Đàm Linh Âm không dám nói trò hề này với Quý Chiêu, nàng sợ Hoàng hậu nương nương nhìn thấy đệ đệ mình bị bắt nạt, dưới cơn giận dữ sẽ trị Đàm gia. Cho dù Hoàng hậu hiền lành thì không phải nàng ấy còn có một phu quân vô cùng sợ vợ đấy sao….

Nhưng dù Đàm Linh Âm và Thanh Thần không nói, chuyện này cũng khó thoát khỏi tai mắt của Kỷ Hành.

Kỷ Hành rất tức giận. Vất vả lắm mới tìm thấy em vợ, nhìn thấy A Chiêu vui vẻ như vậy, Kỷ Hành hận không thể đưa Thanh Thần vào cung luôn, thế mà bây giờ dám có người chọc đến nó. Chỉ từ một chuyện này cũng có thể đoán ra trước kia Thanh Thần đã bị đối xử như thế nào ở Đàm gia, chẳng trách mà sau này lại theo Đàm Linh Âm đến đây.

Nếu là kẻ khác, Kỷ Hành nhất định sẽ hung hãn giáo huấn một phen, nhưng dù sao Đàm gia cũng đã có ân với Thanh Thần, đó lại còn là cha đẻ của Đàm Linh Âm, trên nhiều phương diện Kỷ Hành lo ném chuột lại sợ vỡ bình, nên quyết định không động thủ nữa. Hắn bảo Đường Thiên Viễn mời vợ chồng Đàm Năng Văn đến Thoái Tư Đường, để bọn họ nhìn cho rõ mình và thê tử đến tìm em vợ, Thanh Thần chính xác là đệ đệ ruột đã thất lạc nhiều năm của A Chiêu.

Sự việc khéo léo này quá ly kỳ, vợ chồng Đàm Năng Văn ngay từ đầu cũng không tin, mãi cho đến khi Kỷ Hành đưa ra tờ ngân phiếu năm ngàn lượng để báo đáp công ơn mà Đàm Năng Văn đã nuôi dưỡng Thanh Thần.

Hai mắt Đàm Năng Văn trợn trắng, không nghĩ rằng Thanh Thần lại hội ngộ được với quý nhân như vậy. Vị Kỷ công tử ra tay hào phóng như này, chắc lai lịch cũng không nhỏ. Đàm Năng Văn hơi hơi cảm thấy quyết định của mình có chút tắc trách, sợ đắc tội với người không nên đắc tội.

Đàm phu nhân thì vô cùng hối hận, bà vốn đã tính toán cho bản thân, tuy nói Đàm Linh Âm muốn gả cho người giỏi, nhưng con nha đầu này xưa nay ăn cây táo rào cây sung, cùi chỏ chỉ ra ngoài, ngay cả cha đẻ nó cũng chẳng để vào mắt, căn bản không dám trông cậy sau này sẽ đối tốt với Tiểu Bảo được bao nhiêu. Mà còn vào nhà người giàu như vậy thì chắc con dâu trẻ tuổi cùng chẳng làm chủ gì được, thế cho nên Đàm phu nhân vẫn đang trong giai đoạn phân vân, vẫn chưa vội lấy lòng Đàm Linh Âm. Hai người mấy năm nay vẫn âm thầm tranh chấp, bà không thể một chốc một lát đã xuống nước được.

Thanh Thần thì không như thế, Đàm gia vốn có ân với Thanh Thần, muốn thêm ít nhiều báo đáp cũng không quá trớn. Trước đây Đàm phu nhân vẫn lo lắng Thanh Thần đoạt gia sản của Tiểu Bảo, bây giờ mới phát hiện, cái hũ nút không ho he một tiếng này thực ra là một miếng thịt béo bở. Hóa ra bọn họ đã bỏ phí cái cơ hội báo đáp ân tình tốt như vậy. Kỷ công tử tự xưng là buôn bán ở kinh thành, hắn vừa ra tay đã hào phóng như vậy, cũng phải là thương nhân giàu có đi….

Càng nghĩ càng thấy hối hận. Đàm phu nhân trở về liền thương lượng với Đàm Năng Văn, hay là đặt quan hệ lại với Thanh Thần? Đàm Năng Văn hôm nay xem như lại một lần nữa hoàn toàn hiểu được loại đàn bà bại gia này, ông cười lạnh một tiếng, “Muốn thì bà đi đi, Thanh Thần là một đứa trẻ mềm lòng, bà dập đầu quỳ với nó chắc sẽ dỗ dành được đấy.”

“Nếu không nhận nó nữa, vậy năm ngàn lượng bạc kia sao lại không lấy?”

“Lấy lấy lấy, lấy cái thằng cha bà! Cút!”

Buổi tối trời đổ một trận tuyết lớn, đến sáng vẫn còn phất phơ rất nhiều bông tuyết. Cành mai trong viện cũng nở rộ theo cảnh, sáng sớm, Đàm Linh Âm đẩy cửa ra, mùi hương nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, thật thư thái.

Như Ý dẫn Đường Đường chạy nhảy trong viện, in lên một chuỗi dấu chân. Quý Chiêu nặn một nắm tuyết cho nó, để nó thích ném người nào thì ném, Như Ý quyết đoán ném nắm tuyết vào người Quý Chiêu. Quý Chiêu liền ném tuyết chiến với Như Ý, về sau Đàm Linh Âm cũng gia nhập chiến trường, về sau nữa thì Trịnh Thiếu Phong cũng xem náo nhiệt, rồi đến Đường Thiên Viễn, Kỷ Hành….

Vốn mọi người còn phân ra phe cánh, nhưng càng về sau liền loạn cả lên, loạn chiến thành một đám, không ai có thể toàn thân nguyên vẹn rút lui. Chơi chán, Đàm Linh Âm và Quý Chiêu cùng đi tìm Thanh Thần. Vừa mới ra khỏi cửa, nhìn thấy trên đường có hai người đang chuyển một cái giá sắt đen sì đi ngang qua.

Quý Chiêu hơi tò mò, “Họ làm gì vậy?”

Đàm Linh Âm giải thích, “Muội biết đây là cái gì, là dụng cụ nướng thịt đó.”

Mắt Quý Chiêu sáng lên, “Hay là hôm nay chúng ta ăn thịt nướng đi?”

Con sâu ham ăn trong bụng Đàm Linh Âm cũng rục rịch, hai người tiến lại gần người qua đường nọ, sau đó đưa một thỏi bạc rồi chuyển cái giá về.

Người qua đường cầm sắt vụn đổi lấy bạc, vô cùng cảm động, thế giới này đúng thật là luôn tràn ngập kinh hỉ.

Quý Chiêu và Đàm Linh Âm đều thuộc loại gối thêu hoa, nhìn đẹp mà không dùng được, di chuyển một cái giá sắt đã dùng hết sức, may mà gặp được hai nha dịch giúp chuyển vào trong.

Đàm Linh Âm chợt nhớ tới sơn trại Phượng Hoàng có một người Tây Vực, làm thịt nướng rất ngon, vừa lúc hôm nay tuyết rơi bọn họ không phải ra ngoài làm việc, Đàm Linh Âm sai người mời đầu bếp Tây Vực kia sang bên này.

Đầu bếp không chỉ biết nướng thịt dê. Lúc này y bảo người ở phòng bếp thái thịt dê thành miếng nhỏ, dùng chính gia vị tự chế độc nhất vô nhị của mình để ướp, lại dùng tăm xâu lại, nướng trên than. Ngoài thịt, y còn có thể nướng những thứ khác, chính xác mà nói, chỉ cần có thể cho vào miệng thì cái gì y cũng nướng được. Đây là vì ngày trước ở trên núi Phượng Hoàng làm cướp khan hiếm đồ ăn nên mới luyện được.

Đàm Linh Âm lại ra ngoài tìm Thanh Thần, gọi Thanh Thần cùng đến ăn thịt nướng.

Tay nghề của đầu bếp Tây Vực quả không tồi, vừa nướng thịt đã hương thơm ngập tràn bốn phía viện tử, ngay cả những người đi ngang qua bên ngoài cũng ngửi thấy, nhịn không nổi mà khịt khịt mũi ứa nước miếng.

Đàm Linh Âm ăn rất vui vẻ, nàng phát hiện Đường Thiên Viễn lúc nào cũng rắc bột ớt lên thịt nướng, nàng cũng thử rắc một chút lên, ăn thì cảm thấy cũng khá ngon. Đường Thiên Viễn thấy nàng cũng thích nên liền tìm được công việc của mình —- giúp Đàm Linh Âm rắc ớt.

Ừm, định rắc in ít thôi, Âm Âm không ăn được cay quá.

Oái, lỡ tay rắc nhiều rồi….

Đàm Linh Âm cắn một miếng, nhíu mày, trả lại thịt cho Đường Thiên Viễn.

Đường Thiên Viễn cũng không ngại gì, nhận lại rồi ăn luôn.

Trịnh Thiếu Phong rất không muốn nhìn thấy cái hình ảnh này của bọn họ, hắn quay đi định nói chuyện với vợ chồng Kỷ Hành, sau đó hắn mới phát hiện Quý Chiêu đang bón cho Như Ý ăn, Kỷ Hành đang rót rượu ấm cho Quý Chiêu. Ba người một nhà tương thân tương ái, nhìn còn chói mắt hơn.

Trịnh Thiếu Phong đành phải gọi Đường Đường, “Đường Đường, lại đây.”

Đường Đường không qua, bây giờ nam thần của nó là đầu bếp. Nó đứng bên cạnh đầu bếp, giương mắt nhìn y nướng thịt, đợi được cho ăn. Đôi khi đầu bếp quên mất Đường Đường, Đường Đường sẽ giơ móng vỗ vỗ lên bắp chân để nhắc nhở y.

Cuối cùng Trịnh Thiếu Phong đành đưa mắt chuyển sang Đàm Thanh Thần, trong nháy mắt có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng Thanh Thần đâu thèm đồng bệnh tương liên với hắn. Thanh Thần có hai tỷ tỷ thương yêu, Đàm Linh Âm và Quý Chiêu liên tục nói cười với Thanh Thần, lại gắp thức ăn cho hắn.

Quý Chiêu ăn đã thỏa, liên tiếp hỏi đầu bếp có muốn lên kinh thành phát triển không, ánh mắt của nàng quá mức tha thiết, đầu bếp hơi cảm thấy hoảng sợ. Nàng lại còn tự xắn tay áo nướng mấy xiên thịt, có chín có sống, lại còn bị cháy, những thứ này đều đã vào bụng Kỷ Hành. Ăn xong, cả người Kỷ Hành thấy có chút không ổn.

Kỷ Hành là người tinh tường, đương nhiên không chỉ vùi đầu vào ăn uống. Tan cuộc, hắn kéo Quý Chiêu vào trong phòng, hơi lo lắng hỏi, “Nàng có cảm thấy thái độ của A Thần đối với Đàm Linh Âm không giống như đệ đệ đối với tỷ tỷ không?”

“Sao chàng lại nói vậy?” Quý Chiêu có chút nghi hoặc, “Họ thật sự giống chị em ruột mà, Linh Âm muội muội đối xử rất tốt với A Thần.”

“Vấn đề là ở chỗ đó, Đàm Linh Âm đối xử với A Thần tốt, nhiều năm như vậy, A Thần có thể không nghĩ khác sao? Họ cũng không phải là chị em ruột.”

Quý Chiêu kinh ngạc nói, “Chàng đang nói là A Thần thích Linh Âm?”

Kỷ Hành gật gật đầu.

“Chắc không phải chứ? Thiếp đâu có nhìn ra.”

Kỷ Hành nhịn không được véo mặt nàng, “Nàng nhìn ra được mới lạ, đồ ngốc.”

Quý Chiêu ôm mặt né hắn, “Vậy để thiếp quay lại hỏi A Thần.”

Kỷ Hành thở dài, “Nếu đúng thì phải làm thế nào đây?”

Quý Chiêu sửng sốt. Đúng vậy, nếu đúng thì phải làm thế nào đây, Đàm Linh Âm và Đường Thiên Viễn đã là một đôi, cho dù Thanh Thần thật sự thích Đàm Linh Âm, cũng không thể bắt ép mà phá hoại nhân duyên của người ta, như vậy chỉ có thể khiến cho cả ba cùng không vui vẻ. Nàng muốn cho nó tất cả thứ mà nó muốn, nhưng tình cảm lại là một thứ không cưỡng cầu được.

Quý Chiêu có chút đau lòng cho Thanh Thần, nhưng lại bất lực.

Ngày tiếp theo, Đường Thiên Viễn chính thức báo với Kỷ Hành về tiến độ vụ án vàng. Kẻ chủ mưu trong vụ án đào trộm vàng là Tiền huyện lệnh Tang Kiệt, cùng với Tôn viên ngoại, Tề viên ngoại. Tri phủ Trì Châu Tôn Ứng Lâm đã nhận hối lộ của Tang Kiệt, đám người Tôn viên ngoại, giúp bọn họ làm chuyện này. Nhưng Tôn Ứng Lâm rất nhanh đã coi mình như lão đại, y cảm thấy mình chịu trách nhiệm với nguy hiểm lớn như vậy, nên định từ giữa nhảy lên đầu. Tang Kiệt không chịu, sau lưng đem phần lớn số vàng giấu kỹ. Vì hành động này của gã nên mới gây ra họa diệt khẩu, sau đó Tôn Ứng Lâm toàn tâm toàn ý muốn truy tìm số vàng này.

Bây giờ hoạt động chủ yếu dời lên người Đường Thiên Viễn.

Kỷ Hành bày tỏ tán thưởng với hành động anh dũng đánh vào trong địch của Đường Thiên Viễn. Thật ra Đường Thiên Viễn có thể giúp hắn tìm thấy em vợ đã là một công lớn, nên hiện giờ Kỷ Hành cũng không thúc giục Đường Thiên Viễn xử lý công sự nữa.

Kỷ Hành quyết định phải thưởng cho Đường Thiên Viễn thật tốt, hỏi hắn muốn gì.

Đường Thiên Viễn đáp, “Hoàng thượng, vi thần muốn mời người giúp làm mai môi.”

Bản thân Đường Thiên Viễn có thể không để ý đến xuất thân của Đàm Linh Âm, nhưng cha mẹ hắn không thể không để ý. Nói cho cùng, giữa Đàm gia và Đường gia chênh lệch quá lớn, Đường Thiên Viễn lo hôn sự của hắn và Đàm Linh Âm sẽ bị người nhà phản đối, nên trước muốn mượn chút lực của Hoàng thượng ở đây. Có hoàng thượng làm bà mối, lực cản sẽ nhỏ đi không ít.

Kỷ Hành chợt nhớ đến Đàm Thanh Thần. Tuy hắn không thể giúp Thanh Thần đoạt nữ nhân, nhưng cũng không thể gây thêm phiền. Bây giờ hôn sự hai nhà chưa định, sau này cũng chưa biết thế nào, không chừng Thanh Thần sẽ có thêm cơ hội. Vì em vợ, Kỷ Hành quyết định không nhúng tay vào việc này, liền nói, “Chuyện này ta tạm thời bất lực, ngươi hãy nói cái khác đi.”

Đường Thiên Viễn hơi thất vọng, nghĩ nghĩ, lại nói, “Thần còn có một tâm nguyện chưa thực hiện được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện