Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
7334c4c6f11907754719c02e6ea4f2eb2a109bb321364-Csz3CB_fw658
“Tôi hy vọng có thể cùng đi với cậu”
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực dò xét xung quanh bốn phía, phát hiện cách nơi này không quá xa có mấy chục cái tang thi đang tập kết, tựa hồ là bị người sống dẫn tới.
Có hai người hình như là người dân chạy trốn ra bên ngoài, tang thi vẫn theo sát phía sau bọn họ, càng ngày tụ càng nhiều.
Trong lòng Mộ Lê Thần linh quang chợt lóe, sau đó dùng tinh thần lực mang theo khí tức tang thi hoàng điều khiển vài tang thi dồn hai người bọn họ chạy về phía quân đội.
Hai người kia bị tang thi truy đuổi, khi nhìn thấy phía trước là hơn hai mươi quân nhân mặc quân trang, tuyệt vọng trong lòng mới dần dần phai bớt, phảng phất hai chân có đổ đầy chì cũng phải chạy.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi lóe lên tựa hồ kích động bọn họ chạy nhanh hơn một nửa, một bên xông về phía quân đội một bên quơ tay hô hoán: “Cứu… cứu mạng…. cứu bọn tôi..”
Quân đội này tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, thoạt nhìn có vẻ được đào tạo rất tốt, bất quá phần lớn quân trang đều dính đầy vết máu cùng thịt thối, chật vật không chịu nổi, hẳn là vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Một trung niên trong đội hình như là chỉ huy của quân đội, lúc binh lính phát hiện có hai người đang kêu cứu lập tức đến bên cạnh người này hội báo.
Người trung niên liếc mắt nhìn hai người kia phía xa xa, lãnh khốc hạ lệnh: “Bắn chết!”
Binh lính tuy rằng tâm không đành lòng, thế nhưng không có ai dám cãi lại, lập tức liền có hai binh lính mang thương ra phía trước ngắm chuẩn vào hai người kêu cứu.
‘Ba— ba–’ hai tiếng, liền có hai khối thi thể không nhắm mắt ngã xuống.
Ở nơi này, Mộ Lê Thần vẫn đang dùng tinh thần lực có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ huy quân đội cư nhiên lại quả quyết như vậy! Bất quá……. Người vẫn còn nhiều lắm a!
Trong mắt Mộ Lê Thần chợt lóe lên một tia hồng quang, sau đó vài quân nhân kia liền khiếp sợ, tang thi vốn đang muốn chen lên gặm hai khối thi thể lúc nãy đột nhiên dừng lại cước bộ, còn xoay người hướng bọn họ đi đến.
Chỉ huy của quân đội nhìn năm sáu mươi mấy tang thi hướng bên này đi qua, bản thân biết rõ chỉ có hơn hai mươi người khẳng định đánh không lại, chỉ có thể bỏ đi quyết định qua bên khu dân cư kia nghỉ ngơi một đêm.
Vì thế, hắn hạ lệnh nói: “Bắn vào thi thể, lấy máu! Sau đó lập tức rút lui!”
Thủ hạ hắn nghe được mệnh lệnh, không chút do dự để lại một thiện xạ tốt nhất, bắt đầu rút lui có trật tự.
Hai tiếng súng vang lên, viên đạn ghim vào trên thi thể, một lượng máu tươi ồ ạt chảy ra.
Quả nhiên, tang thi không còn công kích nữa mà bổ nhào lên người thi thể cắn xé.
Mộ Lê Thần thấy quân đội đã rời khỏi tiểu khu này, liền hạ lệnh cho đám tang thi không được tách ra hành động sau đó thu hồi tinh thần lực.
Hắn không phải không nghĩ đến giết mấy quân nhân này, chỉ là quân đội vũ khí không thiếu, nếu muốn đem hơn hai mươi người lưu lại, phỏng chừng số lượng tang thi phải mất đi không ít.
Hiện tại, đàn tang thi đối với Mộ Lê Thần có tác dụng rất lớn, cho nên hắn không thể bỏ rơi chúng nó được.
Hơn nữa, trong tiểu khu này còn có nhiều tang thi rải rác trong nhà dân, muốn tụ tập đến sẽ rất phiền toán, hiện tại có sẵn đàn tang thi này, Mộ Lê Thần không muốn hy sinh chúng nó rồi lại phí tinh lực tụ tập một đàn tang thi khác.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi thu hồi tinh thần lực, Mộ Lê Thần mở mắt ra liền thấy An Dương đang đứng bên cạnh quan tâm nhìn hắn. Trong lòng ấm áp, Mộ Lê Thần hướng An Dương cười cười: “Tôi vừa dùng tinh thần lực kiểm tra, hiện tại đã không có việc gì, nhóm người kia đi rồi.”
An Dương có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, lo lắng hỏi: “Tôi chỉ thấy lúc cậu nhắm mắt lại hình như không được thoải mái lắm…” Cho nên thực lo lắng!
Mộ Lê Thần nói: “Tôi chỉ là dùng tinh thần lực, nên cần phải tập trung, không có việc gì đâu.”
Kỳ thật, sau khi trọng sinh, tinh thần lực so với kiếp trước đã mạnh hơn nhiều, nhưng với thực lực hiện tại, muốn cách xa như vậy khống chế một đám tang thi quả thực có hơi quá sức.
Đương nhiên, nếu hắn tự mình đi đến, mấy tang thi đó sẽ cảm giác được uy áp chỉ thuộc về tang thi hoàng trên người hắn, không cần hắn động đến tinh thần lực, bọn chúng sẽ tự động thần phục.
Đấy là bản năng kính sợ của tang thi thông thường đối với tang thi hoàng.
An Dương nhìn Mộ Lê Thần sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại một điểm không thoải mái đều không có, cũng thoáng yên lòng.
Hắn nhớ tới lời Mộ Lê Thần vừa nói, hỏi: “Cậu nói là cậu vừa dùng…… tinh thần lực kiểm tra nhóm người quân nhân kia đã rời khỏi?”
Mộ Lê Thần gật gật đầu, nói: “Ừ, đã rời khỏi.” Còn là chính hắn đuổi đi.
An Dương tuy rằng cảm thấy bọn họ nếu cùng đi với quân đội sẽ an toàn hơn rất nhiều, Mộ Lê Thần cũng sẽ không vất vả, nhưng nhìn đến Mộ gia gia thành thành thật thật đứng một bên, hắn vẫn là không nói ra nên cùng đi với quân đội.
Bởi vì hắn biết rõ, Mộ gia gia tuyệt đối không có khả năng được quân đội chấp nhận, mà Mộ Lê Thần cũng tuyệt đối không bỏ rơi Mộ gia gia.
Cho nên, thay vì nói ra điều gì làm Mộ Lê Thần phiền lòng, chi bằng cái gì cũng không nói.
Bất quá… An Dương đột nhiên nghĩ đến một điều, có hơi sốt ruột nhìn về phía Mộ Lê Thần, vội vàng nói: “A Thần, cậu đưa những người khác đến căn cứ H tỉnh, vậy có phải cậu không có ý định tiến vào căn cứ?”
Lấy tính cách Mộ Lê Thần, hắn sẽ không mặc kệ Mộ gia gia một mình một người ở bên ngoài du đãng, nên An Dương đoán, Mộ Lê Thần rất có khả năng sẽ không vào bất kỳ căn cứ nào hết.
Như vậy là cùng tang thi Mộ gia gia ở bên ngoài du đãng, A Thần có khả năng sẽ bị tang thi ăn luôn hoặc là bị nhân loại xem như kẻ thù mà giết chết…
An Dương có thể tưởng tượng ra cảnh những người khác phát hiện Mộ Lê Thần dưỡng tang thi mà truy sát.
Làm kẻ thù của nhân loại thật không tốt tý nào.
An Dương vừa nghĩ đến tương lai A Thần chết trong miệng tang thi hoặc trong tay của dị năng giả, tâm liền từng đợt đau đớn.
Mộ Lê Thần đối với lo lắng của An Dương rất rõ ràng, nhưng hắn lại không thể kể chi tiết sự tình, nên hắn chỉ có thể an ủi nói: “Tôi không định làm thủ hạ của người khác, vẫn là tự mình xây dựng một căn cứ thì tốt hơn.”
Thân phận tang thi hoàng hắn không thể nói cho An Dương, nên hắn chỉ có thể vụng về lấy cái cớ này.
An Dương cũng biết Mộ Lê Thần là đang an ủi hắn. Chung quy, một dị năng giả mang theo tang thi, vô luận có cường đại đến đâu cũng sẽ không được nhân loại tín nhiệm, mà còn phải lo lắng có khi nào Mộ Lê Thần dùng họ làm đồ ăn cho tang thi?!
An Dương cũng không bẻ lại cái cớ của Mộ Lê Thần, hắn chỉ nghiêm túc nhìn Mộ Lê Thần, nói: “Cậu nếu muốn tự mình lập ra một căn cứ, như vậy tôi hy vọng có thể cùng đi với cậu.”
Mộ Lê Thần bị An Dương nhìn chằm chằm, sợ rằng hắn sẽ nhìn ra bất đồng trong mắt mình liền lập tức cúi đầu.
Nhưng hắn không ngờ tới, lời nói giống như tuyên thệ kia dần truyền vào trong tai…..
Beta: Khanhky
7334c4c6f11907754719c02e6ea4f2eb2a109bb321364-Csz3CB_fw658
“Tôi hy vọng có thể cùng đi với cậu”
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực dò xét xung quanh bốn phía, phát hiện cách nơi này không quá xa có mấy chục cái tang thi đang tập kết, tựa hồ là bị người sống dẫn tới.
Có hai người hình như là người dân chạy trốn ra bên ngoài, tang thi vẫn theo sát phía sau bọn họ, càng ngày tụ càng nhiều.
Trong lòng Mộ Lê Thần linh quang chợt lóe, sau đó dùng tinh thần lực mang theo khí tức tang thi hoàng điều khiển vài tang thi dồn hai người bọn họ chạy về phía quân đội.
Hai người kia bị tang thi truy đuổi, khi nhìn thấy phía trước là hơn hai mươi quân nhân mặc quân trang, tuyệt vọng trong lòng mới dần dần phai bớt, phảng phất hai chân có đổ đầy chì cũng phải chạy.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi lóe lên tựa hồ kích động bọn họ chạy nhanh hơn một nửa, một bên xông về phía quân đội một bên quơ tay hô hoán: “Cứu… cứu mạng…. cứu bọn tôi..”
Quân đội này tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, thoạt nhìn có vẻ được đào tạo rất tốt, bất quá phần lớn quân trang đều dính đầy vết máu cùng thịt thối, chật vật không chịu nổi, hẳn là vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Một trung niên trong đội hình như là chỉ huy của quân đội, lúc binh lính phát hiện có hai người đang kêu cứu lập tức đến bên cạnh người này hội báo.
Người trung niên liếc mắt nhìn hai người kia phía xa xa, lãnh khốc hạ lệnh: “Bắn chết!”
Binh lính tuy rằng tâm không đành lòng, thế nhưng không có ai dám cãi lại, lập tức liền có hai binh lính mang thương ra phía trước ngắm chuẩn vào hai người kêu cứu.
‘Ba— ba–’ hai tiếng, liền có hai khối thi thể không nhắm mắt ngã xuống.
Ở nơi này, Mộ Lê Thần vẫn đang dùng tinh thần lực có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ huy quân đội cư nhiên lại quả quyết như vậy! Bất quá……. Người vẫn còn nhiều lắm a!
Trong mắt Mộ Lê Thần chợt lóe lên một tia hồng quang, sau đó vài quân nhân kia liền khiếp sợ, tang thi vốn đang muốn chen lên gặm hai khối thi thể lúc nãy đột nhiên dừng lại cước bộ, còn xoay người hướng bọn họ đi đến.
Chỉ huy của quân đội nhìn năm sáu mươi mấy tang thi hướng bên này đi qua, bản thân biết rõ chỉ có hơn hai mươi người khẳng định đánh không lại, chỉ có thể bỏ đi quyết định qua bên khu dân cư kia nghỉ ngơi một đêm.
Vì thế, hắn hạ lệnh nói: “Bắn vào thi thể, lấy máu! Sau đó lập tức rút lui!”
Thủ hạ hắn nghe được mệnh lệnh, không chút do dự để lại một thiện xạ tốt nhất, bắt đầu rút lui có trật tự.
Hai tiếng súng vang lên, viên đạn ghim vào trên thi thể, một lượng máu tươi ồ ạt chảy ra.
Quả nhiên, tang thi không còn công kích nữa mà bổ nhào lên người thi thể cắn xé.
Mộ Lê Thần thấy quân đội đã rời khỏi tiểu khu này, liền hạ lệnh cho đám tang thi không được tách ra hành động sau đó thu hồi tinh thần lực.
Hắn không phải không nghĩ đến giết mấy quân nhân này, chỉ là quân đội vũ khí không thiếu, nếu muốn đem hơn hai mươi người lưu lại, phỏng chừng số lượng tang thi phải mất đi không ít.
Hiện tại, đàn tang thi đối với Mộ Lê Thần có tác dụng rất lớn, cho nên hắn không thể bỏ rơi chúng nó được.
Hơn nữa, trong tiểu khu này còn có nhiều tang thi rải rác trong nhà dân, muốn tụ tập đến sẽ rất phiền toán, hiện tại có sẵn đàn tang thi này, Mộ Lê Thần không muốn hy sinh chúng nó rồi lại phí tinh lực tụ tập một đàn tang thi khác.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi thu hồi tinh thần lực, Mộ Lê Thần mở mắt ra liền thấy An Dương đang đứng bên cạnh quan tâm nhìn hắn. Trong lòng ấm áp, Mộ Lê Thần hướng An Dương cười cười: “Tôi vừa dùng tinh thần lực kiểm tra, hiện tại đã không có việc gì, nhóm người kia đi rồi.”
An Dương có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, lo lắng hỏi: “Tôi chỉ thấy lúc cậu nhắm mắt lại hình như không được thoải mái lắm…” Cho nên thực lo lắng!
Mộ Lê Thần nói: “Tôi chỉ là dùng tinh thần lực, nên cần phải tập trung, không có việc gì đâu.”
Kỳ thật, sau khi trọng sinh, tinh thần lực so với kiếp trước đã mạnh hơn nhiều, nhưng với thực lực hiện tại, muốn cách xa như vậy khống chế một đám tang thi quả thực có hơi quá sức.
Đương nhiên, nếu hắn tự mình đi đến, mấy tang thi đó sẽ cảm giác được uy áp chỉ thuộc về tang thi hoàng trên người hắn, không cần hắn động đến tinh thần lực, bọn chúng sẽ tự động thần phục.
Đấy là bản năng kính sợ của tang thi thông thường đối với tang thi hoàng.
An Dương nhìn Mộ Lê Thần sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại một điểm không thoải mái đều không có, cũng thoáng yên lòng.
Hắn nhớ tới lời Mộ Lê Thần vừa nói, hỏi: “Cậu nói là cậu vừa dùng…… tinh thần lực kiểm tra nhóm người quân nhân kia đã rời khỏi?”
Mộ Lê Thần gật gật đầu, nói: “Ừ, đã rời khỏi.” Còn là chính hắn đuổi đi.
An Dương tuy rằng cảm thấy bọn họ nếu cùng đi với quân đội sẽ an toàn hơn rất nhiều, Mộ Lê Thần cũng sẽ không vất vả, nhưng nhìn đến Mộ gia gia thành thành thật thật đứng một bên, hắn vẫn là không nói ra nên cùng đi với quân đội.
Bởi vì hắn biết rõ, Mộ gia gia tuyệt đối không có khả năng được quân đội chấp nhận, mà Mộ Lê Thần cũng tuyệt đối không bỏ rơi Mộ gia gia.
Cho nên, thay vì nói ra điều gì làm Mộ Lê Thần phiền lòng, chi bằng cái gì cũng không nói.
Bất quá… An Dương đột nhiên nghĩ đến một điều, có hơi sốt ruột nhìn về phía Mộ Lê Thần, vội vàng nói: “A Thần, cậu đưa những người khác đến căn cứ H tỉnh, vậy có phải cậu không có ý định tiến vào căn cứ?”
Lấy tính cách Mộ Lê Thần, hắn sẽ không mặc kệ Mộ gia gia một mình một người ở bên ngoài du đãng, nên An Dương đoán, Mộ Lê Thần rất có khả năng sẽ không vào bất kỳ căn cứ nào hết.
Như vậy là cùng tang thi Mộ gia gia ở bên ngoài du đãng, A Thần có khả năng sẽ bị tang thi ăn luôn hoặc là bị nhân loại xem như kẻ thù mà giết chết…
An Dương có thể tưởng tượng ra cảnh những người khác phát hiện Mộ Lê Thần dưỡng tang thi mà truy sát.
Làm kẻ thù của nhân loại thật không tốt tý nào.
An Dương vừa nghĩ đến tương lai A Thần chết trong miệng tang thi hoặc trong tay của dị năng giả, tâm liền từng đợt đau đớn.
Mộ Lê Thần đối với lo lắng của An Dương rất rõ ràng, nhưng hắn lại không thể kể chi tiết sự tình, nên hắn chỉ có thể an ủi nói: “Tôi không định làm thủ hạ của người khác, vẫn là tự mình xây dựng một căn cứ thì tốt hơn.”
Thân phận tang thi hoàng hắn không thể nói cho An Dương, nên hắn chỉ có thể vụng về lấy cái cớ này.
An Dương cũng biết Mộ Lê Thần là đang an ủi hắn. Chung quy, một dị năng giả mang theo tang thi, vô luận có cường đại đến đâu cũng sẽ không được nhân loại tín nhiệm, mà còn phải lo lắng có khi nào Mộ Lê Thần dùng họ làm đồ ăn cho tang thi?!
An Dương cũng không bẻ lại cái cớ của Mộ Lê Thần, hắn chỉ nghiêm túc nhìn Mộ Lê Thần, nói: “Cậu nếu muốn tự mình lập ra một căn cứ, như vậy tôi hy vọng có thể cùng đi với cậu.”
Mộ Lê Thần bị An Dương nhìn chằm chằm, sợ rằng hắn sẽ nhìn ra bất đồng trong mắt mình liền lập tức cúi đầu.
Nhưng hắn không ngờ tới, lời nói giống như tuyên thệ kia dần truyền vào trong tai…..
Danh sách chương