Mấy ngày qua sau khi nhận được lời tỏ tình bất ngờ của Hàn Đình, tâm trí của Uyển Ân lúc nào cũng như đang lơ lửng nơi đâu vậy, chẳng tập trung được vào chuyện gì. Đang thơ thẩn thì lại nhận được điện thoại của Vỹ Ngôn.
"Ân Ân cậu rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút đi!"
Uyển Ân nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới chín giờ sáng, công việc trong nhà cũng đã xong. Tính ra từ ngày vào Cố gia đến nay đã hơn hai tháng cô chưa lần nào gặp lại Vỹ Ngôn. Hôm nay ra ngoài một chút chắc sẽ không vấn đề gì đâu nhỉ! "Cậu đợi mình một lát, mình báo với Cố thiếu một tiếng rồi gọi lại cho cậu
sau."
"Um."
Hạ Uyển Ân tắt điện thoại bước ra sảnh lớn tìm kiếm Cố Hàn Đình, nhìn ngó mãi cũng chẳng thấy anh đâu, nghĩ anh đang ở trong phòng trong lòng cô có chút do dự. Lần trước vào phòng liền bị... Có nên lên không? Hạ Uyển Ân chần chừ đứng dưới bật thang định bước lên lầu thì dì Phương đã lên tiếng.
"Cháu tìm gì thế?"
"Dạ...à cháu định xin phép thiếu gia ra ngoài một chút."
"Thiếu gia không ở nhà, nếu cháu có việc cứ đi đi, lát nữa cậu ấy về dì nói giúp cháu."
"Vậy cháu cảm ơn dì trước ạ."
Hạ Uyển Ân mừng rỡ vội vã ra ngoài. Khu của Cố Hàn Đình ở xe buýt không được phép vào nên Uyển Ân phải đi bộ khá xa thì mới đến được trạm xe. Dù là phải đi bộ khá xa nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp lại người bạn thân thiết có đã thấy không mệt nữa.
Từ nhỏ cô và Vỹ Ngôn cùng lớn lên ở cô nhi viện, tình cảm thân thiết có thể nói là như người thân ruột thịt. Lớn lên hai người vẫn vậy, chỉ là từ khi Uyển Ân chọn bên cạnh Trọng Đình hai người đã ít gặp nhau hơn. Một phần vì cuộc sống cô phải bươn chải kiếm tiền lo cho Trọng Đình ăn học, một phần vì Vỹ Ngôn vừa học vừa làm nên thời gian gặp nhau dần thưa hơn. Nhưng chỉ cần mỗi lần Uyển Ân gặp chuyện thì Vỹ Ngôn vẫn luôn có mặt kề cận bên cô.
Uyển Ân bước vào một quán nước nhỏ bình dân nơi mà hai người vẫn thường hay gặp nhau mỗi khi rảnh rỗi, vừa nhìn thấy Uyển Ân Vỹ Ngôn đã vui vẻ gọi.
"Ân Ân, ở đây!"
Nhìn thấy Vỹ Ngôn, Uyển Ân vui vẻ bước về phía anh nỡ nụ cười hỏi.
"Cậu đến lâu chưa?"
"Cũng vừa mới thôi, cậu uống gì? Như cũ nhé!"
"Ừm."
Nhân viên mang nước ra vừa đi khỏi, Uyển Ân lại vui vẻ nhìn Vỹ Ngôn hỏi.
"Thế nào rồi, công việc của cậu tốt chứ? Có bị cấp trên làm khó không?"
"Cũng bình thường thôi. Còn cậu, làm việc ở Cố gia thế? Cố thiếu là một người vô cùng quy tắc và nghiêm khắc, anh ta có làm khó cậu không?"
"Không có."
Uyển Ân lắc đầu vui vẻ nói, như nghi ngờ lời nói của Uyển Ân, Vỹ Ngôn gắn lại.
"Cậu không lừa mình đấy chứ?"
"Mình lừa cậu làm gì chứ! Cố thiếu là một ông chủ rất tốt, cực kỳ tốt. Tuy vẻ bề ngoài của anh ấy luôn tỏ ra là người lạnh lùng khó gần, nhưng bên trong là một người vô cùng ấm áp và còn biết quan tâm người khác nữa. Mình thật sự rất I may mắn khi gặp được một ông chủ tốt tính như thế đấy!"
Nghe Uyển Ân nói thế trong lòng của Vỹ Ngôn cũng yên tâm phần nào. Nhưng anh nhận thấy trong ánh mắt cô bạn thân của mình dường như vẫn mang rất nhiều tâm sự, nghĩ cô vẫn còn vương vấn Trọng Đình anh trầm giọng hỏi.
"Ân Ân, cậu vẫn chưa quên tên cặn bã Trọng Đình kia sao?"
"Không có, sao đột nhiên cậu lại nhắc đến anh ta chứ!"
"Nếu không vì hắn ta, vậy cậu đang có tâm sự khó nghĩ gì sao? Hay là... cậu ở Cố gia bị ức hiếp rồi?"
Không nhận được câu trả lời của Uyển Ân, Vỹ Ngôn đứng bật dậy rời khỏi chỗ của mình. Uyển Ân không biết cậu bạn thân đang muốn làm gì liền hỏi.
"Cậu định đi đâu thế?"
"Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đến Cố gia đòi lại công bằng cho cậu rồi. Lần này dù có bị đuổi việc mình cũng không để ai bắt nạt cậu đâu. Họ tưởng có tiền thì muốn ức hiếp ai cũng được sao?"
Uyển Ân nghe anh nói thế sợ anh sẽ đến Cố gia gây rối, cô vội đuổi theo kéo anh lại lúng túng giải thích.
"Cậu bình tĩnh đã, đâu có ai ức hiếp mình chứ! Mình ở Cố gia thật sự rất tốt. Thật đấy!"
"Vậy tại sao cậu..."
"Hạ Uyển Ân!"
Tiếng gọi tên cực kỳ lạnh của Cố Hàn Đình từ phía trước mặt làm Hạ Uyển Ân giật mình, nhìn thấy sắc mặt như muốn giết người của anh cô càng hoang mang lo lắng hơn. Sao Cố thiếu lại có mặt ở đây? Anh ta theo dõi mình, hay là vô tình đi ngang qua! Sao sắc mặt anh ta đáng sợ như vậy? Bài nhiều câu hỏi trong đầu còn chưa được giải đáp thì cô đã nhìn thấy Thẩm Lưu Ly từ bên ngoài bước vào, cô ta bên đến ôm lấy cánh tay Hàn Đình một cách đầy kiêu hãnh nói.
"Ai đây! Chẳng phải là giúp việc nhà anh sao? Bụng to vượt mặt thể rồi mà vẫn ra ngoài nắm nắm kéo kéo đàn ông, xem ra cũng không phải hạng tốt lành gì rồi."
"Ân Ân cậu rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút đi!"
Uyển Ân nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới chín giờ sáng, công việc trong nhà cũng đã xong. Tính ra từ ngày vào Cố gia đến nay đã hơn hai tháng cô chưa lần nào gặp lại Vỹ Ngôn. Hôm nay ra ngoài một chút chắc sẽ không vấn đề gì đâu nhỉ! "Cậu đợi mình một lát, mình báo với Cố thiếu một tiếng rồi gọi lại cho cậu
sau."
"Um."
Hạ Uyển Ân tắt điện thoại bước ra sảnh lớn tìm kiếm Cố Hàn Đình, nhìn ngó mãi cũng chẳng thấy anh đâu, nghĩ anh đang ở trong phòng trong lòng cô có chút do dự. Lần trước vào phòng liền bị... Có nên lên không? Hạ Uyển Ân chần chừ đứng dưới bật thang định bước lên lầu thì dì Phương đã lên tiếng.
"Cháu tìm gì thế?"
"Dạ...à cháu định xin phép thiếu gia ra ngoài một chút."
"Thiếu gia không ở nhà, nếu cháu có việc cứ đi đi, lát nữa cậu ấy về dì nói giúp cháu."
"Vậy cháu cảm ơn dì trước ạ."
Hạ Uyển Ân mừng rỡ vội vã ra ngoài. Khu của Cố Hàn Đình ở xe buýt không được phép vào nên Uyển Ân phải đi bộ khá xa thì mới đến được trạm xe. Dù là phải đi bộ khá xa nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp lại người bạn thân thiết có đã thấy không mệt nữa.
Từ nhỏ cô và Vỹ Ngôn cùng lớn lên ở cô nhi viện, tình cảm thân thiết có thể nói là như người thân ruột thịt. Lớn lên hai người vẫn vậy, chỉ là từ khi Uyển Ân chọn bên cạnh Trọng Đình hai người đã ít gặp nhau hơn. Một phần vì cuộc sống cô phải bươn chải kiếm tiền lo cho Trọng Đình ăn học, một phần vì Vỹ Ngôn vừa học vừa làm nên thời gian gặp nhau dần thưa hơn. Nhưng chỉ cần mỗi lần Uyển Ân gặp chuyện thì Vỹ Ngôn vẫn luôn có mặt kề cận bên cô.
Uyển Ân bước vào một quán nước nhỏ bình dân nơi mà hai người vẫn thường hay gặp nhau mỗi khi rảnh rỗi, vừa nhìn thấy Uyển Ân Vỹ Ngôn đã vui vẻ gọi.
"Ân Ân, ở đây!"
Nhìn thấy Vỹ Ngôn, Uyển Ân vui vẻ bước về phía anh nỡ nụ cười hỏi.
"Cậu đến lâu chưa?"
"Cũng vừa mới thôi, cậu uống gì? Như cũ nhé!"
"Ừm."
Nhân viên mang nước ra vừa đi khỏi, Uyển Ân lại vui vẻ nhìn Vỹ Ngôn hỏi.
"Thế nào rồi, công việc của cậu tốt chứ? Có bị cấp trên làm khó không?"
"Cũng bình thường thôi. Còn cậu, làm việc ở Cố gia thế? Cố thiếu là một người vô cùng quy tắc và nghiêm khắc, anh ta có làm khó cậu không?"
"Không có."
Uyển Ân lắc đầu vui vẻ nói, như nghi ngờ lời nói của Uyển Ân, Vỹ Ngôn gắn lại.
"Cậu không lừa mình đấy chứ?"
"Mình lừa cậu làm gì chứ! Cố thiếu là một ông chủ rất tốt, cực kỳ tốt. Tuy vẻ bề ngoài của anh ấy luôn tỏ ra là người lạnh lùng khó gần, nhưng bên trong là một người vô cùng ấm áp và còn biết quan tâm người khác nữa. Mình thật sự rất I may mắn khi gặp được một ông chủ tốt tính như thế đấy!"
Nghe Uyển Ân nói thế trong lòng của Vỹ Ngôn cũng yên tâm phần nào. Nhưng anh nhận thấy trong ánh mắt cô bạn thân của mình dường như vẫn mang rất nhiều tâm sự, nghĩ cô vẫn còn vương vấn Trọng Đình anh trầm giọng hỏi.
"Ân Ân, cậu vẫn chưa quên tên cặn bã Trọng Đình kia sao?"
"Không có, sao đột nhiên cậu lại nhắc đến anh ta chứ!"
"Nếu không vì hắn ta, vậy cậu đang có tâm sự khó nghĩ gì sao? Hay là... cậu ở Cố gia bị ức hiếp rồi?"
Không nhận được câu trả lời của Uyển Ân, Vỹ Ngôn đứng bật dậy rời khỏi chỗ của mình. Uyển Ân không biết cậu bạn thân đang muốn làm gì liền hỏi.
"Cậu định đi đâu thế?"
"Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đến Cố gia đòi lại công bằng cho cậu rồi. Lần này dù có bị đuổi việc mình cũng không để ai bắt nạt cậu đâu. Họ tưởng có tiền thì muốn ức hiếp ai cũng được sao?"
Uyển Ân nghe anh nói thế sợ anh sẽ đến Cố gia gây rối, cô vội đuổi theo kéo anh lại lúng túng giải thích.
"Cậu bình tĩnh đã, đâu có ai ức hiếp mình chứ! Mình ở Cố gia thật sự rất tốt. Thật đấy!"
"Vậy tại sao cậu..."
"Hạ Uyển Ân!"
Tiếng gọi tên cực kỳ lạnh của Cố Hàn Đình từ phía trước mặt làm Hạ Uyển Ân giật mình, nhìn thấy sắc mặt như muốn giết người của anh cô càng hoang mang lo lắng hơn. Sao Cố thiếu lại có mặt ở đây? Anh ta theo dõi mình, hay là vô tình đi ngang qua! Sao sắc mặt anh ta đáng sợ như vậy? Bài nhiều câu hỏi trong đầu còn chưa được giải đáp thì cô đã nhìn thấy Thẩm Lưu Ly từ bên ngoài bước vào, cô ta bên đến ôm lấy cánh tay Hàn Đình một cách đầy kiêu hãnh nói.
"Ai đây! Chẳng phải là giúp việc nhà anh sao? Bụng to vượt mặt thể rồi mà vẫn ra ngoài nắm nắm kéo kéo đàn ông, xem ra cũng không phải hạng tốt lành gì rồi."
Danh sách chương