Thành Tiên Đan không đơn giản chỉ là một tòa thành, nơi này giống như một thế giới thì đúng hơn...
Đứng trên lưng Huyền Giáp Phi Ưng, Dương Bách Xuyên căn bản không nhìn được thành Tiên Đan này lớn như thế nào.
Dù sao thì nhìn quanh một lượt, nơi này có núi có cây, có cả mây mù. Những tòa cung điện rất lo lớn, nhìn qua cũng không thấy được điểm cuối.
Tiên thú kêu to bay đầy trời, phi kiếm...Vô số tiên nhân đến rồi đi khỏi thành. Nhìn qua chính là một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Nếu không phải đã biết nơi này là Tiên Giới thì Dương Bách Xuyên còn cho. rằng mình đang ở một đô thị nào đó trên Trái Đất.
Có xa lạ cũng có chút quen thuộc. “Đi thôi ~” Dương Bách Xuyên tiến vào thành Tiên Đan. Dương Bách Xuyên nói với Yến Xích Hà rồi xuống lầu.
Xuống Huyền Giáp Phi Ưng, còn khoảng năm - sáu trăm mét mới đến cổng thành Tiên Đan.
Dọc trên đường đi Dương Bách Xuyên và Yến Xích Hà nhìn thấy rất nhiều tiên nhân ngự kiếm hoặc cưỡi tọa ky ra vào thành Tiên Đan.
Nhìn thấy vật cưỡi của người khác, Dương Bách Xuyên nhớ đến trứng Côn Bằng bên trong không gian Càn Khôn của mình, cũng không biết bao giờ mới nở.
Đương nhiên tạm thời Dương Bách Xuyên không hy vọng Côn Băng xuất thế, bởi vì Côn Bằng không tầm thường, nếu bây giờ ra ngoài hắn cũng không bảo vệ được.
Hắn có thể tưởng tượng được Tiên Giới sẽ chấn động như thế nào nếu có một Côn Bằng, còn hẳn sẽ trở thành kẻ mà người người muốn đánh giết.
Đây là điều mà hắn không hy vọng xảy ra.
Trên đường đi, Dương Bách Xuyên cũng xem như được mở mang kiến thức về cảnh tượng phồn hoa của thành thị ở Tiên Giới, chỉ riêng ngoài thành đã ngựa xe như nước, bên trong thì càng không cần phải nói.
Rất nhanh đã tới cổng thành, tất nhiên cũng có tiên nhân bảo vệ, nhưng không xuất hiện vấn đề phí vào thành giống như Tu Chân Giới.
Hơn nữa bất kỳ vị tiên nào sau khi tới cửa thành Tiên Đan thì đều phải hạ cánh rồi đi bộ vào.
Bởi vì trên bầu trời của thành Tiên Đan có trận pháp cường đại áp chế, không cho phép có người phi thành vào thành.
Chuyện đầu tiên Dương Bách Xuyên nói với Yến Xích Hà sau khi vào thành là phải tìm một nơi ở.
Yến Xích Hà có ý kiến: “Chủ nhân, nơi ở thì không khó, quan trọng là phải cần tiên thạch, ở thành Tiên Đan bất cứ thứ gì đều cần tới tiên thạch.”
“Cầm lấy, chỗ này tổng cộng có năm nghìn tiên thạch, đây là toàn bộ gia sản của chủ nhân nhà ngươi, dùng tiết kiệm chút, thuê một căn nhà chắc là đủ nhỉ?” Dương Bách Xuyên lôi toàn bộ tiên thạch trên người mình ném cho Yến Xích Hà.
“Haha, chủ nhân, chỗ này chắc đủ rồi, nếu thiếu thì trên người ta vẫn còn ít tiên thạch.” Yến Xích Hà cười nói.
šc độ nhanh lên, ta đi xung quanh xem thử, đợi ngươi tìm xong thì truyền tin cho ta là được.” Dương Bách Xuyên phất tay để Yến Xích Hà rời di.
Hắn vẫn rất tò mò với thành thị ở Tiên Giới.
Đợi Yến Xích Hà rời đi, Dương Bách Xuyên muốn tìm một nơi yên tĩnh, hắn phất tay để Tuyết Hương và chim Thần Ma ra ngoài.
Tuyết Hương thì không nói, nhưng con hàng chim Thần Ma kia đã sớm la hét đòi ra ngoài, nhưng mà bị Dương Bách Xuyên coi như không thấy.
Lúc này, nếu như đã tới thành Tiên Đan, cũng dự định ở đây một thời gian, đương nhiên cũng nên để chim Thần Ma và Tuyết Hương ra ngoài.
Đặc biệt là Tuyết Hương, nha đầu này quá ngây thơ, chưa từng va chạm với thế giới bên ngoài, hẳn thấy như vậy là không ổn.
Nếu đã để nàng ra ngoài thì nhất định phải giúp nàng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, tránh cho sau này lại chịu thiệt.
Ở những phương diện này, về sau phải dạy dỗ nàng cẩn thận, hơn nữa Tuyết Hương là tiên thú, cũng có thể nó là yêu tiên, nói chung tính cách tương đối ngay thẳng.
Nếu không thể thích nghỉ với môi trường thế giới Nhân tộc, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Chim Thần Ma vừa mới ra ngoài đã chửi Dương Bách Xuyên như tát nước: “Aaa, cái tên yếu gà nhà ngươi, cuối cùng cũng thả lão tử ra, nghẹn chết ông đây rồi ~"
Tuyết Hương tất nhiên không giống như chim Thần Ma, sau khi ra khỏi không gian Càn Khôn, nàng tò mò nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Nơi này là thành Tiên Đan sao?”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng, chúng ta đã tới thành Tiên Đan rồi, có thể say này sẽ ở đây một thời gian, ta đã để Yến XÍch Hà đi tìm một nơi dừng chân, chúng ta đi dạo quanh thành Tiên Đan trước."
“Được đó ~”
Mặc dù Tuyết Hương rất bình tĩnh nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nghe ra, nàng rất tò mò về thành Tiên Đan.
Hoặc là nói nàng tò mò với thế giới Nhân tộc Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt của Tuyết Hương, chuyện này cũng không khó hiểu, một nha đầu từ khi bắt đầu có linh trí thì vẫn luôn ở dưới hồ, chưa từng tiếp xúc va chạm với thế giới bên ngoài, đi vào thế giới phồn hoa của Nhân tộc, đương nhiên sẽ tò mò.
Đứng trên lưng Huyền Giáp Phi Ưng, Dương Bách Xuyên căn bản không nhìn được thành Tiên Đan này lớn như thế nào.
Dù sao thì nhìn quanh một lượt, nơi này có núi có cây, có cả mây mù. Những tòa cung điện rất lo lớn, nhìn qua cũng không thấy được điểm cuối.
Tiên thú kêu to bay đầy trời, phi kiếm...Vô số tiên nhân đến rồi đi khỏi thành. Nhìn qua chính là một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Nếu không phải đã biết nơi này là Tiên Giới thì Dương Bách Xuyên còn cho. rằng mình đang ở một đô thị nào đó trên Trái Đất.
Có xa lạ cũng có chút quen thuộc. “Đi thôi ~” Dương Bách Xuyên tiến vào thành Tiên Đan. Dương Bách Xuyên nói với Yến Xích Hà rồi xuống lầu.
Xuống Huyền Giáp Phi Ưng, còn khoảng năm - sáu trăm mét mới đến cổng thành Tiên Đan.
Dọc trên đường đi Dương Bách Xuyên và Yến Xích Hà nhìn thấy rất nhiều tiên nhân ngự kiếm hoặc cưỡi tọa ky ra vào thành Tiên Đan.
Nhìn thấy vật cưỡi của người khác, Dương Bách Xuyên nhớ đến trứng Côn Bằng bên trong không gian Càn Khôn của mình, cũng không biết bao giờ mới nở.
Đương nhiên tạm thời Dương Bách Xuyên không hy vọng Côn Băng xuất thế, bởi vì Côn Bằng không tầm thường, nếu bây giờ ra ngoài hắn cũng không bảo vệ được.
Hắn có thể tưởng tượng được Tiên Giới sẽ chấn động như thế nào nếu có một Côn Bằng, còn hẳn sẽ trở thành kẻ mà người người muốn đánh giết.
Đây là điều mà hắn không hy vọng xảy ra.
Trên đường đi, Dương Bách Xuyên cũng xem như được mở mang kiến thức về cảnh tượng phồn hoa của thành thị ở Tiên Giới, chỉ riêng ngoài thành đã ngựa xe như nước, bên trong thì càng không cần phải nói.
Rất nhanh đã tới cổng thành, tất nhiên cũng có tiên nhân bảo vệ, nhưng không xuất hiện vấn đề phí vào thành giống như Tu Chân Giới.
Hơn nữa bất kỳ vị tiên nào sau khi tới cửa thành Tiên Đan thì đều phải hạ cánh rồi đi bộ vào.
Bởi vì trên bầu trời của thành Tiên Đan có trận pháp cường đại áp chế, không cho phép có người phi thành vào thành.
Chuyện đầu tiên Dương Bách Xuyên nói với Yến Xích Hà sau khi vào thành là phải tìm một nơi ở.
Yến Xích Hà có ý kiến: “Chủ nhân, nơi ở thì không khó, quan trọng là phải cần tiên thạch, ở thành Tiên Đan bất cứ thứ gì đều cần tới tiên thạch.”
“Cầm lấy, chỗ này tổng cộng có năm nghìn tiên thạch, đây là toàn bộ gia sản của chủ nhân nhà ngươi, dùng tiết kiệm chút, thuê một căn nhà chắc là đủ nhỉ?” Dương Bách Xuyên lôi toàn bộ tiên thạch trên người mình ném cho Yến Xích Hà.
“Haha, chủ nhân, chỗ này chắc đủ rồi, nếu thiếu thì trên người ta vẫn còn ít tiên thạch.” Yến Xích Hà cười nói.
šc độ nhanh lên, ta đi xung quanh xem thử, đợi ngươi tìm xong thì truyền tin cho ta là được.” Dương Bách Xuyên phất tay để Yến Xích Hà rời di.
Hắn vẫn rất tò mò với thành thị ở Tiên Giới.
Đợi Yến Xích Hà rời đi, Dương Bách Xuyên muốn tìm một nơi yên tĩnh, hắn phất tay để Tuyết Hương và chim Thần Ma ra ngoài.
Tuyết Hương thì không nói, nhưng con hàng chim Thần Ma kia đã sớm la hét đòi ra ngoài, nhưng mà bị Dương Bách Xuyên coi như không thấy.
Lúc này, nếu như đã tới thành Tiên Đan, cũng dự định ở đây một thời gian, đương nhiên cũng nên để chim Thần Ma và Tuyết Hương ra ngoài.
Đặc biệt là Tuyết Hương, nha đầu này quá ngây thơ, chưa từng va chạm với thế giới bên ngoài, hẳn thấy như vậy là không ổn.
Nếu đã để nàng ra ngoài thì nhất định phải giúp nàng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, tránh cho sau này lại chịu thiệt.
Ở những phương diện này, về sau phải dạy dỗ nàng cẩn thận, hơn nữa Tuyết Hương là tiên thú, cũng có thể nó là yêu tiên, nói chung tính cách tương đối ngay thẳng.
Nếu không thể thích nghỉ với môi trường thế giới Nhân tộc, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Chim Thần Ma vừa mới ra ngoài đã chửi Dương Bách Xuyên như tát nước: “Aaa, cái tên yếu gà nhà ngươi, cuối cùng cũng thả lão tử ra, nghẹn chết ông đây rồi ~"
Tuyết Hương tất nhiên không giống như chim Thần Ma, sau khi ra khỏi không gian Càn Khôn, nàng tò mò nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Nơi này là thành Tiên Đan sao?”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng, chúng ta đã tới thành Tiên Đan rồi, có thể say này sẽ ở đây một thời gian, ta đã để Yến XÍch Hà đi tìm một nơi dừng chân, chúng ta đi dạo quanh thành Tiên Đan trước."
“Được đó ~”
Mặc dù Tuyết Hương rất bình tĩnh nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nghe ra, nàng rất tò mò về thành Tiên Đan.
Hoặc là nói nàng tò mò với thế giới Nhân tộc Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt của Tuyết Hương, chuyện này cũng không khó hiểu, một nha đầu từ khi bắt đầu có linh trí thì vẫn luôn ở dưới hồ, chưa từng tiếp xúc va chạm với thế giới bên ngoài, đi vào thế giới phồn hoa của Nhân tộc, đương nhiên sẽ tò mò.
Danh sách chương