"Thịch thịch thịch-"

Hà Thanh lưu luyến rụt tay về, nhẹ nhàng xoa xoa hai ngón tay, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại. Cậu mở to mắt, tiếc là không thể nói chuyện, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Hải Yến quay đầu lại thảo luận bài tập với người ngồi bàn trước.

Cậu há miệng, phí công vô ích phát ra tiếng "Hừ-" hệt như một kẻ ngốc. Lòng Hà Thanh chua xót, rũ mắt dời tầm nhìn đi.

Chắc là không ai để ý đến đâu, nhưng Hải Yến thì khác, anh luôn theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Anh nhạy bén bắt được tiếng rên nhỏ đó, nắm ngược lấy bàn tay đang muốn rụt về của Hà Thanh, trước tiên xoa xoa hai cái, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Hải Yến quay đầu lại, ghé sát trán Hà Thanh cọ cọ, ôn tồn nói: "Anh trai sẽ ở bên em ngay thôi, tự làm bài tập một lát đi, chỗ nào không biết thì hỏi anh." Sau đó tiếp tục giảng bài vật lý cho Nhan Kỳ.

Nhưng hai bàn tay nắm chặt không hề buông ra.

Hà Thanh lập tức cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, cảm giác khiến mạch máu phun trào này khó có thể dùng lời văn nào diễn tả được.

Đại khái giống như là cái bảng tốc độ xe tăng dần theo hình vòng cung, và chiếc xe máy phân khối lớn gầm rú vang trời.

Bàn tay còn lại hơi luống cuống nhẹ nhàng vu.ốt ve vạt áo trước ngực, đầu ngón tay hơi run rẩy, không ngừng vu.ốt ve huy hiệu trường học nhô lên khiến Hà Thanh thoải mái hơn rất nhiều.

Trước đây cũng đã có mấy lần trải qua cảm giác tim đập nhanh như vậy, nhưng cậu hoàn toàn không thể đoán ra được nguyên nhân và hậu quả.

- Giống như người mới lấy bằng lái xe đi ra đường, bật xi nhan trái phải lung tung lộn xộn.

.

Thời gian của học sinh lớp 12 rất gấp gáp, thời gian nghỉ giữa giờ ngắn ngủi trôi qua như nước chảy, vèo một cái là hết.

Để tiết kiệm dù chỉ vài giây, người ta thậm chí còn không thèm reng chuông vào lớp, trực tiếp phát bài nghe, dù sao trước khi bắt đầu phần chính cũng có một đoạn dài những lời vô nghĩa.

Người đọc bài nghe không chỉ có giọng London chuẩn mực, mà tốc độ nói cũng rất nhanh, từng từ từng chữ b.ắn ra như pháo liên thanh.

Hà Thanh rảnh rỗi cũng nghe qua loa một lượt, còn đang suy nghĩ xem Mike đi trượt tuyết cuối tuần mặc áo khoác màu gì trong đoạn hội thoại đầu tiên - thì Hải Yến đã chọn xong đáp án cho câu hỏi cuối cùng, lật đề sang mặt sau, bắt đầu làm bài đọc hiểu, tay phải múa bút đen thoăn thoắt.

Một bộ dáng thong dong tự tại.

"..."

Hà Thanh, người có thành tích tiếng Anh quanh năm trên 145 điểm, vững vàng chiếm giữ ngôi đầu bảng của lớp, cảm thấy bị sỉ nhục.

Cậu liếc nhìn sơ qua, cả lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên, số người làm đến mặt sau không quá năm người.

Bài nghe vẫn đang phát, Hải Yến thậm chí không cần nghe lại lần thứ hai.

"..."

Hà Thanh chăm chú nhìn anh. Nhìn ngòi bút anh lướt trên không trung, từng dòng từng đoạn lướt qua nhanh như chớp. Dường như không cần suy nghĩ, trực tiếp đưa ra đáp án, sau đó chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

Anh Yến, giỏi quá đi.

Anh ấy nhất định sẽ vào được một trường đại học rất tốt.

"..."

Hà Thanh ủ rũ cúi đầu.

Bây giờ chỉ còn chưa đầy một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, lễ tuyên thệ trăm ngày của khối 12 cách đây hai tuần vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Vậy mà đến tận bây giờ, cậu vẫn còn chưa biết trường đại học mà anh Yến muốn thi vào, thành phố mà anh ấy muốn đến. Cậu chưa từng hỏi, bởi vì luôn không dám.

Đà điểu vùi đầu vào đất, Hà Thanh chỉ biết im lặng. Cậu không có bất kỳ biểu hiện nào, cũng không biết phải biểu đạt thế nào, dù cho sự hoảng sợ trong lòng giống như sóng thần ập đến.

Có khi nào anh Yến sẽ rời khỏi nhà lớn, rời khỏi Nam Thành, thậm chí là...rời khỏi cậu không?

Niềm vui sướng và hân hoan khi ở bên Hải Yến dần dần bị sự thấp thỏm hiện tại che lấp.

·

Hải Yến nghiêm túc chăm chú làm bài thi tiếng Anh.

Hà Thanh nghiêm túc chăm chú nhìn Hải Yến không rời mắt.

Bầu không khí hài hòa và tốt đẹp.

- Anh là phong cảnh trong mắt người.

...

Best wishes.

Yours,

Lihua.

Đuôi chữ cái cuối cùng kéo dài thành một vòng cung du dương, Hải Yến đậy nắp bút, vò hai tờ đề thi nhét vào ngăn kéo, dường như không thèm để ý chút nào. Lật qua lật lại tờ giấy thi và phiếu trả lời, cuối cùng kiểm tra lại tên, đưa tay nộp cho người ngồi bàn chéo phía trước - bạn cùng bàn của Nhan Kỳ, Hà Hi.

Cô là đại biểu môn tiếng Anh, là chiến thần tiếng Anh xứng đáng của lớp 12/1, thậm chí là của toàn khối.

Lúc này cô vẫn đang chiến đấu với bài luận ngắn, còn Hải Yến đã gác bút xong xuôi.

Người ta thường nói, người đứng thứ hai sẽ không được chú ý, chỉ có người chiến thắng mới có được vinh quang tột đỉnh.

Nhưng Hà Hi biết rất rõ, nếu cộng thêm bài kiểm tra nói, cô chắc chắn sẽ thua thảm hại.

Huống chi, điểm thi viết của Hải Yến chỉ đứng sau cô mà thôi, khoảng cách điểm số lại vô cùng nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là hai câu trắc nghiệm.

Bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị anh vượt qua, chỉ là bản thân anh có muốn hay không mà thôi.

Cho dù đang ở trong lớp thực nghiệm gánh vác điểm trung bình của cả trường, thì khoảng cách giữa người với người vẫn luôn tồn tại.

Hà Hi nghiêng người, mái tóc dài khẽ lay động trong không trung, đồng tử hơi giãn ra, thể hiện rõ ràng sự kinh ngạc của cô.

'...Mẹ nó, cậu làm xong rồi hả?'

Hải Yến đã thu dọn xong hộp bút, bức ảnh của Hà Thanh mà anh coi như bảo vật cũng được cất kỹ vào ngăn sâu, anh không muốn một ngày nào đó sơ ý làm mất nó.

Bức ảnh này chỉ còn lại duy nhất một tấm, dù có rửa ảnh lại rồi in ra cũng không được rõ nét như tấm này, và cả những ký ức lắng đọng phía sau nó nữa - đây là bảo vật của anh, là những tháng năm quý giá.

Hải Yến cười có chút ngông cuồng, anh khẽ gật đầu nói: "Làm việc gì cũng đều có việc chính việc phụ mà."

Đối với anh, bài thi tiếng Anh này, độ khó này, một tiếng đồng hồ là đủ.

Thời gian còn lại nên dành cho chuyện quan trọng hơn...không, lẽ đương nhiên là dành cho người quan trọng nhất.

Hà Hi ngây người năm giây, có chút khâm phục gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người lại tiếp tục cuộc chiến của mình.

- Người có lý tưởng và sẵn sàng hành động vì nó, chẳng phải đáng để người ta kính trọng sao?

Dù là về phương diện nào, học tập hay là...tình cảm.

Hải Yến quay đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt dịu dàng dừng trên khuôn mặt Hà Thanh, ngay cả những sợi lông tơ nhỏ xíu trên đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đứa nhỏ vùi gần nửa khuôn mặt vào cánh tay, lông mày hơi nhíu lại, mí mắt khẽ run rẩy, nhìn là biết cậu ngủ không yên giấc.

Hải Yến khẽ thở dài, ngước mắt nhìn bảng đếm ngược treo ở góc trên bên phải bảng đen lớn - chỉ còn lại 88 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Và sắp tới, con số sẽ đổi thành 87.

Đối với sự trôi qua của thời gian, ngoài việc vắt kiệt từng giây từng phút, họ chỉ còn lại sự bất lực.

- Thiên quân vạn mã vượt cầu độc mộc, dưới cầu lại là vực sâu.

Những kẻ không có bản lĩnh đương nhiên sẽ bị đào thải.

"Muôn vật cạnh tranh, trời chọn kẻ mạnh, người thích ứng được thì sống sót" chẳng phải cũng là đạo lý này sao?

"...Haiz."

Hải Yến đương nhiên biết Hà Thanh đang khổ não điều gì, chẳng qua là vì "sự rời đi sắp tới" của anh.

Nhưng anh không còn cách nào khác.

Trở ngại này, Hà Thanh phải tự mình vượt qua.

Dù cho cuối cùng Hải Yến có ở lại, ở bên cạnh đứa nhỏ, cũng tuyệt đối là vì sự khát khao từ tận đáy lòng của Hà Thanh - mà không phải vì sự phụ thuộc sâu sắc nên mới níu kéo.

Anh không muốn sự phụ thuộc, anh muốn tình yêu.

Người mà mình có thể dựa dẫm có thể có đến hàng ngàn hàng vạn, nhưng người mà trái tim hướng về chỉ có một mà thôi. Trái tim chỉ bây lớn thôi, đúng không?

Ví dụ như chính anh, Hải Yến lại mỉm cười.

Trong lòng trong mắt đều là nhóc ngốc kia, không còn ai khác nữa.

Hải Yến chìm vào hồi ức.

.

Sau khi biết bí mật của nhau.

Có một lần, Nhan Kỳ không thể kìm nén được bản tính con gái, không nhịn được mà buôn chuyện với Hải Yến: "Em trai nhỏ Hà Thanh hai ngày trước thi giữa kỳ giành được hạng nhất toàn khối, cái dáng vẻ được cưng chiều mà quên hết vinh nhục, bình tĩnh không gợn sóng kia ngầu lòi thật! Có một đứa bạn cấp hai của tớ buôn chuyện với tớ, nói cậu em nhỏ này đẹp trai quá, muốn tìm hiểu sâu hơn để làm bạn bè. Cậu...còn chưa ra tay hả? Giờ ẻm càng ngày càng tỏa sáng rồi, lỡ có ai đó nửa đường xông ra cướp mất, cậu đừng có mà không có nổi chỗ khóc đó?"

Bàn tay đang điên cuồng làm đề của Hải Yến đột ngột dừng lại, một lúc lâu sau anh mới nhếch lên một nụ cười như có như không, trầm giọng lẩm bẩm: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà...chưa phải lúc."

"Lúc nào mới là lúc hả? Hotboy của trung học Nam Thành mất tự tin đến vậy sao? Nhìn cái thứ trong hộc bàn bên cạnh của cậu kìa, toàn là đồ của mấy cô bé...có khi còn có cả mấy cậu bé nhét vào nữa, cậu đang sợ cái gì vậy đại ca? Cục cưng nhà cậu chắc chắn sẽ không bài xích cậu đâu nhỉ? Muốn theo đuổi cũng dễ hơn tớ nhiều." Nhan Kỳ tỏ vẻ khó hiểu, giọng điệu có chút ghét bỏ - nếu cô cũng có sức hấp dẫn như vậy, cô đã sớm tán đổ Hà Hi rồi đấy nhé? Nếu được thần may mắn chiếu cố thì có khi còn lên giường rồi ấy chứ! Chả đến nỗi lâu như vậy vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn "bạn tốt, tay nắm tay, cùng nhau đi" đâu.

Nhan Kỳ rất thích Hà Hi. Trong mắt cô, Hà Hi là một cô gái tóc dài vừa có khí chất uyển chuyển dịu dàng, vừa có khí chất hào sảng.

Nếu đặt trong bối cảnh giang hồ đao quang kiếm ảnh thời cổ đại, Hà Hi chính là lúc ngồi thì đoan trang tao nhã như khuê nữ, lúc đứng thì hào hiệp nghĩa khí như hiệp khách cụng ly.

Điều này khiến cho Nhan Kỳ luôn mắt cao hơn đầu, trái tim thiếu nữ chỉ vì một cô gái khác mà rung động.

Trong mắt cô, Hà Hi hoàn toàn không có khuyết điểm, quả thực là thiên sứ hoàn mỹ nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện