“Đại nhân, thị quân cậu ta lại hôn mê bất tỉnh rồi.” – Nô lệ trung niên kia xuyên qua những lối đi quanh co, tiến vào một gian phòng rộng rãi sáng sủa, ở nơi đó, quản gia Phong Nhẫn đang giao phó gì đó cho những trùng tộc khác.

Nghe được tin nô lệ đưa tới, ông ta chỉ dừng một chút, nhìn nô lệ đang ôm lấy đầu kia, ra hiệu là mình đã biết, sau đó lại tiếp tục thảo luận với những trùng nhân khác.

Mãi cho đến khi kết thúc, thời gian đã trôi qua một lúc lâu, lúc này quản gia mới đi về hướng Nhạc Tử Mặc đang ở.

Chờ đến khi quản gia đến, Nhạc Tử Mặc đã hôn mê khá lâu, cả người hắn trông giống như con tôm bị nướng chín, co lại thành một cục, toàn thân đỏ bừng, nhìn tình huống rất không lạc quan. Vốn quản gia tưởng rằng nhân loại này lại tìm đường chết, làm con thiêu thân gì đó, còn muốn châm chọc hai câu, kết quả khi nhìn thấy tình trạng này thì hơi giật mình, ông ta thò tay ra bóp lên người Nhạc Tử Mặc mấy lần, thấy đối phương vẫn thờ ơ, ông ta lại vỗ vỗ mặt hắn, nhân loại này vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Đừng nói là mới lăn lộn chút xíu thế đã chết rồi nhá? Rút cuộc thì quản gia máu lạnh lạnh lùng này đã bắt đầu cảm thấy mọi chuyện vượt khỏi vòng khống chế, nghĩ đến đây chính là nhóm nhân loại ưu tú cuối cùng, đồng thời còn là do quân thượng dùng nhiều tiền để mua về…

Mấu chốt nhất là, quân thượng còn đang trong cục diện tàn khốc đã năm mươi năm rồi mà vẫn chưa có đời sau.

Phong Nhẫn cảm thấy đầu cực đau.

Vì sao nhân loại lại yếu ớt đến không chịu nổi như thế chứ?

Trong lòng ông ta phẫn hận nguyền rủa, liếc nhìn nhân loại đang triệt để hôn mê, không rõ sống chết, lần đầu tiên ông ta cảm thấy bất đắc dĩ bó tay bó chân, trừng nô lệ vẫn đang ôm đầu, nói: “Ngươi ở đây trông chừng cậu ta cho tốt, ta đi tìm bác sĩ.”

“Vâng, đại nhân.” – Nô lệ kia cung kính trả lời.

Quản gia nhanh chóng nhấc chân ra ngoài, dáng vẻ có chút bối rối. Ông ta nhanh chóng cho người đi gọi bác sĩ đến, rất nhanh, thủ vệ đã gọi được một bác sĩ trùng tộc tới, bác sĩ kia xách theo một thùng thuốc đơn giản, đi theo thủ vệ, chỉ là, khi nhìn thấy nhân loại đã bị sốt đến thần hồn mơ hồ kia thì lại không biết phải xuống tay từ đâu.

Bác sĩ kia lúng túng không thôi, hết sức bất lực mà nói: “Phong Nhẫn đại nhân, cái này, ông biết đó, tôi chỉ chuyên chữa trị cho trùng tộc chúng ta thôi, nhân loại, tôi thực sự không biết phải chữa thế nào.” – Trong lòng bác sĩ kia cũng thầm than không may, hắn ta tưởng ở chỗ này là quân thượng, muốn trị khỏi cho, nhiều ít gì thì cũng sẽ có tình cảm, về sau có làm gì thì cũng coi trọng hắn hơn một phần.

Ngược lại thì hay lắm, ném tới cho hắn ta một nhân loại.

Bác sĩ trùng tộc bọn họ chỉ chữa bệnh cho trùng tộc, chưa từng xem bệnh cho nhân loại bao giờ, vả lại đa số trùng nhân đều rất hiếm bị bệnh, từ biên cảnh trở về thiếu tay thiếu chân gì đó thì mới tìm bác sĩ thôi.

Về phần nhân loại…

Bác sĩ trùng tộc điên cuồng lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm, đừng có nói là có đi mà không có về nhá, quân thượng ở chỗ này nổi danh là khát máu đó, còn có vị quản gia mặt mũi đang vặn vẹo trước mặt này nữa, nghe nói nguyên thân thuộc vào chi độc địa nhất trong số những loài ong lớn hung tàn, làm một con sâu rau vất vả tiến hóa, hắn thực sự rất đáng thương.

Trốn tránh vô số thiên địch, khó khăn tiến hóa, cuối cùng, chờ đến khi hắn có thể tiến hóa mà trưởng thành, thời điểm được cho là côn trùng nhất đẳng thì mới phát hiện thế giới trùng nhân chẳng có gì tốt đẹp. Không có chút năng lực chiến đấu nào, liều mạng đi học một chút kỹ xảo thấp kém cứu chữa cho côn trùng, miễn cưỡng mới nối được cánh tay cẳng chân cho mấy kẻ đáng thương vô tội, vừa mới khởi nghiệp trở thành một bác sĩ thì lại nghe nói phải cứu người, hắn không nói hai lời đã chạy tới.

Sắc mặt Phong Nhẫn cứng đờ, có chút không thể tin: “Chẳng phải anh là bác sĩ sao?”

Hai mắt sâu rau xanh đảo đảo, vạn phần thê thảm nói: “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ biết chữa cho trùng nhân thôi.”

Lại nói, nhân loại kia đã thành như thế rồi, tay chân vẫn còn, hắn đâu có tìm thấy chỗ nào cần phải ra tay đâu.

Bây giờ còn chưa chết, nếu không cẩn thận mà giết chết thì chẳng phải lại tìm hắn bắt đền à?

Sâu rau xanh cảm thấy mình rời đi vẫn tốt hơn, hắn không cần tiền.

“Đại nhân, tôi thực sự không thể chữa cho nhân loại này được, ngài xem, hiện tại tôi có thể trở về không? Bên ngoài kia còn có rất nhiều trùng tộc bị thương…”

Phong Nhẫn không thèm để ý đến lời hắn nói, liếc nhìn Nhạc Tử Mặc, bước chân hơi có chút hoảng loạn chạy ra ngoài, sâu rau xanh buồn buồn nấp vào một góc hẻo lánh mặt đối mặt nhìn nô lệ kia một cái, tự mình lại nhìn về hướng khác. Rất nhanh, tiếng bước chân hỗn loạn đã truyền tới, tiếp theo đó, một người đàn ông cao lớn mặc áo đen đi đến, mặt mũi người đàn ông kia tràn đầy vẻ tức giận, ánh mắt như mang theo băng sương. Sâu rau xanh đáng thương bị dọa khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì biến về nguyên hình.

Đây hẳn là quân thượng, Liêm đại nhân nhỉ?

Sâu rau xanh dùng một loại góc độ mà mình cho rằng những trùng nhân khác nhìn không ra, len lén dò xét vị quân thượng này. Đi theo sau hắn là mấy người thủ vệ trung thành tuyệt đối, quản gia Phong Nhẫn trước đó thái độ vẫn rất phách lối giờ lại không lên tiếng, yên lặng đi ở cuối cùng.

Sâu rau xanh không thể phủ nhận rằng mình có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhìn thấy trùng nhân mạnh mẽ hơn mình phải ăn quả đắng, chẳng phải chính là một chuyện vô cùng sung sướng đó sao?

Sau đó hắn tiếp tục liếc trộm quân thượng, trông thấy Liêm quân thượng đang cúi đầu nhìn nhân loại kia, úi chà, thật sự là cẩn thận từng li từng tí một, hắn đã sớm nghe nói vị quân thượng này có chút vấn đề, mua nhân loại này về phỏng chừng đã tiêu hết phần lớn tiền tích góp của hắn rồi ha.

Ừm ừm, đây là tin tức ngầm, nhưng mà, phàm là ai thì nghe đến chuyện bỏ ra một viên tinh thạch lam cũng sẽ không khỏi há hốc miệng, trừng lớn mắt, phát ra tiếng thán phục không thể tưởng tượng nổi.

Đây chính là một viên tinh thạch lam đấy, một viên tinh thạch lam đủ để cho một vị quân thượng lột xác mà hoàn toàn không gây ra bất kỳ uy hiếp hay tổn thương gì. Nghe nói, cho tới bây giờ, đẳng cấp tinh thạch cao nhất xuất hiện trong trùng tộc chính là tinh thạch lam.

Chủ quân đại nhân có cấp bậc cao nhất trong thập quân chính là trùng nhân cấp sáu, đã lột xác sáu lần, mỗi lần lột xác tuổi thọ tăng lên, tăng mạnh thể lực, mà mỗi lần trùng nhân lột xác đều cực kỳ nguy hiểm, bởi vì phải cần năng lượng rất lớn, một khi năng lượng không đủ thì sẽ tử vong, cho nên tác dụng của tinh thạch vô cùng lớn.

Nghe nói Liêm đại nhân là cấp năm, ngoài chủ quân ra thì ngài ấy nằm trong số mười vị quân thượng chưa từng bị thay thế. Trùng tộc đối với quân thượng rất coi trọng, vì thế sinh hoạt cá nhân của Liêm đại nhân cũng được mọi người vô cùng quan tâm.

Năm mươi năm, ba nhân loại liên tục có điều kiện vô cùng tốt đều không thể sinh được một quả trứng, điều này nói rõ vấn đề gì?

Hiện tại trong lòng tất cả trùng nhân đều hiểu rõ là điều không thể nói gì.

Sau đó, lần này từ biên cảnh ngàn dặm xa xôi gấp gáp liên tục trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, tranh thủ vào thời khắc cuối cùng bỏ ra một món tiền khổng lồ, chính là vì mua được một nhân loại phù hợp. Vì cái đề tài tám chuyện này mà đám trùng tộc đã nghị luận vài ngày, nhiệt độ còn chưa tiêu hẳn.

Ây dà, nhân loại tốt nhất đã bị Liêm đại nhân cướp đi, những quân thượng còn chưa có sinh trứng khác đang cần nhân loại gấp lần này đã ngầm nảy sinh hận ý đối với Liêm quân thượng.

Chính mình không có khả năng lại còn đi cướp lấy nhân loại tốt, này là định chiếm hầm cầu mà không chịu thải phân đúng không?

Sâu rau xanh thầm nghĩ, sau này hẳn là quân thượng sẽ không thể ở chung yên ổn với những người khác đâu à nha.

Đột nhiên tiếng gầm giận giữ vang lên kéo sâu rau xanh trở về thực tế, hắn nhìn thấy Liêm đại nhân đang tùy ý tản ra sát khí chất vấn quản gia đang quỳ trên mặt đất, trán Phong Nhẫn đã chạm đến mặt đất, trong giọng nói tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Chuyện giao cho ngươi, ngươi làm thành thế này sao?! Vì sao người lại bất tỉnh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện