Vừa mới tự tay đâm chết kẻ thù, leo lên chiếc ghế Ma tôn Bắc Hoang, có tu vi sánh ngang với tiên nhân, vậy mà chuyện đầu tiên y muốn làm lại là song tu! Ngươi tỉnh táo một chút cho ta! Nghe lời này của Cố Huyền Nghiễn, Chung Diễn thực sự kích động không thua gì hôm y tỏ tình, hồi lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Không được.”

Cố Huyền Nghiễn nhẹ chau mày hỏi, “Vì sao không được?”

Ngữ điệu của Cố Huyền Nghiễn vô cùng nghiêm túc, dù cho Chung Diễn cố bình tĩnh cách mấy cũng phải đỏ mặt, lắp bắp trả lời, “Nói chung… Nói chung bây giờ không được.”

Cố Huyền Nghiễn truy hỏi, “Ta ái mộ sư huynh, sư huynh cũng tâm duyệt ta. Vậy thì cớ sao đôi ta không thể hợp tịch?” Nói xong, sắc mặt Cố Huyền Nghiễn hơi tối lại, nói khẽ: “Sư huynh, huynh có yêu ta chăng?”

Chung Diễn nhịn không nổi nữa, “Yêu yêu yêu chứ, sông cạn núi mòn, trời đất hợp một mới dám chia lìa với quân, vui rồi chứ?”

Cố Huyền Nghiễn thấp giọng cười, “Vui.”

Thật muốn gọi đám ma tu đi chưa xa kia quay lại xem xem, Ma tôn mới của các người là một tên ngốc.

Cố Huyền Nghiễn nghe Chung Diễn nói yêu mình rồi thì rất mãn nguyện, không ép buộc hắn nữa, thở dài bảo: “Vậy thì chờ sư huynh chuẩn bị sẵn sàng đã nhé.”

Nói thì nói thế chứ đêm ấy Cố Huyền Nghiễn vẫn ngủ chung giường với Chung Diễn. Bây giờ Chung Diễn đã hạ thấp yêu cầu tới mức chỉ cần Cố Huyền Nghiễn không đột nhiên đòi song tu thì y muốn gì cũng được.

Mọi sự hết thảy chấm dứt, Bắc Hoang khôi phục lại sự yên tĩnh, tiếng gió hiu hắt, ngoài cửa sổ chỉ có vài bông tuyết lác đác chạm đất.

Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn nằm cạnh nhau, y đã nhắm nghiền hai mắt, còn Chung Diễn thì mãi chẳng ngủ được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn lụa phiêu đãng. Bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, hắn quay lại nhìn Cố Huyền Nghiễn: “Ơ thế là bây giờ ta đã lập huyết thệ với ngươi rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Chung Diễn vui mừng trở lại, “Vậy ngươi nhớ giải huyết thệ cho ta đấy.”

Cố Huyền Nghiễn vốn đang đóng mắt nghỉ ngơi, nghe thế thì nhấc rèm mi lên nhìn Chung Diễn, “Không được.”

Chung Diễn sững sờ, ngồi dậy hỏi, “Vì sao không được?”

Cố Huyền Nghiễn rầu rĩ cười một tiếng, đáp: “Nói chung bây giờ không được.”

“…”

Chung Diễn phát hiện ra đây là câu trả lời của mình cho chuyện song tu ban nãy, bây giờ bị Cố Huyền Nghiễn trả về nguyên xi luôn.

Người này đúng là điển hình của có thù tất báo.

Chung Diễn bất đắc dĩ nằm xuống, “Ngươi sợ ta chạy mất sao?”

“Bởi vì sư huynh đã vượt ngoài dự tính của ta rất nhiều lần rồi.” Cố Huyền Nghiễn nói không nhanh không chậm, “Ví như khi huynh một mình giết chết vượn tinh, hay khi huynh một kiếm chém đứt xích sắt, có thể thấy, lỡ hôm nào đó huynh muốn giết ta thì cũng dễ như trở bàn tay.”

Chuyện vượn tinh lâu thế rồi mà y còn đào lại, chẳng hiểu sao Chung Diễn có cảm giác như đang bị tính luôn cả nợ mới nợ cũ. Hắn muốn giải thích, nhưng Cố Huyền Nghiễn lại không hỏi gì mà tiếp tục nói, “Có huyết thệ rồi, cuối cùng sư huynh sẽ gắn kết với ta, không thể trốn dễ như vậy được.”

Chung Diễn không nỡ nói nặng lời với Cố Huyền Nghiễn đang khuyết thiếu cảm giác an toàn đến cực độ này, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ Chung Diễn, y hỏi khẽ, “Sư huynh, ta quá đáng lắm phải không?”

Đâu chỉ có mỗi quá đáng, mà là cực kỳ cố chấp, thuốc cũng không chữa nổi đâu.

Tuy trong lòng Chung Diễn cằn nhắn mắng mỏ, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Huyền Nghiễn, thấp giọng nói, “Không phải, chỉ là ngươi yêu ta thôi.”

Vì yêu mà sinh ưu, vì yêu mà sinh sợ.

Cố Huyền Nghiễn ôm chặt lấy Chung Diễn, lúc lâu sau lại mở miệng hỏi, “Sư huynh, huynh phải chuẩn bị trong bao lâu?”

“… Cút!”

Sáng sớm hôm sau, Cố Huyền Nghiễn không có ở trong phòng, Chung Diễn vừa tỉnh lại, duỗi lưng một cái đã nghe thấy giọng nói máy móc vang lên trong đầu mình.

“Hệ thống số 111 khởi động lại, 5 4 3 2 1, khởi động thành công, rất vui khi được phục vụ ngài.”

Chung Diễn: “… Tối qua ngươi bị mất điện à?”

“Không phải vậy.” Hệ thống yên lặng nói, “Tối qua vừa mới nghe hai người nhắc đến song tu cái là ta tự tắt hệ thống của mình luôn, chúng ta cũng có đạo đức nghề nghiệp mà.”

“Cảm ơn ngươi, cơ mà đâu có cần…” Chung Diễn hơi khựng lại rồi nói tiếp, “Cố Huyền Nghiễn lên làm Ma tôn rồi khiến ta cảm thấy cho dù cốt truyện có lệch hướng đến cỡ nào đi chăng nữa thì những điểm quan trọng vẫn không thay đổi. Các ngươi chắc chắn y có thể phi thăng chứ?”

“Không thể nói vậy được. Ban sơ Cố Huyền Nghiễn trong sách lên làm Ma tôn, giết người không chớp mắt, một lòng muốn hủy diệt cả thế gian này, bây giờ y lại chỉ muốn nói chuyện yêu đương với ngươi, coi như có tiến bộ đấy.

“…” Ba xàm không nổi nữa, Chung Diễn trở mình rời giường.

Có điều cho dù Cố Huyền Nghiễn đã làm Ma tôn thì khi hai người bên nhau, Chung Diễn vẫn cảm thấy không có gì thay đổi.

Cố Huyền Nghiễn thoạt trông cũng không bận rộn gì cho cam, trừ buổi sáng biến mất không thấy bóng dáng ra thì phần lớn thời gian đều ở cạnh Chung Diễn. Chỗ tốt duy nhất là, y không giam giữ Chung Diễn, cũng không áp chế tu vi của hắn nữa. Cuối cùng hắn cũng có thời gian tu luyện rồi.

Khó có khi an nhàn như vậy, chẳng ngổn ngang rối loạn như khi xưa, nên Chung Diễn rất nhanh đã tiến nhập hậu kỳ Xuất Khiếu.

Hôm nay không biết Cố Huyền Nghiễn lại đi đâu, Chung Diễn ngồi trong thư phòng, tiện tay giở một cuốn thoại bản* ra cảm khái với hệ thống, trong tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính nào cũng có bàn tay vàng vô địch, một đường điên cuồng thu các muội tử vào hậu cung, chỉ có hắn xuyên không lại suốt ngày chờ chết, đánh quái chạy trốn lâu thế rồi mà vẫn là một tay mơ, bây giờ cuối cùng cũng có chút khởi sắc rồi.

* Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này

Hệ thống: “Mấy thứ khác thì không nói, chứ thu hậu cung có lẽ hơi khó đấy.”

Chung Diễn: “… Ta thuận miệng thôi.”

Cố Huyền Nghiễn đẩy cửa vào, thấy Chung Diễn ngồi ngẩn người trước bàn thì nở nụ cười, “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”

… Nghĩ cách thu hậu cung dưới mắt ngươi á.

Chung Diễn ho một tiếng, lảng qua chuyện khác, “Sao vậy?”

Cố Huyền Nghiễn không hỏi nữa, nói nhỏ, “Sư huynh, ta dẫn huynh đến Trường Tân nhé.”

Chung Diễn sững sờ, “Bây giờ luôn sao?”

“Vốn dĩ từng hứa sẽ dẫn sư huynh đi, kết quả lại lừa sư huynh. Sát giao thừa rồi, ta muốn đưa sư huynh đến xem sao.” Cố Huyền Nghiễn dừng một chút, nói tiếp, “Tiện thể đưa huynh đến núi Kỳ Vụ một chuyến.”

Núi Kỳ Vụ nằm gần Trường Tân, là nơi tu hành của tộc nhân cha mẹ Cố Huyền Nghiễn.

Đáy lòng Chung Diễn chợt mềm xuống, vứt hết những suy nghĩ lung tung ban nãy ra sau đầu, đưa tay nắm lấy tay Cố Huyền Nghiễn đứng bên cạnh.

“Được.”

Cố Huyền Nghiễn dựa lại gần, thuận thế cúi người hôn lên môi Chung Diễn.

Từ Bắc Hoang bay về phía Tây, ngự kiếm mà đi ước chừng mất khoảng ba bốn canh giờ mới đến được Trường Tân.

Tuy Trường Tân không phải Hoàng thành, nhưng lại một trong bốn toà thành đứng đầu ở Đại Hoang. Nội thành vô cùng rộng lớn, dòng người chật như nêm cối, tiếng rao khách của mấy sạp hàng ven đường xen vào tiếng hoan hô nói cười của lầu trà quán rượu, thức ăn trong mấy tiệm bên cạnh nóng hổi bốc khói nghi ngút. Trên căn lầu sát lề đường, có một vị phu nhân mặc váy xanh phỉ thúy tựa mình bên cửa sổ, đung đưa chiếc quạt tròn, bình thản ngắm nhìn cảnh sắc phố phường.

Rượu chè thâu đêm, hát hò nơi nơi, chỗ nào cũng ngập tràn phồn hoa.

Trường Tân là nơi tu giả thường lui tới, để tránh gặp phiền phức, Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn đều mặc một bộ trường bào màu ngà, đội nón che mặt, cố gắng không hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.

Hai người tìm một quán trọ ngồi nghỉ ngơi chốc lát rồi lại ra khỏi cửa, đường phố đã lên đèn rực rỡ.

Khác với ngọn đèn ảm đạm chạy dài ở Bình Dương, đèn đuốc ở Trường Tân xuyên đêm không tắt, nơi nào cũng có, cả nội thành sáng như ban ngày. Bên trong chợ đêm vang lên âm thanh vui đùa đan cài vào nhau của những đứa trẻ và mấy phụ nhân (phụ nữ có chồng), cảnh tượng nom vô cùng náo nhiệt.

Chung Diễn đi tới đâu cũng thấy lạ lẫm, cố gắng chen vào dòng người đông đúc, Cố Huyền Nghiễn hơi nghiêng người về phía trước, che chở cho hắn không bị va chạm, tầm một khắc sau, cả hai xuất hiện ở trước cửa tiệm bánh ngọt đầu con hẻm.

Cố Huyền Nghiễn quay đầu hỏi, “Sư huynh, huynh đói chưa?”

Chung Diễn cũng nhìn thấy cửa tiệm kia, thành thật gật đầu.

Việc buôn bán của cửa tiệm này rất tốt, người người chen lấn nhốn nha nhốn nháo ngoài cửa, Cố Huyền Nghiễn dường như không muốn Chung Diễn tới quá gần mấy kẻ kia, nhìn quanh một vòng mới nói, “Sư huynh ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại liền.”

Nói xong, bổ sung thêm một câu như thường lệ: “Đừng đi đâu hết.”

Thấy Chung Diễn gật đầu y mới yên tâm vào bên trong.

Đã đồng ý với Cố Huyền Nghiễn rồi nên Chung Diễn cũng không dám đi đi lại lại, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, bỗng dưng có ai đó bất ngờ vỗ một cái lên vai hắn. Hắn xoay người lại, nữ tử áo xanh tóc dài tròn mắt kinh ngạc.

Chung Diễn hơi giật mình, “Đồng Linh?”

“Tần…” Vừa mới nói ra cái họ, Đồng Linh lại vội vàng hạ giọng, “Là huynh thật ư, sao huynh lại ở đây?”

Chung Diễn thấy nàng căng thẳng thì cũng hạ giọng xuống theo, “Ra ngoài chơi thôi.”

Đồng Linh mở to mắt, “Huynh còn có tâm trạng đi chơi sao, đám đạo tu Lê Sơn kia chỉ hận không thể lột da huynh và Cố Huyền Nghiễn đấy.”

Chung Diễn nghe xong cũng không sợ mấy, chỉ dở khóc dở cười hỏi lại, “Cô cũng nghe được chuyện đó rồi sao?”

“Cả giới Tu Chân này, thậm chí là dân chúng bình thường cũng đều biết cả rồi. Cố Huyền Nghiễn vì huynh mà phản bội sư môn, lại vì huyết thệ của huynh mà tu ma, trở thành Ma tôn. Còn kể rằng y rất đáng sợ, ai dám nói chuyện với huynh, y sẽ phế luôn tu vi của người đó.

Nói xong, Đồng Linh hơi co cổ lại, vội vã lui ra sau vài bước, cẩn thận hỏi, “Hôm nay y có tới không?”

“…”

Chung Diễn như hiểu ra, sau một loạt sự kiện được thêm mắm dặm muối, hắn đã biến thành Đát Kỷ của giới Tu Chân, mà Cố Huyền Nghiễn chính là Trụ Vương.

Không ngờ rằng sẽ có ngày mình trở thành kẻ gây tai ương như này, hắn thở dài một hơi, “Có đến, nhưng cô yên tâm, y sẽ không phế tu vi của cô đâu, mấy tên đệ tử Lê Sơn kia muốn giết ta, nên mới có xung đột thôi.”

Vẻ mặt sợ hãi của Đồng Linh lập tức trở nên lo lắng, “Bọn họ thật quá đáng, huynh yên tâm, ta sẽ giải thích thay huynh trên đại điển.”

Chung Diễn hơi giật mình, “Đại điển gì cơ?”

Đồng Linh khó xử cắn cắn cánh môi, sau đó bước lại gần nói nhỏ với Chung Diễn.

“Thiền viện Bất Không bị trộm mất xá lợi, trong tháp có nhiễm ma khí, chúng tu giả cảm thấy là do Cố Huyền Nghiễn làm. Nay có Lê Sơn dẫn dắt, thông tri với hầu hết các môn phái bộ tộc có tiếng tăm trừ ma tu ra, tổ chức một đại điển vào đêm giao thừa này, dự định đến Bắc Hoang tìm hai huynh đòi công bằng.”

Xá lợi đích xác là do Cố Huyền Nghiễn trộm, Chung Diễn hơi nhọc lòng, nhưng trông thấy sắc mặt lo lắng của Đồng Linh thì phải cười nhẹ nhõm, “Đa tạ đã báo.”

Đồng Linh phất phất tay, líu ríu không ngừng, “Không cần đa tạ, thật ra huynh đừng lo, trừ mấy lão già ngoan cố không chịu thay đổi ra thì vẫn có người đứng về phía hai huynh. Dẫu gì ban sơ Cố Huyền Nghiễn cũng nổi tiếng là quân tử Thanh Nham, rất nhiều người nghĩ rằng việc y làm là có nỗi khổ riêng, tình cảm của hai huynh sâu sắc như vậy, chúng ta đều mong hai huynh sẽ ở bên nhau.”

Nói xong, nàng ngước nhìn Chung Diễn, vẻ mặt vừa lo âu vừa chân thành, “Hai huynh sẽ ở bên nhau mãi mãi chứ?”

Nặng nề nơi đáy lòng Chung Diễn bị nàng chọc cho chạy mất tăm, không khỏi bật cười, “Đương nhiên.”

Đồng Linh nghe vậy bèn nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh.”

Dứt lời, sau lưng vang lên một tiếng “sư huynh”. Hai người quay đầu nhìn lại, Cố Huyền Nghiễn cầm bánh ngọt trong tay, đang quan sát hai người.

Đồng Linh giật mình rụt tay lại, chạy xa hai mét mới nói, “Nhớ cẩn thận… ừm… cẩn thận nhé…”

Nàng nhất thời không biết nên gọi là tu giả hay Ma tôn, cứ ậm ờ mãi chẳng nên lời, Chung Diễn vội vàng giải vây giúp, nói với Cố Huyền Nghiễn, “Vừa khéo gặp Đồng Linh ở đây, nói với nhau mấy câu thôi.”

Cố Huyền Nghiễn đi tới bên cạnh Chung Diễn, gật đầu với Đồng Linh, “Đồng cô nương cũng đi dạo chợ đêm à?”

Đồng Linh nhanh chân đi từng bước lên bậc thang, “Đúng đúng, ta vẫn chưa dạo xong, đi trước một bước nhé.” Xong xuôi bèn quay người lẩn vào dòng người.

Chung Diễn: “… Hình như ngươi dọa cô ấy rồi đấy.”

“Vậy ư, thế lần sau ta sẽ bồi tội với cô ấy.” Cố Huyền Nghiễn cười cười, nắm lấy tay Chung Diễn, “Sư huynh, ta về thôi.”

Chờ hai người về đến quán trọ, Cố Huyền Nghiễn đóng chặt cửa lại, vờ như không quan tâm hỏi, “Ban nãy Đồng Linh nói gì với sư huynh vậy?”

Chung Diễn bò lên giường, nghe thế hơi do dự một chút, song vẫn trả lời, “Cô ấy nói, có lẽ bốn tu sắp tìm ngươi gây phiền toái rồi.”

Cố Huyền Nghiễn gật đầu, dường như không suy nghĩ gì nhiều, hỏi tiếp, “Còn gì nữa không?”

Thấy y không thèm để ý, Chung Diễn thở phào một hơi, ngữ điệu vô cùng thoải mái, “Cô ấy hỏi, hai ta sẽ ở bên nhau mãi mãi phải không.”

So với chuyện vừa rồi, Cố Huyền Nghiễn tựa hồ hứng thú với câu hỏi này hơn, mỉm cười hỏi lại, “Sư huynh trả lời ra sao?”

Chung Diễn quay đầu nhìn y, dưới ánh nến nhập nhèm, đôi mắt Cố Huyền Nghiễn dõi theo hắn trông dịu dàng đến lạ.

Chung Diễn nở nụ cười.

“Ta nói đương nhiên.”

Một giây sau, Cố Huyền Nghiễn thổi tắt nến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện