Lúc Tiêu Mộc Từ trở về nhà ba mẹ, cơm trưa đã được chuẩn bị gần như xong rồi. Nơi này không phải đại trạch của Tiêu gia, mà là sau khi mẹ Thư và Thư Văn Ngạn dọn ra khỏi nhà cũ của Thư gia, Tiêu Tông Nam liền mua căn nhà mới để ở. Trước khi Tiêu Mộc Từ dọn ra ở riêng, một nhà ba người bọn họ sẽ ở đây. Người giúp việc vẫn là những người mang đến từ đại trạch, có đều họ đã làm cho Tiêu gia hơn ba mươi năm, Tiêu Tông Nam dĩ nhiên sẽ không để bọn họ chịu thiệt, cho nên lúc mua nhà vẫn lựa chọn biệt thự tương đối lớn một chút.
Thấy anh trở về, Từ Tiệp mẹ của Tiêu Mộc Từ cười giòn giã đi tới, ôm anh một cái, nói: “Thế nào? Gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Vâng, không tệ.” Tiêu Mộc Từ trả lời. Về phần Tinh Khải có thuận lợi hay không, anh căn bản không cần hỏi nhiều, nếu lỡ như có tin tức gì không tốt, không đến ngày hôm sau, tin tức sẽ ùn ùn đăng lên đến ồn ào huyên náo.
Từ Tiệp đánh giá con trai, cười nói: “Mẹ cũng không rành mấy thứ con đang làm, người trẻ tuổi các con đều có lý tưởng của riêng mình. Mẹ ấy mà, chỉ cần nhìn thấy con khoẻ mạnh vui vẻ là được rồi.”
“Vâng, mẹ yên tâm đi.” Tiêu Mộc Từ dìu mẹ mình ngồi xuống, hỏi: “Thân thể mẹ dạo này thế nào? Trời trở lạnh, mẹ ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút.”
“Mẹ con lớn từng này tuổi rồi, còn cần con nhắc nhở sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng được con trai quan tâm, Từ Tiệp vẫn rất cao hứng.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi.” Quản gia đi ra nói.
“Được, đi ăn cơm thôi.” Từ Tiệp nói.
Cơm trưa phong phú được dọn lên bàn, sau khi ba mẹ ngồi xuống, Tiêu Mộc Từ cũng ngồi xuống, một nhà ba người bắt đầu ăn cơm trưa, đơn giản hàn huyên một vài chuyện liên quan đến công việc.
Sau khi cơm nước xong, quản gia đưa lên ba tách cà phê và một đĩa điểm tâm nhỏ, điểm tâm là đặc biệt chuẩn bị cho Từ Tiệp, bà thích mấy món này.
Uống một ngụm cà phê, Tiêu Mộc Từ nói với mẹ mình: “Mẹ, con có việc nói với mẹ.”
Từ Tiệp gật gật đầu, vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Vừa lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con. Con nói trước đi.”
Tiêu Mộc Từ cũng không khách sáo, nói: “Con đang quen bạn trai.”
“Bạn trai?” Từ Tiệp nháy mắt liền nhíu mày, buông điểm tâm trên tay xuống, trên mặt đã có chút không vui.
“Nói cho đúng hơn thì phải là người yêu. Con rất yêu em ấy.” Tiêu Mộc Từ không chút giấu diếm nói.
“Vì sao lại là nam?!” Mặt của Từ Tiệp đã bắt đầu trầm xuống, hiển nhiên không thể tiếp thu chuyện này.
Phản ứng của bà cũng nằm trong dự kiến của Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ bình tĩnh đáp lại: “Mẹ, con là đồng tính luyến ái, trước giờ vẫn vậy.”
“Nói bậy!” Từ Tiệp vỗ bàn, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn nhu lúc trước, ánh mắt hừng hực mà trừng Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Tông Nam chỉ ngồi bên cạnh, không nói gì. Chẳng qua ông đã nói trước, ông sẽ không nói giúp Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ nhìn mẹ mình, nói: “Con không cần phải nói đùa chuyện này với mẹ. Con thẳng thắn với mẹ, là hy vọng có thể được mẹ lý giải và chấp nhận.”
“Không thể nào!” Từ Tiệp trực tiếp cự tuyệt, không chút nào có thương lượng đường sống.
“Lý do?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Mộc Từ, con phải hiểu rõ. Nếu con cùng một chỗ với một người đàn ông, con đường về sau của con sẽ rất khó đi.” Từ Tiệp cau mày hỏi.
Tiêu Mộc Từ rất hiểu mẹ của mình, mẹ anh chưa bao giờ là một người sợ hãi khiếu chiến, cho nên loại lý do này căn bản không thành lập.
“Con muốn nghe lời nói thật.” Tiêu Mộc Từ nói.
Từ Tiệp thở dài, nói: “Được rồi. Lúc trước mẹ có đến Luân Đôn để bàn chuyện hợp tác làm ăn với Đức gia. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhà bọn họ có một đứa con gái, con bé vẫn luôn thích con. Mẹ đã thấy cô bé kia, cảm giác rất tốt, cũng hợp với mẹ. Cho nên mẹ hy vọng con có thể tiếp xúc với con bé nhiều một chút. Đúng rồi, con bé kia con hẳn cũng quen biết, chính là cô ca sĩ Emmy đó, rất nổi tiếng.”
Tiêu Mộc Từ nhíu mày, nói tiếp: “Mẹ hẳn phải biết, con cũng không có ý nguyện bị ép duyên.”
“Chuyện này mẹ đương nhiên biết. Mẹ là thật lòng cảm thấy Emmy rất tốt, hào phóng khéo léo, tính cách cũng hoạt bát. Hơn nữa con bé là thật sự thích con, trước khi mẹ gặp con bé, con bé vẫn luôn chú ý tin tức của con. Thỉnh thoảng con vẫn có một ít tin tức được đăng lên, con bé đều sẽ cắt lại để lưu giữ, còn làm thành sổ tay. Mẹ cũng nhìn thấy cuốn sổ đó, đích xác là vô cùng cẩn thận.” Từ Tiệp nói: “Cho dù con chưa từng gặp mặt con bé, cũng có thể tiếp xúc một chút thử xem, là một cô bé rất tốt.”
Sắc mặt Tiêu Mộc Từ thực khó coi, anh rất phản cảm người khác can thiệp chuyện đời tư của anh đó, cho dù là ba mẹ mình.
Thấy anh tựa hồ có chút nổi giận, Từ Tiệp cũng phóng nhẹ thái độ, nói: “Con không muốn gặp Emmy cũng được, mẹ cũng không muốn con phải làm đám cưới thương nghiệp. Nếu con có thích cô gái nào khác đều được, nhưng mà, nam thì không.”
“Mẹ là mẹ của con, con tôn trọng mẹ, cũng sẽ chăm sóc phụng dưỡng mẹ. Nhưng mà, con sẽ không cho phép mẹ can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Chuyện của Vanh Tiêu con sẽ nghe hai người, nhưng về chuyện tình cảm, con chỉ nghe bản thân, đây là điểm mấu chốt của con. Mẹ có thể không đồng ý, nhưng hy vọng mẹ có thể tôn trọng con.” Tiêu Mộc Từ đứng lên, nói: “Nếu không có chuyện gì khác, con đi về trước đây.”
Nói xong, Tiêu Mộc Từ cầm lấy áo khoác đi ra khỏi nhà.
Từ Tiệp cau mày, nhưng cũng không lớn tiếng gọi Tiêu Mộc Từ ở lại, loại hành vi hô to gọi nhỏ này sự giáo dưỡng của bà không cho phép. Bà và Tiêu Mộc Từ rất ít khi phát sinh chuyện không thoải mái, mà lần này lại là vì một người đàn ông khác, Từ Tiệp thật sự không rõ Tiêu Mộc Từ rốt cục là nghĩ như thế.
Nhìn thoáng qua Tiêu Tông Nam đang ngồi trên ghế salon không nói được một lời, Từ Tiệp nói: “Sao anh lại không nói gì với con nó hết vậy?”
Tiêu Tông Nam nhìn bà một cái, hỏi: “Nó là người đã trưởng thành, còn cần nói cái gì?”
“Cha con hai người thật đúng là một lòng.” Đối với sự bình tĩnh của chồng, Từ Tiệp rất bất mãn, “Hiện tại xã hội này làm đồng tính luyến ái cuộc sống có bao nhiêu khó khăn anh không biết sao?” Mộc Từ nếu quen cô gái nào, cho dù các phương diện không quá xuất chúng, ít nhất đi ra ngoài xã giao cũng có thể đi theo cùng. Giờ lại quen một người đàn ông là tính thế nào? Có thể dẫn theo ra ngoài sao?”
Tiêu Tông Nam không nói chuyện, tiếp tục uống cà phê.
Từ Tiệp tiếp tục nói: “Lại nói chuyện đồng tính luyến ái này, anh có biết có bao nhiêu người đồng tính luyến ái là lạm giao, chơi thuốc này nọ, ai biết người con nó tìm là loại người gì? Lỡ như về sao bị nhiễm mấy thứ đó thì làm sao?”
“Em nói như vậy thì quá phiến diện, giữa người yêu khác giới cũng có những loại tình huống như em nói đấy thôi.” Tiêu Tông Nam buông tách cà phê xuống, nói: “Anh tin tưởng con mình, cho dù là cách làm người hay là mắt nhìn người.” Nói xong, Tiêu Tông Nam đứng dậy đi lên lầu.
“Anh…” Từ Tiệp nhìn chồng mình lững thững rời đi, nói với theo phía sau lưng ông: “Đừng nói như thể chỉ có anh mới tin tưởng con trai mình vậy!”
Tiêu Mộc Từ mang theo bánh mì trở về nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, trong phòng khách không có ai, phòng bếp cũng sạch sẽ, chỉ có đôi giày đặt ở huyền quan chứng tỏ An Vũ Hàng đang ở nhà. Đặt bánh mì xuống, rửa sạch tay, Tiêu Mộc Từ trực tiếp mở cửa thư phòng ra. Quả nhiên An Vũ Hàng đang ngồi trước máy tính, đeo headphone chơi game.
“Anh về rồi?” Nhìn thấy Tiêu Mộc Từ tiến vào, An Vũ Hàng cười hỏi.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ đi qua, nhìn thấy An Vũ Hàng và cả bọn Thời Nhiễm đang đánh phó bản, phó bản này đối với trang bị của bọn họ hiện tại mà nói đã không còn khó khăn, tuỳ tiện tổ đội vài người là có thể giải quyết được. Bình thường người đến đánh phó bản này đều là muốn tìm một ít trang phục phụ kiện gì đó, trang phục nhân vật ở đây rơi ra xác thực không tệ, trong cơ hồ là mỗi người có một bộ.
Nhìn sơ qua người trong đội, đội trưởng là Thời Nhiễm, Địch Tư Húc và Viên Gia cũng có mặt, còn mang theo một trị liệu và hai DPS, cảm giác An Vũ Hàng có theo đánh hay không cũng không sao cả.
“Anh có mua bánh mì.” Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng vào trong ngực, sau đó bắt đầu dùng bàn phím đánh chữ.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Em ấy phải ăn rồi, không đánh nữa.
Những người khác trong đội không rõ vì sao Phượng Cô Ngâm vì sao lại đột nhiên gõ ra những lời này, nhưng cả bọn Thời Nhiễm lại rất rõ rang.
『 Đoàn đội 』[ Ức Tương Tư ]: Vậy đi thôi.
『 Đoàn đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Hắc hắc, mau đi đi, không cần để ý bọn này.
Tiêu Mộc Từ cũng không khách khí với bọn họ, trực tiếp log-out.
“Sắp đánh xong rồi mà.” An Vũ Hàng tuy rằng không có nhu cầu đối với bộ trang phục này, nhưng còn lại hai Boss chỉ là chuyện trong 5 phút đồng hồ, giúp họ đánh xong cũng được.
“Giữa trưa em ăn cái gì?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Ngày hôm qua còn dư chút cơm, em chiên lên ăn.” An Vũ Hàng trả lời.
Tiêu Mộc Từ đối với đáp án này xem như vừa lòng, nói: “Đi ăn bánh mì đi, anh đi pha cà phê.”
“Được.” An Vũ Hàng cười đáp lại. Giây tiếp theo, đã bị Tiêu Mộc Từ trực tiếp bế bổng lên, đi ra phòng khách.
Sau khi pha cà phê xong, hai người ngồi trên ghế salon ăn bánh mì, uống cà phê.
An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: “Sao anh lại trở về nhanh vậy?” Cận vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Từ ít nhất phải khoảng 4h mới có thể trở về.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ ôm lấy cậu, nói: “Anh nói với mẹ chuyện của chúng ta rồi.”
An Vũ Hàng có chút bất ngờ, tối hôm qua Tiêu Mộc Từ không hề đề cập về chuyện này với cậu.
“Mẹ không đồng ý.” Tiêu Mộc Từ không giấu diếm thái độ của mẹ mình.
Việc này đối với An Vũ Hàng mà nói xem như nằm trong dự kiến. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng là chuyện thường tình.
“Anh không cãi nhau với mẹ đó chứ?” Đây là việc An Vũ Hàng tương đối lo lắng.
“Không có, chỉ là tỏ rõ lập trường thôi.” Tiêu Mộc Từ vuốt tóc An Vũ Hàng, nói: “Anh đoán mẹ của anh hơn phân nửa sẽ đến tìm em.”
“Hả?” Trong lòng An Vũ Hàng có chút hoảng hốt, cậu thật sự không biết đến lúc đó phải làm như thế nào.
“Em có thể từ chối, không đi gặp bà.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Vậy không tốt lắm đâu? Cảm giác không được lễ phéo.” Trước đó không kể đến mẹ của Tiêu Mộc Từ là thái độ gì, cứ như vậy mà tránh né không gặp bà phỏng chừng sẽ càng làm bà tức giận thêm.
“Không sao, anh biết em là người rất có lễ phép là được rồi.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói.
An Vũ Hàng nhìn anh, không còn lời gì để nói.
Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay An Vũ Hàng, nghiêm túc nói rằng: “Nói chuyện này với em, là để em chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua em phải nhớ kỹ, cho dù mẹ anh có nói gì, chúng ta cũng không thể chia tay.”
An Vũ Hàng gật gật đầu, nói: “Vâng.” Chỉ cần Tiêu Mộc Từ không vứt bỏ cậu, cậu sẽ nguyện ý vì tình cảm của bọn họ mà tiếp tục kiên trì.
Tiêu Mộc Từ vừa lòng hôn lên khoé môi An Vũ Hàng, hai người tiếp tục thoải mái hưởng thụ buổi trà chiều.
Thứ hai, vừa mới tan học An Vũ Hàng liền nhận được điện thoại của Từ Tiệp gọi tới, Từ Tiệu ở đầu dây bên kia ngắn gọn tự giới thiệu xong, liền hẹn An Vũ Hàng ra gặp mặt. Tuy rằng không biết làm sao bà lại biết số điện thoại của mình, nhưng nếu có thể tìm được cậu, vậy khẳng định bà có biện pháp riêng. Không cự tuyệt yêu cầu gặp mặt của bà, An Vũ Hàng nói với bọn Thời Nhiễm mình có chút việc, liền vác theo balo đi đến chỗ hẹn.
Tới nơi hẹn, An Vũ Hàng đưa mắt nhìn khắp nơi, gần như trong một cái liếc mắt liền xác định được người nào là Từ Tiệp, một là bởi vì trong tiệm cà phê chỉ có bà là ngồi một mình, hai là toàn thân bà phát ra khí chất khác với người khác, có một loại lão luyện và lưu loát của nữ cường nhân.
An Vũ Hàng đi tới. Nhưng không đợi cậu mở miệng hỏi, Từ Tiệp đã hỏi trước: “Cậu là An Vũ Hàng?”
“Vâng, bác gái, chào bác.” An Vũ Hàng gật đầu.
“Ngồi đi.” Từ Tiệp chỉ chỉ vị trí đối diện, kỳ thật ngay từ lúc An Vũ Hàng bước vào cửa bà liền chú ý tới cậu, chỉ là không thay đổi sắc mặt mà thôi, “Uống chút gì không?”
“Không cần đâu ạ.” An Vũ Hàng còn chưa ăn cơm chiều, cũng không muốn đê bụng rỗng uống cà phê.
Từ Tiệp cũng không miễn cưỡng, uống một ngụm cà phê, nói: “Vậy tôi liền nói thẳng. Chuyện cậu và Tiêu Mộc Từ quen nhau tôi đã biết, xin hỏi cậu hiểu biết bao nhiêu về gia đình của chúng tôi?”
Từ Tiệp tuy rằng khí thế rất mạnh, nhưng trong mắt không hề có cảm xúc chán ghét hoặc là xem thường. Điều này làm cho An Vũ Hàng cảm thấy ngồi đối mặt với bà cũng không quá gian nan.
“Anh ấy là ông chủ của Thú Ý. Anh ấy cũng có nói với con, giải trí Tinh Khải là của bác.” An Vũ Hàng đáp lại.
“Chỉ như vậy?” Từ Tiệp nhướng mày.
“Vâng.”
Từ Tiệp buông tách cà phê xuống, nói: “Công ty của tôi và Mộc Từ có thể không đề cập tới. Cậu có biết tập đoàn Vanh Tiêu không?”
An Vũ Hàng không biết vì sao bà lại đột nhiên nhắc tới Vanh Tiêu, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Dạ biết, tập đoàn quốc tế rất nổi tiếng.”
“Đó là công ty của ba nó.” Từ Tiệp nói.
Trên mặt An Vũ Hàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cho đến nay Tiêu Mộc Từ chưa từng đề cập chuyện nhà với cậu, nhìn thấy ba anh lần đó cũng không nói gì.
Từ Tiệp nhìn An Vũ Hàng, nói: “Vanh Tiêu cần có người thừa kế, hơn nữa là một người thừa kế đủ tư cách. Mộc Từ là người được lựa chọn duy nhất, cho nên tôi không thể đồng ý cho hai người quen nhau được.”
An Vũ Hàng cúi đầu, không nói gì. Cậu thật không ngờ sau lưng Tiêu Mộc Từ còn có một Vanh Tiêu, tuy rằng cậu cũng không tham tiền của Tiêu Mộc Từ, nhưng cũng không thể không suy nghĩ tới việc nếu mình và Tiêu Mộc Từ bên nhau, đối với Tiêu Mộc Từ mà nói đến tột cùng là tốt hay là không tốt. Nếu như trước đây thế giới giữa hai người bọn họ có chênh lệch, như vậy hiện tại thế giới của Tiêu Mộc Từ liền biến thành sự tồn tại cậu vô pháp với tới. Loại áp lực vô hình này khiến cậu rất khó mà không lo lắng nhiều hơn.
“Nếu Mộc Từ chỉ là con tôi, tôi có thể không quản nó. Nhưng nó là người thừa kế của Vanh Tiêu, tôi thật sự không có biện pháp mặc kệ để nó tiếp tục quen cậu.” Tiêu Mộc Từ vẫn luôn vô cùng lãnh tĩnh, ngay cả biểu tình cũng chưa thừng thay đổi, không phải là đến để van cầu An Vũ Hàng, chỉ là đến báo cho cậu biết mà thôi, “Mộc Từ đã nhận định người nào thì rất khó thay đổi, cho nên tôi hy cọng cậu có thể chủ động rời khỏi nó.”
An Vũ Hàng cắn môi, cậu đã đáp ứng Tiêu Mộc Từ, sẽ không chia tay.
“Nói thật, cho dù bỏ qua vấn đề giới tính, cậu và Mộc Từ cũng không xứng đôi, tôi không nói đến bề ngoài, mà là những thứ khác, ví dụ như sở thích, kinh nghiệm, giáo dục, gia đình vân vân. Hai người hiện tại yêu nhau, cho nên mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy rất tốt, nhưng về sau mọi chuyện đân tiến về xu hướng bình thản, hai người sẽ phát hiện cả hai thiếu tiếng nói chung, cho nên hai người quen nhau sẽ không có hạnh phúc. Đương nhiên, tôi cũng biết rất nhiều có đều có thể bồi dưỡng ra được, nhưng cậu đang từng bước trưởng thành, Mộc Từ cũng đồng dành ngày càng thành thục, khi nào thì cậu mới có thể đuổi theo kịp cước bộ của nó? Có lẽ cuối cùng cũng chỉ là phí công mà thôi.”
Mỗi một câu của Từ Tiệp đều đánh thẳng vào lòng An Vũ Hàng, cậu căn bản không thể tìm ra từ để phản bác, nếu chỉ nói mình sẽ cố gắng? Vậy thì quá mức yếu ớt. Mà bọn họ cùng một chỗ, Tiêu Mộc Từ cũng rất khó có thể dùng thân phận người yêu dẫn cậu ra ngoài xã giao, mà cậu cũng xác thực không giúp được cái gì cho Tiêu Mộc Từ. Nhưng dù vậy, cậu vẫn luyến tiếc tách ra với Tiêu Mộc Từ…
Từ Tiệp cũng không ép buộc cậu lập tức quyết định, chỉ nói: “Cậu cẩn thận suy xét một chút đi. Kỳ thật chia tay đối với cậu và Mộc Từ đều tốt. Tuy rằng tôi cảm thấy lo lắng Mộc Từ kết giao với người đồng tính, nhưng bản thân tôi không có ý kỳ thị đồng tính luyến ái. Tôi nói điều này, điểm xuất phát cũng là vì Mộc Từ, cho nên cũng hy vọng cậu có thể suy xét vì nó nhiều một chút. Đương nhiên, cậu có yêu cầu gì cũng có thể đề cập với tôi, trong phạm vi năng lực của mình tôi sẽ tận lực thoả mãn cậu.”
Trong lòng An Vũ Hàng có chút khó chịu, cậu có thể nghĩ đến cái gọi là ‘yêu cầu’ của Từ Tiệp là gì, đơn giản là cho tiền mà thôi.
Từ Tiệp cũng không định giảng dạy đạo lý gì, cầm lấy túi xách của mình, nói: “Tôi còn có việc đi trước, cậu tuỳ ý đi.”
“Vâng, bác đi thong thả.” An Vũ Hàng đứng dậy nói.
Từ Tiệp gật gật đầu, rời khỏi tiệm cà phê.
An Vũ Hàng nhìn bà lái xe rời đi, sau đó cũng rời đi. Cậu không biết mình có thể tiếp tục kiên trì được hay không, nhưng cậu không muốn chia tay với Tiêu Mộc Từ, cho dù tình yêu của hai người bọn họ không được xem trọng…
Hết –
Thấy anh trở về, Từ Tiệp mẹ của Tiêu Mộc Từ cười giòn giã đi tới, ôm anh một cái, nói: “Thế nào? Gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Vâng, không tệ.” Tiêu Mộc Từ trả lời. Về phần Tinh Khải có thuận lợi hay không, anh căn bản không cần hỏi nhiều, nếu lỡ như có tin tức gì không tốt, không đến ngày hôm sau, tin tức sẽ ùn ùn đăng lên đến ồn ào huyên náo.
Từ Tiệp đánh giá con trai, cười nói: “Mẹ cũng không rành mấy thứ con đang làm, người trẻ tuổi các con đều có lý tưởng của riêng mình. Mẹ ấy mà, chỉ cần nhìn thấy con khoẻ mạnh vui vẻ là được rồi.”
“Vâng, mẹ yên tâm đi.” Tiêu Mộc Từ dìu mẹ mình ngồi xuống, hỏi: “Thân thể mẹ dạo này thế nào? Trời trở lạnh, mẹ ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút.”
“Mẹ con lớn từng này tuổi rồi, còn cần con nhắc nhở sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng được con trai quan tâm, Từ Tiệp vẫn rất cao hứng.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi.” Quản gia đi ra nói.
“Được, đi ăn cơm thôi.” Từ Tiệp nói.
Cơm trưa phong phú được dọn lên bàn, sau khi ba mẹ ngồi xuống, Tiêu Mộc Từ cũng ngồi xuống, một nhà ba người bắt đầu ăn cơm trưa, đơn giản hàn huyên một vài chuyện liên quan đến công việc.
Sau khi cơm nước xong, quản gia đưa lên ba tách cà phê và một đĩa điểm tâm nhỏ, điểm tâm là đặc biệt chuẩn bị cho Từ Tiệp, bà thích mấy món này.
Uống một ngụm cà phê, Tiêu Mộc Từ nói với mẹ mình: “Mẹ, con có việc nói với mẹ.”
Từ Tiệp gật gật đầu, vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Vừa lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con. Con nói trước đi.”
Tiêu Mộc Từ cũng không khách sáo, nói: “Con đang quen bạn trai.”
“Bạn trai?” Từ Tiệp nháy mắt liền nhíu mày, buông điểm tâm trên tay xuống, trên mặt đã có chút không vui.
“Nói cho đúng hơn thì phải là người yêu. Con rất yêu em ấy.” Tiêu Mộc Từ không chút giấu diếm nói.
“Vì sao lại là nam?!” Mặt của Từ Tiệp đã bắt đầu trầm xuống, hiển nhiên không thể tiếp thu chuyện này.
Phản ứng của bà cũng nằm trong dự kiến của Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ bình tĩnh đáp lại: “Mẹ, con là đồng tính luyến ái, trước giờ vẫn vậy.”
“Nói bậy!” Từ Tiệp vỗ bàn, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn nhu lúc trước, ánh mắt hừng hực mà trừng Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Tông Nam chỉ ngồi bên cạnh, không nói gì. Chẳng qua ông đã nói trước, ông sẽ không nói giúp Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ nhìn mẹ mình, nói: “Con không cần phải nói đùa chuyện này với mẹ. Con thẳng thắn với mẹ, là hy vọng có thể được mẹ lý giải và chấp nhận.”
“Không thể nào!” Từ Tiệp trực tiếp cự tuyệt, không chút nào có thương lượng đường sống.
“Lý do?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Mộc Từ, con phải hiểu rõ. Nếu con cùng một chỗ với một người đàn ông, con đường về sau của con sẽ rất khó đi.” Từ Tiệp cau mày hỏi.
Tiêu Mộc Từ rất hiểu mẹ của mình, mẹ anh chưa bao giờ là một người sợ hãi khiếu chiến, cho nên loại lý do này căn bản không thành lập.
“Con muốn nghe lời nói thật.” Tiêu Mộc Từ nói.
Từ Tiệp thở dài, nói: “Được rồi. Lúc trước mẹ có đến Luân Đôn để bàn chuyện hợp tác làm ăn với Đức gia. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhà bọn họ có một đứa con gái, con bé vẫn luôn thích con. Mẹ đã thấy cô bé kia, cảm giác rất tốt, cũng hợp với mẹ. Cho nên mẹ hy vọng con có thể tiếp xúc với con bé nhiều một chút. Đúng rồi, con bé kia con hẳn cũng quen biết, chính là cô ca sĩ Emmy đó, rất nổi tiếng.”
Tiêu Mộc Từ nhíu mày, nói tiếp: “Mẹ hẳn phải biết, con cũng không có ý nguyện bị ép duyên.”
“Chuyện này mẹ đương nhiên biết. Mẹ là thật lòng cảm thấy Emmy rất tốt, hào phóng khéo léo, tính cách cũng hoạt bát. Hơn nữa con bé là thật sự thích con, trước khi mẹ gặp con bé, con bé vẫn luôn chú ý tin tức của con. Thỉnh thoảng con vẫn có một ít tin tức được đăng lên, con bé đều sẽ cắt lại để lưu giữ, còn làm thành sổ tay. Mẹ cũng nhìn thấy cuốn sổ đó, đích xác là vô cùng cẩn thận.” Từ Tiệp nói: “Cho dù con chưa từng gặp mặt con bé, cũng có thể tiếp xúc một chút thử xem, là một cô bé rất tốt.”
Sắc mặt Tiêu Mộc Từ thực khó coi, anh rất phản cảm người khác can thiệp chuyện đời tư của anh đó, cho dù là ba mẹ mình.
Thấy anh tựa hồ có chút nổi giận, Từ Tiệp cũng phóng nhẹ thái độ, nói: “Con không muốn gặp Emmy cũng được, mẹ cũng không muốn con phải làm đám cưới thương nghiệp. Nếu con có thích cô gái nào khác đều được, nhưng mà, nam thì không.”
“Mẹ là mẹ của con, con tôn trọng mẹ, cũng sẽ chăm sóc phụng dưỡng mẹ. Nhưng mà, con sẽ không cho phép mẹ can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Chuyện của Vanh Tiêu con sẽ nghe hai người, nhưng về chuyện tình cảm, con chỉ nghe bản thân, đây là điểm mấu chốt của con. Mẹ có thể không đồng ý, nhưng hy vọng mẹ có thể tôn trọng con.” Tiêu Mộc Từ đứng lên, nói: “Nếu không có chuyện gì khác, con đi về trước đây.”
Nói xong, Tiêu Mộc Từ cầm lấy áo khoác đi ra khỏi nhà.
Từ Tiệp cau mày, nhưng cũng không lớn tiếng gọi Tiêu Mộc Từ ở lại, loại hành vi hô to gọi nhỏ này sự giáo dưỡng của bà không cho phép. Bà và Tiêu Mộc Từ rất ít khi phát sinh chuyện không thoải mái, mà lần này lại là vì một người đàn ông khác, Từ Tiệp thật sự không rõ Tiêu Mộc Từ rốt cục là nghĩ như thế.
Nhìn thoáng qua Tiêu Tông Nam đang ngồi trên ghế salon không nói được một lời, Từ Tiệp nói: “Sao anh lại không nói gì với con nó hết vậy?”
Tiêu Tông Nam nhìn bà một cái, hỏi: “Nó là người đã trưởng thành, còn cần nói cái gì?”
“Cha con hai người thật đúng là một lòng.” Đối với sự bình tĩnh của chồng, Từ Tiệp rất bất mãn, “Hiện tại xã hội này làm đồng tính luyến ái cuộc sống có bao nhiêu khó khăn anh không biết sao?” Mộc Từ nếu quen cô gái nào, cho dù các phương diện không quá xuất chúng, ít nhất đi ra ngoài xã giao cũng có thể đi theo cùng. Giờ lại quen một người đàn ông là tính thế nào? Có thể dẫn theo ra ngoài sao?”
Tiêu Tông Nam không nói chuyện, tiếp tục uống cà phê.
Từ Tiệp tiếp tục nói: “Lại nói chuyện đồng tính luyến ái này, anh có biết có bao nhiêu người đồng tính luyến ái là lạm giao, chơi thuốc này nọ, ai biết người con nó tìm là loại người gì? Lỡ như về sao bị nhiễm mấy thứ đó thì làm sao?”
“Em nói như vậy thì quá phiến diện, giữa người yêu khác giới cũng có những loại tình huống như em nói đấy thôi.” Tiêu Tông Nam buông tách cà phê xuống, nói: “Anh tin tưởng con mình, cho dù là cách làm người hay là mắt nhìn người.” Nói xong, Tiêu Tông Nam đứng dậy đi lên lầu.
“Anh…” Từ Tiệp nhìn chồng mình lững thững rời đi, nói với theo phía sau lưng ông: “Đừng nói như thể chỉ có anh mới tin tưởng con trai mình vậy!”
Tiêu Mộc Từ mang theo bánh mì trở về nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, trong phòng khách không có ai, phòng bếp cũng sạch sẽ, chỉ có đôi giày đặt ở huyền quan chứng tỏ An Vũ Hàng đang ở nhà. Đặt bánh mì xuống, rửa sạch tay, Tiêu Mộc Từ trực tiếp mở cửa thư phòng ra. Quả nhiên An Vũ Hàng đang ngồi trước máy tính, đeo headphone chơi game.
“Anh về rồi?” Nhìn thấy Tiêu Mộc Từ tiến vào, An Vũ Hàng cười hỏi.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ đi qua, nhìn thấy An Vũ Hàng và cả bọn Thời Nhiễm đang đánh phó bản, phó bản này đối với trang bị của bọn họ hiện tại mà nói đã không còn khó khăn, tuỳ tiện tổ đội vài người là có thể giải quyết được. Bình thường người đến đánh phó bản này đều là muốn tìm một ít trang phục phụ kiện gì đó, trang phục nhân vật ở đây rơi ra xác thực không tệ, trong cơ hồ là mỗi người có một bộ.
Nhìn sơ qua người trong đội, đội trưởng là Thời Nhiễm, Địch Tư Húc và Viên Gia cũng có mặt, còn mang theo một trị liệu và hai DPS, cảm giác An Vũ Hàng có theo đánh hay không cũng không sao cả.
“Anh có mua bánh mì.” Tiêu Mộc Từ ôm An Vũ Hàng vào trong ngực, sau đó bắt đầu dùng bàn phím đánh chữ.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Em ấy phải ăn rồi, không đánh nữa.
Những người khác trong đội không rõ vì sao Phượng Cô Ngâm vì sao lại đột nhiên gõ ra những lời này, nhưng cả bọn Thời Nhiễm lại rất rõ rang.
『 Đoàn đội 』[ Ức Tương Tư ]: Vậy đi thôi.
『 Đoàn đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Hắc hắc, mau đi đi, không cần để ý bọn này.
Tiêu Mộc Từ cũng không khách khí với bọn họ, trực tiếp log-out.
“Sắp đánh xong rồi mà.” An Vũ Hàng tuy rằng không có nhu cầu đối với bộ trang phục này, nhưng còn lại hai Boss chỉ là chuyện trong 5 phút đồng hồ, giúp họ đánh xong cũng được.
“Giữa trưa em ăn cái gì?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Ngày hôm qua còn dư chút cơm, em chiên lên ăn.” An Vũ Hàng trả lời.
Tiêu Mộc Từ đối với đáp án này xem như vừa lòng, nói: “Đi ăn bánh mì đi, anh đi pha cà phê.”
“Được.” An Vũ Hàng cười đáp lại. Giây tiếp theo, đã bị Tiêu Mộc Từ trực tiếp bế bổng lên, đi ra phòng khách.
Sau khi pha cà phê xong, hai người ngồi trên ghế salon ăn bánh mì, uống cà phê.
An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: “Sao anh lại trở về nhanh vậy?” Cận vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Từ ít nhất phải khoảng 4h mới có thể trở về.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ ôm lấy cậu, nói: “Anh nói với mẹ chuyện của chúng ta rồi.”
An Vũ Hàng có chút bất ngờ, tối hôm qua Tiêu Mộc Từ không hề đề cập về chuyện này với cậu.
“Mẹ không đồng ý.” Tiêu Mộc Từ không giấu diếm thái độ của mẹ mình.
Việc này đối với An Vũ Hàng mà nói xem như nằm trong dự kiến. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng là chuyện thường tình.
“Anh không cãi nhau với mẹ đó chứ?” Đây là việc An Vũ Hàng tương đối lo lắng.
“Không có, chỉ là tỏ rõ lập trường thôi.” Tiêu Mộc Từ vuốt tóc An Vũ Hàng, nói: “Anh đoán mẹ của anh hơn phân nửa sẽ đến tìm em.”
“Hả?” Trong lòng An Vũ Hàng có chút hoảng hốt, cậu thật sự không biết đến lúc đó phải làm như thế nào.
“Em có thể từ chối, không đi gặp bà.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Vậy không tốt lắm đâu? Cảm giác không được lễ phéo.” Trước đó không kể đến mẹ của Tiêu Mộc Từ là thái độ gì, cứ như vậy mà tránh né không gặp bà phỏng chừng sẽ càng làm bà tức giận thêm.
“Không sao, anh biết em là người rất có lễ phép là được rồi.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói.
An Vũ Hàng nhìn anh, không còn lời gì để nói.
Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay An Vũ Hàng, nghiêm túc nói rằng: “Nói chuyện này với em, là để em chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua em phải nhớ kỹ, cho dù mẹ anh có nói gì, chúng ta cũng không thể chia tay.”
An Vũ Hàng gật gật đầu, nói: “Vâng.” Chỉ cần Tiêu Mộc Từ không vứt bỏ cậu, cậu sẽ nguyện ý vì tình cảm của bọn họ mà tiếp tục kiên trì.
Tiêu Mộc Từ vừa lòng hôn lên khoé môi An Vũ Hàng, hai người tiếp tục thoải mái hưởng thụ buổi trà chiều.
Thứ hai, vừa mới tan học An Vũ Hàng liền nhận được điện thoại của Từ Tiệp gọi tới, Từ Tiệu ở đầu dây bên kia ngắn gọn tự giới thiệu xong, liền hẹn An Vũ Hàng ra gặp mặt. Tuy rằng không biết làm sao bà lại biết số điện thoại của mình, nhưng nếu có thể tìm được cậu, vậy khẳng định bà có biện pháp riêng. Không cự tuyệt yêu cầu gặp mặt của bà, An Vũ Hàng nói với bọn Thời Nhiễm mình có chút việc, liền vác theo balo đi đến chỗ hẹn.
Tới nơi hẹn, An Vũ Hàng đưa mắt nhìn khắp nơi, gần như trong một cái liếc mắt liền xác định được người nào là Từ Tiệp, một là bởi vì trong tiệm cà phê chỉ có bà là ngồi một mình, hai là toàn thân bà phát ra khí chất khác với người khác, có một loại lão luyện và lưu loát của nữ cường nhân.
An Vũ Hàng đi tới. Nhưng không đợi cậu mở miệng hỏi, Từ Tiệp đã hỏi trước: “Cậu là An Vũ Hàng?”
“Vâng, bác gái, chào bác.” An Vũ Hàng gật đầu.
“Ngồi đi.” Từ Tiệp chỉ chỉ vị trí đối diện, kỳ thật ngay từ lúc An Vũ Hàng bước vào cửa bà liền chú ý tới cậu, chỉ là không thay đổi sắc mặt mà thôi, “Uống chút gì không?”
“Không cần đâu ạ.” An Vũ Hàng còn chưa ăn cơm chiều, cũng không muốn đê bụng rỗng uống cà phê.
Từ Tiệp cũng không miễn cưỡng, uống một ngụm cà phê, nói: “Vậy tôi liền nói thẳng. Chuyện cậu và Tiêu Mộc Từ quen nhau tôi đã biết, xin hỏi cậu hiểu biết bao nhiêu về gia đình của chúng tôi?”
Từ Tiệp tuy rằng khí thế rất mạnh, nhưng trong mắt không hề có cảm xúc chán ghét hoặc là xem thường. Điều này làm cho An Vũ Hàng cảm thấy ngồi đối mặt với bà cũng không quá gian nan.
“Anh ấy là ông chủ của Thú Ý. Anh ấy cũng có nói với con, giải trí Tinh Khải là của bác.” An Vũ Hàng đáp lại.
“Chỉ như vậy?” Từ Tiệp nhướng mày.
“Vâng.”
Từ Tiệp buông tách cà phê xuống, nói: “Công ty của tôi và Mộc Từ có thể không đề cập tới. Cậu có biết tập đoàn Vanh Tiêu không?”
An Vũ Hàng không biết vì sao bà lại đột nhiên nhắc tới Vanh Tiêu, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Dạ biết, tập đoàn quốc tế rất nổi tiếng.”
“Đó là công ty của ba nó.” Từ Tiệp nói.
Trên mặt An Vũ Hàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cho đến nay Tiêu Mộc Từ chưa từng đề cập chuyện nhà với cậu, nhìn thấy ba anh lần đó cũng không nói gì.
Từ Tiệp nhìn An Vũ Hàng, nói: “Vanh Tiêu cần có người thừa kế, hơn nữa là một người thừa kế đủ tư cách. Mộc Từ là người được lựa chọn duy nhất, cho nên tôi không thể đồng ý cho hai người quen nhau được.”
An Vũ Hàng cúi đầu, không nói gì. Cậu thật không ngờ sau lưng Tiêu Mộc Từ còn có một Vanh Tiêu, tuy rằng cậu cũng không tham tiền của Tiêu Mộc Từ, nhưng cũng không thể không suy nghĩ tới việc nếu mình và Tiêu Mộc Từ bên nhau, đối với Tiêu Mộc Từ mà nói đến tột cùng là tốt hay là không tốt. Nếu như trước đây thế giới giữa hai người bọn họ có chênh lệch, như vậy hiện tại thế giới của Tiêu Mộc Từ liền biến thành sự tồn tại cậu vô pháp với tới. Loại áp lực vô hình này khiến cậu rất khó mà không lo lắng nhiều hơn.
“Nếu Mộc Từ chỉ là con tôi, tôi có thể không quản nó. Nhưng nó là người thừa kế của Vanh Tiêu, tôi thật sự không có biện pháp mặc kệ để nó tiếp tục quen cậu.” Tiêu Mộc Từ vẫn luôn vô cùng lãnh tĩnh, ngay cả biểu tình cũng chưa thừng thay đổi, không phải là đến để van cầu An Vũ Hàng, chỉ là đến báo cho cậu biết mà thôi, “Mộc Từ đã nhận định người nào thì rất khó thay đổi, cho nên tôi hy cọng cậu có thể chủ động rời khỏi nó.”
An Vũ Hàng cắn môi, cậu đã đáp ứng Tiêu Mộc Từ, sẽ không chia tay.
“Nói thật, cho dù bỏ qua vấn đề giới tính, cậu và Mộc Từ cũng không xứng đôi, tôi không nói đến bề ngoài, mà là những thứ khác, ví dụ như sở thích, kinh nghiệm, giáo dục, gia đình vân vân. Hai người hiện tại yêu nhau, cho nên mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy rất tốt, nhưng về sau mọi chuyện đân tiến về xu hướng bình thản, hai người sẽ phát hiện cả hai thiếu tiếng nói chung, cho nên hai người quen nhau sẽ không có hạnh phúc. Đương nhiên, tôi cũng biết rất nhiều có đều có thể bồi dưỡng ra được, nhưng cậu đang từng bước trưởng thành, Mộc Từ cũng đồng dành ngày càng thành thục, khi nào thì cậu mới có thể đuổi theo kịp cước bộ của nó? Có lẽ cuối cùng cũng chỉ là phí công mà thôi.”
Mỗi một câu của Từ Tiệp đều đánh thẳng vào lòng An Vũ Hàng, cậu căn bản không thể tìm ra từ để phản bác, nếu chỉ nói mình sẽ cố gắng? Vậy thì quá mức yếu ớt. Mà bọn họ cùng một chỗ, Tiêu Mộc Từ cũng rất khó có thể dùng thân phận người yêu dẫn cậu ra ngoài xã giao, mà cậu cũng xác thực không giúp được cái gì cho Tiêu Mộc Từ. Nhưng dù vậy, cậu vẫn luyến tiếc tách ra với Tiêu Mộc Từ…
Từ Tiệp cũng không ép buộc cậu lập tức quyết định, chỉ nói: “Cậu cẩn thận suy xét một chút đi. Kỳ thật chia tay đối với cậu và Mộc Từ đều tốt. Tuy rằng tôi cảm thấy lo lắng Mộc Từ kết giao với người đồng tính, nhưng bản thân tôi không có ý kỳ thị đồng tính luyến ái. Tôi nói điều này, điểm xuất phát cũng là vì Mộc Từ, cho nên cũng hy vọng cậu có thể suy xét vì nó nhiều một chút. Đương nhiên, cậu có yêu cầu gì cũng có thể đề cập với tôi, trong phạm vi năng lực của mình tôi sẽ tận lực thoả mãn cậu.”
Trong lòng An Vũ Hàng có chút khó chịu, cậu có thể nghĩ đến cái gọi là ‘yêu cầu’ của Từ Tiệp là gì, đơn giản là cho tiền mà thôi.
Từ Tiệp cũng không định giảng dạy đạo lý gì, cầm lấy túi xách của mình, nói: “Tôi còn có việc đi trước, cậu tuỳ ý đi.”
“Vâng, bác đi thong thả.” An Vũ Hàng đứng dậy nói.
Từ Tiệp gật gật đầu, rời khỏi tiệm cà phê.
An Vũ Hàng nhìn bà lái xe rời đi, sau đó cũng rời đi. Cậu không biết mình có thể tiếp tục kiên trì được hay không, nhưng cậu không muốn chia tay với Tiêu Mộc Từ, cho dù tình yêu của hai người bọn họ không được xem trọng…
Hết –
Danh sách chương