Sau khi Từ Tiệp hỏi thăm bác sĩ Hướng xong, liền dẫn theo quản gia rời đi, cũng không nói thêm gì. Mà hai ngày sau đó, Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam đều không đến bệnh viện, nhưng quản gia lại một ngày 3 lượt chạy đến đưa cơm cho An Vũ Hàng, mỗi bữa đều là các món ăn đa dạng khác nhau, lúc đưa cơm chiều còn thuận tiện mang thêm cho cậu một bữa ăn khuya.
Gian phòng bệnh này tuy rằng chỉ có một cái giường, nhưng cũng may mà còn có một bộ sô pha. An Vũ Hàng có mệt có thể nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, tuy rằng chiều dài của sô pha không đủ để nằm thẳng người, nhưng đối với An Vũ Hàng mà nói, như vậy là đã đủ.
Buổi sáng truyền nước xong, An Vũ Hàng đi lấy nước nóng về pha nước âm lau người cho Tiêu Mộc Từ, chuyện này mỗi ngày cậu đều làm, cậu thích bộ dáng sạch sẽ của Tiêu Mộc Từ.
Khi Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp vào cửa, An Vũ Hàng đang lau phía sau lưng cho Tiêu Mộc Từ. Thấy bọn họ tiến vào, An Vũ Hàng một lần nữa đắp lại góc chăn vừa mới nhấc lên cho Tiêu Mộc Từ, chuẩn bị chờ ba Tiêu mẹ Tiêu rời đi lại tiếp tục, cậu thật sự không quen ở trước mặt người khác lau người cho anh, cảm giác có chút xấu hổ, cho dù đó là ba mẹ của Tiêu Mộc Từ.
“Bác trai, bác gái.” An Vũ Hàng buông khăn mặt xuống, ngoan ngoãi chào hỏi.
Từ Tiệp không nói chuyện.
Tiêu Tông Nam gật gật đầu, sau đó lại hơi nhăn mày, nhìn An Vũ Hàng nói: “Có phải con lại gầy đi hay không?”
“Hẳn là không…” An Vũ Hàng sờ sờ mặt mình, ngược lại không cảm thấy gì.
“Hôm nay đi về nghỉ ngơi đi, bác và mẹ Mộc Từ ở lại đây canh cho.” Tiêu Tông Nam nói. Cứ thế này đến lúc con trai tỉnh lại, khẳng định sẽ không vui.
“Không có gì, dù sao trở về cũng không ngủ được.” An Vũ Hàng thấp giọng nói.
Tiêu Tông Nam thở dài, nói: “Có mang cơm trưa đến cho con đây, buổi tối con muốn ăn cái gì? Bác bảo trong nhà nấu sẵn đưa đến đây cho con.”
“Cái gì cũng được, con không khó ăn.” An Vũ Hàng cảm thấy đồ ăn của Tiêu gia đưa đến xác thực ăn không tệ, chỉ là cậu vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Mộc Từ, dù đồ ăn ngon cỡ nào, cậu cũng không có tâm tư mà thưởng thức.
Tiêu Tông Nam không biết phải nói gì, dự định một lúc nữa gọi điện thoại dặn dò trong nhà nấu chút canh bổ dưỡng mang đến.
Từ Tiệp đi đến bên giường nhìn Tiêu Mộc Từ, sắc mặt anh đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng thân thể ngược lại gầy hơn trước kia không ít, dù sao anh còn tạm thời chưa tỉnh, tạm thời không thể ăn cơm, chỉ có thể mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng. Thật sự nếu không tỉnh, phỏng chừng còn phải suy sét đến việc truyền thức ăn lỏng trực tiếp vào thực quản.
An Vũ Hàng bưng chậu nước đi vào toilet, sau đó giúp Từ Tiệp lau ghế, để bà ngồi xuống, bản thân thì cầm phích nước nóng đi ra ngoài lây thêm nước. Phích nước nóng mới vừa rồi cậu đã dùng hết để pha nước ấm, lau người cho Tiêu Mộc Từ, phích nước giờ đã trống không.
Sau khi An Vũ Hàng rời đi, Tiêu Tông Nam đi đén phía sau Từ Tiệp, một tay khoát lên bả vai của bà, hỏi: “Chuyện của Mộc Từ và Vũ Hàng, em vẫn quyết giữ ý mình sao?”
Từ Tiệp quay đầu nhìn ông, trước đây Tiêu Tông Nam chưa bao giờ công khai bày tỏ thái độ của mình, đối với hành động việc làm của bà cũng là thái độ mặc kệ, càng không đề cập với bà về chuyện này.
“Anh hiểu suy nghĩ của em, em lo lắng cho vấn đề về sau của Tiêu gia, sợ Tiêu gia không có ai nối nghiệp, cũng lo lắng cho tương lai của Mộc Từ, sợ nó về già không con cái chăm sóc. Nhưng mà, những điều này thật sự là vấn đề sao?” Tiêu Tông Nam nhìn Từ Tiệp, nói: “Với tình trạng hiện tại của Mộc Từ, đổi lại là bất cứ ai, kể cả em và anh, đều không có khả năng giống như An Vũ Hàng cả ngày 24 giờ ở đây canh giữ nó. Kỳ thật rất nhiều thời điểm, hai người thích hợp ở cùng nhau hay không, không liên quan đến vấn đề giới tính, chỉ là người này là đúng người, dù là nam hay nữ đều không quan trọng.”
Từ Tiệp nhìn Tiêu Tông Nam, hỏi: “Ý của anh là anh đồng ý hai đứa nó quen nhau?”
“Ngay từ đầu anh đã không phản đối, chỉ là tôn trọng suy nghĩ của em, nên không can thiệp.” Tiêu Tông Nam nhẹ nhàng bóp bóp vai bả vai Từ Tiệp, nói: “An Vũ Hàng khiến anh rất cảm động, Mộc Từ kết giao với nó, anh rất yên tâm. Anh cũng biết, em không phải là người cay nghiệt, nếu em thử tiếp nhận An Vũ Hàng, về sau nhà của chúng ta sẽ càng mỹ mãn.”
Từ Tiệp trừng mắt nhìn Tiêu Tông Nam, nói: “Đừng nói như thể chỉ có mình anh mới thương con trai vậy.”
Tiêu Tông Nam cười khẽ, nói: “Em biết là anh không có ý này mà.”
Từ Tiệp đứng lên, hai tay ôm lấy người trước mặt, nói: “Hai người một người thích, một người đồng ý, em còn nói gì nữa? Người tốt đều để cho hai người làm, kết quả chỉ có mình em làm người xấu. Về sau để An Vũ Hàng nghĩ về em như thế nào chứ? Mẹ chồng độc ác hay là mẹ kế?”
Mẹ chồng và mẹ kế đều nói ra miệng rồi, Tiêu Tông Nam biết, đây là bà đã đồng ý.
“Đứa bé kia sẽ không nghĩ như vậy.” Tiêu Tông Nam cười trấn an nói.
Từ Tiệp nguýt Tiêu Tông Nam một cái, thấy An Vũ Hàng mang theo phích nước nóng trở về, cũng không nói gì thêm.
Tiêu Tông Nam cũng không nói nhiều, loại chuyện này vẫn nên để Từ Tiệp tự mình tỏ thái độ thì tốt hơn.
An Vũ Hàng không có ý định đi về nghỉ ngơi, cho nên Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp ngồi đến buổi chiều liền trở về. An Vũ Hàng tiếp tục ở lại chiếu cố Tiêu Mộc Từ. Lúc ăn cơm chiều, vốn dĩ 3 món mặn 1 món cạnh đổi thành 6 món mặn 1 món canh, hơn nữa thức ăn đều lấy bổ dưỡng làm đầu. An Vũ Hàng nhìn số đồ ăn này, cứ cảm thấy nếu ăn hết như vậy nhất định sẽ nổi hoả. Chẳng qua quản gia nói đây đều là thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng soạn, cân đối dinh dưỡng, bảo An Vũ Hàng ăn nhiều một chút.
Sáng sớm ngay hôm sau, Tiêu Mộc Từ bên này vừa mới được treo bình truyền dịch mới, ba An liền gọi điện thoại nhớ.
Sau khi An Vũ Hàng xác định tốc độ dịch truyền thích hợp, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alô? Ba.”
“Vũ Hàng, ba muốn ly hôn với mẹ con.” Ba An ở bên kia bình tĩnh nói.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, tuy rằng trong lòng cậu đối với nguyên nhân ba mẹ ly hôn đã có suy đoán, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Kết quả giám định huyết thống đã có, An Minh Hi không phải là con của ba.” Ba An không tức giận nữa, nhưng trong giọng nói mang theo mệt mỏi khó có thể che giấu, có lẽ ông đã sớm dự liệu đến kết quả này, chẳng qua là chờ đợi một chứng cứ càng có sức thuyết phục hơn thôi.
“Mẹ của con bà ấy…” An Vũ Hàng muốn hỏi mẹ có giải thích gì không, nhưng nói một nửa lại không hỏi ra lời. Bất kể là do bà ngoại tình hay là vì cái gì, An Vũ Hàng cảm thấy, những loại chuyện như thế này ba mẹ hẳn là đều rất khó mở miệng với con cái.
“Bà ấy không muốn ly hôn, nhưng ba không thể bị cắm sừng nữa.” Ba An thở dài, nói: “Bà ấy vẫn luôn không thích con, ba vốn tưởng rằng bà ấy là bởi vì bị stress, cho nên mới không có tình cảm với con. Bà ấy nói nhìn thấy con trong lòng liền không thoải mái, ba con cũng là ngu ngốc, cảm thấy con khiến bà ấy không thoải mái, cho nên cũng không muốn gặp con. Hiện tại ba xem như hiểu được, cái gì stress, cái gì không thoải mái, con mẹ nó đều là giả, bà ấy căn bản là chán ghét ba, mới lấy con làm cái cớ, người bà ấy không muốn gặp nhất chính là ba. Hơn 20 năm nay ba đối với bà ấy ngàn theo trăm thuận, không muốn cho bà ấy một chút không vui. Kết quả thì sao, lại là ba chẳng chút quan tâm đến con trai ruột của mình, một lòng thương yêu cái thứ con hoang không biết từ đâu tới!”
“Ba…”
“Vũ Hàng ba, là ba có lỗi với con, khiến con chịu nhiều khổ sở như vậy, còn tự cho là mình đã tận tình tận nghĩa. Vẫn luôn cung phụng thằng An Minh Hi như phúc tinh, xem con trở thành khắc tinh. Giờ thì sao, cư nhiên là ba bị mẹ con lừa đến xoay quanh, cái gì tốt cũng đem cho thằng con hoang kia. Cũng may con không chịu thua kém người ta, mọi mặt đều tốt hơn An Minh Hi, nếu không ba thật sự không có mặt mũi gặp con.” Đây là lần đầu tiên ba An dùng loại ngữ khí nói chuyện với An Vũ Hàng, có hối hận, có thống khổ, cũng có thống hận và chán ghét mẹ An.
“Ba, Minh Hi cũng là vô tội. Nó làm sao biết được cái gì? Từ nhỏ được nuôi ở nhà, nó cũng là thật tâm xem ba là ba.” Tuy rằng An Vũ Hàng và người em trai này tình cảm không được tốt, nhưng An Minh Hi chính là kết quả sau khi mẹ ngoại tình, đối với tình cảm ngoài giá thú này của mẹ, An Minh Hi không có trách nhiệm.
“Ba biết nó vô tội, đều là mẹ nó sai. Nhưng nhìn nó, ba thật sự không thích nổi.” Ba An thở dài.
“Minh Hi còn ở bệnh viện, ba đừng đánh nhau với mẹ như lần trước nữa, như vậy khó coi lắm. Có chuyện gì chẩm ãi ngồi xuống nói chuyện đi.” Nếu bọn họ lại đánh nhau, phỏng chừng bệnh viện sẽ đuổi cả hai người bọn họ ra ngoài.
“Hiện tại ba cũng không có tâm tư đánh nhau với bà ấy, chỉ muốn nhanh chóng ly hôn.” Ba An nói, “Căn phòng của bà nội con đừng động tới, chờ ba ly hôn, ba sẽ bán căn nhà bên này đi. Trả nợ xong còn có thể dư một ít, ba sẽ mua một căn phòng nho nhỏ, một mình ba cũng đủ ở.” Dù sao ông không muốn tiếp tục ở lại trong căn nhà kia nữa, nghĩ đến những chuyện đã qua, ông chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“Vâng, tự ba có chủ ý của mình là được.” Dù sao căn nhà kia là của ba, ba muốn xử lý như thế nào, An Vũ Hàng cũng không muốn can thiệp.
“Ba điện thoại cho con là muốn nói cho con biết, lỡ như mẹ con có tìm con nhờ khuyên nhủ ba, con đừng để ý tới bà ấy, cũng đừng có mà chạy đi nói đỡ cho bà ấy. Loại đàn bà này, không xứng làm mẹ con.” Ba An nói.
“Vâng…” An Vũ Hàng đáp ứng. Kỳ thật cho dù mẹ có đến tìm cậu, cậu thật sự cũng không giúp được gì, tiền cũng đã đưa, cái khác thì không có.
“Ba còn phải đến bệnh viện tìm mẹ con, cứ như vậy đi. Chờ chuyện này xử lý xong lại nói. Con cũng ừng có đến bệnh viện nữa, miễn cho lại bị kéo vào chuyện này. Ba cúp máy đây, có việc sẽ gọi cho con.” Ba An nói.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng An Vũ Hàng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng mẹ cậu đã có hành vi ngoại tình, hơn nữa còn sinh ra An Minh Hi, vậy phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Trở lại phòng bệnh, An Vũ Hàng ngồi xuống bên giường, giúp Tiêu Mộc Từ chỉnh lý mái tóc có chút hỗn độn, nói: “Đến lúc nào anh mới chịu tỉnh đây? Nhà của em hiện tại lộn xộn vô cùng, tuy rằng em trốn ở đây, rất yên tĩnh rất tốt, nhưng mà em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm…”
Tiêu Mộc Từ vẫn như trước an tĩnh ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong dự kiến, đầu buổi trưa, An Vũ Hàng nhận được điện thoại của mẹ và bà ngoài bên kia gọi điện thoại tới, đều là muốn cậu khuyên nhủ ba mình một chút đừng nên ly hôn, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi. An Minh Hi cũng có khác gì con ruột của ba An đâu, cần gì phải ly hôn? An Vũ Hàng nghe mẹ mình khóc lóc kể lể xong, an ủi vài câu liền cúp điện thoại. Việc này cậu thật sự bất lực, hiện tại bản thân cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, mà ba cậu bên kia cũng là quyết tâm muốn ly hôn, cậu thật sự không biết phải nói cái gì.
Về phía bà ngoại cậu, cậu càng không thể nói gì, vốn là bình thường chẳng bao giờ lui tới, hiện tại bà đột nhiên gọi điện thoại đến bảo cậu phải nói giúp chuyện giúp mẹ mình, tâm tình của bà cậu có thể lý giải, nhưng không khỏi có chút cảm giác ‘có bệnh thì vái tứ phương’. Về phần có bao nhiêu là xuất phát từ thật lòng, bao nhiêu là tính toán vì bản thân, thì lại thật khó nói. Dù sao bà ngoại bên kia vẫn luôn dựa vào mẹ cậu tiếp tế, nếu ba mẹ ly hôn, nhà bà ngoại bên kia có thể cũng chẳng sống tốt được.
An Vũ Hàng vốn đã rất mệt, lại thêm chuyện của ba mẹ, khiến cậu càng trở nên thân tâm mệt mỏi. Sau khi ăn xong cơm chiều, An Vũ Hàng ngồi trên ghế nói chuyện với Tiêu Mộc Từ, bất tri bất giác mà gục xuống giường ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, An Vũ Hàng cảm thấy có người sờ sờ tóc cậu, loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc, vì thế cậu mơ mơ màng màng vươn tay ra bắt lấy bàn tay đang sờ tóc mình, một tiếng cười khẽ vang lên khiến An Vũ Hàng ngay trong khoảnh khắc bắt được bàn tay kia cũng đồng thời giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Tiêu Mộc Từ.
An Vũ Hàng ngơ ngác mà nhìn Tiêu Mộc Từ, còn có chút không dám tin.
Tiêu Mộc Từ cười nắm chặt tay cậu, tuy rằng trên tay không có bao nhiêu khí lực, nhưng phần độ ấm và lực đạo này vẫn trực tiếp truyền đến trên tay An Vũ Hàng.
“Xin lỗi, đã làm em lo lắng.” Tiêu Mộc Từ nhẹ giọng nói.
Thanh âm quen thuộc cuối cùng cũng khiến An Vũ Hàng xác nhận sự thật là Tiêu Mộc Từ đã tỉnh lại, niềm vui to lớn khiến cậu suýt chút nữa mà ướt hốc mắt. Mà trong lúc vui mừng này, An Vũ Hàng cũng không quên lập tức ấn chuông báo động, gọi bác sĩ Hướng lại đây.
“Anh thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” An Vũ Hàng quan tâm hỏi.
“Không có.” Tiêu Mộc Từ nắm tay cậu, nói: “Anh muốn hôn em.”
An Vũ Hàng mím môi, khoé miệng lộ ra ý cười, nói: “Nếu anh còn tiếp tục không tỉnh, em sẽ không để ý anh nữa.”
“Em sẽ không.” Tiêu Mộc Từ hai mắt thâm thuý mà nhìn An Vũ Hàng.
Lúc này, bác sĩ Hướng vừa lúc dẫn theo hộ sĩ đi đến, đêm nay vừa vặn là phiên trực của ông, có ông đến kiểm tra cho Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cũng có thể yên tâm một chút.
Lúc bác sĩ Hướng kiểm tra cho Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng gọi điện thoại cho Tiêu Tông Nam. Tuy rằng bây giờ là 3h sáng, quấy rầy Tiêu Tông Nam thức giấc thì không tốt lắm, nhưng An Vũ Hàng cảm thấy bọn họ khẳng định muốn trước nhất biết được tin tức Tiêu Mộc Từ tỉnh lại.
Quả nhiên, lúc Tiêu Tông Nam biết được tin tức Tiêu Mộc Từ tỉnh lại liền rất vui mừng, hoàn toàn không để ý đến chuyện nửa đêm bị đánh thức, nói một lúc nữa sẽ bảo người trong nhà nấu chút canh, ông và Từ Tiệp lập tức mang qua.
Bác sĩ Hướng cẩn thận kiểm tra toàn bộ cho Tiêu Mộc Từ xong, nói cho An Vũ Hàng biết, Tiêu Mộc Từ đã không sao rồi, các phương diện đều rất bình thường, chờ vết mổ lành lại, cắt chỉ là có thể về nhà.
An Vũ Hàng rốt cục có thể triệt để yên tâm, sau khi cảm ơn bác sĩ Hướng liền trở về phòng bệnh.
Tiêu Mộc Từ nhìn cậu bước vào, nói với cậu: “Lại đây.”
An Vũ Hàng đi tới, hỏi: “Có muốn uống nước hay không?”
Tiêu Mộc Từ không trả lời cậu, chỉ là vươn tay ra.
An Vũ Hàng nhìn nhìn tay anh, sau đó đặt tay của mình lên. Tiêu Mộc Từ cười nắm chặt tay cậu, nói với cậu: “Lại gần anh một chút.”
An Vũ Hàng bước tới, vốn tưởng rằng anh muốn nói cái gì đó, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Mộc Từ dùng một tay khác đè đầu xuống, cả người cũng bị kéo xuống theo…
Môi An Vũ Hàng dán lên đôi môi hơi lạnh của Tiêu Mộc Từ, mềm mại mà chân thật. Tiêu Mộc Từ cũng không buông cậu ra, mà càng làm sâu sắc hơn nụ hôn này, An Vũ Hàng cũng không cự tuyệt, chậm rãi đáp lại…
Đây là chuyện Tiêu Mộc Từ muốn làm nhất sau khi tỉnh lại, nụ hôn nay đối với anh mà nói bao hàm rất nhiều thứ, có đau lòng, có cảm động, cũng có cám ơn. Mà đối với An Vũ Hàng, nụ hôn này khiến cho cậu cảm thấy an tâm, cũng yên bình…
Hết –
Gian phòng bệnh này tuy rằng chỉ có một cái giường, nhưng cũng may mà còn có một bộ sô pha. An Vũ Hàng có mệt có thể nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, tuy rằng chiều dài của sô pha không đủ để nằm thẳng người, nhưng đối với An Vũ Hàng mà nói, như vậy là đã đủ.
Buổi sáng truyền nước xong, An Vũ Hàng đi lấy nước nóng về pha nước âm lau người cho Tiêu Mộc Từ, chuyện này mỗi ngày cậu đều làm, cậu thích bộ dáng sạch sẽ của Tiêu Mộc Từ.
Khi Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp vào cửa, An Vũ Hàng đang lau phía sau lưng cho Tiêu Mộc Từ. Thấy bọn họ tiến vào, An Vũ Hàng một lần nữa đắp lại góc chăn vừa mới nhấc lên cho Tiêu Mộc Từ, chuẩn bị chờ ba Tiêu mẹ Tiêu rời đi lại tiếp tục, cậu thật sự không quen ở trước mặt người khác lau người cho anh, cảm giác có chút xấu hổ, cho dù đó là ba mẹ của Tiêu Mộc Từ.
“Bác trai, bác gái.” An Vũ Hàng buông khăn mặt xuống, ngoan ngoãi chào hỏi.
Từ Tiệp không nói chuyện.
Tiêu Tông Nam gật gật đầu, sau đó lại hơi nhăn mày, nhìn An Vũ Hàng nói: “Có phải con lại gầy đi hay không?”
“Hẳn là không…” An Vũ Hàng sờ sờ mặt mình, ngược lại không cảm thấy gì.
“Hôm nay đi về nghỉ ngơi đi, bác và mẹ Mộc Từ ở lại đây canh cho.” Tiêu Tông Nam nói. Cứ thế này đến lúc con trai tỉnh lại, khẳng định sẽ không vui.
“Không có gì, dù sao trở về cũng không ngủ được.” An Vũ Hàng thấp giọng nói.
Tiêu Tông Nam thở dài, nói: “Có mang cơm trưa đến cho con đây, buổi tối con muốn ăn cái gì? Bác bảo trong nhà nấu sẵn đưa đến đây cho con.”
“Cái gì cũng được, con không khó ăn.” An Vũ Hàng cảm thấy đồ ăn của Tiêu gia đưa đến xác thực ăn không tệ, chỉ là cậu vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Mộc Từ, dù đồ ăn ngon cỡ nào, cậu cũng không có tâm tư mà thưởng thức.
Tiêu Tông Nam không biết phải nói gì, dự định một lúc nữa gọi điện thoại dặn dò trong nhà nấu chút canh bổ dưỡng mang đến.
Từ Tiệp đi đến bên giường nhìn Tiêu Mộc Từ, sắc mặt anh đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng thân thể ngược lại gầy hơn trước kia không ít, dù sao anh còn tạm thời chưa tỉnh, tạm thời không thể ăn cơm, chỉ có thể mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng. Thật sự nếu không tỉnh, phỏng chừng còn phải suy sét đến việc truyền thức ăn lỏng trực tiếp vào thực quản.
An Vũ Hàng bưng chậu nước đi vào toilet, sau đó giúp Từ Tiệp lau ghế, để bà ngồi xuống, bản thân thì cầm phích nước nóng đi ra ngoài lây thêm nước. Phích nước nóng mới vừa rồi cậu đã dùng hết để pha nước ấm, lau người cho Tiêu Mộc Từ, phích nước giờ đã trống không.
Sau khi An Vũ Hàng rời đi, Tiêu Tông Nam đi đén phía sau Từ Tiệp, một tay khoát lên bả vai của bà, hỏi: “Chuyện của Mộc Từ và Vũ Hàng, em vẫn quyết giữ ý mình sao?”
Từ Tiệp quay đầu nhìn ông, trước đây Tiêu Tông Nam chưa bao giờ công khai bày tỏ thái độ của mình, đối với hành động việc làm của bà cũng là thái độ mặc kệ, càng không đề cập với bà về chuyện này.
“Anh hiểu suy nghĩ của em, em lo lắng cho vấn đề về sau của Tiêu gia, sợ Tiêu gia không có ai nối nghiệp, cũng lo lắng cho tương lai của Mộc Từ, sợ nó về già không con cái chăm sóc. Nhưng mà, những điều này thật sự là vấn đề sao?” Tiêu Tông Nam nhìn Từ Tiệp, nói: “Với tình trạng hiện tại của Mộc Từ, đổi lại là bất cứ ai, kể cả em và anh, đều không có khả năng giống như An Vũ Hàng cả ngày 24 giờ ở đây canh giữ nó. Kỳ thật rất nhiều thời điểm, hai người thích hợp ở cùng nhau hay không, không liên quan đến vấn đề giới tính, chỉ là người này là đúng người, dù là nam hay nữ đều không quan trọng.”
Từ Tiệp nhìn Tiêu Tông Nam, hỏi: “Ý của anh là anh đồng ý hai đứa nó quen nhau?”
“Ngay từ đầu anh đã không phản đối, chỉ là tôn trọng suy nghĩ của em, nên không can thiệp.” Tiêu Tông Nam nhẹ nhàng bóp bóp vai bả vai Từ Tiệp, nói: “An Vũ Hàng khiến anh rất cảm động, Mộc Từ kết giao với nó, anh rất yên tâm. Anh cũng biết, em không phải là người cay nghiệt, nếu em thử tiếp nhận An Vũ Hàng, về sau nhà của chúng ta sẽ càng mỹ mãn.”
Từ Tiệp trừng mắt nhìn Tiêu Tông Nam, nói: “Đừng nói như thể chỉ có mình anh mới thương con trai vậy.”
Tiêu Tông Nam cười khẽ, nói: “Em biết là anh không có ý này mà.”
Từ Tiệp đứng lên, hai tay ôm lấy người trước mặt, nói: “Hai người một người thích, một người đồng ý, em còn nói gì nữa? Người tốt đều để cho hai người làm, kết quả chỉ có mình em làm người xấu. Về sau để An Vũ Hàng nghĩ về em như thế nào chứ? Mẹ chồng độc ác hay là mẹ kế?”
Mẹ chồng và mẹ kế đều nói ra miệng rồi, Tiêu Tông Nam biết, đây là bà đã đồng ý.
“Đứa bé kia sẽ không nghĩ như vậy.” Tiêu Tông Nam cười trấn an nói.
Từ Tiệp nguýt Tiêu Tông Nam một cái, thấy An Vũ Hàng mang theo phích nước nóng trở về, cũng không nói gì thêm.
Tiêu Tông Nam cũng không nói nhiều, loại chuyện này vẫn nên để Từ Tiệp tự mình tỏ thái độ thì tốt hơn.
An Vũ Hàng không có ý định đi về nghỉ ngơi, cho nên Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp ngồi đến buổi chiều liền trở về. An Vũ Hàng tiếp tục ở lại chiếu cố Tiêu Mộc Từ. Lúc ăn cơm chiều, vốn dĩ 3 món mặn 1 món cạnh đổi thành 6 món mặn 1 món canh, hơn nữa thức ăn đều lấy bổ dưỡng làm đầu. An Vũ Hàng nhìn số đồ ăn này, cứ cảm thấy nếu ăn hết như vậy nhất định sẽ nổi hoả. Chẳng qua quản gia nói đây đều là thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng soạn, cân đối dinh dưỡng, bảo An Vũ Hàng ăn nhiều một chút.
Sáng sớm ngay hôm sau, Tiêu Mộc Từ bên này vừa mới được treo bình truyền dịch mới, ba An liền gọi điện thoại nhớ.
Sau khi An Vũ Hàng xác định tốc độ dịch truyền thích hợp, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alô? Ba.”
“Vũ Hàng, ba muốn ly hôn với mẹ con.” Ba An ở bên kia bình tĩnh nói.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, tuy rằng trong lòng cậu đối với nguyên nhân ba mẹ ly hôn đã có suy đoán, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Kết quả giám định huyết thống đã có, An Minh Hi không phải là con của ba.” Ba An không tức giận nữa, nhưng trong giọng nói mang theo mệt mỏi khó có thể che giấu, có lẽ ông đã sớm dự liệu đến kết quả này, chẳng qua là chờ đợi một chứng cứ càng có sức thuyết phục hơn thôi.
“Mẹ của con bà ấy…” An Vũ Hàng muốn hỏi mẹ có giải thích gì không, nhưng nói một nửa lại không hỏi ra lời. Bất kể là do bà ngoại tình hay là vì cái gì, An Vũ Hàng cảm thấy, những loại chuyện như thế này ba mẹ hẳn là đều rất khó mở miệng với con cái.
“Bà ấy không muốn ly hôn, nhưng ba không thể bị cắm sừng nữa.” Ba An thở dài, nói: “Bà ấy vẫn luôn không thích con, ba vốn tưởng rằng bà ấy là bởi vì bị stress, cho nên mới không có tình cảm với con. Bà ấy nói nhìn thấy con trong lòng liền không thoải mái, ba con cũng là ngu ngốc, cảm thấy con khiến bà ấy không thoải mái, cho nên cũng không muốn gặp con. Hiện tại ba xem như hiểu được, cái gì stress, cái gì không thoải mái, con mẹ nó đều là giả, bà ấy căn bản là chán ghét ba, mới lấy con làm cái cớ, người bà ấy không muốn gặp nhất chính là ba. Hơn 20 năm nay ba đối với bà ấy ngàn theo trăm thuận, không muốn cho bà ấy một chút không vui. Kết quả thì sao, lại là ba chẳng chút quan tâm đến con trai ruột của mình, một lòng thương yêu cái thứ con hoang không biết từ đâu tới!”
“Ba…”
“Vũ Hàng ba, là ba có lỗi với con, khiến con chịu nhiều khổ sở như vậy, còn tự cho là mình đã tận tình tận nghĩa. Vẫn luôn cung phụng thằng An Minh Hi như phúc tinh, xem con trở thành khắc tinh. Giờ thì sao, cư nhiên là ba bị mẹ con lừa đến xoay quanh, cái gì tốt cũng đem cho thằng con hoang kia. Cũng may con không chịu thua kém người ta, mọi mặt đều tốt hơn An Minh Hi, nếu không ba thật sự không có mặt mũi gặp con.” Đây là lần đầu tiên ba An dùng loại ngữ khí nói chuyện với An Vũ Hàng, có hối hận, có thống khổ, cũng có thống hận và chán ghét mẹ An.
“Ba, Minh Hi cũng là vô tội. Nó làm sao biết được cái gì? Từ nhỏ được nuôi ở nhà, nó cũng là thật tâm xem ba là ba.” Tuy rằng An Vũ Hàng và người em trai này tình cảm không được tốt, nhưng An Minh Hi chính là kết quả sau khi mẹ ngoại tình, đối với tình cảm ngoài giá thú này của mẹ, An Minh Hi không có trách nhiệm.
“Ba biết nó vô tội, đều là mẹ nó sai. Nhưng nhìn nó, ba thật sự không thích nổi.” Ba An thở dài.
“Minh Hi còn ở bệnh viện, ba đừng đánh nhau với mẹ như lần trước nữa, như vậy khó coi lắm. Có chuyện gì chẩm ãi ngồi xuống nói chuyện đi.” Nếu bọn họ lại đánh nhau, phỏng chừng bệnh viện sẽ đuổi cả hai người bọn họ ra ngoài.
“Hiện tại ba cũng không có tâm tư đánh nhau với bà ấy, chỉ muốn nhanh chóng ly hôn.” Ba An nói, “Căn phòng của bà nội con đừng động tới, chờ ba ly hôn, ba sẽ bán căn nhà bên này đi. Trả nợ xong còn có thể dư một ít, ba sẽ mua một căn phòng nho nhỏ, một mình ba cũng đủ ở.” Dù sao ông không muốn tiếp tục ở lại trong căn nhà kia nữa, nghĩ đến những chuyện đã qua, ông chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“Vâng, tự ba có chủ ý của mình là được.” Dù sao căn nhà kia là của ba, ba muốn xử lý như thế nào, An Vũ Hàng cũng không muốn can thiệp.
“Ba điện thoại cho con là muốn nói cho con biết, lỡ như mẹ con có tìm con nhờ khuyên nhủ ba, con đừng để ý tới bà ấy, cũng đừng có mà chạy đi nói đỡ cho bà ấy. Loại đàn bà này, không xứng làm mẹ con.” Ba An nói.
“Vâng…” An Vũ Hàng đáp ứng. Kỳ thật cho dù mẹ có đến tìm cậu, cậu thật sự cũng không giúp được gì, tiền cũng đã đưa, cái khác thì không có.
“Ba còn phải đến bệnh viện tìm mẹ con, cứ như vậy đi. Chờ chuyện này xử lý xong lại nói. Con cũng ừng có đến bệnh viện nữa, miễn cho lại bị kéo vào chuyện này. Ba cúp máy đây, có việc sẽ gọi cho con.” Ba An nói.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng An Vũ Hàng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng mẹ cậu đã có hành vi ngoại tình, hơn nữa còn sinh ra An Minh Hi, vậy phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Trở lại phòng bệnh, An Vũ Hàng ngồi xuống bên giường, giúp Tiêu Mộc Từ chỉnh lý mái tóc có chút hỗn độn, nói: “Đến lúc nào anh mới chịu tỉnh đây? Nhà của em hiện tại lộn xộn vô cùng, tuy rằng em trốn ở đây, rất yên tĩnh rất tốt, nhưng mà em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm…”
Tiêu Mộc Từ vẫn như trước an tĩnh ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong dự kiến, đầu buổi trưa, An Vũ Hàng nhận được điện thoại của mẹ và bà ngoài bên kia gọi điện thoại tới, đều là muốn cậu khuyên nhủ ba mình một chút đừng nên ly hôn, dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi. An Minh Hi cũng có khác gì con ruột của ba An đâu, cần gì phải ly hôn? An Vũ Hàng nghe mẹ mình khóc lóc kể lể xong, an ủi vài câu liền cúp điện thoại. Việc này cậu thật sự bất lực, hiện tại bản thân cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, mà ba cậu bên kia cũng là quyết tâm muốn ly hôn, cậu thật sự không biết phải nói cái gì.
Về phía bà ngoại cậu, cậu càng không thể nói gì, vốn là bình thường chẳng bao giờ lui tới, hiện tại bà đột nhiên gọi điện thoại đến bảo cậu phải nói giúp chuyện giúp mẹ mình, tâm tình của bà cậu có thể lý giải, nhưng không khỏi có chút cảm giác ‘có bệnh thì vái tứ phương’. Về phần có bao nhiêu là xuất phát từ thật lòng, bao nhiêu là tính toán vì bản thân, thì lại thật khó nói. Dù sao bà ngoại bên kia vẫn luôn dựa vào mẹ cậu tiếp tế, nếu ba mẹ ly hôn, nhà bà ngoại bên kia có thể cũng chẳng sống tốt được.
An Vũ Hàng vốn đã rất mệt, lại thêm chuyện của ba mẹ, khiến cậu càng trở nên thân tâm mệt mỏi. Sau khi ăn xong cơm chiều, An Vũ Hàng ngồi trên ghế nói chuyện với Tiêu Mộc Từ, bất tri bất giác mà gục xuống giường ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, An Vũ Hàng cảm thấy có người sờ sờ tóc cậu, loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc, vì thế cậu mơ mơ màng màng vươn tay ra bắt lấy bàn tay đang sờ tóc mình, một tiếng cười khẽ vang lên khiến An Vũ Hàng ngay trong khoảnh khắc bắt được bàn tay kia cũng đồng thời giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Tiêu Mộc Từ.
An Vũ Hàng ngơ ngác mà nhìn Tiêu Mộc Từ, còn có chút không dám tin.
Tiêu Mộc Từ cười nắm chặt tay cậu, tuy rằng trên tay không có bao nhiêu khí lực, nhưng phần độ ấm và lực đạo này vẫn trực tiếp truyền đến trên tay An Vũ Hàng.
“Xin lỗi, đã làm em lo lắng.” Tiêu Mộc Từ nhẹ giọng nói.
Thanh âm quen thuộc cuối cùng cũng khiến An Vũ Hàng xác nhận sự thật là Tiêu Mộc Từ đã tỉnh lại, niềm vui to lớn khiến cậu suýt chút nữa mà ướt hốc mắt. Mà trong lúc vui mừng này, An Vũ Hàng cũng không quên lập tức ấn chuông báo động, gọi bác sĩ Hướng lại đây.
“Anh thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” An Vũ Hàng quan tâm hỏi.
“Không có.” Tiêu Mộc Từ nắm tay cậu, nói: “Anh muốn hôn em.”
An Vũ Hàng mím môi, khoé miệng lộ ra ý cười, nói: “Nếu anh còn tiếp tục không tỉnh, em sẽ không để ý anh nữa.”
“Em sẽ không.” Tiêu Mộc Từ hai mắt thâm thuý mà nhìn An Vũ Hàng.
Lúc này, bác sĩ Hướng vừa lúc dẫn theo hộ sĩ đi đến, đêm nay vừa vặn là phiên trực của ông, có ông đến kiểm tra cho Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cũng có thể yên tâm một chút.
Lúc bác sĩ Hướng kiểm tra cho Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng gọi điện thoại cho Tiêu Tông Nam. Tuy rằng bây giờ là 3h sáng, quấy rầy Tiêu Tông Nam thức giấc thì không tốt lắm, nhưng An Vũ Hàng cảm thấy bọn họ khẳng định muốn trước nhất biết được tin tức Tiêu Mộc Từ tỉnh lại.
Quả nhiên, lúc Tiêu Tông Nam biết được tin tức Tiêu Mộc Từ tỉnh lại liền rất vui mừng, hoàn toàn không để ý đến chuyện nửa đêm bị đánh thức, nói một lúc nữa sẽ bảo người trong nhà nấu chút canh, ông và Từ Tiệp lập tức mang qua.
Bác sĩ Hướng cẩn thận kiểm tra toàn bộ cho Tiêu Mộc Từ xong, nói cho An Vũ Hàng biết, Tiêu Mộc Từ đã không sao rồi, các phương diện đều rất bình thường, chờ vết mổ lành lại, cắt chỉ là có thể về nhà.
An Vũ Hàng rốt cục có thể triệt để yên tâm, sau khi cảm ơn bác sĩ Hướng liền trở về phòng bệnh.
Tiêu Mộc Từ nhìn cậu bước vào, nói với cậu: “Lại đây.”
An Vũ Hàng đi tới, hỏi: “Có muốn uống nước hay không?”
Tiêu Mộc Từ không trả lời cậu, chỉ là vươn tay ra.
An Vũ Hàng nhìn nhìn tay anh, sau đó đặt tay của mình lên. Tiêu Mộc Từ cười nắm chặt tay cậu, nói với cậu: “Lại gần anh một chút.”
An Vũ Hàng bước tới, vốn tưởng rằng anh muốn nói cái gì đó, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Mộc Từ dùng một tay khác đè đầu xuống, cả người cũng bị kéo xuống theo…
Môi An Vũ Hàng dán lên đôi môi hơi lạnh của Tiêu Mộc Từ, mềm mại mà chân thật. Tiêu Mộc Từ cũng không buông cậu ra, mà càng làm sâu sắc hơn nụ hôn này, An Vũ Hàng cũng không cự tuyệt, chậm rãi đáp lại…
Đây là chuyện Tiêu Mộc Từ muốn làm nhất sau khi tỉnh lại, nụ hôn nay đối với anh mà nói bao hàm rất nhiều thứ, có đau lòng, có cảm động, cũng có cám ơn. Mà đối với An Vũ Hàng, nụ hôn này khiến cho cậu cảm thấy an tâm, cũng yên bình…
Hết –
Danh sách chương