Mấy tiếng sau, dung mạo và khí tức của Yến Xích Hà hoàn toàn thay đổi, cống kiếm xuống nũi.

Đương nhiên lúc rời đi, Dương Bách Xuyên phải tốn nước bọt mới lấy được 1 vạn tiên thạch hạ phẩm từ chỗ của Tuyết Hương đưa cho Yến Xích Hà mua tiên dược.

Điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn bực là ở trong mắt hắn, Tuyết Hương gì cũng tốt, nhưng có một chỗ không tốt là vừa tham tiền vừa keo kiệt.

Vì lấy được 1 vạn tiên thạch, hắn suýt nữa gọi Tuyết Hương là tổ tông.

Ban đầu chỉ đưa cho Dương Bách Xuyên một trăm, sau một lúc phá mồm mép mới lấy được 1 vạn tiên thạch hạ phẩm.

Chờ Yến Xích Hà đi rồi, Dương Bách Xuyên nhìn Tuyết Hương, nói: “Tuyết Hương, lúc trước ngươi còn rất khẳng khái nói cho ta kim tinh thạch lớn nhất, hiện tại mượn ngươi chút tiên thạch, sao ngươi lại keo kiệt như vậy chứ?”

Tuyết Hương liếc nhìn Dương Bách Xuyên, hơi mỉm cười, nói: “Ta thích mấy thứ sáng lấp lánh, hơn nữa sau khi đến thành Tiên Đan, ta mới phát hiện tiên thạch có thể mua rất nhiều đồ vật, đó là tiên thạch của ta, còn lâu ta mới cho ngươi.”

Dương Bách Xuyên nghe vậy như bị sét đánh, ú ớ một lúc không nói lên lời.

“Tạo nghiệt, quả nhiên vào đời là bước vào chảo nhuộm, nhanh như vậy ngươi đã học được mấy thứ này rồi.” Dương Bách Xuyên kêu rên.

Lúc trước lúc hắn mang Tuyết Hương rời đi, Tuyết Hương cầm theo nhiều bảo. vật tiên thạch như vậy, Dương Bách Xuyên nghĩ nha đầu này ngây thơ đơn thuần,

nhiều bảo bối như vậy ở trên người nàng, còn không phải đều là của hắn? Âm mưu vang đùng đùng, hiện tại mới phát hiện, nha đầu này đã bắt đầu lây dính hơi thở trần tục.

Đương nhiên nói đến cùng Tuyết Hương cũng là long, hẳn biết Long tộc bẩm sinh thích cất chứa mấy thứ lấp lánh.

Không ngờ Tuyết Hương cũng không ngoại lệ.

Tiếp theo nếu hắn muốn luyện đan để tăng cường thực lực tu vi thì phải liên tục mua sắm tiên thạch, muốn lừa được tiên thạch từ trong tay nha đầu này là một nhiệm vụ nặng nề.

Nhưng hôm nay mới là lần đầu thôi mà đã gian nan như vậy rồi, Dương Bách Xuyên nghĩ càng về sau càng không dễ lừa, nha đầu này ngây thơ đơn thuần bởi vì chưa vào đời, không lây dính hơi thở thế tục.

Cũng không phải ngốc.

Lúc này mới dẫn nàng đi dạo một vòng thành Tiên Đan đã khôn khéo như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?

Không được, sau này cố gắng không cho nha đầu này tiếp xúc với bên ngoài. Phải tẩy não cho nàng mới được, bằng không lấy đâu ra tài nguyên tu luyện?

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không luyện đan, chuẩn bị tẩy não Tuyết Hương.

“Tuyết Hương, đến đây, chúng ta bàn chuyện nhân sinh..." “Ngươi muốn lừa tiên thạch của ta.” Tuyết Hương lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy... A không đúng không đúng, ta chỉ muốn bàn chuyện nhân sinh với ngươi..."

“Ngươi đừng hòng lừa ta, ta biết ngươi nghĩ gì.”

Tuyết Hương cảnh giác.

“Khụ ~" Dương Bách Xuyên sặc nước bọt.

“Ngươi... Ngươi có thể đọc tâm?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện