Giờ phút này trong một căn phòng nhỏ nào đó, hai con người một nam một nữ đang nhìn nhau không chớp mắt.
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, cô gái tóc trắng đã lên tiếng trước:"Đêm qua anh ngủ ở đâu?"
Chàng trai với chiếc gọng bạc hơi híp mắt lại trả lời đúng một chữ:"Sofa!"
Cô gái xinh đẹp liền nở một nụ cười vô cùng đáng yêu và thân thiện:"Và đem nay vẫn vậy?"
Kỷ Hàn Phi cười nhạt một cái:"Hơ! Một đứa con gái như em, lại dám ngủ trong phòng một thằng đàn ông như anh chưa vợ, em không sợ người ta đàm tiếu à?"
Trước thái độ đó của anh, Mộ Nhược Vi dùng chính thái độ đó để trả lời:"Hơ! Anh có chắc phòng đó là phòng của anh không?"
Ban đầu chính cô cũng nghĩ anh là một người có bệnh sạch sẽ vô cùng nặng, nếu không vì sao phòng của anh lại sạch sẽ đến mức một sợi tóc của không hề có như vậy.
Nhưng sau một khoảng thời gian ở đây, cô mới phát hiện ra một điều rằng, căn nhà này rõ ràng là một căn nhà mới! Anh cũng vừa mới chuyển đến đây mà thôi và trước đó anh chưa từng sống ở đây.
Điều đó thể hiện qua từng chi tiết trong căn nhà. Các phòng từ phòng khách, phòng bếp và thư phòng đều có những dấu hiệu của người từng sử dụng qua, riêng phòng ngủ thì một chút dấu vết cũng không có.
Có thể nói anh chỉ sử dụng các phòng bình thường và đêm đến anh không hề ngủ ở nhà! Vì sao ư? Đương nhiên Mộ Nhược Vi không biết rồi và cô cũng không có nhu cầu phải tìm hiểu, nhưng trước mắt cô phải giành được căn phòng đó!
Kỷ Hàn Phi liền trợn mắt ngạc nhiên:"Sao em biết anh chưa từng ngủ ở đó?"
Mộ Nhược Vi tỏ vẻ đó là điều cần phải hỏi sao rồi trả lời:"Vì em không phải kẻ ngốc!"
Kỷ Hàn Phi:"..." trả lời như trả lời vậy!
Mộ Nhược Vi nói tiếp:"Nhưng bình thường buổi tối, anh không ngủ ở nhà, lại đi đâu vậy?"
Kỷ Hàn Phi im lặng mất mấy giây, anh cũng đâu thể nói là đêm đến anh phải trở về căn biệt thự trong Đế Cung Sơn Trang để quan sát tình hình của cô và tên họ Tịch kia.
Nhưng bỗng Kỷ Hàn Phi lại nhớ ra đều gì đó, sau đó đứng lên rồi hướng về phía Mộ Nhược Vi bảo cô đi theo mình. Tuy hơi khó hiểu trước hành động của anh, nhưng Mộ Nhược Vi vẫn đứng dậy rồi đi theo phía sau lưng anh.
Kỷ Hàn Phi mở cửa thư phòng ra, sau đó tìm kiếm một cây gậy dài bên cạnh tủ sách. Rồi anh dùng cây gậy đó kéo một cái thang xếp từ trần nhà xuống.
Mộ Nhược Vi liền bất ngờ mà "Wow" lên một tiếng.
"Căn nhà này của anh mà cũng có cơ quan bí mật à?" Mắt cô gái nhỏ phát sáng nhìn chiếc gác xếp vừa được kéo xuống.
Kỷ Hàn Phi liền nhìn cô với ánh mắt như nhìn một đứa ngốc:"Chỉ là một căn phòng gác mái thôi, em nhìn sao ra được cơ quan bí mật vậy?"
Mộ Nhược Vi:"Thật sao? Nhưng đây là lần đầu em nhìn thấy nó đấy!"
Kỷ Hàn Phi liền bất lực thở dài trước cô em ngố tàu này của mình.
"Haizz, mau leo lên đây, anh có thứ muốn cho em xem."
Nói rồi anh leo lên chiếc thang xếp trước, Mộ Nhược Vi liền leo theo phía sau anh. Khi lên đến căn phòng gác mái phía trên thư phòng, mắt của Mộ Nhược Vi lại lần nữa phát sáng.
Một căn phòng nhỏ với một chiếc giường và một cái tủ đầu giường bên cạnh, cùng một số vật dụng trang trí đơn giản khác. Và quan trọng là, tất cả đều màu là màu xanh dương mà cô thích nhất!
"Hàn Ca, em nghĩ lại rồi, một đứa con gái như em, không thể ngủ trong phòng một người đàn ông chưa vợ như anh hoài được, nên đêm nay em sẽ chịu thiệt một chút, ngủ ở đây vậy!" Mộ Nhược Vi nói trong vô thức.
Kỷ Hàn Phi:"..." Cái con nhóc này, lật mặt còn cần nhanh hơn cả lật sách vậy không? Nhưng đến khi kiềm chế cơn phấn khích trước thiên đường màu xanh này, cô mới tò mò mà hỏi:"Anh sống một mình, vậy căn phòng này anh chuẩn bị cho ai vậy?"
Kỷ Hàn Phi lần nữa im lặng, sau đó anh liền cười khổ một cái rồi lên tiếng:"Cho em gái của anh, nhưng mà con bé...haiz! Một con nhóc vô tâm!"
Mộ Nhược Vi thật sự rất tò mò, cô em gái kia của anh là người như thế nào nhỉ? Nhưng một cô gái yêu màu xanh như cô, thì chắc chắn là một cô gái tốt rồi! Nếu cô ấy bỏ nhà đi, thì lỗi nhất định là do phía ông anh trai thân yêu này rồi!
Nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, Kỷ Hàn Phi liền quay sang nhìn cô rồi bâng quơ nói:"Bỗng anh nhận ra một điều..."
Mộ Nhược Vi liền nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:"Điều gì cơ?"
Chàng trai gọng kính bạc liền lắc đầu một cái, vô cùng thương tâm mà nói:"Em thật sự rất giống con nhóc vô lương tâm nhà anh, nói xem hiện tại em không phải là đang bỏ nhà theo trai sao?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Hình như đúng là cô đã bỏ nhà thật, cũng đúng là cô đến nhà một người đàn ông tá túc, nhưng cái gì cũng có lí do của nó mà? Nhưng sao qua cách nói của Kỷ Hàn Phi thì cô như một con nhóc đang nổi loạn ở tuổi dậy thì vậy? Và cô cũng chẳng có lí do gì biện minh cho mình cả!
...----------------...
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, cô gái tóc trắng đã lên tiếng trước:"Đêm qua anh ngủ ở đâu?"
Chàng trai với chiếc gọng bạc hơi híp mắt lại trả lời đúng một chữ:"Sofa!"
Cô gái xinh đẹp liền nở một nụ cười vô cùng đáng yêu và thân thiện:"Và đem nay vẫn vậy?"
Kỷ Hàn Phi cười nhạt một cái:"Hơ! Một đứa con gái như em, lại dám ngủ trong phòng một thằng đàn ông như anh chưa vợ, em không sợ người ta đàm tiếu à?"
Trước thái độ đó của anh, Mộ Nhược Vi dùng chính thái độ đó để trả lời:"Hơ! Anh có chắc phòng đó là phòng của anh không?"
Ban đầu chính cô cũng nghĩ anh là một người có bệnh sạch sẽ vô cùng nặng, nếu không vì sao phòng của anh lại sạch sẽ đến mức một sợi tóc của không hề có như vậy.
Nhưng sau một khoảng thời gian ở đây, cô mới phát hiện ra một điều rằng, căn nhà này rõ ràng là một căn nhà mới! Anh cũng vừa mới chuyển đến đây mà thôi và trước đó anh chưa từng sống ở đây.
Điều đó thể hiện qua từng chi tiết trong căn nhà. Các phòng từ phòng khách, phòng bếp và thư phòng đều có những dấu hiệu của người từng sử dụng qua, riêng phòng ngủ thì một chút dấu vết cũng không có.
Có thể nói anh chỉ sử dụng các phòng bình thường và đêm đến anh không hề ngủ ở nhà! Vì sao ư? Đương nhiên Mộ Nhược Vi không biết rồi và cô cũng không có nhu cầu phải tìm hiểu, nhưng trước mắt cô phải giành được căn phòng đó!
Kỷ Hàn Phi liền trợn mắt ngạc nhiên:"Sao em biết anh chưa từng ngủ ở đó?"
Mộ Nhược Vi tỏ vẻ đó là điều cần phải hỏi sao rồi trả lời:"Vì em không phải kẻ ngốc!"
Kỷ Hàn Phi:"..." trả lời như trả lời vậy!
Mộ Nhược Vi nói tiếp:"Nhưng bình thường buổi tối, anh không ngủ ở nhà, lại đi đâu vậy?"
Kỷ Hàn Phi im lặng mất mấy giây, anh cũng đâu thể nói là đêm đến anh phải trở về căn biệt thự trong Đế Cung Sơn Trang để quan sát tình hình của cô và tên họ Tịch kia.
Nhưng bỗng Kỷ Hàn Phi lại nhớ ra đều gì đó, sau đó đứng lên rồi hướng về phía Mộ Nhược Vi bảo cô đi theo mình. Tuy hơi khó hiểu trước hành động của anh, nhưng Mộ Nhược Vi vẫn đứng dậy rồi đi theo phía sau lưng anh.
Kỷ Hàn Phi mở cửa thư phòng ra, sau đó tìm kiếm một cây gậy dài bên cạnh tủ sách. Rồi anh dùng cây gậy đó kéo một cái thang xếp từ trần nhà xuống.
Mộ Nhược Vi liền bất ngờ mà "Wow" lên một tiếng.
"Căn nhà này của anh mà cũng có cơ quan bí mật à?" Mắt cô gái nhỏ phát sáng nhìn chiếc gác xếp vừa được kéo xuống.
Kỷ Hàn Phi liền nhìn cô với ánh mắt như nhìn một đứa ngốc:"Chỉ là một căn phòng gác mái thôi, em nhìn sao ra được cơ quan bí mật vậy?"
Mộ Nhược Vi:"Thật sao? Nhưng đây là lần đầu em nhìn thấy nó đấy!"
Kỷ Hàn Phi liền bất lực thở dài trước cô em ngố tàu này của mình.
"Haizz, mau leo lên đây, anh có thứ muốn cho em xem."
Nói rồi anh leo lên chiếc thang xếp trước, Mộ Nhược Vi liền leo theo phía sau anh. Khi lên đến căn phòng gác mái phía trên thư phòng, mắt của Mộ Nhược Vi lại lần nữa phát sáng.
Một căn phòng nhỏ với một chiếc giường và một cái tủ đầu giường bên cạnh, cùng một số vật dụng trang trí đơn giản khác. Và quan trọng là, tất cả đều màu là màu xanh dương mà cô thích nhất!
"Hàn Ca, em nghĩ lại rồi, một đứa con gái như em, không thể ngủ trong phòng một người đàn ông chưa vợ như anh hoài được, nên đêm nay em sẽ chịu thiệt một chút, ngủ ở đây vậy!" Mộ Nhược Vi nói trong vô thức.
Kỷ Hàn Phi:"..." Cái con nhóc này, lật mặt còn cần nhanh hơn cả lật sách vậy không? Nhưng đến khi kiềm chế cơn phấn khích trước thiên đường màu xanh này, cô mới tò mò mà hỏi:"Anh sống một mình, vậy căn phòng này anh chuẩn bị cho ai vậy?"
Kỷ Hàn Phi lần nữa im lặng, sau đó anh liền cười khổ một cái rồi lên tiếng:"Cho em gái của anh, nhưng mà con bé...haiz! Một con nhóc vô tâm!"
Mộ Nhược Vi thật sự rất tò mò, cô em gái kia của anh là người như thế nào nhỉ? Nhưng một cô gái yêu màu xanh như cô, thì chắc chắn là một cô gái tốt rồi! Nếu cô ấy bỏ nhà đi, thì lỗi nhất định là do phía ông anh trai thân yêu này rồi!
Nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, Kỷ Hàn Phi liền quay sang nhìn cô rồi bâng quơ nói:"Bỗng anh nhận ra một điều..."
Mộ Nhược Vi liền nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:"Điều gì cơ?"
Chàng trai gọng kính bạc liền lắc đầu một cái, vô cùng thương tâm mà nói:"Em thật sự rất giống con nhóc vô lương tâm nhà anh, nói xem hiện tại em không phải là đang bỏ nhà theo trai sao?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Hình như đúng là cô đã bỏ nhà thật, cũng đúng là cô đến nhà một người đàn ông tá túc, nhưng cái gì cũng có lí do của nó mà? Nhưng sao qua cách nói của Kỷ Hàn Phi thì cô như một con nhóc đang nổi loạn ở tuổi dậy thì vậy? Và cô cũng chẳng có lí do gì biện minh cho mình cả!
...----------------...
Danh sách chương