Nhạc Tử Mặc: “…”
Phong Nhẫn nhàn nhạt liếc qua nhân loại mà ông vô cùng kinh thường kia, vẫn tiếp tục chương trình dạy học của mình. Nói thật, mỗi lần giảng đến đoạn này, Phong Nhẫn lại cảm thấy nhân loại cực kỳ trơ tráo.
Nhân loại thường xuyên nói phải bình đẳng, phải tự do gì đó. Nhưng đến khi đột nhiên biết được thì ra nô lệ được sinh ra vì lý do như vậy, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, tự trách, bừng tỉnh, hoặc khi bọn họ quyết định làm ra một lựa chọn nào đó cực kỳ khó khăn, Phong Nhẫn thường nghĩ, có lẽ nhân loại cấp bậc cao hơn này sẽ thả những nô lệ kia đi gì đó…
Kết quả lại ngược lại. Nhân loại cấp cao hơn sẽ còn đi mua thêm càng nhiều nô lệ hơn về để chăm sóc hầu hạ cho họ, biểu hiện ra địa vị cao quý, sự lãng phí của bản thân, lại còn nói rất hay rằng: Chỉ có bị mua về, bọn họ mới có thể có được cuộc sống tốt, chỗ ở của nô lệ trong đấu trường chẳng phải là một nơi con người có thế sống được!
Phong Nhẫn nhún nhún vai, đãi ngộ của nô lệ đến cùng là như thế nào, ông nhìn hết vào trong mắt. Qua nhiều năm như thế, quả nhiên ông chẳng nhìn ra được có thời điểm nào nô lệ được sống tốt, chỉ có điều số nô lệ ở nô lệ trường càng ngày càng nhiều lên lại là sự thật.
Thị quân mới tới này phỏng chừng cũng giống như đám trước kia, mới đầu trong lòng còn giãy dụa, xoắn xuýt, đến cuối cùng cũng chẳng khác gì, lại hút máu của đồng loại vì tư lợi bản thân mà thôi.
“Được rồi, đại khái đã nói xong về đẳng cấp của nhân loại, cần phải làm thế nào, tôi không có quyền can thiệp, đại nhân hãy tự mình cân nhắc. Hiện tại tôi sẽ giới thiệu một chút vấn đề liên quan đến trùng tộc. Trong trùng tộc chúng tôi, trước mắt, đại thể phân thành hai cấp bậc. Một là những trùng nhân có chức vị và trùng nhân bình thường, trong những trùng nhân này có trùng nhân cấp cao và cấp thấp. Cấp cao nhất trong trùng tộc, đại biểu chính là thập quân, sau đó là tám ngàn đại tướng, mười vạn tiểu tướng. Thập quân cùng các đại tướng đều ở tại Thác Trạch Mộc, cũng là vùng đất trung tâm của trùng tộc, khu vực biên giới là đại tướng, cấp dưới của đại tướng có tầm mười tiểu tướng, cấp dưới của tiểu tướng có sáu mươi vạn trùng binh, phần lớn trùng binh đều là trùng nhân bình thường.”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy đầu óc mình bị choáng sắp rớt, lúc Phong Nhẫn nói, hắn còn len lén tính toán trong lòng, số lượng của trùng binh, hơn tính toán một chút, con số sáu tỷ khổng lồ khiến nhịp tim hắn đột nhiên ngừng lại một chút.
Phong Nhẫn vẫn còn tiếp tục, vào thời khắc này, khi nói tới chỗ này, trùng nhân trung niên kia chỉ còn lại kính ngưỡng, tự hào cùng sùng bái, khí thể hùng hổ dọa người trước đó đã biến mất tăm, đây chính là sự kính nể tôn sùng cao nhất của ông ta đối với chủng tộc của mình.
“Mỗi một người trong thập quân đều có hang động, khu dân cư tương ứng, ở trong khu dân cư chính là người thân, trùng nhân thân tín nhất của quân thượng. Bọn họ cũng chính là cấp dưới của thập quân, có quản gia, có thủ hộ, tùy tùng, thị vệ, trùng binh, trùng nhân, số lượng trùng nhân trong mỗi một khu dân cư có hơn ba vạn trùng nhân…”
“Cuối cùng, điều tôi muốn giảng chính là thập quân tại Thác Trạch Mộc, mười vị quân thượng đại nhân này, cậu phải nhớ kỹ, dù sao sau này vẫn phải liên hệ với bọn họ.”
Thấy Nhạc Tử Mặc không thèm để ý, Phong Nhẫn hừ lạnh một tiếng nói: “Mười vị quân thượng sẽ không làm khó quân thượng nhà chúng tôi, tôi đây chỉ nhắc nhở cậu về mười vị quân thượng phu nhân và thị quân kia. Mỗi lần trùng tộc có nội chiến quy mô lớn, nguyên nhân chính là do những quân thượng phu nhân hoặc thị quân các người làm ra.”
Băng ở bên cạnh nhàn nhạt cười, nhắc Phong Nhẫn bình tĩnh, đừng nóng vội.
“Tôi tin rằng đại nhân sẽ không chọc ra chuyện gì, vả lại, chẳng phải đã có quân thượng ở đây rồi sao?” – Băng cười cực kỳ ôn hòa.
Phong Nhẫn hít sâu một hơi, trợn mắt trừng trừng, không thể tin nổi mà nhìn Băng, tiếng mắng chửi đến bên miệng lại phải cường ngạnh đè xuống.
Không được, ông không thể xúc động!
Tên trùng nhân ghê tởm này hiện tại là quản gia, chức vị cao hơn ông, nếu như để hắn khó chịu trong lòng, đem chức vị của ông hạ xuống hàng nhất đẳng, Phong Nhẫn cảm thấy nếu thật sự như vậy thì mặt mũi sẽ bị mất sạch.
“Quân thượng là nhân vật lớn, trùng tộc còn có rất nhiều chuyện chờ ngài ấy xử lý, làm sao có thể có thời gian rảnh rỗi để xử lý những chuyện vụn vặt này?” – Phong Nhẫn giận dữ nói.
Lại nói tiếp, quân thượng nhà ông vẫn luôn là một người lạnh lùng tự kiềm chế, có đầu tóc tỉnh táo, còn lâu mới bị một nhân loại nho nhỏ chi phối. Ông là một người từng trải, trong lịch sử năm mươi năm của trùng tộc, vị trí của mười vị quân thượng đã thay đổi không ít người, có rất nhiều quân thượng cũng bởi vì quá để ý đến nhân loại nên mới bị liên lụy kéo xuống đài.
Thật sự là không biết rút kinh nghiệm, làm xấu mặt trùng nhân!
Đối với thái độ của Phong Nhẫn, Băng hoàn toàn không thèm để ý, dựa lưng vào ghế, nghiêng chân, vô cùng thong dong tự tại nói: “Quân thượng nguyện ý làm như vậy, ông có thể quản được sao?”
Phong Nhẫn giận đến sắp hộc máu: “Quân thượng còn lâu mới như vậy!”
Băng không thèm nhìn tới vẻ mặt khó chịu đến cực điểm của Phong Nhẫn, cúi đầu xuống, giả bộ nhìn ngón tay dài mảnh tinh tế của mình, trong mắt tràn đầy tán thưởng vẻ đẹp của nó, miệng lại đắc ý nói mát: “Chuyện này không nói trước được đâu, Phong Nhẫn ơi là Phong Nhẫn, ông lớn tuổi rồi, già rồi, không hiểu được sở thích hứng thú của những trùng nhân trẻ tuổi. Tôi đây lại nghe nói, quân thượng rất để ý thị quân đại nhân, muốn lấy lòng nhân loại, hôm qua vừa mới biết thị quân đại nhân thích ăn thịt bò, sáng sớm hôm nay đã mang theo vài cấp dưới hào hứng đi giết bò, nói là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho thị quân đại nhân đó.”
Phong Nhẫn khiếp sợ lui lại hai bước, vẻ mặt hoảng sợ: “… Cậu nói thật sao?”
Băng nhìn Phong Nhẫn một chút, lại có chút hăng hái nhìn Nhạc Tử Mặc: “Cái này còn giả được à, chuyện quân thượng muốn quyết định, đâu ra chỗ cho những côn trùng nho nhỏ như tôi và ông chi phối.”
Nhạc Tử Mặc bị nhìn, cả người không được tự nhiên.
Hắn còn đang không hiểu, thị bò, căn bản là hắn chưa từng đề cập với đối phương, Liêm tự đòi đi, hắn còn có thể cản được sao? Nghe những lời này của Băng, giống như là nói hắn cố ý giật dây quân thượng của bọn họ đi vậy?
Hừ!
Nếu như quân thượng trùng nhân kia thật sự có thể nghe lời hắn như vậy thì đã tốt.
Cũng không biết Băng có ý gì mà lại nói trước mặt Phong Nhẫn như vậy, hắn không tin Băng nhìn không ra chuyện Phong Nhẫn không thích hắn, việc làm này của Băng, là vô tình hay cố ý?
Hoặc là nói, cố ý để Phong Nhẫn nghe được, làm sâu sắc thêm sự căm thù của đối phương với mình? Thế nhưng hắn làm như vậy là có mục đích gì chứ?
Lại hoặc là, lời này của Băng là nói cho mình nghe, muốn nói cho mình biết, quân thượng của hắn giờ phút này đang hăng hái chiến đấu để giết bò cho mình? Ý muốn nói tù binh là mình đây được đối đãi tốt như thế, mình phải biết quý trọng, thành thật nghe lời sao?
Ha ha.
Hi vọng những điều này chỉ là do hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhạc Tử Mặc trưng ra khuôn mặt khổ qua, bất đắc dĩ mà đối mặt với Phong Nhẫn đang phun trào như một ngọn núi lửa, trong lòng yên lặng thở dài.
Hắn đây là trêu trọc phải ai chứ.
Phong Nhẫn cực hận dùng ánh mắt như dao quét qua Nhạc Tử Mặc, ngàn lần không hả giận nói: “Chờ cậu bị quân thượng chiều hư rồi, cậu sẽ có quả ngon để ăn.”
Mấu chốt là hắn không hề có cảm giác mình được cưng chiều chút nào ấy chứ?
Băng phát ra một tiếng cười khẽ, ngữ khí rất dịu dàng, hắn dường như rất vui khi thấy Phong Nhẫn bị chọc giận đến phát rồ như vậy. Nhìn đối phương tức đến giơ chân lại không dám động thủ với hắn, hết lần này tới lần khác giận đến nghiến răng, trong lòng sảng khoái không thôi.
Hắn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, không hề có chút cố kỵ vị trùng nhân thuộc loài ong lớn đã bước vào tuổi trung niên này, hung hăng tiêm thêm một liều thuốc mạnh nữa: “Ài, quân thượng thế mà lại là một trùng nhân muốn yêu đương đó nha, Phong Nhẫn, ông cổ lỗ sĩ quá rồi, không theo kịp trào lưu.”
Phong Nhẫn bị tức đến muốn ói máu tại chỗ, giận sôi lên.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Hắn cảm nhận được ác ý lớn lao đến từ Phong Nhẫn.
Qua hồi lâu, Phong Nhẫn mới từ trong đả kích cực lớn tỉnh táo lại, ông hít vào một hơi thật sâu, lấy lại hơi thở, đồng thời nghiêm khắc yêu cầu, trong lúc giảng bài không tiếp nhận bất cứ ý kiến gì của Băng, nếu không cho dù ông có tự nguyện bị giáng cấp thì cũng không thèm giảng bài cho thị quân đại nhân nữa.
Nhạc Tử Mặc cảm thấy, ngày hôm nay, chỉ một lúc như vậy thôi mà đầu gối sắp bị đâm đến mục nát luôn rồi.
Băng ngẩng đầu lên, cười nói: “Phong Nhẫn, ông đừng có nín nhịn mà trưng ra cái khuôn mặt quan tài đó nữa, vừa rồi tôi chỉ đùa với ông mà thôi, ông còn tưởng là thật à, thực sự là… được rồi được rồi, ông nói tiếp đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói chen vào nữa.”
Lão già Phong Nhẫn run lên từng cơn, khóe mắt trắng bệch, súy nữa thì té xỉu, tức đến cực độ, tay ông ta run rẩy chỉ vào Băng, bộ dáng như có huyết hải thâm cừu với hắn.
“…Được, chúng ta tiếp tục giảng về mười vị quân thượng trùng tộc.” – Ông ta dừng một chút, đem ánh mắt đặt lên người nhân loại mà ông xem thường nhất, so với sự đáng ghét của Băng, hiện tại ông cảm thấy nhân loại yếu đuối vô cùng này đã dễ nhìn hơn một chút rồi.
“Thập quân, chỉ là một tên gọi của trùng tộc, thứ tự không phân chia mạnh yếu, mỗi quân thượng đều có một năng lực mạnh mẽ không ai bì kịp, bọn họ đều là chúa tể ở lĩnh vực của riêng mình, hiện tại thập quân trong Thác Trạch Mộc có: Nhất quân là nhện sói Hắc Vũ quân thượng đại nhân, Nhị quân là rết Hiên Phách quân thượng đại nhân, Tam quân là kiến lửa Xích Vân quân thượng đại nhân, Tứ quân là ong bắp cày Kim quân thượng đại nhân, Ngũ quân là bọ xít hút máu Li quân thượng đại nhân, Lục quân là gián Man Mục quân thượng đại nhân, Thất quân là nhện góa phụ đen Lưu Dạ quân thượng đại nhân, Bát là quân thượng bọ ngựa Chiến đại nhân, Cửu là bọ hung sừng chữ Y Mạc Bắc quân thượng đại nhân, Thập là bọ cạp đen đuôi dày Liêm quân thượng đại nhân. Chủng loại cụ thể của mười vị đại nhân này là gì, những trùng nhân khác không biết quá rõ, nhưng phu nhân, thị quân, cấp dưới, của mỗi vị quân thượng bọn họ đều sẽ có ấn ký tương ứng, thời điểm đại nhân hơi lưu ý sẽ nhìn thấy. Hơn nữa, phải là nhân loại cấp cao thì mới mặc quần áo hoàn chỉnh, rất dễ phân biệt, những đại tướng hoặc tùy tùng đứng đầu có bạn lữ của riêng mình, dấu hiệu sẽ không dễ nhìn thấy, đây là dấu hiệu để phân biệt.”
Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, đem những điều này ghi tạc vào trong lòng.
“Nói xong những điều này, tôi lại nói thêm một chút về vật phẩm dùng để trao đổi hàng hóa của trùng tộc, cũng chính là tinh thạch, ngôn ngữ lưu hành của nhân loại các cậu là tiền tệ. Ba tộc đàn khác, nội bộ trùng tộc, còn có cả nhân loại các cậu trao đổi đồ vật, thức ăn, ăn, mặc, dùng, mua sắm các thứ đều dùng tinh thạch để trao đổi, ở trong ba tộc đàn khác, cũng có thể dùng tinh thạch để sử dụng. Tinh thạch đã được phát hiện trước mắt chia thành sáu cấp bậc, mỗi một cấp bậc tương ứng với một màu sắc của cầu vòng, tỉ lệ quy đổi là mười. Ví dụ như một viên tinh thạch đỏ, có thể đổi lấy một quả trái cây…”
—
Soup: Xin chào, dưới đây là chương trình phổ cập kiến thức về thế giới côn trùng, những ai yếu bóng vía có thể cho qua, nhưng t nghĩ nên xem. À, sau khi xem xong thì các bạn cũng đừng vì nguyên hình của các vị quân thượng xấu xí mà ghét bỏ nhé.
Nhện sói: Lycosidae (tiếng Hy Lạp cổ “λύκος” nghĩa là “sói”) Nhện sói là một họ nhện. Chúng là những thợ săn mạnh mẽ và nhanh nhẹn có thị lực tốt. Chúng chủ yếu sống đơn độc và săn mồi một mình. Chúng là một thợ săn cơ hội tấn công bất ngờ hoặc đuổi theo khi tìm thấy con mồi trong một khoảng cách ngắn. Có một số chờ đợi con mồi đi qua hoặc đến gần miệng hang. Nhện sói có lông tơ trên khắp cơ thể, cơ thể chúng dài tới 35mm, nàu đen hoặc xám và nâu, có hoa văn.
Rết: hay rít, là tên gọi tiếng Việt của một nhóm động vật chân khớp thuộc lớp Chân môi (Chilopoda) trong phân ngành Nhiều chân (Myriapoda). Rết là loài động vật thân đốt, thon dài, mỗi đốt có một đôi chân. Số lượng chân của mỗi loài rết rất đa dạng, từ dưới 20 cho đến trên 300 chân. Số cặp chân rết luôn là số lẻ, ví dụ nó có thể có 15 hoặc 17 cặp chân (30 hoặc 34 chiếc chân) nhưng không bao giờ có 16 cặp chân (32 chân). Một đặc điểm dễ nhận thấy của rết là cặp kìm ở trước miệng có thể tiết nọc độc vào kẻ thù, được hình thành từ một cặp phần phụ miệng. Hầu hết các loài rết là động vật ăn thịt.
Kiến lửa: là tên gọi chỉ chung cho nhiều loài kiến trong chi kiến Solenopsis (điển hình là loài kiến lửa đỏ). Kiến lửa là những con kiến nhỏ màu vàng đỏ như lửa, hay đốt và đốt đau. Nếu bị gây hấn, chúng phản ứng rất dữ dội và có thể chích rất đau, tạo mụn mủ sau khoảng 48 giờ. Loài kiến này là loài dịch hại chính trong nông nghiệp và ở các khu đô thị, phá hoại mùa màng và tấn công các khu dân cư cả trong nhà và ngoài trời.
Ong bắp cày: là tên thông dụng của một nhóm các loài tò vò, chủ yếu thuộc các chi Vespa và Provespa. Có nhiều loài ong bắp cày có kích thước lên tới 5,5 cm. Loài được biết đến nhiều nhất là Vespa crabro (Ong bắp cày châu Âu) với kích thước khoảng 2 – 3.5 cm, phân bố chủ yếu ở châu Âu, Nga, Bắc Mỹ và Bắc Á. Trong tiếng Việt, ong bắp cày còn được gọi bằng các tên thông dụng khác như Ong vò vẽ, Ong bò, Ong bò vẽ, Ong bồ vẽ, Ong vẽ, Ong vàng, Ong nghệ. Đây là một loài ong dữ và hay tấn công người.
Bọ xít hút máu: Bọ xít hút máu (hay còn gọi là bọ hôn, bọ ám sát…) có tên khoa học là Triatominae, là một phân họ côn trùng trong họ Reduviidae. Loại côn trùng này sông bằng máu của các loài động vật có xương sống, một số ít sống nhờ các động vật không xương sống. Bọ xít thường sống thành tổ. Chúng được tìm thấy nhiều ở châu Mỹ, một số ít ở châu Á, châu Phi và châu Úc. Trong các loài bọ xít hút máu thì loài trong chi Triatoma chính là loài bọ xít hút máu người và cũng đã có mặt đồng loạt ở nhiều địa phương tại Việt Nam. Bọ xít hút máu người thường dễ nhận biết hơn so với các loài bọ xít thông thường. Loài này có màu nâu sẫm, dài từ 1 – 3.5cm tùy thuộc vào con non hay con trưởng thành. Phần bụng bọ xít hút máu dẹp, có sọc vàng cam ở rìa thân.
Gián: là một số loài côn trùng thuộc bộ Blattodea mà có thể mang mầm bệnh cho con người. Phổ biến nhất là loài gián Mỹ (Periplaneta americana), có chiều dài khoảng 30 mm (1.2 inch), gián Đức (Blattella germanica), dài khoảng 15 mm (0.59 inch), gián châu Á, Blattella asahinai, cũng khoảng 15 mm (0.59 inch), gián phương Đông (Blatta orientalis), khoảng 25 mm (.98 inch), gián vành nâu, Supella longipalpis (serville) dưới 1.2 cm, và gián xám Periplaneta fuliginosa (serville), khoảng 2.5 cm. Gián nhiệt đới thường lớn hơn nhiều, và ngược lại với quan điểm phổ biến, các loài gián đã tuyệt chủng và các loài ‘roachoids’ như Cacbon Archimylacris và Permi Apthoroblattina không lớn như các loài gián hiện đại. Trong số 4600 loài gián có khoảng 30 loài sống trong môi trường gần con người. Khoảng bốn loài gián được biết đến là loài gây hại.
Nhện góa phụ đen: Latrodectus là một chi nhện, trong họ Theridiidae, trong đó có 31 loài được công nhận. Nhện góa phụ là tên phổ biến là đôi khi áp dụng cho các thành viên của chi do hành vi của con cái ăn con đực sau khi giao phối, mặc dù đôi khi những con đực của một số loài không ăn sau khi giao phối, và có thể để thụ tinh cho con cái khác. Nhện góa phụ đen có lẽ các thành viên nổi tiếng nhất của chi này. Chất độc latrotoxin từ vết cắn của loài này là chất đầu độc thần kinh tương đối mạnh, có hại đối với con người vì tuyến nọc độc lớn bất thường, tuy nhiên, cú cắn của Latrodectus hiếm khi giết chết con người nếu vết thương của họ được điều trị y tế.
Bọ ngựa: danh pháp khoa học: Mantodea là một bộ thuộc Liên bộ Cánh lưới Dictyoptera. Bộ này gồm các loài bọ ngựa, xuất hiện khoảng từ 20 triệu năm trước. Là loài côn trùng cỡ lớn, dài 40 – 80 mm, có hai cánh trước và hai cánh sau phát triển rộng. Hai cánh sau trông như tấm kính và chỉ ở viền trước trên đầu mút, cánh có màu xanh lá cây nhạt hoặc nâu nhạt. Đốt ngực trước dạng ống kéo dài và ở phía trong các xương chậu của đôi chân trước có 1 chấm đen, thường với một điểm nâu sáng ở chính giữa. Đôi chân trước có dạng lưỡi kiếm, bờ trong có răng, dùng để bắt mồi và chiến đấu với kẻ thù. Con cái thường lớn hơn con đực (Cái 48 – 76 mm; đực 40 – 61 mm). Màu sắc thay đổi theo màu của nơi ở (nhất là khi rình mồi): màu thường xuất hiện xanh lá cây, màu cỏ úa hoặc vàng, nâu.Chúng có mắt được ghép bởi nhiều tế bào thị giác khác nhau giúp chúng có thể nhìn từ khoảng cách rất xa.
Bọ hung sừng chữ Y: (danh pháp khoa học: Allomyrina dichotoma) là một loài bọ cánh cứng được tìm thấy tại Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Trung Quốc và Việt Nam. Nó được bán như một con vật nuôi trong cửa hàng ở nhiều nước châu Á, nơi nó cũng thường được mô tả trong phương tiện truyền thông như một nhân vật hoạt hình phổ biến.
Bọ cạp đen đuôi dày: (Danh pháp khoa học: Androctonus bicolor) là một loài bọ cạp có nọc độc trong họ Buthidae. Đây là một loài bọ cạp độc có kích thước lớn, nọc độc của chúng rất nguy hiểm, tác động lên hệ thần kinh của con người, gây suy hô hấp dẫn đến tử vong. Nó có bề ngoài là một màu đen với cái đuôi dày và cơ thể chúng có thể phát triển lên đến 9 cm, nó là loài lớn nhất của gia đình bọ cạp này. Chúng có thể được xác định bởi vóc dáng khổng lồ và có xu hướng di chuyển rất nhanh chóng, và một bản chất hung hăng, chúng có thể sống đến 5 năm. Những con trưởng thành có thể lên tới 40–60 mm, 80 mm, những con bò cạp thường có màu đen và nâu.
Soup: Ok. Đó là toàn bộ chú thích về mười vị quân thượng trùng tộc. Thú thiệt là nếu như không edit bộ này thì mình cũng chẳng quan tâm tới mấy con côn trùng này đâu, mình sợ côn trùng lắm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và hi vọng những gì mình cung cấp (search tên wikipedia và 1 vài nguồn khác) có thể khiến bạn yêu thế giới côn trùng hơn. Xin cám ơn và hẹn gặp lại trong những chương trình lần sau.
Danh sách chương