Phụ Hí nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô, sau đó nhanh chóng lùi lại. Kỷ Thần Hi bước vào, điều chỉnh ghế ngồi và tay lái, làm quen với các điều khiển. Khi đã cảm thấy thoải mái, cô nổ máy, âm thanh của động cơ mạnh mẽ vang lên, khiến không khí xung quanh như bị khuấy động.

Những tay đua và khán giả xung quanh bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện của Kỷ Thần Hi. Họ nhìn chằm chằm vào chiếc SSC Tuatara đang chuẩn bị rời khỏi khu vực đỗ xe. Tiếng động cơ gầm rú hòa quyện với tiếng vỗ tay và cổ vũ, tạo nên một bầu không khí hào hứng và hồi hộp.

Kỷ Thần Hi điều chỉnh vị trí trong ghế, nhấn ga nhẹ, cảm nhận sự phản hồi của xe. Chiếc SSC Tuatara vọt đi một cách mượt mà, nhanh chóng gia tốc trên mặt đường đua. Cô đưa mắt quan sát các góc cua, đường thẳng và các điểm mốc trên đường đua, lên kế hoạch cho mỗi cú vào cua và mỗi pha tăng tốc.

Khi chiếc xe lao qua đường đua với tốc độ ấn tượng, Kỷ Thần Hi cảm nhận rõ ràng cảm giác của lực kéo và sự cân bằng của xe. Cô tinh chỉnh từng động tác, từ việc vào cua cho đến việc gia tốc trên đoạn đường thẳng. Mỗi lần vượt qua vạch đích, tiếng động cơ gầm rú càng trở nên dữ dội, phản ánh sức mạnh và khả năng điều khiển của SSC Tuatara.

Một vòng đua sau đó, Kỷ Thần Hi trở về khu vực đỗ xe, mặt mỉm cười phấn khích. Cô cảm nhận được sức mạnh của chiếc xe và sự hưng phấn khi chinh phục đường đua.

Phụ Hí đứng chờ sẵn, đôi mắt anh ta hiện rõ sự bất an. Quả nhiên anh ta đoán không sai, nếu lúc nãy nhận lời thách đấu, e là anh ta đã thua một cách không ngóc đầu lên nổi.

"Thế nào?" Kỷ Thần Hi hỏi, quay sang Phụ Hí với nụ cười tươi tắn:"Cảm giác không tệ. Cậu tìm chiếc xe này ở đâu ra thế?"

Trong thời gian ngắn có thể tìm được chiếc xe có công năng tốt thế này, năng lực làm việc không chê vào đâu được.

Phụ Hí mím môi mấy giây rồi mỉm cười đáp:"Tôi vừa thuê nó từ một tay đua"

Kỷ Thần Hi nhướng mày ngạc nhiên:"Một tay đua lại đem xe của mình đi cho thuê, anh ta còn dám dùng lại nó sao?"

Khoé môi Phụ Hí khẽ giựt giựt mấy cái. Tất nhiên là không có tên điên nào làm vậy rồi, nhưng nếu giá người thuê bỏ ra gấp ba lần giá của chiếc xe đó, thì tên nào cũng là tên điên.

Vì để làm thiếu chủ phu nhân vui lòng, đừng đem anh lên trường đua để thách đấu nữa, lương và thưởng nửa năm tới coi như mất không phí.

Phụ Hí mỉm cười cứng ngắc nói không nên lời. Đúng lúc ấy, một nhóm người từ khán đài ùa tới khu vực đỗ xe, nhanh chóng bao quanh chiếc SSC Tuatara. Một người đàn ông cao lớn, với vẻ ngoài phong trần, đôi mắt sáng ngời đầy nhiệt huyết, bước tới gần Phụ Hí. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe, rồi quay sang Phụ Hí với nụ cười rạng rỡ:

"Chúa ơi! Đó là cậu à? Cậu lái chiếc xe này thật sao? Kỹ thuật quá đỉnh, tôi chưa bao giờ thấy ai điều khiển nó mượt mà đến vậy!"

Phụ Hí chưa kịp phản ứng thì người đàn ông tiếp tục:"Tôi là Dương Khải, đội phó đội đua xe Lôi Điện. Nếu cậu có hứng thú, tôi mời cậu gia nhập đội chúng tôi ngay lập tức. Với kỹ năng như thế, chắc chắn cậu sẽ trở thành ngôi sao sáng của đội!"

Trước lời mời nhiệt tình và ánh mắt đầy hy vọng của Dương Khải, Phụ Hí đang lúng túng muốn giải thích, thì một vài người khác, có vẻ là đội trưởng của những đội đua hàng đầu, cũng tiến tới. Một trong số họ, một người đàn ông với mái tóc xanh xám nổi bật, mỉm cười bước lên:"Cậu thực sự rất ấn tượng đấy. Tôi là Mạnh Hào, đội trưởng đội đua Ngân Dực. Nếu cậu muốn trải nghiệm cảm giác đua cùng những tay đua giỏi nhất, đội của tôi luôn sẵn lòng chào đón."

Cùng lúc, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:"Phải đấy! Cậu có muốn thử sức với chúng tôi không? Chỉ vài vòng đua thôi, đảm bảo cậu sẽ không bao giờ quên được cảm giác đó đâu" Người này là đội trưởng đội đua Sát Phong, một trong những đội đua có thứ hạng cao nhất tại Thủ Đô.

Phụ Hí cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Anh ta chỉ là người đã mua lại chiếc xe này, và bây giờ lại bị xem là người điều khiển nó. Nhưng điều khiến anh ta khổ sở nhất chính là Kỷ Thần Hi, người đã âm thầm đeo khẩu trang từ lúc nào và lùi về phía xa, đang nhìn anh với ánh mắt đầy thú vị và giảo hoạt.

Không thể để sự hiểu lầm kéo dài, Phụ Hí định mở miệng giải thích thì bất ngờ, Kỷ Thần Hi lên tiếng với chất giọng ngọt ngào:"Anh ơi, bọn họ muốn đua thì đua thôi!"

Câu nói của cô khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô gái với giọng nói trong trẻo như mật ngọt. Mọi người đều ngạc nhiên, ánh nhìn chăm chú và tò mò. Phụ Hí gần như không tin vào tai mình, cằm anh ta như sắp rơi xuống đất. Trong lòng anh ta chỉ muốn thầm gào thét: Thiếu chủ phu nhân, cô đừng đùa ác như thế! Tôi không đủ mạng để gánh hậu quả đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện