Đường Thiên Viễn có chút đắn đo khi viết thư trả lời cho Phủ đài đại nhân. Thân là cấp dưới, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, không cẩn thận mà đắc tội với thượng cấp chính là cách nhanh nhất khiến cho mình bị mất chức. Là nam nhân, ai chẳng coi trọng sĩ diện, đặc biệt là nam nhân chốn quan trường. Mặc dù Đường Thiên Viễn đã hạ quyết tâm sẽ không vì yêu cầu của Tri phủ mà làm việc trái với pháp luật, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho Tri phủ, bây giờ chưa phải là lúc lộ rõ thân phận của hắn.

Vì vậy, hắn than vãn với Phủ đài đại nhân, thật ra hắn biết có thể miễn tội chết cho Tôn Bất Phàm, nhưng chính miệng Tôn Bất Phàm đã thừa nhận mình là kẻ giết người trước mặt dân chúng, điều này khiến cho rất nhiều người phẫn nộ; vả lại, bên nguyên cáo – Tề viên ngoại cũng là một gia đình có tiếng tăm, bọn họ nhất quyết không chịu bỏ qua; nếu thật sự muốn sửa lại án này, trước tiên phải qua được cửa của Tề gia. Nói một hồi, ý tứ của hắn chính là phải nắm được Tề viên ngoại trong tay rồi mới tính đến chuyện sửa án. Hiện giờ hắn còn phải bố trí công việc cho vài nhân tài mới đến Đồng Lăng.

Huyện lệnh chính là quan phụ mẫu ở địa phương, ngoài việc xử án, hắn còn phải quan tâm đến việc làm ăn, sinh hoạt của dân chúng; mặt khác, Đường Thiên Viễn đặc biệt quan tâm đến sự nghiệp giáo dục văn hóa của huyện. Đúng lúc sắp đến kỳ thi Hương, vì muốn biểu hiện sự khích lệ với các thí sinh dự thi, Đường Thiên Viễn hẹn gặp vài vị tú tài của huyện.

Mấy vị tú tài tiêu biểu gồm có Tề Thụy, Tôn Kiêu, Chúc Đại Hữu và Lý Quy Vô. Tề Thụy là con trai của Tề viên ngoại, Tôn Kiêu là người nhà bên nội của Tôn viên ngoại; cha của Chúc Đại Hữu là tiến sĩ, từng giữ chức Viên ngoại lang[1] ở Lễ bộ, hiện nay đang làm quan ở địa phương; xuất thân của Lý Quy Vô so với ba người kia thì kém hơn một chút nhưng cũng không tệ lắm. Nói chung, bọn họ đều là những nhân vật có uy tín danh dự ở địa phương, lại là những người có học thức gương mẫu; bản thân bọn họ cũng rất ngưỡng mộ nhau, người khác không lọt vào mắt bọn họ; dân chúng ở đây gọi bốn người bọn họ là ‘Tứ đại tài tử của huyện Đồng Lăng’.

Với tư cách là quan phụ mẫu, Đường Thiên Viễn dẫn theo tả hữu hộ pháp — Huyện thừa Chu Chính Đạo và Sư gia Đàm Linh Âm, trịnh trọng đón tiếp tứ đại tài tử.

Hôm nay bên ngoài mưa lất phất, trong phòng rất mát mẻ, không hề nóng bức.

Hai bên chào hỏi nhau rồi ngồi xuống. Có vẻ như trước đó tứ đại tài tử đã thương lượng với nhau, vừa ngồi xuống liền đồng loạt lấy quạt giấy ra, thong thả phe phẩy, rất ra dáng những người phong lưu phóng khoáng, vẻ mặt đều viết ‘Mau nhìn ta đi, mau nhìn ta này’.

Chu Chính Đạo vuốt vuốt chùm râu dê, trong lòng vô cùng kinh ngạc: động tác của bốn người này hơi quá lố, ngay cả cây quạt cũng dùng chung một loại. Quạt của ai cũng đề chữ “Thượng thiện nhược thủy”, cho dù là cùng một người viết cũng không thể giống nhau đến vậy, chuyện này thật là kỳ quái.

Vẻ mặt của Đường Thiên Viễn giống như vừa nuốt phải ruồi. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt là hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, hắn quay sang nhìn Đàm Linh Âm, dáng vẻ nửa cười nửa không, ánh mắt lạnh lẽo giống như được ướp lạnh.

Đàm Linh Âm thầm than không ổn rồi. Nàng thấy cây quạt bán được giá quá nên mô phỏng thêm mấy cái, tổng cộng đã bán ra bốn cái, ai ngờ được, chúng lại hẹn nhau đoàn tụ ở trong căn phòng này…

Nàng sờ sờ mũi, không dám nhìn Huyện lệnh đại nhân, ánh mắt nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.

Tứ đại tài tử thấy người bên cạnh cũng cầm chiếc quạt giống hệt của mình thì vô cùng kinh ngạc. Chiếc quạt của bọn họ thật không dễ gì mà mua được, vốn định chỉ trong trường hợp quan trọng mới đem ra khoe khoang. Thử nghĩ xem, Đường Thiên Viễn là người quyền quý ở chốn kinh thành, lại còn là Thám hoa, nếu có chút quan hệ với hắn ta, đừng nói là ba người kia, cho dù là Huyện lệnh đại nhân cũng phải có vài phần kính trọng. Tiếc thay, Đường Thiên Viễn lại quý chữ như vàng, người được hắn ta tặng chữ cũng không nhiều; bởi vậy, người bình thường chưa từng có cơ hội được nhìn thấy chữ viết của hắn.

Lại nói, ta chưa được thấy qua, đương nhiên ngươi cũng chẳng có cơ hội. Trong lòng bốn vị tài tử đều suy nghĩ như vậy nên mới có ý định thử thời vận, bỏ tiền ra mua, đã có chủ ý đó thì dù mua phải hàng giả cũng không sao, dù sao thì người biết phân biệt thật giả cũng không nhiều lắm. Chỉ riêng mấy chữ kia, dù bọn họ có ra roi thúc ngựa cũng chẳng thể nào đuổi kịp hắn. Vì vậy, mất mấy trăm lượng bạc để có mấy chữ kia cũng khiến người ta thỏa mãn.

Nhưng mà, trăm tính vạn tính, bọn họ đều không tính đến việc người khác cũng mua được, mà còn dùng cùng một kiểu để khoe nó ra.

Vẻ mặt bốn người càng lúc càng gượng gạo, cuối cùng đành ra vẻ ngạc nhiên nhìn chiếc quạt của người khác, ân cần hỏi thăm lẫn nhau. Của ta là do Đường Thiên Viễn tự tay viết tặng, cái gì, của ngươi cũng vậy sao? Theo ta được biết, Đường Thiên Viễn không dễ dàng gì mà tặng chữ cho người khác, vì hắn tán thưởng tài hoa của ta nên mới tặng chữ, còn ngươi thì sao? Hả, hắn thích tướng mạo của ngươi, lại còn ngủ chung giường với ngươi à? …

Tứ đại tài tử càng nổ càng hăng say mà không thể ngờ được vị Đường Thiên Viễn thật sự đang ngồi ngay ngắn trước mặt bọn họ. Khiến cho đương sự, Đường Thiên Viễn càng nghe càng cảm thấy rã rời. Mấy chuyện thưởng thức tài hoa, tướng mạo gì gì đó nghe còn có thể tạm chấp nhận được, nhưng chuyện ngủ cùng giường là sao hả…?? Hắn không thể ngờ được, trong mắt bọn họ, hình ảnh của mình lại là một kẻ phóng túng như vậy.

Mà đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là Đàm Linh Âm.

Cuối cùng Đường Thiên Viễn cũng tìm được nguyên nhân khiến hắn tức giận, hắn xoa cằm lẳng lặng nhìn Đàm Linh Âm. Đàm Linh Âm bị hắn nhìn đến nỗi trống ngực đập thình thịch, từng lớp từng lớp da gà nổi đầy trên cánh tay.

Đường Thiên Viễn đột nhiên cong khóe miệng, nở nụ cười.

Đàm Linh Âm: “…” Kinh khủng quá người ơi.

Làm gì để chỉnh chết ngươi đây, sư gia của ta.

Trong suốt bữa tiệc, ý nghĩ này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Đường Thiên Viễn.

Vừa tàn buổi tiệc, Đàm Linh Âm vội vàng chạy đi. Trước giờ nàng vẫn cho rằng Huyện lệnh đại nhân chỉ là một con mèo thích khoe móng vuốt chứ không phải một con cọp dữ dằn; nhưng ngày hôm nay, ánh mắt hắn khiến toàn thân nàng liên tục đổ mồ hôi lạnh. Nàng có cảm giác, hành động tiếp theo của người này chính là bẻ mình thành từng miếng, từng miếng nhỏ rồi vui vẻ nuốt gọn.

Đường Thiên Viễn giống như một kẻ biến thái, không nhanh không chậm theo sát phía sau Đàm Linh Âm. Nàng bước nhanh một chút, hắn liền bước nhanh hơn; nàng đi chậm một chút, hắn cũng thong thả cất bước. Toàn bộ quá trình rất nhịp nhàng, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.

Đàm Linh Âm đúng là một kẻ chết nhát, lá gan cũng không lớn lắm. Suy nghĩ của nàng lúc này rất hỗn loạn, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về chỗ ở, đóng chặt lại cửa lớn.

Nàng đứng ở trong sân, vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm; nhưng trong lúc vô tình nhìn lướt qua, nàng liền thấy bóng dáng người nào đó đang bình tĩnh đứng ở đầu tường.

Trải qua sự rèn luyện không mấy dễ chịu, Đường Thiên Viễn có thể vỗ ngực cam đoan, võ công của hắn chắc chắn không phải hạng nhất, nhưng bản lĩnh leo tường của hắn lại vô cùng siêu đẳng.

“A a a!” Đàm Linh Âm sợ hãi hét lên, định chạy vào trong phòng. Đáng tiếc, cửa phòng đã khóa, nàng thì quá mức hoảng sợ, loay hoay mãi mà không tra được chìa khóa vào ổ.

Đường Thiên Viễn nhảy xuống rất nhanh, hắn đi đến sau lưng nàng, túm chặt vạt áo sau của nàng.

Đàm Linh Âm đành phải cầu xin hắn, “Đại nhân, ta sai rồi!”

“Ừm? Ngươi sai ở đâu?” Đường Thiên Viễn cười tủm tỉm, kéo mạnh vạt áo phía sau của nàng.

Thân thể Đàm Linh Âm lảo đảo, giống như một con chuột đang lắc lư trong gió. Nàng ủ rũ, “Ta không nên mô phỏng theo tranh chữ của Đường Thiên Viễn, càng không nên đem bán lấy tiền.”

Nhận sai nhanh thật đấy! Chỉ có điều, đối với loại người mặt dày mày dạn này, đừng bao giờ tin tưởng rằng bọn họ sẽ tỉnh ngộ. Sở dĩ nàng nhận sai là bởi vì nàng đã làm sai nên phải nhận lỗi thôi.

Vì vậy, Đường Thiên Viễn quyết không buông tha cho Đàm Linh Âm, “Nếu đã làm sai thì phải chịu phạt!”

“Phạt… phạt làm sao?”

Đường Thiên Viễn thả vạt áo của nàng ra, cười đầy ẩn ý.

Đàm Linh Âm đưa hai tay ôm ngực, hơi lùi về phía sau, cảnh giác nhìn hắn, “Ngài muốn làm gì?!”

“Đừng nghĩ linh tinh, bản quan sẽ không khiếm nhã ngươi đâu.” Đường Thiên Viễn nói, đột nhiên hắn đưa tay lên vỗ lên hai khuỷu tay nàng, cánh tay Đàm Linh Âm liền tê rần, không thể cử động được. Hắn kéo Đàm Linh Âm đến bên cạnh một cái cây ở góc tường, đối diện với chỗ cột con dê có bộ lông đen trắng.

“Ngài định làm gì?” Đàm Linh Âm hoảng hốt hỏi, hai chân đạp loạn xạ.

Đường Thiên Viễn không thèm hé răng, hắn cầm một sợi dây, cột chặt Đàm Linh Âm vào cái cây đó.

“Đại nhân, đại nhân, ta sai rồi, xin ngài thương xót tha cho ta đi!”

Đường Thiên Viễn chăm chú buộc sợi dây. Đàm Linh Âm thấy Đường Đường chạy đến gần, trong lúc tuyệt vọng, nàng vội bảo nó, “Đường Đường, cắn hắn!”

Đáng tiếc, Đường Đường không có răng. Nó cũng đánh không lại người xấu cao to mà dữ dằn này. Không thể làm gì khác hơn là đứng bên chân nàng mà rên ư ử.

Sau khi đã buộc chặt Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn liền bỏ đi, nhưng chỉ một lúc sau hắn đã quay lại, theo sau hắn là nha hoàn Tuyết Lê.

Hắn chỉ vào Đàm Linh Âm đang dính chặt trên thân cây, “Cù léc cho ta!”

Tuyết Lê được lệnh, nàng ta giương móng vuốt cười hì hì đi tới, đưa tay cù loạn dưới nách Đàm Linh Âm.

“A ha ha ha ha ha ha!!!” Đàm Linh Âm không thể khống chế được, cứ thế mà cười rộ lên.

Con dê bị âm thanh này thu hút, cũng cất tiếng kêu hòa cùng tiếng cười của nàng.

Đường Đường thấy chủ nhân nở nụ cười, cũng chuyển đau thương thành vui mừng, thích thú nhảy nhót trong sân, còn dùng đầu cọ cọ vào chân Đường Thiên Viễn.

Hừ, tên này dám ngang nhiên nhận giặc làm cha! Đàm Linh Âm thấy vậy thì vô cùng đau lòng nhưng theo phản ứng của cơ thể lại cất tiếng cười ha ha.

Đường Thiên Viễn cúi đầu sờ sờ Đường Đường rồi đem nó ôm vào trong lòng. Hắn ôm Đường Đường đứng bên cạnh con dê, chọn vị trí cực kỳ tốt để xem chuyện vui.

Đàm Linh Âm cứ cười mãi giống như một kẻ điên.

Ba tên cầm – thú kia lại đứng xem say sưa.

“Đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi a ha ha ha!”

“Dừng lại,” Đường Thiên Viễn ra lệnh một tiếng, Tuyết Lê liền ngừng lại, hắn vừa vuốt ve cái đầu nhỏ của Đường Đường vừa hỏi Đàm Linh Âm, “Bốn cái quạt kia bán bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi lượng.”

Đường Thiên Viễn cũng không ngẩng đầu lên, “Tuyết Lê, tiếp tục.”

“Đừng đừng đừng, ha ha ha ha! Ba trăm lượng!”

“Tiếp tục.”

“Một cái, một cái!”

Rốt cuộc Đường Thiên Viễn cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Một cái ba trăm lượng, ngươi bán mấy cái?”

“Bốn cái.”

“Thật không?”

“Thật mà, thật mà, ở trong phòng ta còn một cái, vẫn chưa lấy ra bán.” Đàm Linh Âm mới vừa cười một trận thật mệt mỏi, gương mặt đỏ bừng, trong mắt còn vương lệ, cố gắng lắm mới nói được một câu dài.

Đường Thiên Viễn gật đầu, “Cây quạt là của bản quan đưa cho ngươi, ngươi dựa theo nó làm thành đồ giả đem bán lấy tiền, vậy chỗ tiền đó cũng là của bản quan.”

Đàm Linh Âm không phục, “Nhưng người vất vả chính là ta.”

“Đúng vậy, bản quan sẽ cho ngươi mười lượng bạc để trả công cho sự vất vả của mình.”

Đàm Linh Âm khóc không ra nước mắt, “Đại nhân, làm người không thể trơ tráo như thế được! Một nghìn hai trăm lượng bạc, ngài phải để lại cho ta mười hai lượng mới đúng chứ?”

“Sai rồi,” Đường Thiên Viễn lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn nàng, “Tổng cộng là một nghìn năm trăm lượng, không phải trong phòng còn một cái nữa sao?”

Thật khiến người ta giận sôi máu mà! Đàm Linh Âm tức giận cãi lại, “Cái đó còn chưa có bán mà!”

Đường Thiên Viễn ung dung nhìn bầu trời, “Vậy sao? Chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ lấy tiền thôi!”

Đàm Linh Âm chưa từng thấy qua người nào đáng ghét như vậy. Ngày thường trông ra dáng là người đạo mạo thế kia, lúc trêu đùa người khác thật sự chẳng khác gì bọn lưu manh, không, phải nói là so với bọn lưu manh chuyên nghiệp còn đáng sợ gấp mười lần. Nhưng mà tiền của nàng! Một nghìn năm trăm lượng bạc! Đàm Linh Âm hạ quyết tâm, dù có bị đánh chết cũng không trả tiền. Nàng ngẩng cao đầu, “Nếu vậy ngài cứ giết quách ta cho xong!”

“Ta giết ngươi làm chi, mạng của ngươi không đến một nghìn năm trăm lượng,” Đường Thiên Viễn nói, gật đầu bảo Tuyết Lê, “Tiếp tục.”

Đàm Linh Âm quyết định làm một người có khí phách, vì vậy, nàng nhắm chặt hai mắt, dự định chống cự đến phút cuối.

Tuyết Lê không những không hành động mà còn khuyên nhủ, “Thiếu gia, cứ gãi chỗ này hoài cũng không phải hay lắm, Đàm sư gia đã bị vọp bẻ rồi, trông rất đáng thương. Chúng ta đổi chỗ khác có được không?”

Đàm Linh Âm mở mắt, tặng ánh mắt biết ơn cho Tuyết Lê.

“Hay là chúng ta gãi vào lòng bàn chân nàng ấy đi?!” Tuyết Lê xoa xoa tay, hai mắt sáng rực.

Đàm linh âm: “!!!” Thật sự không muốn sống nữa rồi.

[1] Viên ngoại lang là 1 chức quan thời Đường, là người phụ trách các ti
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện