Cố Lam phe phẩy quạt, mở miệng nhận lấy một quả nho chín mọng. Vùng bụng của cô lúc này đã to đến khó nói nổi, nhưng Cố Lam tuyệt nhiên chẳng hề quan tâm.

“Kỷ Nam, chúng có thể an toàn sống sót hay không?” Cố Lam vuốt ve vùng bụng với ánh mắt yêu thương, lông mi run run cụp xuống. Cảm giác sợ hãi này thật khó chịu. Sợ hãi sẽ mất đi, sợ hãi sẽ nuối tiếc...

Kỷ Nam kéo tai nghe bệnh xuống, đôi môi bạc nhược hơi mím lại.”Khó nói...”

Xác xuất thành công... chỉ có thể hi vọng vào kì tích mà thôi.

“Vậy sao...” Cố Lam mỉm cười.”Nếu cần thiết hãy để tôi tự quyết định, được không?”

“... Được, tùy cô.” Kỷ Nam nhắm mắt lại, hữu khí vô lực nói. Tính cách của một nhà họ Cố đều ngưu bức như vậy, hắn cũng bó tay. Chỉ mong kì tích sẽ xảy ra.

“Ha ha... 1 mạng đổi 3 mạng, tôi quá lời rồi!” Cố Lam nghịch ngợm nháy mắt. Nụ cười vô lo, nhưng những lời nói lại khiến người ta tâm sinh lạnh lẽo. Điên cuồng nhất chính là đây, xem cái chết như lông hồng. Kể cả của kẻ khác lẫn bản thân.

“Bịch!”

“Đá cái gì mà đá! Có biết mẹ nó đau lắm không hả!?” Cố Lam hung hăng gõ một cái lên bụng, trừng trị đứa nhỏ nghịch ngợm. Thật là, chưa mở mắt đã đá đau như vậy rồi! “Tiểu thư.”

Cố Lam dừng lại, nhìn về phía Kỷ Lâm bước đến đằng sau. Vẻ mặt ông ta khá là gấp gáp, có chút tái mét.

“Tiểu thư. Có chuyện gấp.” Cố Lam nhìn thấy Kỷ Lâm trạng thái có chút không đúng, nhìn qua Kỷ Nam một chút. Kỷ Nam hiểu ý lui ra ngoài. Cấp bậc của hắn chưa đủ để biết đến những chuyện này.

“Tiểu thư. Authur gia bên kia truyền tin, xuất hiện dị tộc vô cùng mạnh mẽ xâm lấn vùng tận cực thế giới, Authur gia tổn thất có chút thảm trọng.” Kỷ Lâm ngập ngừng. Authur gia không như Cố gia bị mất đi lực lượng chỉ giữ được cơ thể cấp quái vật, người họ Authur rất mạnh mẽ, có những kẻ sánh ngang được với cấp bậc ngụy thần linh, yếu thì chí ít cũng đủ quậy phá nát cả một đất nước. Tuy nhiên trong trận chiến hôm đó, họ tổn thất mất 5 người.

“Là dị tộc mang theo bệnh độc - tang thi.”

“Bệnh độc!” Ánh mắt Cố Lam sắc bén.

“Đúng vậy, nhưng không phải đám xác chết nhảy nhót trong điện ảnh, chúng tất cả đều có siêu cấp trí tuệ, sức mạnh đủ để sát thần! Chỉ cần một con lọt lưới, thế giới này coi như bị hủy rồi.” Kỷ Lâm lau mồ hôi trên trán.”Dường như trong thế giới này có thứ gì bọn chúng vô cùng mong muốn, cho nên bọn chúng bắt đầu tràn vào nơi này. Vùng tận cực lúc này đang phải chống chọi với cơn lũ tang thi vô cùng kinh khủng!”

Cố Lam trầm tư xoa xoa cằm. Nếu bọn chúng muốn thứ kia, vậy đem hủy nó đi! Khóe môi cô câu lên nụ cười ác liệt. Khi đó vẻ mặt bọn nó, a ha ha...

“Tiểu thư, Authur gia mang đến một nhiệm vụ: tìm một nữ nhân họ Hồ, lấy thông tin từ cô ta.” Kỷ Lâm lau mồ hôi lạnh sau lưng, méo xệch khóe miệng.”Authur gia đang cố gắng bảo vệ nơi này, nhưng cá lọt lưới, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện!”

Chỉ cần 1 tên thôi, thế giới này sẽ thực sự tận diệt!

“Nữ nhân họ Hồ...” Cố Lam khóe mắt run run. Thông tin chỉ có chừng đó?

“Cô ta có năng lực tiên tri.” Kỷ Lâm bí hiểm.”Từ cô ta, có thể chúng ta sẽ làm được những chuẩn bị cơ bản nhất trước dị tộc. Người Authur gia không thể vượt qua làn ranh tận cực để chi viện thế giới, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.”

“Ừ.” Cố Lam cúi đầu, vuốt ve chiếc bụng lồi.

Những đứa trẻ này, tương lai của chúng chắc chắn sẽ không dễ đi. Cô không biết vì sao, cô có thể cảm nhận như vậy.

“Thịch! Thịch! Thịch!”

Cố Lam cơ thể cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống ghế tựa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.”Nhanh chóng! Chuẩn bị!”

Kỷ Lâm giật mình, bấm một nút đỏ trên chiếc đồng hồ đeo tay, những tiếng “Bíp” chói tai vang vọng cả hòn đảo, người người vội vã. Ông bế thốc Cố Lam lên vai, chạy như bay đến phòng mổ.

Kỷ Nam ngay lập tức đẩy dụng cụ đến, đeo khẩu trang cùng sát trùng.”Ba, nhanh lên!”

“Ừ!” Kỷ Lâm vội vã tiến vào phòng thay đồ.

Những người áo đen tập trung bên ngoài phòng mổ, lẳng lặng đứng thành một trận hình phòng ngự khép kín. Không khí vô cùng kinh khủng.

Thế nhưng...

“Mẹ nó! Lũ đàn ông chết tiệt! Tên họ Dạ chết tiệt! Ah.... Hộc hộc... Sẽ có ngày lão nương thiến cả nhà ngươi! Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Ta muốn giết người! Ta muốn giết người! Ta muốn giết sạch đàn ông trên thế giới này!”

“Mẹ nó sao tụi mày còn chưa chịu ra! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”

Không khí sát phạt huyết tinh bị quét bay không còn một mảnh. Những người áo đen tỏ vẻ:“...”

“Có lẽ phải phẫu thuật!” Kỷ Lâm lau mồ hôi đã vã ra như tắm, cắn răng nói. Phẫu thuật nghe thì rất an toàn, nhưng tử cung của người họ Cố rất bé, nếu không cẩn thận, sẽ ảnh hưởng vô cùng đến mẹ và thai nhi. Thậm chí 1 xác 2 mạng cũng không hiếm gặp!

“Dao!” Kỷ Nam ngay lập tức quyết định, vẫy tay với y tá. Nữ y tá gật đầu, sát trùng một lần nữa dụng cụ rồi mang dao mổ ra.

“Mẹ nó! Lão nương nửa đời đi rạch người, hôm nay cuối cùng lại phải chấp nhận bị người rạch!” Cố Lam bị cơn đau hành hạ dứt khoát vứt luôn vỏ bọc hòa nhã, miệng nhỏ liên tục động. Nếu không nói nhiều chút, cô sẽ mê muội vì đau đớn mất!

“Tôi nên đặt tên lũ lợn con là gì đây? A! Không phải đã đặt rồi sao? Là gì nhỉ? Cố Vũ? Cố Thần? Cố Thanh? Cố Mặc? Cố...”

“Roạt...”

“Hừ!”

=============

Xì poi:

“Cô... không phải Cố Lam!”

Các bé muốn xem tiếp cảnh trên hay cắt tua luôn? Tui là tui muốn băng qua luôn nè:P
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện