Nghe nhắc đến cô gái lúc sáng, Cố Hàn Đình chợt nhớ đến gương mặt nhợt nhạt nằm thiêm thiếp trên giường có chút đáng thương. Vốn là người không thích gần nữ sắc, anh nhàn nhạt nói.

 "Tùy cô ta. Đưa cho cô ta ít tiền đi, đừng để phiền phức sau này."

 "Vâng Cố tổng."

 Vương Khải tắt điện thoại rồi đi làm thủ tục xuất viện cho cô. Đưa cô ra bên ngoài bệnh viện Vương Khải đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng theo lời của Cố Hàn Đình, cậu nói.

 "Cô cầm lấy, coi như đây là tiền bồi thường cho cô vì tai nạn sáng nay."

 "Không cần đâu, anh đã giúp tôi thanh toán viện phí là đã tốt lắm rồi. Vã lại anh cũng đâu có đụng trúng tôi, không cần phải bồi thường đâu. Tôi đi trước đây."

 Hạ Uyển Ân nhanh chóng rời khỏi. Vương Khải cảm thấy cô gái này có chút khó hiểu, nếu là người khác chắc chắn sẽ ăn vạ đến long trời lở đất, thế mà cô ta đến một đồng cũng chả cần. Trên đời này có người tốt thế sao?  Cố Hàn Đình xong việc ngã người lên ghế một cách mệt mỏi. Tháo chiếc kính cận anh nhẹ xoa vần trán như để thư giãn, chiếc điện thoại trên bàn run lên nhìn thấy người gọi là mẹ mình anh cũng nhanh chóng nghe máy, người phụ nữ đầu dây bên kia giọng nói có chút lạnh lùng lên tiếng.

 "Tối nay con về nhà lớn dùng cơm đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

 "Con biết rồi."

Âm thanh tắt máy từ đầu dây bên kia làm Cố Hàn Đình khẽ thở dài. Từ nhỏ đến lớn mẹ anh vẫn như thế, lời lẽ ngắn gọn, lạnh lùng đến vô cảm khiến anh cảm thấy vô cùng cô đơn. Chưa bao giờ anh cảm nhận được tính yêu thương bao la của một người mẹ mặc dù bà luôn sống kề cận mình. Ba anh vì bị hãm hại mà đã làm người thực vật mười năm qua, anh cũng vì thế mà tiếp nhận tập đoàn dưới sự giám sát của mẹ mình.

Từ nhỏ bà đã dạy cho anh phải biết tự giác, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Dạy cho anh trên thương trường phải biết quyết đoán và không nhân nhượng, bà muốn anh phải máu lạnh với kẻ thù không được khoan dung. Cũng vì sự rèn luyện này mà từ bé đến lớn anh chưa từng có lấy một người bạn nào ngoài Phó Trạch Dương. Đối với anh cuộc sống hiện tại không hề có chút niềm vui nào ngoài trách nhiệm gánh vác Cố thị ngày một đi lên.

 Xe dần tiến vào bên trong Cố gia rồi dừng lại, Cố Hàn Đình sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc sảy những bước chân dài miên man tiến vào bên trong. Cố phu nhân dang ngồi trò chuyện cùng Thẩm Lưu Ly, vừa nhìn thấy Cố Hàn Đình bước vào bà nhẹ công môi cười nói.

 "Tiểu Đình về rồi sao? Con xem ai đến thăm chúng ta này."

 "Anh Hàn Đình, lâu quá không gặp."

 Thẩm Lưu Ly ngước mắt nhìn lên Cố Hàn Đình bằng ánh mắt dịu dàng có chút bẽn lẽn, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là giọng nói lạnh lùng vô cảm của anh.

 "Đây là việc quan trọng của mẹ muốn nói với con sao?"

 "Con sao vậy, tiểu Ly từ nước ngoài trở về thăm chúng ta sau nhiều năm như thế. Chẳng lẽ đây cũng không được gọi là quan trọng à?"

 Cố Hàn Đình không nói gì chỉ nhẹ ngồi xuống ghế với gương mặt lãnh đạm. Cố phu nhân gọi người làm dọn bữa tối lên, Cố phu nhân cố tình sắp xếp cho Thẩm Lưu Ly ngồi cạnh Hàn Đình một cách đầy ẩn ý. Nhưng anh không hề quan tâm đến những chuyện không đâu ấy, trong suốt bữa ăn anh không nói một lời nào ngoài gật đầu và lắc đầu trước câu hỏi của Thẩm Lưu Ly. Nhìn thái độ của anh như thế, Thẩm Lưu Ly có chút không vui nói.

 "Anh Hàn Đình, anh không vui khi ăn tối cùng em sao?"

 "Không có."

 "Vậy sao anh không nói gì với em thế! Suốt buổi anh chỉ gật đầu rồi lại lắc đầu, anh không muốn nói chuyện với em như vậy sao?"

 Cố Hàn Đình đặt đũa xuống lấy khăn lau miệng, động tác từ tốn chậm rãi. Ánh mắt anh không hề nhìn lấy Thẩm Lưu Ly dù chỉ một lần, giọng nói nhàn nhạt anh lên tiếng.

 "Anh còn có chút việc chưa xử lý xong, em ở lại trò chuyện với mẹ anh đi. Mẹ, con xin phép."

 "Hàn Đình! Hàn Đình!"

Mặc kệ mẹ mình gọi anh cứ thế im lặng rời đi. Cố phu nhân vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì anh được, bà lại quay sang dỗ dành Thẩm Lưu Ly.

 "Con đừng hiểu lầm, Hàn Đình tính tình nó trước giờ là thế rất kiệm lời. Cháu đừng hiểu lầm nhé!"

Hạ Uyển Ân trở về nhà cũ thu dọn đồ đạc, rất may Trọng Đình không có ở nhà nên cô thu dọn quần áo của mình khá nhanh rồi rời đi. Cô không muốn đối diện với con người bội bạc như anh ta thêm một lần nào nữa, cứ coi như bao năm qua là cô ngu muội tin vào một tình yêu không có thật đi.

Kéo chiếc va ly lê chân bước dài trên đường phố, Hạ Uyển Ân lại chẳng biết nên đi đâu về đâu. Bây giờ đến tiền thuê nhà cô cũng không có, thân cô bây giờ lo còn chưa xong, sau này cô biết làm thế nào để nuôi thêm một đứa con đây! Cô cứ thế đẩy chiếc va ly lang thang trên đường, ánh mắt vô hồn cứ thế bước đi trong vô thức.

Cố Hàn Đình ngồi trên xe tâm trạng cũng chẳng vui, anh thừa biết mẹ anh muốn gán ghép anh với Thẩm Lưu Ly để tiến hành một cuộc hôn nhân thương mại. Bao nhiêu năm qua mọi việc trong cuộc đời mình anh đã mặc cho bà sắp xếp, nhưng riêng chuyện này thì không thể. Hôn nhân cả đời anh, anh không thể nào phó mặc cho bất kỳ ai khác quyết định được.

 Ánh mắt vô tình nhìn thấy cô gái đang lang thang trên đường, bóng dáng nhỏ nhắn đó sao lại có chút quen thuộc nhỉ! Xe chầm chậm lướt qua, Cố Hàn Đình nhận ra là cô gái sáng nay Vương Khải đã gây tai nạn. Trong lòng anh có chút khó hiểu, đây chỉ là trùng hợp hay cô ta cố tình xuất hiện trước mặt mình đây!

 Suy nghĩ trong đầu làm Cố Hàn Đình đạp mạnh chân ga lướt qua cô thật nhanh, nhưng không hiểu sao rốt cuộc anh vẫn dừng xe lại nhìn cô lê từng bước mệt mỏi trên đường với ánh mắt vô hồn. Dường như cô không chú ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ âm thầm đếm bước trong vô thức.

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô khi đang đi trong trời giá lạnh, không hiểu sao hình ảnh đó lại làm anh cảm thấy có chút thương cảm mà chầm chậm lái xe theo cô. Xe cứ thế chầm chậm giữ khoảng cách mà theo cô, Cố Hàn Đình cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì, chỉ biết là anh không nỡ bỏ cô đi một mình như thế. Chợt Uyển Ân chậm bước rồi dừng lại hẳn rồi ngồi bệt xuống gốc cây ven đường, nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống. Cô khóc một cách ấm ức như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhìn cô như thế trong lòng anh lại cảm thấy xót cho cô. Không kiềm lòng được trước sự đáng thương của cô, Cố Hàn Đình rời khỏi xe bước về phía cô. Nhưng còn chưa được mấy bước thì bất ngờ có một người thanh niên chạy đến vừa gọi tên vừa đỡ cô dậy nói.

 "Uyển Ân sao lại ra nông nỗi này?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện