Cố phu nhân bước đến ghế ngồi xuống đưa mắt nhìn Cố Hàn Đình nói.
"Thế nào, bây giờ đến gặp con cũng cần lý do mới có thể đến sao?"
"Con không có ý đó."
"Mẹ nghe nói con bị cảm! Nghĩ cũng lạ, từ trước đến nay con luôn được chăm sóc kỹ càng từ nhỏ, sức khỏe luôn rất tốt bây giờ đột nhiên bị cảm. Phương Vãn Tình chăm sóc con kiểu gì thế? Có cần mẹ đổi người khác không?"
Cố Hàn Đình thừa biết mẹ anh sẽ không tin những gì Phó Trạch Dương nói, nên anh cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bà. Nhưng không ngờ người bà muốn nhắm đến lại là dì Phương, anh cố giữ vẻ bình thản bước đến ngồi đối diện mẹ mình nói.
"Trên đời này ai tránh được chuyện bệnh tật rủi may chứ! Chưa từng bệnh vặt thì cũng không có nghĩa là cả đời không bệnh, mẹ trách dì Phương làm gì."
Hàn Đình vừa nói vừa đưa tay che miệng ho vài tiếng, Cố phu nhân nhìn hành động của anh chậm rãi lên tiếng hỏi.
"Con đã đỡ hơn chưa? Trạch Dương nói thế nào?"
"Chỉ là cảm thông thường thôi, uống thuốc ít ngày sẽ khỏi."
"Mẹ đến để nhắc nhở con chuyện hôn sự với Thẩm gia con đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Nghe mẹ mình nhắc đến chuyện hôn sự, Cố Hàn Đình lại im lặng nhìn bà. Hóa ra bà ấy đến đây mục đích vẫn là ép hôn mình vì lợi ích thương mại mà thôi. Tâm trạng càng thêm hụt hẫng anh nói.
"Mẹ, chuyện này nhất định phải quyết sao?"
"Hàn Đình, Lưu Ly có gì không tốt! Còn bé vừa ngoan ngoãn lễ phép lại còn là thiên kim một gia đình trong giới thượng lưu, bao nhiêu người mơ ước chẳng được con lại không muốn. Hay vì con đã có tình cảm với cô gái nào rồi?"
"Con không có cô gái nào cả, nhưng Thẩm Lưu Ly con thật sự không có chút tình cảm nào. Hôn nhân không tình yêu thì sao có thể hạnh phúc được hả mẹ?"
"Sống chung với nhau lâu ngày tình yêu dần dần sẽ phát triển, mẹ và ba con trước đây cũng như thế đấy thôi. Mẹ đã quyết rồi, nếu con không theo ý mẹ thì những gì hôm trước mẹ nói mẹ sẽ thực hiện đấy."
"Mẹ, mẹ thật sự muốn tốt cho con hay vì một mục đích nào khác? Mẹ hết lần này đến lần khác mang ba ra để ép buộc con, mẹ thật sự yêu ba sao?"
"Con đang nghi ngờ mẹ sao? Tất cả những việc mẹ làm đều vì muốn tốt cho con, lo cho tương lai con sao này. Ba con đã nằm bất động như thế hơn mười năm qua không biết trước được ngày nào sẽ rời khỏi mẹ con chúng ta, con không thể nào làm cho ông ấy yên lòng khi ông ấy còn ở đây với chúng ta sao?"
"Nhưng đâu nhất thiết phải đánh đổi hôn nhân của con tạo nên một tương lai hạnh phúc giả tạo cho ba thấy như thế được. Con..."
"Nói vậy là con chọn cách bất hiếu để ông ấy ra đi trong thất vọng sao? Được vậy từ hôm nay con không còn là người Cố gia nữa, Ba con cũng không cần đứa con bất hiếu như con. Mãi mãi còn sẽ không bao giờ nhìn thấy ông ấy nữa."
Cố phu nhân đứng bật dậy rời đi. Hàn Đình bị bà đưa vào thế tiến thoái lưỡng nan, kết hôn với người mình không yêu thì anh không muốn, nhưng nếu không nghe lời thì mãi mãi chẳng thể gặp ba. Anh phải làm sao đây, còn Uyển Ân nữa, anh phải làm sao để được chu toàn đây! Sắc mặt trầm xuống anh siết chặt bàn tay lên tiếng giữ bà lại nói.
"Mẹ... có thể đính hôn trước không? Con cần thời gian chuẩn bị."
Cố phu nhân quay lưng lại nhìn anh mỉm cười nói.
"Đương nhiên là được."
...****************...
Thẩm Lưu Ly nghe Cố phu nhân báo tin tốt thì trong lòng vui mừng hứng khởi, vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo đang hiện rõ trên nụ cười của cô ta. Tâm trạng khá tốt cô ta nghĩ cách để chiếm lấy tình cảm của Hàn Đình, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là nên làm một người phụ nữ giỏi nữ công gia chánh, như thế đàn ông sẽ dễ rung động hơn.
Nghĩ là làm, cô ta cất công ra ngoài định mua gì đó nấu bữa tối chờ anh tại nhà. Nhưng nghĩ lại cô ta đã bao giờ động vào những việc đó đâu, nếu mua thì cũng chả biết mua gì. Thôi thì cứ mua thức ăn ở nhà hàng nổi tiếng rồi đến nhà anh bày sẵn đợi anh về, anh có hỏi thì nói là cô tự làm là được rồi.
Tâm trạng vô cùng tốt cô ta cất công đặt đồ ăn sẵn rồi mang đến biệt thự của Hàn Đình. Nhìn thấy cô đến, Phương Vãn Tình còn lạ gì tính tình cô nữa, chắc hẳn lại đến tìm cách ve vãn thiếu gia rồi. Nếu để cô ta phát hiện Uyển Ân thì e là sẽ lớn chuyện mất. Bà lén gọi điện thoại báo cho Cố Hàn Đình rồi vội vã đi tìm Uyển Ân bảo coi tránh mặt. Nhưng chưa kịp đi thì Thẩm Lưu Ly đã đến trước cửa, bà nở nụ cười gượng gạo chào hỏi.
"Thẩm tiểu thư, cô đến tìm thiếu gia sao? Thiếu gia vẫn chưa về, cô..."
"Không sao tôi chờ anh ấy. Bà bày những thứ này ra giúp tôi, lát nữa khi Hàn Đình hỏi thì nói là tôi tự tay làm có nhớ chưa?"
"Vâng, tôi nhớ rồi ạ."
Trong lúc bà đang bày thức ăn thì Thẩm Lưu Ly dị một vòng trong nhà. Vừa đặt chân đến phòng đọc sách cũng là phòng làm việc của Hàn Đình, Thẩm Lưu Ly ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của một cô gái trẻ ở trong phòng. Nhìn dáng vẻ cô đang đọc sách say mê đến nỗi cô ta vào Uyển Ân cũng không hay biết gì khiến cô ta tức giận quát.
"Cô là ai? Sao lại tự tiện bước vào đây?"
"Thế nào, bây giờ đến gặp con cũng cần lý do mới có thể đến sao?"
"Con không có ý đó."
"Mẹ nghe nói con bị cảm! Nghĩ cũng lạ, từ trước đến nay con luôn được chăm sóc kỹ càng từ nhỏ, sức khỏe luôn rất tốt bây giờ đột nhiên bị cảm. Phương Vãn Tình chăm sóc con kiểu gì thế? Có cần mẹ đổi người khác không?"
Cố Hàn Đình thừa biết mẹ anh sẽ không tin những gì Phó Trạch Dương nói, nên anh cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với bà. Nhưng không ngờ người bà muốn nhắm đến lại là dì Phương, anh cố giữ vẻ bình thản bước đến ngồi đối diện mẹ mình nói.
"Trên đời này ai tránh được chuyện bệnh tật rủi may chứ! Chưa từng bệnh vặt thì cũng không có nghĩa là cả đời không bệnh, mẹ trách dì Phương làm gì."
Hàn Đình vừa nói vừa đưa tay che miệng ho vài tiếng, Cố phu nhân nhìn hành động của anh chậm rãi lên tiếng hỏi.
"Con đã đỡ hơn chưa? Trạch Dương nói thế nào?"
"Chỉ là cảm thông thường thôi, uống thuốc ít ngày sẽ khỏi."
"Mẹ đến để nhắc nhở con chuyện hôn sự với Thẩm gia con đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Nghe mẹ mình nhắc đến chuyện hôn sự, Cố Hàn Đình lại im lặng nhìn bà. Hóa ra bà ấy đến đây mục đích vẫn là ép hôn mình vì lợi ích thương mại mà thôi. Tâm trạng càng thêm hụt hẫng anh nói.
"Mẹ, chuyện này nhất định phải quyết sao?"
"Hàn Đình, Lưu Ly có gì không tốt! Còn bé vừa ngoan ngoãn lễ phép lại còn là thiên kim một gia đình trong giới thượng lưu, bao nhiêu người mơ ước chẳng được con lại không muốn. Hay vì con đã có tình cảm với cô gái nào rồi?"
"Con không có cô gái nào cả, nhưng Thẩm Lưu Ly con thật sự không có chút tình cảm nào. Hôn nhân không tình yêu thì sao có thể hạnh phúc được hả mẹ?"
"Sống chung với nhau lâu ngày tình yêu dần dần sẽ phát triển, mẹ và ba con trước đây cũng như thế đấy thôi. Mẹ đã quyết rồi, nếu con không theo ý mẹ thì những gì hôm trước mẹ nói mẹ sẽ thực hiện đấy."
"Mẹ, mẹ thật sự muốn tốt cho con hay vì một mục đích nào khác? Mẹ hết lần này đến lần khác mang ba ra để ép buộc con, mẹ thật sự yêu ba sao?"
"Con đang nghi ngờ mẹ sao? Tất cả những việc mẹ làm đều vì muốn tốt cho con, lo cho tương lai con sao này. Ba con đã nằm bất động như thế hơn mười năm qua không biết trước được ngày nào sẽ rời khỏi mẹ con chúng ta, con không thể nào làm cho ông ấy yên lòng khi ông ấy còn ở đây với chúng ta sao?"
"Nhưng đâu nhất thiết phải đánh đổi hôn nhân của con tạo nên một tương lai hạnh phúc giả tạo cho ba thấy như thế được. Con..."
"Nói vậy là con chọn cách bất hiếu để ông ấy ra đi trong thất vọng sao? Được vậy từ hôm nay con không còn là người Cố gia nữa, Ba con cũng không cần đứa con bất hiếu như con. Mãi mãi còn sẽ không bao giờ nhìn thấy ông ấy nữa."
Cố phu nhân đứng bật dậy rời đi. Hàn Đình bị bà đưa vào thế tiến thoái lưỡng nan, kết hôn với người mình không yêu thì anh không muốn, nhưng nếu không nghe lời thì mãi mãi chẳng thể gặp ba. Anh phải làm sao đây, còn Uyển Ân nữa, anh phải làm sao để được chu toàn đây! Sắc mặt trầm xuống anh siết chặt bàn tay lên tiếng giữ bà lại nói.
"Mẹ... có thể đính hôn trước không? Con cần thời gian chuẩn bị."
Cố phu nhân quay lưng lại nhìn anh mỉm cười nói.
"Đương nhiên là được."
...****************...
Thẩm Lưu Ly nghe Cố phu nhân báo tin tốt thì trong lòng vui mừng hứng khởi, vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo đang hiện rõ trên nụ cười của cô ta. Tâm trạng khá tốt cô ta nghĩ cách để chiếm lấy tình cảm của Hàn Đình, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là nên làm một người phụ nữ giỏi nữ công gia chánh, như thế đàn ông sẽ dễ rung động hơn.
Nghĩ là làm, cô ta cất công ra ngoài định mua gì đó nấu bữa tối chờ anh tại nhà. Nhưng nghĩ lại cô ta đã bao giờ động vào những việc đó đâu, nếu mua thì cũng chả biết mua gì. Thôi thì cứ mua thức ăn ở nhà hàng nổi tiếng rồi đến nhà anh bày sẵn đợi anh về, anh có hỏi thì nói là cô tự làm là được rồi.
Tâm trạng vô cùng tốt cô ta cất công đặt đồ ăn sẵn rồi mang đến biệt thự của Hàn Đình. Nhìn thấy cô đến, Phương Vãn Tình còn lạ gì tính tình cô nữa, chắc hẳn lại đến tìm cách ve vãn thiếu gia rồi. Nếu để cô ta phát hiện Uyển Ân thì e là sẽ lớn chuyện mất. Bà lén gọi điện thoại báo cho Cố Hàn Đình rồi vội vã đi tìm Uyển Ân bảo coi tránh mặt. Nhưng chưa kịp đi thì Thẩm Lưu Ly đã đến trước cửa, bà nở nụ cười gượng gạo chào hỏi.
"Thẩm tiểu thư, cô đến tìm thiếu gia sao? Thiếu gia vẫn chưa về, cô..."
"Không sao tôi chờ anh ấy. Bà bày những thứ này ra giúp tôi, lát nữa khi Hàn Đình hỏi thì nói là tôi tự tay làm có nhớ chưa?"
"Vâng, tôi nhớ rồi ạ."
Trong lúc bà đang bày thức ăn thì Thẩm Lưu Ly dị một vòng trong nhà. Vừa đặt chân đến phòng đọc sách cũng là phòng làm việc của Hàn Đình, Thẩm Lưu Ly ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của một cô gái trẻ ở trong phòng. Nhìn dáng vẻ cô đang đọc sách say mê đến nỗi cô ta vào Uyển Ân cũng không hay biết gì khiến cô ta tức giận quát.
"Cô là ai? Sao lại tự tiện bước vào đây?"
Danh sách chương