Nghe giọng điệu của chim khốn, Dương Bách Xuyên cũng hơi kích động.

Sau khi thu lại Thanh Liên Tiên Hỏa, hai tay đang bưng khối đá màu xám đột nhiên dùng lực.

Rắc rắc! Sau âm thanh giòn giã, khối đá lớn màu xám bắt đầu tróc ra.

, một vật thể trắng không tỳ vết lộ ra.

Lúc này, trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một hòn đá hình thoi to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng tinh khôi và thần thánh, khiến tâm hồn con người cảm thấy bình yên.

Rõ ràng là màu trắng nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy màu trắng này không giống bình thường, một màu trắng trước giờ hắn chưa từng thấy, tràn ngập khí tức thần thánh, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho tâm hồn con người bình tĩnh lại.

Dương Bách Xuyên quan sát kỹ càng, nhìn thấy trên hòn đá hình thoi này có một phù văn rất mờ.

Trong lòng chợt động, hắn hỏi chim Thần Ma: "Quạ Đen... Đây có phải là Minh Văn Đạo Phù mà ngươi nói không? Vỏ đá bên ngoài đã tróc ra hết rồi, sao còn không nhìn rõ?"

Chim Thần Ma trả 'Tên nhãi ngươi ngốc thế, ta đã bảo đây là minh văn hình thành từ quy luật Thiên Đạo cơ mà, sao có thể nhìn bằng mắt thường được, phải tập trung cảm ngộ, phải dùng thể ngộ quan sát mới nhìn thấy."

Dương Bách Xuyên cái hiểu cái không, nhưng cũng đã biết phương hướng thử nghiệm.

Hắn lập tức nhắm mắt lại, tay cầm Minh Văn Đạo Phù, tập trung cảm nhận sự khác biệt của hòn đá trong tay.

Hắn gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung, quả thật lúc này đã có chút khác. biệt. Cảm nhận đầu tiên của hắn là ấm áp.

Khi cầm Minh Văn Đạo Phù trong tay, hẳn cảm thấy ấm áp.

Ấm như sáng sớm ngày đông tắm trong mặt trời, vô cùng thoải mái.

Dần dà dường như Dương Bách Xuyên đã tìm được phương hướng.

Trong đầu cũng nhìn thấy một cảnh tượng.

Ban đầu cảnh tượng này chỉ là một thế giới màu trắng khiến hắn không mở. mắt nổi, tựa như hắn đang ở trong một thế giới màu trắng tinh khôi, vô cùng vô tận.

Chính là cảm giác mắt không mở nổi.

Cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng Dương Bách Xuyên biết đây là thế giới mà ý thức của mình cảm nhận được, hoặc nói là nhìn thấy.

Hắn nhìn thấy và cảm nhận được thế giới của hòn đá hình thoi, hay nói chính xác hơn là Minh Văn Đạo Phù.

Dần dần... cảm giác ấm áp trên người Dương Bách Xuyên càng thêm rõ ràng, sau đó hắn nhìn thấy thế giới trắng tinh vô biến rốt cuộc có hiến hóa.

Một phù văn vô cùng huyền ảo xuất hiện.

Không phải nhìn thấy, chính xác là một trạng thái kỳ diệu phải thật tập trung mới có thể cảm nhận được.

Chính là trạng thái mà chim khốn nói.

Quả thật hắn đã nhìn thấy thứ bên trong Minh Văn Đạo Phù. Hay nói chính xác hơn là nhìn thấy phù văn Thiên Đạo.

Đây là lời Thiên Đạo nói với vạn vật thế gian, nhưng được khối đá màu xám này này may mắn ghi lại, hình thành Minh Văn Đạo Phù.

Dần dần tâm điền của Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn bộ minh văn.

Lúc này hắn có ảo giác như nhìn thấy quỹ tích vận hành của vạn vật trong thiên địa, của chu thiên tinh thần. Đây không phải là cảnh tượng một minh văn có thể diễn giải được.

Lúc này hắn nhìn thấy quá trình biến đổi của chu thiên vũ trụ...

Nhìn từ bên ngoài lại là một cảnh tượng kỳ tích khác.

Chim Thần Ma võ cánh, cất tiếng kêu quái dị, bay khỏi vai Dương Bách Xuyên đến góc phòng tu luyện, tránh xa hắn.

Bởi vì lúc này chim Thần Ma nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Quanh người Dương Bách Xuyên chìm trong quầng sáng tinh khôi và thân thánh, một đường nét màu lưu ly xuất hiện giữa trán Dương Bách Xuyên, sau đó bắt lan từ giữa trán ra khắp toàn thân Dương Bách Xuyên, dẫn dần phủ kín cả người hắn.

Lúc này, đường nét màu lưu ly to bằng ngón tay bao phủ toàn thân hắn.

Từng đốm sáng lóe lên, nhấp nháy trên người hắn.

Làm cho Dương Bách Xuyên trông giống như một bức tượng lấp lánh ánh sáng.

Còn có ảnh ảo chư thiên tỉnh thần treo ngược trên đỉnh đầu.

Hình thành một không gian khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện