Hôm nay Tiếu Đằng tăng ca.
Trời về khuya mới có thể rời công ty, từ khi có Dung Lục, anh đã rất lâu không phải buồn bực tăng ca như vậy rồi.
Nhìn Dung Lục thì trông chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, bẩm sinh đã có khuôn mặt như bình hoa di động (ý nói ngoài gương mặt đẹp ra thì không có tài cán gì hết), nhưng trong công việc thì xác thực có cậu ta và không có cậu ta đúng là độ khó hoàn toàn khác nhau.
Đợi đến khi về nhà, vừa mới bước vào cửa, Tiếu Đằng liền cảm thấy rất không bình thường.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, điều này từ trước đến nay là chưa từng có..
Tiếu Đằng nhíu mày, theo tiếng động đi qua thì nhìn thấy trên bãi cỏ trong hoa viên có không ít người, sắc màu rực rỡ, cười cười nói nói, thậm chí anh còn nhìn thấy cái giá nướng thịt dã ngoại đang nướng một nửa rau, thịt bò còn đang bốc hơi nóng, giống như ăn mừng ngày lễ, chỉ thiếu nước không giăng đèn kết hoa.
“…”
“Mấy người đang làm gì?”
Anh vừa mở miệng, trong nháy mắt như vừa ấn nút tạm dừng và tắt âm, tất cả đóng băng, toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Qua vài giây, nhóm tượng đá bắt đầu tan rã.
“Chúng tôi phải về rồi.”
“Lần sau lại nói chuyện tiếp!”
“Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!”
Nhất thời mọi người bên trong tan tác chim muông, chạy sạch sành sanh. Nếu không phải giá nướng vẫn còn, quả thực khiến người ta cho là bữa tiệc náo nhiệt vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Còn sót lại mấy người vẫn chìm trong không khí yên tĩnh, cuối cùng Tiếu Tử nhút nhát lên tiếng đầu tiên: “Nghe nói anh Dung Lục bị bệnh, nhiều người lo lắng nên đến thăm anh ấy. Anh ấy vui lắm, nên mới mở tiệc…”
Dung Lục nhìn anh: “Ngại quá, không thông báo một tiếng với anh đã tự ý đãi khách rồi…”
Tiếu Đằng thản nhiên nói: “Không sao.”
Mọi người đều căng thẳng, nơm nớp lo sợ chọc giận anh, kỳ thực tại phương diện này anh cũng không quá keo kiệt.
Mượn hoa viên của anh để tụ hội, cũng không phải chuyện to tát gì, căn bản hoa viên không phải nơi mà anh thích, không thuộc vào khu vực riêng tư “Người không phận sự miễn vào” của anh. Vì vậy mà bọn nhỏ chơi đùa trong đó, anh không quan tâm lắm.
Anh là con người táo bạo, dễ tức giận, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều tính toán.
Ngay khi anh vừa quay người rời đi, lại nghe được Tiểu Phác ở phía sau nói: “Này, trông ba có vẻ không vui? Có phải ba đang đố kị anh Dung Lục được mọi người hoan nghênh không?”
Tiểu Ẩn nói: “ Có phải hay không cái gì, đây chắc chắn là sự thật. “
“…”
Trên trán Tiếu Đằng nổi gân xanh.
Suy nghĩ của trẻ con thật sự không thể nào lý giải nổi.
Người sinh bệnh có nhiều người tới thăm hỏi, anh cũng thường thấy. Có cái gì mà phải hâm mộ.
Người ta đến thăm anh là vì nịnh bợ, còn người ta đến thăm Dung Lục là vì quan tâm, vậy thì có cái gì khác biệt đâu.
Có thể khiến người ta vừa hận mình lại vừa muốn đến thăm mình, cái này cũng là một loại bản lĩnh.
Đúng thế.
Xưa nay anh chỉ chú trọng kết quả. Động cơ và quá trình đối với anh không quan trọng.
Trở lại phòng khách, đang ngồi chờ cô Hoàng bưng bữa tối lên cho mình, lại thấy Dung Lục cũng đi theo vào.
Tiếu Đằng liên tưởng đến một đống sai sót, hư hỏng trong công việc, liền ân cần hỏi cậu ta: “Hôm nay cậu thấy thế nào?”
Cậu ta hớn hở nhìn anh, nụ cười tươi như hoa: “Hôm nay em khá hơn nhiều rồi.”
Tiếu Đằng “Ừ” một tiếng.
“Ngày mai em cùng anh đến công ty.”
Tiếu Đằng muốn đồng ý ngay, nhưng xem sắc mặt cậu ta tái nhợt, lại nói: “Cậu có thể đi làm không?”
Dung Lục cười: “Em đã khoẻ lên rồi.”
Tiếu Đằng cau mày: “Cậu cũng đừng có cố rồi lại gây thêm phiền phức, tôi không rảnh mà đi chăm sóc bệnh nhân đâu.”
“Em có gây thêm phiền cho anh đâu mà.”
“Ở nhà nghỉ thêm mấy ngày nữa đi.”
Khi nào khỏi hẳn bệnh rồi nói, không người ta lại nghĩ anh là giám đốc quá mức cay nghiệt. Dung gia dù sao cũng là đưa Đại thiếu gia đến đây “tĩnh dưỡng”, không phải đưa người qua đây làm công cho anh.
“….Dạ.”
Tiếu Đằng có cảm giác, lúc Dung Lục bị ốm, so với ngày thường rất khác nhau. Thu liễm, dịu ngoan, cũng không quá cợt nhả.
Trời về khuya mới có thể rời công ty, từ khi có Dung Lục, anh đã rất lâu không phải buồn bực tăng ca như vậy rồi.
Nhìn Dung Lục thì trông chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, bẩm sinh đã có khuôn mặt như bình hoa di động (ý nói ngoài gương mặt đẹp ra thì không có tài cán gì hết), nhưng trong công việc thì xác thực có cậu ta và không có cậu ta đúng là độ khó hoàn toàn khác nhau.
Đợi đến khi về nhà, vừa mới bước vào cửa, Tiếu Đằng liền cảm thấy rất không bình thường.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, điều này từ trước đến nay là chưa từng có..
Tiếu Đằng nhíu mày, theo tiếng động đi qua thì nhìn thấy trên bãi cỏ trong hoa viên có không ít người, sắc màu rực rỡ, cười cười nói nói, thậm chí anh còn nhìn thấy cái giá nướng thịt dã ngoại đang nướng một nửa rau, thịt bò còn đang bốc hơi nóng, giống như ăn mừng ngày lễ, chỉ thiếu nước không giăng đèn kết hoa.
“…”
“Mấy người đang làm gì?”
Anh vừa mở miệng, trong nháy mắt như vừa ấn nút tạm dừng và tắt âm, tất cả đóng băng, toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Qua vài giây, nhóm tượng đá bắt đầu tan rã.
“Chúng tôi phải về rồi.”
“Lần sau lại nói chuyện tiếp!”
“Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại!”
Nhất thời mọi người bên trong tan tác chim muông, chạy sạch sành sanh. Nếu không phải giá nướng vẫn còn, quả thực khiến người ta cho là bữa tiệc náo nhiệt vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Còn sót lại mấy người vẫn chìm trong không khí yên tĩnh, cuối cùng Tiếu Tử nhút nhát lên tiếng đầu tiên: “Nghe nói anh Dung Lục bị bệnh, nhiều người lo lắng nên đến thăm anh ấy. Anh ấy vui lắm, nên mới mở tiệc…”
Dung Lục nhìn anh: “Ngại quá, không thông báo một tiếng với anh đã tự ý đãi khách rồi…”
Tiếu Đằng thản nhiên nói: “Không sao.”
Mọi người đều căng thẳng, nơm nớp lo sợ chọc giận anh, kỳ thực tại phương diện này anh cũng không quá keo kiệt.
Mượn hoa viên của anh để tụ hội, cũng không phải chuyện to tát gì, căn bản hoa viên không phải nơi mà anh thích, không thuộc vào khu vực riêng tư “Người không phận sự miễn vào” của anh. Vì vậy mà bọn nhỏ chơi đùa trong đó, anh không quan tâm lắm.
Anh là con người táo bạo, dễ tức giận, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều tính toán.
Ngay khi anh vừa quay người rời đi, lại nghe được Tiểu Phác ở phía sau nói: “Này, trông ba có vẻ không vui? Có phải ba đang đố kị anh Dung Lục được mọi người hoan nghênh không?”
Tiểu Ẩn nói: “ Có phải hay không cái gì, đây chắc chắn là sự thật. “
“…”
Trên trán Tiếu Đằng nổi gân xanh.
Suy nghĩ của trẻ con thật sự không thể nào lý giải nổi.
Người sinh bệnh có nhiều người tới thăm hỏi, anh cũng thường thấy. Có cái gì mà phải hâm mộ.
Người ta đến thăm anh là vì nịnh bợ, còn người ta đến thăm Dung Lục là vì quan tâm, vậy thì có cái gì khác biệt đâu.
Có thể khiến người ta vừa hận mình lại vừa muốn đến thăm mình, cái này cũng là một loại bản lĩnh.
Đúng thế.
Xưa nay anh chỉ chú trọng kết quả. Động cơ và quá trình đối với anh không quan trọng.
Trở lại phòng khách, đang ngồi chờ cô Hoàng bưng bữa tối lên cho mình, lại thấy Dung Lục cũng đi theo vào.
Tiếu Đằng liên tưởng đến một đống sai sót, hư hỏng trong công việc, liền ân cần hỏi cậu ta: “Hôm nay cậu thấy thế nào?”
Cậu ta hớn hở nhìn anh, nụ cười tươi như hoa: “Hôm nay em khá hơn nhiều rồi.”
Tiếu Đằng “Ừ” một tiếng.
“Ngày mai em cùng anh đến công ty.”
Tiếu Đằng muốn đồng ý ngay, nhưng xem sắc mặt cậu ta tái nhợt, lại nói: “Cậu có thể đi làm không?”
Dung Lục cười: “Em đã khoẻ lên rồi.”
Tiếu Đằng cau mày: “Cậu cũng đừng có cố rồi lại gây thêm phiền phức, tôi không rảnh mà đi chăm sóc bệnh nhân đâu.”
“Em có gây thêm phiền cho anh đâu mà.”
“Ở nhà nghỉ thêm mấy ngày nữa đi.”
Khi nào khỏi hẳn bệnh rồi nói, không người ta lại nghĩ anh là giám đốc quá mức cay nghiệt. Dung gia dù sao cũng là đưa Đại thiếu gia đến đây “tĩnh dưỡng”, không phải đưa người qua đây làm công cho anh.
“….Dạ.”
Tiếu Đằng có cảm giác, lúc Dung Lục bị ốm, so với ngày thường rất khác nhau. Thu liễm, dịu ngoan, cũng không quá cợt nhả.
Danh sách chương