Phương Vãn Tình kinh ngạc nhìn Cố Hàn Đình với ánh mắt nghi ngờ. Đã làm con gái nhà người ta to bụng rồi còn không chịu trách nhiệm, trái lại còn bắt người ta làm giúp việc cho mình. Thế này thì sao có thể chấp nhận chứ!
"Dì nghĩ đi đâu thế! Tôi thấy cô ấy một mình lại đang mang thai không nhà không cửa nên giúp cô ấy một công việc thôi."
"Thiếu gia làm tôi giật mình. Thì ra cô gái này lại đáng thương như vậy, đàn ông bây giờ sao lại có loại tiểu nhân như thế chứ! Đã làm con gái nhà người ta to bụng mà chẳng chịu trách nhiệm, lại còn để người ta sống lang thang bên ngoài. Thật đúng là thứ đàn ông chẳng ra gì mà."
Dì Phương cảm thấy tức giận thay cho Hạ Uyển Ân mà lên tiếng mắng nhiếc người đàn ông tệ bạc, nhưng không hiểu sao những lời của bà lại làm cho Cố Hàn Đình cảm thấy như bà đang mắng mình. Anh lại hằn giọng lên tiếng.
"Biết đâu cha của đứa bé trong bụng cô ấy không biết cô ấy mang thai, hoặc giả người ta có nỗi khổ không thể giải thích được thì sao?"
"Thiếu gia cậu đừng biện minh cho thứ người không ra gì ấy. Đã ăn ở với người ta đến mang thai rồi lại viện lý do không biết rồi có nỗi khổ riêng. Đây chỉ là những lời biện minh của những tên đàn ông rác rưởi chẳng ra gì thôi. Thiếu gia tuyệt đối đừng tin những lời này. Phụ nữ dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì bên trong vẫn là một tâm hồn yếu đuối, làm sao có thể chống đỡ lại với xã hội ngoài kia miệng đời mai mỉa chứ!"
"Thôi được rồi, chuyện của người ta dì cứ bình phẩm như việc của mình vậy. Tôi đói bụng rồi đây!"
"Xin lỗi thiếu gia, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."
Dì Phương lật đật quay đi. Cố Hàn Đình đưa tay sờ vào mặt mình lại khẽ lầm bầm.
"Mặt mình trông giống sở khanh lắm sao? Mình là không biết thật đâu phải là cố tình, mình đâu có biện minh chứ!"
...****************...
Sau bữa tối, Cố Hàn Đình trở về phòng làm việc của mình tiếp tục vùi đầu vào công việc đến giữa khuya. Trước nay anh luôn là thế, việc suốt ngày chỉ biết đến công việc và một cuộc sống mẫu mực luôn được mẹ anh mặc định cho anh từ nhỏ, cứ thế hình thành thói quen cho đến ngày hôm nay. Anh chưa từng biết cảm giác buông thả bản thân trong những cuộc vui cùng bạn bè là thế nào, thậm chí anh cũng chẳng biết cuộc sống bên ngoài thú vị ra sao. Gánh nặng trên vai quá lớn khiến anh chưa từng biết cảm giác sống cho bản thân là thế nào.
Ngã người ra ghế khi hoàn thành công việc, anh mệt mỏi xoa nhẹ vầng thái dương như tìm chút cảm giác thư giãn sau chuỗi thời gian dài làm việc. Nhìn lên chiếc đồng hồ đã hơn mười hai giờ khuya, cổ họng có chút khát nên anh cầm theo cốc nước bước xuống nhà. Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp anh chậm rãi bước đến kiểm tra. Nhìn thấy Hạ Uyển Ân đang loay hoay trong bếp tìm kiếm thứ gì đó, không khỏi tò mò anh bật đèn lên làm cô giật mình buông tay khiến túi mì gói chưa kịp mở rơi xuống sàn. Nhìn cảnh này Cố Hàn Đình khẽ nhíu mày hỏi.
"Cô đang làm gì thế?"
"Tôi... tôi đói, nhưng anh đừng hiểu lầm. Mì gói này là tôi đem tới không phải lấy của Cố gia đâu."
Vừa nói Hạ Uyển Ân vừa nhặt gói mì đưa lên cho Cố Hàn Đình xem. Nhìn túi mì gói trên tay cô đến nhãn hiệu là gì anh cũng không biết, đang mang thai sao cô có thể ăn những thứ không rõ nguồn gốc thế chứ!
"Cô đói sao không nấu gì đó mà ăn. Thứ trên tay cô có thể ăn được sao?"
"Tôi... gần đây tôi nghén hơi nhiều nên không ngửi được mùi thức ăn, không thể tự nấu ăn được."
"Vậy cô ăn thứ cô đang cầm trên tay bằng cách nào?"
"Tôi... ăn mì sống ạ."
Nghe câu trả lời của cô, Cố Hàn Đình tuy không hài lòng nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn với cô. Anh kéo ghế đẩy cô ngồi xuống rồi lấy đi gói mì trong tay cô nói.
"Đừng ăn như thế, để tôi giúp cô."
Nói rồi anh mở tủ lạnh lấy ra vài thứ, nhanh nhẹn đeo tạp dề rồi bắt đầu công việc nấu nướng. Hạ Uyển Ân có chút ngạc nhiên trước hành động của anh, cô vội đứng dậy bước đến gần anh nói.
"Cố tổng, anh đang muốn làm gì thế?"
"Tôi nấu mì giúp cô."
"Không được Cố tổng, ai lại để chủ nấu ăn cho người làm bao giờ! Anh để tôi tự làm là được rồi."
"Cô có thể tự làm sao?"
"Tôi..."
Hạ Uyển Ân không biết nên trả lời anh thế nào, bởi dạo này cô nghén khá nhiều nên không thể ngửi được mùi thức ăn. Nếu tự nấu chắc chắn cô sẽ buồn nôn và không thể ăn được. Nhìn sắc mặt khó xử của Uyển Ân, Cố Hàn Đình một lần nữa lại đẩy cô về phía ghế ngồi xuống nói.
"Ngồi yên ổn vào. Tôi không phải một ông chủ tốt tính khi người làm cứ cãi lời mãi đâu."
Cố Hàn Đình lại quay trở lại bếp tiếp tục công việc của mình. Nhìn cách anh làm dường như đây không phải là lần đầu tiên anh vào bếp, tay nghề rất thành thạo, một người cao quý như anh cũng tự xuống bếp được sao? Suy nghĩ trong đầu bị làm phiền khi mùi thức ăn bắt đầu bốc lên, cảm giác buồn nôn lại đến khiến Hạ Uyển Ân không thể nào chịu được phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Cố Hàn Đình biết cô bị nôn là do mùi thức ăn nên khi thấy cô vừa trở lại với vẻ mặt phờ phạc thì vội đỡ lấy cô đưa ra phòng khách nói.
"Không ngửi được mùi thức ăn thì ngồi ở đây đi. Khi nào xong tôi sẽ gọi cô."
"Dì nghĩ đi đâu thế! Tôi thấy cô ấy một mình lại đang mang thai không nhà không cửa nên giúp cô ấy một công việc thôi."
"Thiếu gia làm tôi giật mình. Thì ra cô gái này lại đáng thương như vậy, đàn ông bây giờ sao lại có loại tiểu nhân như thế chứ! Đã làm con gái nhà người ta to bụng mà chẳng chịu trách nhiệm, lại còn để người ta sống lang thang bên ngoài. Thật đúng là thứ đàn ông chẳng ra gì mà."
Dì Phương cảm thấy tức giận thay cho Hạ Uyển Ân mà lên tiếng mắng nhiếc người đàn ông tệ bạc, nhưng không hiểu sao những lời của bà lại làm cho Cố Hàn Đình cảm thấy như bà đang mắng mình. Anh lại hằn giọng lên tiếng.
"Biết đâu cha của đứa bé trong bụng cô ấy không biết cô ấy mang thai, hoặc giả người ta có nỗi khổ không thể giải thích được thì sao?"
"Thiếu gia cậu đừng biện minh cho thứ người không ra gì ấy. Đã ăn ở với người ta đến mang thai rồi lại viện lý do không biết rồi có nỗi khổ riêng. Đây chỉ là những lời biện minh của những tên đàn ông rác rưởi chẳng ra gì thôi. Thiếu gia tuyệt đối đừng tin những lời này. Phụ nữ dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì bên trong vẫn là một tâm hồn yếu đuối, làm sao có thể chống đỡ lại với xã hội ngoài kia miệng đời mai mỉa chứ!"
"Thôi được rồi, chuyện của người ta dì cứ bình phẩm như việc của mình vậy. Tôi đói bụng rồi đây!"
"Xin lỗi thiếu gia, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."
Dì Phương lật đật quay đi. Cố Hàn Đình đưa tay sờ vào mặt mình lại khẽ lầm bầm.
"Mặt mình trông giống sở khanh lắm sao? Mình là không biết thật đâu phải là cố tình, mình đâu có biện minh chứ!"
...****************...
Sau bữa tối, Cố Hàn Đình trở về phòng làm việc của mình tiếp tục vùi đầu vào công việc đến giữa khuya. Trước nay anh luôn là thế, việc suốt ngày chỉ biết đến công việc và một cuộc sống mẫu mực luôn được mẹ anh mặc định cho anh từ nhỏ, cứ thế hình thành thói quen cho đến ngày hôm nay. Anh chưa từng biết cảm giác buông thả bản thân trong những cuộc vui cùng bạn bè là thế nào, thậm chí anh cũng chẳng biết cuộc sống bên ngoài thú vị ra sao. Gánh nặng trên vai quá lớn khiến anh chưa từng biết cảm giác sống cho bản thân là thế nào.
Ngã người ra ghế khi hoàn thành công việc, anh mệt mỏi xoa nhẹ vầng thái dương như tìm chút cảm giác thư giãn sau chuỗi thời gian dài làm việc. Nhìn lên chiếc đồng hồ đã hơn mười hai giờ khuya, cổ họng có chút khát nên anh cầm theo cốc nước bước xuống nhà. Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp anh chậm rãi bước đến kiểm tra. Nhìn thấy Hạ Uyển Ân đang loay hoay trong bếp tìm kiếm thứ gì đó, không khỏi tò mò anh bật đèn lên làm cô giật mình buông tay khiến túi mì gói chưa kịp mở rơi xuống sàn. Nhìn cảnh này Cố Hàn Đình khẽ nhíu mày hỏi.
"Cô đang làm gì thế?"
"Tôi... tôi đói, nhưng anh đừng hiểu lầm. Mì gói này là tôi đem tới không phải lấy của Cố gia đâu."
Vừa nói Hạ Uyển Ân vừa nhặt gói mì đưa lên cho Cố Hàn Đình xem. Nhìn túi mì gói trên tay cô đến nhãn hiệu là gì anh cũng không biết, đang mang thai sao cô có thể ăn những thứ không rõ nguồn gốc thế chứ!
"Cô đói sao không nấu gì đó mà ăn. Thứ trên tay cô có thể ăn được sao?"
"Tôi... gần đây tôi nghén hơi nhiều nên không ngửi được mùi thức ăn, không thể tự nấu ăn được."
"Vậy cô ăn thứ cô đang cầm trên tay bằng cách nào?"
"Tôi... ăn mì sống ạ."
Nghe câu trả lời của cô, Cố Hàn Đình tuy không hài lòng nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn với cô. Anh kéo ghế đẩy cô ngồi xuống rồi lấy đi gói mì trong tay cô nói.
"Đừng ăn như thế, để tôi giúp cô."
Nói rồi anh mở tủ lạnh lấy ra vài thứ, nhanh nhẹn đeo tạp dề rồi bắt đầu công việc nấu nướng. Hạ Uyển Ân có chút ngạc nhiên trước hành động của anh, cô vội đứng dậy bước đến gần anh nói.
"Cố tổng, anh đang muốn làm gì thế?"
"Tôi nấu mì giúp cô."
"Không được Cố tổng, ai lại để chủ nấu ăn cho người làm bao giờ! Anh để tôi tự làm là được rồi."
"Cô có thể tự làm sao?"
"Tôi..."
Hạ Uyển Ân không biết nên trả lời anh thế nào, bởi dạo này cô nghén khá nhiều nên không thể ngửi được mùi thức ăn. Nếu tự nấu chắc chắn cô sẽ buồn nôn và không thể ăn được. Nhìn sắc mặt khó xử của Uyển Ân, Cố Hàn Đình một lần nữa lại đẩy cô về phía ghế ngồi xuống nói.
"Ngồi yên ổn vào. Tôi không phải một ông chủ tốt tính khi người làm cứ cãi lời mãi đâu."
Cố Hàn Đình lại quay trở lại bếp tiếp tục công việc của mình. Nhìn cách anh làm dường như đây không phải là lần đầu tiên anh vào bếp, tay nghề rất thành thạo, một người cao quý như anh cũng tự xuống bếp được sao? Suy nghĩ trong đầu bị làm phiền khi mùi thức ăn bắt đầu bốc lên, cảm giác buồn nôn lại đến khiến Hạ Uyển Ân không thể nào chịu được phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Cố Hàn Đình biết cô bị nôn là do mùi thức ăn nên khi thấy cô vừa trở lại với vẻ mặt phờ phạc thì vội đỡ lấy cô đưa ra phòng khách nói.
"Không ngửi được mùi thức ăn thì ngồi ở đây đi. Khi nào xong tôi sẽ gọi cô."
Danh sách chương