Bắt đầu vào kỳ nghỉ hè, Lữ Tư Nguy nhận được cuộc điện thoại của mẹ mình đang ở nước Anh xa xôi, ý nói nhớ đứa con trai lớn này, hi vọng cậu có thể đến Anh quốc nghỉ hè, mà trước đó bọn họ đã gần như không liên lạc cả năm nay.

Lữ Tư Nguy từ chối ngay lập tức.

Nhiều năm như vậy cậu học được một đạo lý, nếu như người mà cậu coi là trân bảo mà người ấy lại không để ý cậu thì tốt nhất là cậu nên tìm một trân bảo khác, miễn cho mỗi ngày đều phải nghĩ ngợi. Mẹ cậu chỉ nhớ đến cậu khi cần thiết, cậu cũng giống vậy, nhưng bây giờ cậu chẳng hề nhớ nàng.

Vì vậy bà ấy gọi điện cho ba ba Lữ Tư Nguy đang làm việc, nói Lữ Đại Phong cố gắng dành chút thời gian làm công tác tư tưởng cho Lữ Tư Nguy, cuối cùng lời kết thúc: "... Bà ấy tốt xấu vẫn là mẹ con."

Lữ Tư Nguy ngoài miệng nói: "Bà ấy không phải là mẹ của một mình con."

Huống hồ nếu như bà ấy thật sự nhớ đến cậu thì có thể về nước thăm cậu mà, cũng có thể dẫn theo đứa em cùng mẹ khác cha kia về.

Mà rất đáng tiếc, phương án này hiển nhiên không nằm trong điều đáng cân nhắc của bà ấy.

Cứ cách mấy ngày sẽ gọi điện thoại làm đảo lộn kế hoạch nghỉ hè của Lữ Tư Nguy, nửa tháng đó tâm tình của cậu không tốt, tim giống bị cây bông ẩm ướt bao lấy, khiến cho cậu sắp nghẹt thở.

Ngày ấy cậu và Phương Đình Việt cãi nhau, cậu dậy thật sớm, đến quán cà phê đã hẹn nhau để cùng làm bài tập.

Hơn chín giờ, cậu vẫn không thấy Phương Đình Việt đâu, gọi điện thoại tới, tiếng chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.

Giọng nói Phương Đình Việt khàn khàn như mới vừa tỉnh ngủ: "Tớ mới dậy, có chuyện gì?"

Lữ Tư Nguy đưa màn hình đến mặt, nhìn thời gian trên đó, cách thời gian bọn họ hẹn nhau đã hơn một tiếng đồng hồ. Cậu rất ghét phải chờ đợi người khác, ngay cả khi người kia là Phương Đình Việt, người mà chưa bao giờ trễ hẹn với cậu.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Lữ Tư Nguy buồn bực hỏi.

"Tớ ở nhà."

"Còn chưa dậy?"

"Phải, hôm qua trong nhà có chút chuyện, ngủ quên —— "

Phút chốc, Lữ Tư Nguy cũng không biết tức giận từ đâu mà đến, e rằng cậu chỉ là muốn trút hết buồn bực chuyện mấy ngày nay bị điện thoại quấy rầy, cậu đánh gãy lời Phương Đình Việt nói, ngữ khí rất hung hăng: "Nếu không tới được thì tại sao lại hẹn sớm như vậy?"

Phương Đình Việt nghe ra giọng điệu Lữ Tư Nguy không giống bình thường, lúc này mới ngồi dậy, hỏi: "Hẹn gì cơ?"

Lữ Tư Nguy phiền tâm, nói thêm gì nữa nhất định cậu sẽ không khống chế được bản thân, cậu không muốn nổi nóng với Phương Đình Việt một chút nào, vì vậy trực tiếp cúp điện thoại.

Phương Đình Việt vội vã đến chỗ hẹn, Lữ Tư Nguy sắp bị tiếng chuông điện thoại thỉnh thoảng vang lên làm sợ hãi đến độ suy nhược thần kinh, cậu bịt tai một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhìn màn hình, quyết định tắt máy.

Sau mấy ngày xảy ra chuyện này, Lữ Tư Nguy vô tình nhìn ngày trên lịch mới phát hiện là mình nhớ lộn ngày hẹn, vội khởi động máy, một đống tin nhắn đến từ Phương Đình Việt, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ bắt đầu nhảy ầm ầm.

Trong đó có một tin là: Tớ đến rồi, sao không thấy cậu, cậu đi về chưa?

Lòng Lữ Tư Nguy hổ thẹn gọi điện thoại cho Phương Đình Việt, chỉ nghe được giọng nữ máy móc rằng đối phương tắt điện thoại, toàn bộ lời xin lỗi như đá chìm biển lớn, cậu còn thử chạy đến dưới nhà Phương Đình Việt chờ hắn, ngồi xổm mấy ngày cũng không thấy bóng Phương Đình Việt đâu.

Rất nhiều chuyện chồng chất lên nhau, Lữ Tư Nguy tự giận mình mà nghĩ, một lần hai lần đều có kết quả thế này, thôi...

Nửa kỳ nghỉ hè, Lữ Tư Nguy không có thời gian cũng không có ý định liên lạc với Phương Đình Việt, tới khi gần khai giảng, mặc dù rất khó chịu nhưng cũng không chịu bỏ thể diện mà chủ động liên lạc với Phương Đình Việt.

Ban đầu chỉ là một chuyện hiểu lầm khơi ra chiến tranh lạnh, không ngờ lại kéo dài đến khai giảng.

Thời gian một kỳ nghỉ qua đi lại thấy Phương Đình Việt đứng trước bảng thông báo của trường.

Một đám tân sinh chen chúc nhìn xem mình vào lớp nào, Lữ Tư Nguy cũng cố gắng chui vào xem danh sách lớp trọng điểm thấy được tên mình và Phương Đình Việt, chui ra khỏi đám đông lại đụng phải người khác.

"Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Người kia trả lời: "Không sao đâu."

Lữ Tư Nguy vừa ngẩng đầu, đối mặt là tầm mắt Phương Đình Việt, lúc này lại có người ở phía sau chen vào, cậu không đứng vững, nhào vào trong lồng ngực Phương Đình Việt, không cẩn thận cọ cọ vào mặt Phương Đình Việt.

Phương Đình Việt đỡ vai cậu, ánh mắt hết sức kỳ quái, tựa như có chuyện muốn với cậu, bản năng Lữ Tư Nguy cảm thấy không phải lời nói gì tốt đẹp cho lắm, giơ tay giãy giụa, nghiêng người chui ra khỏi đám người.

Lớp mới chia nhóm, chỗ ngồi thì tuỳ người lựa chọn, Lữ Tư Nguy có thói quen ngồi vào bàn cuối cùng để nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có người đi qua hỏi: "Bạn học, chỗ này có người ngồi chưa?"

Lữ Tư Nguy phát hiện người này kéo ghế trước cậu, vừa muốn nói có người, vừa lúc nhìn Phương Đình Việt đi vào cửa, vì vậy đột nhiên đổi giọng, nói: "Không có, cậu ngồi đi."

Phương Đình Việt đứng trước cửa nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lữ Tư Nguy đang nhìn ngoài cửa sổ một chút, sau đó tuỳ ý chọn chỗ trống để ngồi.

Thông lệ ngày đầu tiên khai giảng là học sinh sẽ lên bục giảng để tự giới thiệu bản thân, Phương Đình Việt đứng trên bục giảng, thành tích nhập học của hắn đứng đầu toàn thành phố, rất nhiều học sinh đã nghe thấy tên hắn từ lâu, ở phía dưới xì xào bàn tán:

"Thật đẹp trai mà."

"Cậu ấy tên Phương Đình Việt, ban đầu ở trường X."

"Wow, cậu ấy chính là Phương Đình Việt đó."

Lữ Tư Nguy nghe vậy nhìn về phía bục giảng, quan sát nửa ngày, nghĩ thầm: Rất đẹp trai đúng không? Chỉ liếc mắt nhìn một cái liền vội dời tầm mắt.

Tướng mạo của Phương Đình Việt đối với cậu rất quen mắt, cũng quen Phương Đình Việt thỏa hiệp rồi, huống hồ cậu cho là kỳ nghỉ của mình có đầy đủ lý do để buồn bực, tính toán đợi đến đối phương chịu thua sau đó sẽ kể khổ với hắn.

Mà lần đầu tiên kế hoạch của cậu thất bại thảm hại thế này, vết nứt từ lần đó hiển hiện, cậu đã chờ một tuần, cũng không đợi được Phương Đình Việt chủ động lấy lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện