”
***
Tại Bắc Kinh, An Nham đỏ mặt buông điện thoại xuống, mỉm cười nhìn cô gái mềm mại đang tựa vào lòng mình ngủ say. Cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô rồi khẽ vuốt ve. Tối qua, họ đã ôm nhau ngủ. Cô nói mình sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, cũng không còn lo sợ về tương lai. Cô nói một mình cô ở Bắc Kinh phải nỗ lực phấn đấu vì tương lai của họ, giống như anh bạn trai cảnh sát hình sự của mình.
Nghĩ đến đây, An Nham chỉ thấy trái tim kích động dâng trào. Cậu biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ do dự nữa. Cậu nôn nóng muốn được ôm lấy tương lai của mình và người thương.
HẾT PHẦN 3
Danh sách chương