Không gian trong căn phòng bỗng trở nên trầm mặc, Tịch Cảnh Dương cảm thấy có chút chột dạ nên định tìm đề tài khác để đánh lạc hướng Kỷ Thần Hi. Ai ngờ cô lấy hai tay áp vào mặt anh, ép anh mắt đối mắt với cô.
“Anh xem người khác là kẻ thay thế của em?”
“Không có!” Trước sự chấp vấn của cô gái, Tịch Cảnh Dương không chần chừ mà đáp lại ngay. Tuy quả thực anh đã vì khuôn mặt y hệt cô của Mộ Nhược Vi nên mới quyết định bay sang Nước R, nhưng anh có thể thề, anh đối với cô ta hoàn toàn không có cảm xúc gì!
Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh, nên cô có thể xác định là anh không nói dối, nên mới tạm thời buông tay ra. Lúc này cô bỗng thở dài một hơi.
“Anh biết song trùng chứ?”
Tịch Cảnh Dương có chút ngạc nhiên:“Em nhớ lại gì rồi sao?”
Kỷ Thần Hi vô thức đưa tay lên đầu, hai chân mày hơi cau lại:“Em không chắc lắm… những ký ức của em hiện tại, cứ như những mãnh vỡ không thể nào kết nối được với nhau…”
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô thì vô cùng đau lòng:“Xin lỗi…đều tại anh, nếu ngay từ đầu nói cho em biết sự thật, ít ra em cũng không phải ghi nhớ hai luồng kí ức khác nhau…”
Kỷ Thần Hi im lặng một lúc lâu rồi mới đáp:“Cảnh Dương, tạm thời em vẫn sẽ sống với thân phận của Mộ Nhược Vi…có được không?”
“Vì sao?” Tịch Cảnh Dương hơi sửng sốt trước quyết định của cô.
Kỷ Thần Hi lần nữa rơi vào im lặng. Nếu như giấc mơ đêm qua của cô thật sự là một phần trong ký ức bị mất, vậy thì rất có thể Mộ Nhược Vi đã chết, mà còn là chết vì cô…
“Trước khi cô ấy xuất hiện, em vẫn sẽ là Mộ Nhược Vi…Nhưng trong thời gian này, dù là dùng cách gì, em cũng phải lấy lại được trí nhớ của mình.”
“Tiểu Hi, em…”
Tịch Cảnh Dương còn đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng lại lần bị đẩy vào:“Thần Tỷ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”. Truyện Gia Đấu
Người vừa lên tiếng là Evan. Sau khi trao đổi với Phó Tuần, hiện tại cậu ta có thể nắm chắc được tình hình bệnh án của Kỷ Thần Hi. Tuy không thể nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thành công, nhưng cũng phải thử mới biết được.
Kỷ Thần Hi “Ồ” một tiếng, vừa định bước xuống giường để đi theo cậu ta, nhưng bất chợt thân thể của cô lại bị nhấc lên không trung.
“Anh…anh…” Nhìn người đàn ông vô cùng tự nhiên mà bế mình lên, đã vậy còn trước mặt của người khác, gương mặt của cô bỗng chốc đỏ ửng.
“Em vẫn chưa bình phục hẳn đâu.” Nói xong anh liền quay sang Evan:“Dẫn đường đi.” Evan nhìn thấy cảnh này cũng đã quá quen mắt rồi, nên liền quay người đi trước dẫn đường.
Trên đường đến phòng thôi miên vừa được chuẩn bị, Kỷ Thần Hi liền tò mò mà hỏi Evan:“Nè, cậu là em trai tôi thật sao? Trong cậu trẻ thật, nhưng hình như vẫn lớn hơn tôi đấy!”
“Tỷ, năm nay Tỷ 23 rồi, còn em chỉ mới 21, Tỷ nói xem?”
“Hả? Cái gì cơ? Tôi 23? Cậu đùa đấy à? Tôi hiện tại còn được người ta xem là học sinh trung học thôi, cậu nói 20 thì tôi còn tin!”
“…” Tỷ ấy chẳng qua bị mất trí nhớ thôi, sao ngay cả tính cách cũng như biến thành người khác thế này? “À phải rồi, Cảnh Dương bảo tôi còn có một anh trai nữa, anh ta là Kỷ Hàn Phi có đúng không?” Kỷ Thần Hi bất giác nhớ lại người đàn ông cũng họ Kỷ, lại đối xử rất đặc biệt với cô thì liền lên tiếng hỏi.
Evan liếc nhìn người đàn ông đang bế chị gái của mình thì cũng dứt khoát trả lời:“Không phải.”
“Thật sao? Vậy mà tôi cứ tưởng…”
“Kỷ Hàn Phi?” Tịch Cảnh Dương cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
“À, anh còn nhớ đêm chúng ta cãi nhau trong rừng…Hừm, nhắc lại mới nhớ, sao lúc đấy anh lại từ chối em vậy?” Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn người đàn ông đang bế mình.
“Khụ…tới rồi.” Evan ho một tiếng rồi nhắc nhở.
Kỷ Thần Hi liền hừ lạnh:“May cho anh đấy, đợi em nhớ lại rồi sẽ tính sổ anh sao!”
Tịch Cảnh Dương:"…"
Trong căn phòng với những thiết bị kỳ lạ, cũng một chiếc ghế dài. Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đặt cô gái xuống chiếc ghế ấy, rồi liền lùi về sau.
Evan cùng Phó Tuần vẫn đang thảo luận với nhau gì đó. Đến tầm hơn năm phút sau, từ trong túi áo của mình, Evan liền lấy ra một sợi dây chuyền.
“À đúng rồi, Thần Tỷ, đồ của Tỷ.” Evan đưa chiếc dây chuyền trong tay mình cho Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trông thấy sợi dây chuyền thì vô cùng kinh ngạc:“Sao nó lại ở chỗ cậu?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Đây là giọt lệ đại dương sao?”
Evan liếc nhìn Tịch Cảnh Dương một cái, như đang suy nghĩ điều gì đó:“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao nó không ở chỗ anh đấy. Thôi được rồi, anh và Michael ra ngoài trước đi, trong quá trình trị liệu tôi cần tập trung.”
Kỷ Thần Hi cũng lên tiếng:“Phải đó, hai người mau ra ngoài đi! À đúng rồi, Cảnh Dương em đói rồi, thời gian trị liệu chắc cũng không nhanh, anh mau tìm gì đó cho em ăn đi!”
“Anh xem người khác là kẻ thay thế của em?”
“Không có!” Trước sự chấp vấn của cô gái, Tịch Cảnh Dương không chần chừ mà đáp lại ngay. Tuy quả thực anh đã vì khuôn mặt y hệt cô của Mộ Nhược Vi nên mới quyết định bay sang Nước R, nhưng anh có thể thề, anh đối với cô ta hoàn toàn không có cảm xúc gì!
Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh, nên cô có thể xác định là anh không nói dối, nên mới tạm thời buông tay ra. Lúc này cô bỗng thở dài một hơi.
“Anh biết song trùng chứ?”
Tịch Cảnh Dương có chút ngạc nhiên:“Em nhớ lại gì rồi sao?”
Kỷ Thần Hi vô thức đưa tay lên đầu, hai chân mày hơi cau lại:“Em không chắc lắm… những ký ức của em hiện tại, cứ như những mãnh vỡ không thể nào kết nối được với nhau…”
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô thì vô cùng đau lòng:“Xin lỗi…đều tại anh, nếu ngay từ đầu nói cho em biết sự thật, ít ra em cũng không phải ghi nhớ hai luồng kí ức khác nhau…”
Kỷ Thần Hi im lặng một lúc lâu rồi mới đáp:“Cảnh Dương, tạm thời em vẫn sẽ sống với thân phận của Mộ Nhược Vi…có được không?”
“Vì sao?” Tịch Cảnh Dương hơi sửng sốt trước quyết định của cô.
Kỷ Thần Hi lần nữa rơi vào im lặng. Nếu như giấc mơ đêm qua của cô thật sự là một phần trong ký ức bị mất, vậy thì rất có thể Mộ Nhược Vi đã chết, mà còn là chết vì cô…
“Trước khi cô ấy xuất hiện, em vẫn sẽ là Mộ Nhược Vi…Nhưng trong thời gian này, dù là dùng cách gì, em cũng phải lấy lại được trí nhớ của mình.”
“Tiểu Hi, em…”
Tịch Cảnh Dương còn đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng lại lần bị đẩy vào:“Thần Tỷ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”. Truyện Gia Đấu
Người vừa lên tiếng là Evan. Sau khi trao đổi với Phó Tuần, hiện tại cậu ta có thể nắm chắc được tình hình bệnh án của Kỷ Thần Hi. Tuy không thể nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thành công, nhưng cũng phải thử mới biết được.
Kỷ Thần Hi “Ồ” một tiếng, vừa định bước xuống giường để đi theo cậu ta, nhưng bất chợt thân thể của cô lại bị nhấc lên không trung.
“Anh…anh…” Nhìn người đàn ông vô cùng tự nhiên mà bế mình lên, đã vậy còn trước mặt của người khác, gương mặt của cô bỗng chốc đỏ ửng.
“Em vẫn chưa bình phục hẳn đâu.” Nói xong anh liền quay sang Evan:“Dẫn đường đi.” Evan nhìn thấy cảnh này cũng đã quá quen mắt rồi, nên liền quay người đi trước dẫn đường.
Trên đường đến phòng thôi miên vừa được chuẩn bị, Kỷ Thần Hi liền tò mò mà hỏi Evan:“Nè, cậu là em trai tôi thật sao? Trong cậu trẻ thật, nhưng hình như vẫn lớn hơn tôi đấy!”
“Tỷ, năm nay Tỷ 23 rồi, còn em chỉ mới 21, Tỷ nói xem?”
“Hả? Cái gì cơ? Tôi 23? Cậu đùa đấy à? Tôi hiện tại còn được người ta xem là học sinh trung học thôi, cậu nói 20 thì tôi còn tin!”
“…” Tỷ ấy chẳng qua bị mất trí nhớ thôi, sao ngay cả tính cách cũng như biến thành người khác thế này? “À phải rồi, Cảnh Dương bảo tôi còn có một anh trai nữa, anh ta là Kỷ Hàn Phi có đúng không?” Kỷ Thần Hi bất giác nhớ lại người đàn ông cũng họ Kỷ, lại đối xử rất đặc biệt với cô thì liền lên tiếng hỏi.
Evan liếc nhìn người đàn ông đang bế chị gái của mình thì cũng dứt khoát trả lời:“Không phải.”
“Thật sao? Vậy mà tôi cứ tưởng…”
“Kỷ Hàn Phi?” Tịch Cảnh Dương cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
“À, anh còn nhớ đêm chúng ta cãi nhau trong rừng…Hừm, nhắc lại mới nhớ, sao lúc đấy anh lại từ chối em vậy?” Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn người đàn ông đang bế mình.
“Khụ…tới rồi.” Evan ho một tiếng rồi nhắc nhở.
Kỷ Thần Hi liền hừ lạnh:“May cho anh đấy, đợi em nhớ lại rồi sẽ tính sổ anh sao!”
Tịch Cảnh Dương:"…"
Trong căn phòng với những thiết bị kỳ lạ, cũng một chiếc ghế dài. Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đặt cô gái xuống chiếc ghế ấy, rồi liền lùi về sau.
Evan cùng Phó Tuần vẫn đang thảo luận với nhau gì đó. Đến tầm hơn năm phút sau, từ trong túi áo của mình, Evan liền lấy ra một sợi dây chuyền.
“À đúng rồi, Thần Tỷ, đồ của Tỷ.” Evan đưa chiếc dây chuyền trong tay mình cho Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trông thấy sợi dây chuyền thì vô cùng kinh ngạc:“Sao nó lại ở chỗ cậu?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Đây là giọt lệ đại dương sao?”
Evan liếc nhìn Tịch Cảnh Dương một cái, như đang suy nghĩ điều gì đó:“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao nó không ở chỗ anh đấy. Thôi được rồi, anh và Michael ra ngoài trước đi, trong quá trình trị liệu tôi cần tập trung.”
Kỷ Thần Hi cũng lên tiếng:“Phải đó, hai người mau ra ngoài đi! À đúng rồi, Cảnh Dương em đói rồi, thời gian trị liệu chắc cũng không nhanh, anh mau tìm gì đó cho em ăn đi!”
Danh sách chương