Đàm Thanh Thần vốn chẳng hề tin tưởng vào cái gọi là người thân mà Huyện thái gia nói, nhưng bây giờ thì hắn tin rồi, nếu không hắn không cách nào lý giải được cảm giác quen thuộc khi mình vừa nhìn thấy nữ tử này, hai người như sớm đã quen biết vậy. Nhìn thấy nàng khóc hoa lê đẫm mưa, hắn không nén được mà cũng thê lương cùng nàng.

Đường Thiên Viễn ở bên cạnh nhìn thấy mà thổn thức không thôi. Kỷ Hành ấm giọng an ủi Quý Chiêu vài câu, không biết nên làm gì, người sau vừa khóc vừa gọi “A Thần”, em ruột của nàng, tên cũng chính là Quý Thần.

Đường Thiên Viễn đề nghị, nói, “Công tử, không bằng chúng ta ra ngoài trước, để hai chị em nàng ôn lại chuyện cũ.”

Kỷ Hành gật gật đầu, trong lòng vẫn chưa yên tâm, lúc đi tới cửa, hắn quay đầu nói với Đàm Thanh Thần, “Nàng thật sự là tỷ tỷ ruột của cậu đó.”

Đàm Thanh Thần gật gật đầu.

Sau khi hai người ra ngoài, Đàm Thanh Thần muốn khuyên Quý Chiêu đừng khóc nữa, nhưng lại lo lắng nàng nàng không hiểu ngôn ngữ của người câm, vì vậy hắn đi đến trước bàn, cầm bút viết rằng: Đệ không thể nói, nhưng có thể nghe.

Quý Chiêu nhìn thấy những lời này, trong lòng đương nhiên khó chịu cùng cực, òa khóc nức nở.

Đàm Thanh Thần cũng đỏ hoe mắt, hắn trấn an nhìn nàng một cái, lại viết rằng: Hôm nay chúng ta gặp lại, đúng là may mắn ba đời. Tỷ có thể nói về chuyện quá khứ một chút được không? Đệ muốn nghe.

Quý Chiêu gật gật đầu, lau nước mắt, thút tha thút thít kể lại cho hắn nghe. Sau chắc vì phân tâm, nàng nói một lúc nước mắt đã dừng tuôn.

Hóa ra hai tỷ đệ này chính là người Trung Lương, khi còn bé gặp biến cố, bị người ta đuổi giết, ở gần Điền gia trang Liêu Đông, cha mẹ đều chết thảm, hai tỷ đệ bị lạc nhau. Về sau Quý Chiêu báo thù Liễu gia, xuất giá lấy chồng, cuộc sống suôn sẻ, nhưng đối với đệ đệ đã mất tích vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vì lúc đệ đệ thất lạc đang mang trọng thương, nàng vốn không dám kỳ vọng rằng nó còn sống trên đời, có điều vẫn chưa tìm ra thi cốt, trong lòng nàng luôn ôm lấy một tia hi vọng mỏng manh. Lần này có thể gặp lại đệ đệ, đúng là may mắn.

Tuy sự việc có liên quan đến mình, nhưng Đàm Thanh Thần lại cảm thấy như đang nghe chuyện cũ của người khác. Đối với chuyện đã qua, hắn quả thật không hề nhớ gì cả, chỉ hơi hơi có một chút ấn tượng với cái đêm khi bị đuổi giết, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mặt cảm giác, ví như lạnh, đau, sợ hãi, hình ảnh cũng không nhiều hoặc chỉ là đoạn ngắn. Hắn nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lát, rốt cục lắc lắc đầu.

Quý Chiêu nói, “Không nhớ được cũng không cần miễn cưỡng, quên hết mọi chuyện cũng không phải chuyện xấu. Đệ còn sống, là đã được ông trời chiếu cố rồi. Giờ ta chỉ mong đệ bình an, sống thật vui vẻ.”

Đàm Thanh Thần gật đầu, cười cười với nàng.

Quý Chiêu giật mình, cảm thán, “Thanh Thần, dáng vẻ đệ giống cha quá, ” nàng vô cùng thân thiết kéo tay hắn, “Đệ biết không, năm đó cha cũng nổi danh là một mỹ nam đấy. Mười lăm tháng giêng chúng ta và cha ra ngoài xem pháo hoa, trên đường rất nhiều người nhìn ông ấy. Có người mang theo con gái mình ra ngoài, nhìn thấy cha và đệ còn nói muốn đem con gái nhà họ đính ước với đệ, ha ha......”

Đàm Thanh Thần mỉm cười nghe nàng nói đến chuyện trước đây. Hắn lắng nghe rất chăm chú, càng nghe mũi cũng dần cay cay. Trước kia, quá khứ của hắn trống rỗng. Hắn giống như bông liễu bay theo chiều gió, như là tấm bèo, không có gốc, không chỗ đặt chân, dừng chân ở khắp nơi. Gặp được người đối xử tốt với mình, hắn liền bám lấy không rời như một bản năng. Tựa như bông liễu gió thổi rơi xuống đất, không muốn bị gió thổi bay thêm nữa; như là tấm bèo mọc rể, không muốn tiếp tục trôi nổi giữa dòng.

Giờ hắn chợt phát hiện, ồ, thì ra quá khứ của hắn là vậy. Lòng hắn vô cùng xúc động khi tiếp xúc với nhưng thứ này, dù là xa lạ, nhưng lại làm lòng hắn kiên định vô cùng, như thể cuối cùng đã nhặt lại thứ bị mất, chắp vá lại một bản thân hoàn chỉnh.

Hắn quấn lấy Quý Chiêu kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, mãi tận đến khi Đường Thiên Viễn tới gõ cửa mời bọn họ đi ăn cơm.

Ăn xong cơm trưa, Đường Thiên Viễn nói lại việc này cho Đàm Linh Âm, Đàm Linh Âm nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc, trên đời thật sự lại có kỳ ngộ như vậy, nàng còn tưởng rằng nó sẽ chỉ xuất hiện trong sách truyện mà thôi.

Mặc kệ nói thế nào đi nữa, Đàm Linh Âm vô cùng vui mừng thay cho Đàm Thanh Thần. Mồ côi không có người thân trên đời sống thật khốn khổ, chỉ như việc mai mối, đã dễ dàng bị nhiều nhà ghét bỏ. Lúc Thanh Thần vừa tới Đàm gia thì cha đối xử với nó rất tốt, đó là bởi vì cha nàng chưa có con trai. Sau khi Tiểu Bảo ra đời, mẹ kế của nàng sợ cha nàng chia chút gia sản cho Thanh Thần nên càng khư khư đề phòng với Thanh Thần. Một đứa trẻ phàm là có người thân yêu thương chăm sóc, làm sao có thể chịu những ấm ức này chứ......

Ầy, những thứ này ân oán năm xưa, không nhắc tới cũng được. Dù sao bây giờ Thanh Thần cũng đã tìm được người thân, là việc cực kỳ cực kỳ tốt.

Thanh Thần lại bị tỷ tỷ ruột và tỷ phu của hắn kéo đi ôn chuyện, Đàm Linh Âm tìm hắn một lúc không thấy, đành phải tự mình vui mừng vậy.

Đường Thiên Viễn thấy nàng vui vẻ, tranh công nói, “Nàng định thưởng ta như thế nào?”

Đàm Linh Âm hai tay ôm mặt, nhón chân hôn mạnh một cái lên môi hắn.

Đường Thiên Viễn mỉm cười, thấp giọng nói, “Thêm một cái nữa.”

Đàm Linh Âm mãnh liệt hôn tiếp vài cái nữa, hôn đến mức làm cho Đường Thiên Viễn có chút lâng lâng, trên người dâng lên một luồng khô nóng, chẳng hợp với cái lạnh của mùa đông tí nào. Hắn đè vai nàng, vừa định hôn trả, chợt phát hiện cửa bị mở ra, bên ngoài có một bóng dáng nho nhỏ đang đứng.

Như Ý đứng ở cửa, Đường Đường đi bên cạnh. Thấy Đường Thiên Viễn nhìn nó, Như Ý hơi xấu hổ, “Cháu định gõ cửa, nhưng Đường Đường đã đẩy ra.”

Đường Đường ngẩng cao cái đầu nhỏ, không chút nào áy náy biết sai.

Như Ý lại nói, “Hai người......” Nó cũng không biết nên nói thế nào, cảm thấy rằng hai người thật lạ. Hôn thì cứ hôn, nó vẫn thường xuyên hôn phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu mà, vì sao dáng vẻ bọn họ lại giống như làm chuyện xấu bị người khác bắt được vậy? “Chúng ta chỉ đùa nhau thôi mà, ” Đàm Linh Âm tranh đáp, nàng đi qua, “Giống như hôm nay ta với nhóc đã chơi cùng với nhau ấy, đến đây, hôn một cái nào.” Nói xong, nâng khuôn mặt nhỏ của Như Ý lên, bên trái hôn một cái bên phải hôn một cái.

Như Ý cười nói, “Cháu biết mà, ” nhưng nó vẫn thấy lạ, “Nhưng sao cô lại không hôn miệng cháu?”

Mặt Đàm Linh Âm lập tức đỏ lên.

Đường Thiên Viễn thản nhiên giải thích, “Bởi vì cháu chưa mọc răng.”

“......” Như Ý ỉu xìu cúi đầu.

Đàm Linh Âm trừng mắt nhìn Đường Thiên Viễn một cái rồi kéo Như Ý ra ngoài chơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện