Miệng bầu rượu hơi hơi khum tròn, mỗi một lần xoay tròn, thật giống như lấy hai căn ngón tay dùng sức đè nén nội vách tường, rượu lại phun ào ào, vô tình trêu chọc cái hoa huyệt ở chỗ sâu trong. Dịch lỏng đặc hơn cả rượu chảy qua hoa huyệt, tận cùng bên trong bị chống đỡ đến cực hạn, chà chà xát xát sinh đau. Ta thét chói tai, ôm suy nghĩ thoát khỏi đối đãi tàn khốc như thế, hai chân bị hắn gắt gao ngăn chặn không thể di động. Hắn nắm cánh tay ta bị vải trói chặt ở chân giường ra sức đong đưa, phát ra thanh âm”Xèo xèo”. Tiểu huyệt vừa được dọn sạch bị thứ gì đó thô to chống đỡ, nhịn không được gắt gao co rút lại, “Không cần giáp.”

Tam ca thanh thanh cổ họng nói, “Sợ là này bạc không vì sao rắn chắc, đem hồ miệng bấm, mượn không được.”

“Tam ca… Bụng… Bụng ăn thật no… Tê Nhi muốn đi…” Ta cắn môi, không muốn nói thêm gì nữa.

“Tê Nhi muốn đi cái gì?”

“Đi nhà xí a… Tê Nhi muốn đi tiểu, Tam ca…” rượu lạnh lẽo không ngừng chảy xuôi vào bụng, làm cho bụng trướng đến đòi mạng, có loại cảm giác không khống chế được. Vải thô che mắt được Tam ca tháo bỏ, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng làm cho ta cơ hồ muốn chói mù mắt, sau khi tầm mắt được khôi phục điều đầu tiên nhìn thấy chính là bụng nhỏ nhếch lên cao, phía sau bị một bàn tay to điều khiển bầu rượu màu bạc không ngừng chèn ép. Hai đùi bị ép sát lên đến ngực, bởi vì ma ngứa đau đớn trong cơ thể mũi chân vô tội run lẩy bẩy.

Tầm mắt ta dời lên phía trên thấy Tam ca đang nhìn chằm chằm bụng ta. “Tê Nhi như vậy, thật giống như đang mang thai.” Hắn rút một tay đang nắm chặt hai chân về, chậm rãi vuốt ve bụng ta, biểu tình trên mặt thật giống như là… Trong bụng ta dường như có cốt nhục của hắn, sự hình dung này xứng với biểu tình bây giờ của hắn, làm cho lòng ta tê dại.

“Tam ca…” Ta nuốt nuốt nước miếng, nói, “Tê Nhi muốn đi một chút.”

“Ngươi sờ sờ,” Tam ca tháo vải trắng buộc tay ta ra, kéo kéo tay trái đặt lên bụng nhỏ, “Tê Nhi nếu trong bụng có hài tử của ta thì tốt rồi.”

“Tam ca, ngươi thả ta đi đi… Ta không nín được nữa rồi.” Mặt đến mức có chút phát sốt, hỗn hợp rượu được đổ vào vốn lạnh lẽo, hiện tại lại dần dần trở nên nóng rực, coi như có một đoàn lửa nóng bao vây khối băng giá buốt làm cho ta một hồi lạnh một hồi nóng. Bụng nhỏ bị đổ rượu tràn đầy, trướng trướng, Tam ca đem bầu rượu thong thả kéo lên, chất lỏng dần dần lấp đầy toàn bộ huyệt đạo. Từ trong ra ngoài, đều có sao? “Kẹp lấy?”

“Dạ?”

“Tê Nhi đem bầu rượu kẹp chắc, Tam ca liền cho ngươi đi.”

“Nhưng là Tam ca…“

“A, còn lại một ít. Bằng không đổ hết vào phía sau luôn nhé.” Một bàn tay ôn nhu vỗ về cúc huyệt vì sợ hãi hơi hơi khép chặt, dẫn tới một trận ma ngứa khắp toàn thân.

“A… đừng…” bên trong cúc huyệt, cũng phải chứa đầy rượu sao? “Tê Nhi có phải cũng mong được kích thích?” Tam ca cúi đầu giày xéo cúc huyệt gắt gao tụ thành một chỗ, khi nói chuyện hơi thở phảng phất kích thích hoa huyệt. “Ngô…” Đột nhiên ma ngứa làm cho hoa huyệt co rút lại, một ít rượu không chịu khống chế chảy tràn ra ngoài.

“Tê Nhi thật không ngoan, lãng phí rượu ngon,” Tam ca quẹt quẹt chất lỏng vừa chảy ra, sau đó mút mút trong miệng, khen, “Được chứa trong tiểu huyệt của Tê Nhi, trở nên ngon hẳn.” Hắn nhìn chân trái của ta, liền nói, “Có muốn Tam ca giúp ngươi lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn phía dưới không, như vậy rượu liền không chảy ra ngoài.”

Theo tầm mắt hắn xẹt qua ── đó là một đoản kiếm màu bạc, dài gần một thước, thân kiếm mỏng dính có nhiều lỗ nhỏ, vỏ kiếm phình ra khắc các hoa văn tinh tế. “Không cần, Tê Nhi có thể kẹp lấy.” Ta hoảng sợ nói ngay, đồng thời càng dùng sức, tiểu huyệt càng khít chặt hơn nữa. Nếu cái kia cắm vào sẽ đau chết.

“Bé ngoan,” hắn lôi kéo tay trái, nói, “Ngốc nghếch, ta sợ ngươi nhịn không được, Tê Nhi chính mình phải khép chặt chân, không cần lộn xộn nga!”

“Tam ca…” Ta nâng ánh mắt rưng rưng lệ nhìn hắn, “Ta sợ…“

“Tê Nhi chẳng lẽ không cảm thấy thoải mái sao,” hắn hết sức giày xéo đỉnh hồng trước ngực, cảm giác tê dại khiến cả người ta run lên, “Ngươi xem nụ hồng trước ngực có phải đã căng cứng lại, có phải thực hưng phấn hay không.”

Rượu nóng rực giống như nhuộm dần toàn bộ thân mình, làm cho ta vừa cháy bỏng vừa ma, thời điểm vừa mới bắt đầu là khó chịu nhưng thời gian dần trôi, cảm giác kia dần dần thay đổi. Hương rượu trần nhưỡng được ủ lâu năm bao phủ toàn bộ phòng, cũng lấp đầy, thỏa mãn thân thể khát cầu như thế. Thân thể trống rỗng… được lấp đầy, loại cảm giác hỗn loạn có cả thống khổ và sung sướng này, hai tay ôm lấy hai chân trước ngực, hạ thân cố gắng nâng tiểu huyệt lên, cảm giác thỏa mãn không khống chế được khiến ta nói không nên lời.

“Nha!” Tam ca, hắn, đem miệng bầu rượu, nhét vào phía dưới tiểu Cúc huyệt! Vật thể giá lạnh đột nhiên sáp nhập, khiến mọi tế bào trong cơ thể ta thét gào từng chập, hai chân nhỏ non mềm đều gắt gao cuộn tròn lại. Muốn đến. Ta gắt gao khép chặt tiểu huyệt, cảm thấy trong cơ thể có cái gì mênh mông muốn phá thoát ra.

“Kẹp chặt!” Hắn dùng sức chọc nguấy tiểu cúc huyệt cùng hoa khâu làm cho miệng bầu rượu càng thuận lợi sáp nhập. Địa phương lâu rồi chưa bị đụng vào bị vật thể lạnh lẽo như vậy sáp nhập, thất kinh, theo bản năng liền kháng cự. “Lui cũng thật nhanh, ” hắn tiếp tục dùng sức nơi ngón tay, nói, “Cúc Hoa cùng thịt nộn hồng hồng đều co rụt vào rồi.”

“Tam ca… Ngô…“
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện