Không biết trải qua bao lâu, ta chậm rãi mở mắt. Thiên địa một mảnh tiêu điều, giống như còn ở trong mộng. Nước mưa màu đỏ lầy lội đã không thấy, chỉ còn lại vô tận hỗn độn vây quanh ta, giống như ngày đông hạ sương mù trắng xoá.

“Linh tê, linh tê…” Một giọng nữ ôn nhu dễ nghe từ phương xa truyền đến. Ta đứng lên quan sát chung quanh, vẫn là một mảnh hỗn độn.

“Ngươi là ai?” Ta nhìn quanh khắp không thấy người đi tới.

“Linh tê, ngươi sống tốt lắm sao?” Thanh âm kia mang theo vô hạn thương sót, “Đứa nhỏ đáng thương, ngươi sống tốt lắm sao?”

Không biết vì sao, nghe thấy âm thanh ấy, trong lòng vô hạn ủy khuất từng chút từng chút hiện lên. Nước mắt mơ hồ làm nhoè tầm nhìn, ta cảm thấy một mảnh mờ mịt, “Ta không biết.”

“Hãy lựa chọn, thời gian không còn nhiều lắm.” Thanh âm kia lúc giống như ở tận chân trời, lúc lại giống như gần ngay trước mắt, gió lạnh thổi qua, sương mù trước mắt dần dần tản ra, ta đi về phía trước một bước, lại nghe thấy người kia nói, “Cẩn thận dưới chân!”

Ta nhìn xuống phía dưới, liền hoảng sợ lui một bước, ngã ngồi trên mặt đất. Ngay tại chỗ vừa rồi, cách hai bước chân, phía dưới mây mù hỗn độn lộ ra một vách núi, vừa mới liếc mắt một cái liền thấy rõ rành rành, đó là vách núi sâu vạn trượng không thấy đáy.

“Linh tê, ngươi có hai con đường.” Thanh âm kia nói, “Sống, hoặc là chết, ngươi hãy chọn một cái.”

Sống tiếp hay chết đi? “Sống thì thế nào? Còn chết thì thế nào?” Thân mình không có nổi một tia khí lực, ta thuận thế chậm rãi nằm xuống, nhìn bầu trời hỗn độn. “Đáp án, kỳ thật nằm ngay trong lòng ngươi.” Nàng chậm rãi nói, “Hỏi xem chính mình muốn gì.”

Ta muốn cái gì? Ta rất mệt, thật sự rất mệt. Trong gia đình đế vương, còn nhỏ đã phải chịu tang mẫu thân, phụ hoàng bận rộn việc quốc sự, mặc dù sống trong nhung lụa nhưng ta một chút cũng không hạnh phúc. Người duy nhất quan tâm ta, nuôi ta lớn lên lại bị phụ hoàng đánh đến chết; sư phụ kính yêu lại cùng ta phát sinh việc không hợp luân thường đạo lý. Còn duy nhất ca ca yêu thương ta từ khi từ chiến trường trở về liền biến thành ác ma, vài ba lần ngược đãi lăng nhục ta. Người ta trông ngóng thiên trường địa cửu lại bị ta liên lụy, lúc này không biết còn sống hay đã chết; còn có hạ nhân trong phủ ta, tỳ nữ, không một ai không bị ta liên lụy, chết chóc, thương vong.

Ta như vậy, còn gì để tiếp tục sống tốt đây. Sau này tỉnh lại, chào đón ta chính là vô số lăng ngược vũ nhục, còn có thân mình đã bị khắc lên dấu ấn sỉ nhục, ta dơ bẩn như vậy, sao có thể nhìn mặt sư phụ và Thanh Nham được? Ta không muốn trở về.

“Ta đã suy nghĩ kỹ càng,” một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ta nói “Ta muốn chết.”

“Thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?” thanh âm kia ôn nhu nói “Không ngẫm lại sao?”

“Không muốn.”

“Từ vách núi này nhảy xuống, ngươi sẽ chết.” Giọng nói nàng giống như có chút khổ sở.

Ta gật gật đầu, thoáng lung lay đứng dậy đi đến phía vách núi. Dưới chân một ít đá vụn lộp bộp lăn xuống, ta cúi đầu xem mây mù lượn lờ khắp vách núi, từ nơi này nhảy xuống ta liền được giải thoát rồi. Vách núi sâu như thế, không biết mất bao lâu mới có thể chết. “Sư phụ, Thanh Nham, phụ hoàng, thực xin lỗi, Tê Nhi quá yếu đuối nên muốn đi trước, thực xin lỗi…”

“Linh Tê! Không được chết!” Không biết từ nơi nào có một cỗ sức mạnh giữ ta lại, kéo ta ném tới trên đất. Ta rùng mình một cái, bỗng chốc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Giọng nói kia rất quen thuộc, là ai? “Linh Tê, không cần phải chết, không cho ngươi chết!” Giọng nói tuyệt vọng giống như cách một ngọn núi mơ mơ hồ hồ truyền đến, “Nếu ngươi chết, ta sẽ làm cho người khắp thiên hạ chôn cùng ngươi!”

“Ai, tất cả đều là số mệnh đã định trong kiếp số.” Giọng nữ kia lại vang lên một lần nữa.

“Ngươi là ai? Cùng ta có quan hệ gì?” Ta nhìn chung quanh, “Ngươi có thể hiện thân không?”

“Không, ta không thể, ta sớm đã chết rồi.” Nàng nói,“Hiện tại ta tồn tại là nhờ một tia liên hệ còn sót lại với huyết mạch của ngươi.”

“Ngươi là tổ tiên sao của ta sao?”

“Đúng.”

“Vậy ngươi biết sau này ta sống tiếp tương lai sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

“Ta không biết.” Nàng nói, “Con đường tương lai là do ngươi tự đi, không người nào có thể biết trước ngươi sẽ ra sao, bởi vì…trên đời này chỉ có một mình ngươi.”

“Ta chết đi thì sau đó cái gì cũng không có gì xảy ra, nhưng nếu sống tiếp, sẽ có rất nhiều khả năng, đúng không?”

“Đúng vậy, Linh Tê. Nhưng con đường này, có thể sẽ rất mệt, ngươi có sợ không?”

“Sợ.” Ta chậm rãi đứng dậy, nói, “Nhưng mà ta vẫn phải đi.”

“Sợ cũng vẫn đi sao?”

“Uhm, ta nghĩ muốn thử một lần, sau này sẽ có chuyện gì xuất hiện.”

“Đứa trẻ ngoan.” Giọng nói kia kèm theo một tia vui mừng hiểu rõ, nói, “Vậy đi thôi, thời gian sắp không kịp rồi.”

“Uhm, ngươi…” Ta đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy thân mình bị đẩy mạnh. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, thân mình khó chịu giống như bị đặt bên cạnh lò lửa vậy.

Thân mình hình như vẫn đang nằm sấp, đầu óc mê mang, ong ong giống như là tiếng trống gõ. Ta muốn mở to mắt,nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân vậy, làm sao cũng không mở ra được. Cổ họng khát khô, ta muốn mở miệng nói chuyện, lại không có sức phát ra âm thanh.

Tay động đậy, có một người sờ trán ta, nói, “Muốn uống nước sao?” Có giọng nói trầm thấp phát ra bên người, ta muốn trả lời, nhưng lại không đủ khả năng. Có người nâng đầu ta lên, lập tức có một chiếc thìa đựng nước đưa tới sát miệng ta, môi khô ráo chạm vào một chút mát lạnh, ta chậm rãi hé miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện