"Tôi bảo cô tránh ra!" Mộ Nhược Vi cố giữ bình tĩnh gằng giọng nhắc nhở.

Nhưng cô gái trước mặt không hề quan tâm, cô ta liền khoanh tay lại vừa ngạo nghễ vừa khinh thường mà chặn đường không cho Mộ Nhược Vi rời đi.

"Sao? Chột dạ à? Mày nói xem, đã gian lận thì cũng phải gian lận cho tới chứ! Mới làm được có mấy bài điểm tuyệt đối, giờ lại quay về thời kì đội sổ rồi, hay là người ngủ cùng mày, cảm thấy chán mày rồi, nên không cho mày điểm nữa?"

Tuy những lời này sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Mộ Nhược Vi, dù sao đối với cô thì chỉ cần mình không làm thì dù người khác nói gì cũng được, nếu mình cảm thấy tức giận thì đó chứng minh rằng mình thật sự đang chột dạ.

Nhưng xui cho cô gái hóng hách kia, tâm tình mấy ngày nay của Mộ Nhược Vi vô cùng tệ, nhất là suốt 3 ngày qua Tịch Cảnh Dương chưa từng liên lạc gì với cô ấy, dù chỉ là một tin nhắn.

Chưa kể áp lực tinh thần của cô dạo này thật sự rất nhiều. Cô cứ cảm thấy như trí nhớ của mình sắp khôi phục nhưng cứ sau mỗi đêm thì mọi thứ dường như trở nên trống rỗng.

Chính vì thế, những lời lăng mạ cùng thái độ ngứa đòn kia thật sự đã chọc cho Mộ Nhược Vi có chút mất kiểm soát.

Nhưng cũng may, cô gái tóc bạch kim xinh đẹp không phải là một người ưa thích bạo lực, cô chỉ khẽ ngước nhìn xung quanh một cái, sau đó liền nhoẻn miệng cười nhẹ.

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tránh ra!"

Trước nụ cười xinh đẹp cùng gương mặt nữ thần kia, cô gái nọ thoáng đỏ mặt, nhưng cô ta liền tự đánh vào mặt mình để lấy bình tĩnh.

Không ngờ con hồ ly tinh này không chỉ muốn quyến rũ đàn ông, mà còn muốn thao túng tâm lý của cô.

"Mày nằm mơ à! À mà cũng được, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi tao, đồng thời lên diễn đàn trường thừa nhận ngủ với thầy giáo để gian lận, tao sẽ bỏ qua cho mày!"

Nụ cười trên gương mặt Mộ Nhược Vi càng lúc càng sâu, cô nghiêng người ghé sát vào tay cô gái kia khẽ thì thầm:"Cẩn thận hoạ từ trên trời rơi xuống đấy!"

Nói xong cô cũng chẳng đợi cô gái kia phản ứng, trước sự ngỡ ngàng của cô ta, Mộ Nhược Vi nhảy qua vách tường cao hơn hai mét, rồi nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó quay người rời đi.

Cô gái kia chưa kịp hoàn hồn sau câu nói khó hiểu của Mộ Nhược Vi, cô chỉ cảm thấy sống lưng mình bỗng cứng đờ, thì lại nhìn thấy hành động dứt khoát nhảy qua tường rồi bỏ đi kia của người nọ.

Cô ta liền tức giận vì bị Mộ Nhược Vi coi thường, liền men theo cầu thang chạy xuống đuổi theo Mộ Nhược Vi, đến khi chạy đến một cái cây lớn, thì cô đã nhìn thấy người kia vẫn chưa rời đi mà vẫn đứng ở đó như đang đợi chờ điều gì.

Cô liền hét lên:"Con khốn mày đứng lại đó cho tao!"

Lời cô ta vừa dứt, bỗng trong không khí vọng lại giọng nói của cô. Rồi bỗng từ trên phía cây xanh to lớn kia truyền đến một loạt âm thanh liên hồi.

Một đàn chim sẻ bất chợt từ cây bay đi do bị giật mình bởi tiếng hét của cô gái ban nãy, ngay sau đó tầm nhìn của cô liền hướng về phía cây, sau đó ánh mắt cô dần trở nên hốt hoảng.

Do lượng chim sẻ đậu trên cây ban nãy quá nhiều, nên khi chúng đồng loạt bay đi, đã khiên cho những tán cây rung lắc mạnh.

Và điều khiến cô sợ hãi nhất chính là trên cành cây đó có một tổ ong rất lớn và do chấn động ban nãy, nên đã có vài con ong bay ra, rất nhanh sau đó là cả một bầy ong.

Đôi chân cô gái mềm nhũn, bầy ong đó đang hướng về phía cô mà bay đến, cô ta liền hét lên mà chạy đi, nhưng bầy ong lại vô cùng nhanh, nên đã chích vào đủ chỗ trên người cô ta.

Mộ Nhược Vi đứng gần đó nhưng lại khuất tầm nhìn của tổ ong, nên không một con ong nào đuổi theo cô cả.

Nhìn cô gái lúc nãy còn ngạo nghễ lớn tiếng lăng nhục mình, giờ đây đang nằm lăn lóc trên đất khóc lóc thảm thiết, Mộ Nhược Vi liền cười lạnh, dù sao cô cũng đã nhắc nhở cô ta rồi, do cô ta tự rước lấy mà thôi.

Nhớ lại vài phút trước, cô nhận ra hiện tại trong khung viên trường rất vắng vẻ, cho nên tần suất phản xạ của âm thanh rất cao.

Chưa kẻ hiện tại lại là thời gian nghỉ ngơi của những đàn chim nhỏ trên cây. Cô thoáng đưa mắt về những cái cây phía ngoài sân trường, thì thật sự đã phát hiện ra một tổ ong vò vẽ rất lớn.

Ong không phải loại côn trùng hiếu chiến, nhưng nó rất ghét bị người khác làm phiền. Tuy bình thường trong sân trường rất ồn ào cũng rất đông đúc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến các thân cây cao này.

Tuy nhiên, với khoảng không thoáng đãng, chỉ cần một tiếng hét đủ lớn sẽ dễ dàng làm kinh động đến những loài thú sống trên cây.

Chính vì thế, Mộ Nhược Vi chỉ cần đưa cô gái kia đến khu vực của những cái cây này, việc còn lại thì tự cô ta gây ra, chẳng hề liên quan gì đến cô cả. Đó chính là điểm đáng sợ của Butterfly Effect...

...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện