“Ngươi…” Nhớ tới ngày đó chịu vô vàn ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy xuống dưới, “Ngươi khi dễ ta.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta làm gì chọc ngươi đâu…”
“Dâm tặc, ghét nhất ngươi.” Ta không thèm để ý tới hắn, ôm Bạch Trạch thấp giọng khóc, nó giống như biết ta khổ sở, vươn đầu lưỡi liếm tay ta.
“Ngoan Tê Nhi, đừng nóng giận , ta… Ai nha, đau quá.”
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ta buông Bạch Trạch, vội vàng xốc chăn lên muốn xem xét vết thương của hắn. Hắn lại ôm cổ ta, nói, “Không tức giận nữa?” Khí lực rất lớn, như muốn ta hoà làm một với hắn.
“Miệng vết thương của ngươi đổ máu, đừng nhúc nhích.”
“Không quan hệ, ta lừa gạt ngươi, không đau.” Hắn, dùng đôi mắt tà mị hoa đào thâm tình nhìn ta, sau đó nghiêng người ôm ta vào lòng. Hết thảy bối rối trước đây ở giờ khắc này tan thành mây khói, giống như thuyền nhỏ trên biển cô độc phiêu bạc thật lâu, rốt cục tìm được bến cảng an toàn. “Rốt cuộc lúc đó ngươi đi nơi nào? Vết thương trên người ngươi là xảy ra chuyện gì?”
Hắn lấy tay gạt lệ vương trên khoé mắt ta, nói, “Tê Nhi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi phải kiên cường được không?”
Ta nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của hắn, trong lòng không khỏi run lên, gật gật đầu hỏi, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Hắn đáp, “Truyền thuyết về thánh nữ còn có một mặt khác.” “Việc này từ thánh nữ xảy ra. Năm đó thiên hạ rối loạn, thánh nữ đã dùng sức lực bản thân cứu vớt vạn dân, đồng thời cùng hai vị hoàng tử đạt thành hiệp nghị.”
Ta gật đầu nói, “Chuyện này lúc trước ngươi đã nói qua với ta.”
Hắn nói tiếp, “Truyền thuyết kể lại năm đó trước khi thánh nữ rời đi đã cùng hai vị hoàng tử, không, phải nói đế vương nước Đang Thịnh, tông chủ đời thứ nhất của Ngự tông lập ra một lời thề, lời thề này, là dùng máu ký kết.”
“Huyết thệ?”
“Là huyết thệ, dùng máu của 3 người, trong truyền thuyết thánh nữ cứu vạn dân bằng cái chậu bát quái bằng đồng, sau đó nhỏ giọt máu vào chậu bát quái, còn có cấm chế. Nếu ba bên có một bên trái với lời thề, chắc chắn sẽ bị trời phạt.”
“Thiệt hay giả?”
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết là, Ngự tông trước kia có mấy người từng mưu đồ soán vị hoàng đế đương thời, nhưng tới lúc sắp khởi binh thì bị bệnh không rõ ràng mà chết, có người thì bị giết.”
“Ngự tông?” Ta che miệng lại, không thể tin được những gì bản thân vừa mới nghe, “Ngươi làm sao biết được?”
“Năm đó Ngự tông đại hoàng tử có tình cảm chân thành với thánh nữ, sau khi lập Ngự tông liền dốc lòng tìm kiếm phương pháp trị liệu đôi mắt cho thánh nữ, đáng tiếc cho tới lúc lâm chung cũng không tìm được. Hắn có hai người con, một người võ công cực kỳ cao cường, trở thành cao thủ nổi danh nhất lúc đó, một người khác hết mình học y, kế thừa nguyện vọng của hắn là tiếp tục nghiên cứu y thuật. Sau này, người học y kia tiếp nhận vị trí tông chủ Ngự tông của hắn.“
“Vì sao?” Không phải thường là người có võ công rất cao kế thừa hay sao? “Vị cao thủ kia muốn trở thành người trong giang hồ hơn, không thích bị vị trí tông chủ Ngự tông trói buộc. Mọi người chỉ biết Ngự tông là môn phái đệ nhất thiên hạ, đệ tử trong môn phái đều có võ công cao cường, lại không biết kỳ thực Ngự tông còn có một tài nghệ gia truyền khác chính là y thuật.”
Ta nhất thời ngây ngẩn cả người, sau khi kinh ngạc lại thấy có chút không đúng, “Không phải trên giang hồ nói y thuật giỏi nhất là…”
“Kỳ Lân cốc, thần y Tả gia.”
Kỳ Lân cốc, thần y Tả gia? Ta nhìn hắn đăm đăm.
“Tông chủ đời thứ hai Ngự tông một lòng chỉ lo nghiên cứu y thuật, con hắn cũng có cùng ý muốn giống như hắn. Ngự tông bên trong tranh đấu không ngừng, cuối cùng con thứ của tông chủ đời thứ ba là Ôn Hiển, không muốn lại ở lại trong Ngự tông nữa, cùng gia nhân chính thức bái sư nguyện ý rời đi nơi đó, mai danh ẩn tích ở trong một sơn cốc ngoài ba trăm dặm an cư lập nghiệp, cũng lấy họ ‘Tả’ của thánh nữ làm họ chính thức. Người Tả gia sinh sống ở sơn cốc, nhưng cứ cách mười năm đều sẽ cử người trong môn phái ra bên ngòai tìm kiếm địa phương có nhiều danh y mới, cùng danh y trong chốn giang hồ luận bàn, sau mấy trăm năm, ở trong chốn võ lâm dần dần có danh tiếng.”
“Nói cách khác, Ngự tông nhất mạch chia ra thành hai nhà, một nhà là tông chủ Ngự tông, một nhà khác là thần y Tả gia nổi tiếng thiên hạ.” Ta suy nghĩ về lời Thanh Nham nói, trong đầu hình thành một sợi dây ngày càng rõ.
“Tê Nhi, ta là con của đại gia chủ Tả gia, Tả Thanh Nham.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta làm gì chọc ngươi đâu…”
“Dâm tặc, ghét nhất ngươi.” Ta không thèm để ý tới hắn, ôm Bạch Trạch thấp giọng khóc, nó giống như biết ta khổ sở, vươn đầu lưỡi liếm tay ta.
“Ngoan Tê Nhi, đừng nóng giận , ta… Ai nha, đau quá.”
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ta buông Bạch Trạch, vội vàng xốc chăn lên muốn xem xét vết thương của hắn. Hắn lại ôm cổ ta, nói, “Không tức giận nữa?” Khí lực rất lớn, như muốn ta hoà làm một với hắn.
“Miệng vết thương của ngươi đổ máu, đừng nhúc nhích.”
“Không quan hệ, ta lừa gạt ngươi, không đau.” Hắn, dùng đôi mắt tà mị hoa đào thâm tình nhìn ta, sau đó nghiêng người ôm ta vào lòng. Hết thảy bối rối trước đây ở giờ khắc này tan thành mây khói, giống như thuyền nhỏ trên biển cô độc phiêu bạc thật lâu, rốt cục tìm được bến cảng an toàn. “Rốt cuộc lúc đó ngươi đi nơi nào? Vết thương trên người ngươi là xảy ra chuyện gì?”
Hắn lấy tay gạt lệ vương trên khoé mắt ta, nói, “Tê Nhi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi phải kiên cường được không?”
Ta nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của hắn, trong lòng không khỏi run lên, gật gật đầu hỏi, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Hắn đáp, “Truyền thuyết về thánh nữ còn có một mặt khác.” “Việc này từ thánh nữ xảy ra. Năm đó thiên hạ rối loạn, thánh nữ đã dùng sức lực bản thân cứu vớt vạn dân, đồng thời cùng hai vị hoàng tử đạt thành hiệp nghị.”
Ta gật đầu nói, “Chuyện này lúc trước ngươi đã nói qua với ta.”
Hắn nói tiếp, “Truyền thuyết kể lại năm đó trước khi thánh nữ rời đi đã cùng hai vị hoàng tử, không, phải nói đế vương nước Đang Thịnh, tông chủ đời thứ nhất của Ngự tông lập ra một lời thề, lời thề này, là dùng máu ký kết.”
“Huyết thệ?”
“Là huyết thệ, dùng máu của 3 người, trong truyền thuyết thánh nữ cứu vạn dân bằng cái chậu bát quái bằng đồng, sau đó nhỏ giọt máu vào chậu bát quái, còn có cấm chế. Nếu ba bên có một bên trái với lời thề, chắc chắn sẽ bị trời phạt.”
“Thiệt hay giả?”
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết là, Ngự tông trước kia có mấy người từng mưu đồ soán vị hoàng đế đương thời, nhưng tới lúc sắp khởi binh thì bị bệnh không rõ ràng mà chết, có người thì bị giết.”
“Ngự tông?” Ta che miệng lại, không thể tin được những gì bản thân vừa mới nghe, “Ngươi làm sao biết được?”
“Năm đó Ngự tông đại hoàng tử có tình cảm chân thành với thánh nữ, sau khi lập Ngự tông liền dốc lòng tìm kiếm phương pháp trị liệu đôi mắt cho thánh nữ, đáng tiếc cho tới lúc lâm chung cũng không tìm được. Hắn có hai người con, một người võ công cực kỳ cao cường, trở thành cao thủ nổi danh nhất lúc đó, một người khác hết mình học y, kế thừa nguyện vọng của hắn là tiếp tục nghiên cứu y thuật. Sau này, người học y kia tiếp nhận vị trí tông chủ Ngự tông của hắn.“
“Vì sao?” Không phải thường là người có võ công rất cao kế thừa hay sao? “Vị cao thủ kia muốn trở thành người trong giang hồ hơn, không thích bị vị trí tông chủ Ngự tông trói buộc. Mọi người chỉ biết Ngự tông là môn phái đệ nhất thiên hạ, đệ tử trong môn phái đều có võ công cao cường, lại không biết kỳ thực Ngự tông còn có một tài nghệ gia truyền khác chính là y thuật.”
Ta nhất thời ngây ngẩn cả người, sau khi kinh ngạc lại thấy có chút không đúng, “Không phải trên giang hồ nói y thuật giỏi nhất là…”
“Kỳ Lân cốc, thần y Tả gia.”
Kỳ Lân cốc, thần y Tả gia? Ta nhìn hắn đăm đăm.
“Tông chủ đời thứ hai Ngự tông một lòng chỉ lo nghiên cứu y thuật, con hắn cũng có cùng ý muốn giống như hắn. Ngự tông bên trong tranh đấu không ngừng, cuối cùng con thứ của tông chủ đời thứ ba là Ôn Hiển, không muốn lại ở lại trong Ngự tông nữa, cùng gia nhân chính thức bái sư nguyện ý rời đi nơi đó, mai danh ẩn tích ở trong một sơn cốc ngoài ba trăm dặm an cư lập nghiệp, cũng lấy họ ‘Tả’ của thánh nữ làm họ chính thức. Người Tả gia sinh sống ở sơn cốc, nhưng cứ cách mười năm đều sẽ cử người trong môn phái ra bên ngòai tìm kiếm địa phương có nhiều danh y mới, cùng danh y trong chốn giang hồ luận bàn, sau mấy trăm năm, ở trong chốn võ lâm dần dần có danh tiếng.”
“Nói cách khác, Ngự tông nhất mạch chia ra thành hai nhà, một nhà là tông chủ Ngự tông, một nhà khác là thần y Tả gia nổi tiếng thiên hạ.” Ta suy nghĩ về lời Thanh Nham nói, trong đầu hình thành một sợi dây ngày càng rõ.
“Tê Nhi, ta là con của đại gia chủ Tả gia, Tả Thanh Nham.”
Danh sách chương