Dương Bách Xuyên hủy bỏ kết giới trận pháp, ra khỏi khu vực sâu trong sơn động.

Sau khi ra ngoài, hắn không thấy Tuyết Hương đâu, nhưng trứng Côn Bằng vẫn ở đó.

"Yến Xích Hà, Tuyết Hương..."

Dương Bách Xuyên biết hẳn là bọn họ ở ngoài sơn động, sẽ không đi xa. Tuyết Hương tuyệt đối sẽ không rời trứng Côn Bằng lâu.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi... Hix, ôi chao! Chủ nhân, ngài... ngài ngài... tiến vào cảnh giwois Kim Tiên đại viên mấn rồi ư?" Yến Xích Hà nói đến cuối câu, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài, vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù hiện tại cách lúc Dương Bách Xuyên bế quan đã năm trăm năm, năm trăm năm không đáng kể đối với tiên nhân nhưng cũng không quá ngắn, trong khoảng thời gian này Yến Xích Hà cũng cố gắng tu luyện song cảnh giới tu vi vẫn dậm chân ở Kim Tiên sơ phẩm, gặp phải bình cảnh vẫn chưa đột phá.

Vậy mà không ngờ chủ nhân Dương Bách Xuyên đã... đã bước chân vào cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn.

Phải biết rằng lúc bế quan Dương Bách Xuyên mới chỉ là cảnh giới Chân Tiên trung phẩm. Có nghĩa là trong năm trăm năm, Dương Bách Xuyên đã đột phá sáu cảnh giới tu luyện, leo thẳng lên cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa là cảnh giới Đại La.

Tiên nhân tu luyện bước vào cảnh giới Đại La mới tính là chính thức đăng đường nhập thất.

Mà hiện tại chủ nhân chỉ còn cách Đại La một bước.

Kim Tiên đại viên mãn, tăng liền sáu cảnh giới tu luyện, thời gian năm trăm năm, đây là tốc độ tu luyện cỡ nào chứ! Yến Xích Hà đã tu luyện suốt mấy nghìn năm, phóng mắt nhìn khắp Tiên Giới cũng chưa từng nghe nói có ai vượt sáu cảnh giới nhỏ trong vòng năm trăm năm.

Chủ nhân là yêu nghiệt! Yến Xích Hà vừa hét to vừa đi tới, trợn to mắt nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt không tài nào tin nổi.

Tuyết Hương đi sau hắn.

Quả nhiên hai người không đi xa.

Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Xem như ta may mắn bước vào Kim Tiên. Có điều ý ngươi là lần này ta tu luyện rất lâu sao?"

Yến Xích Hà từ từ bình tĩnh lại, đè nén nỗi chấn động trong lòng, lên tiếng trả lời: "Hix... Chủ nhân, lần này ngài tu luyện hơi lâu, đã qua năm trăm năm rồi."

Hiện giờ Yến Xích Hà nói chuyện càng ngày càng hung hăng lớn tiếng, càng ngày càng giống nam tử râu quai nón kia trong đầu Dương Bách Xuyên.

Nghe hắn ta nói chuyện và nhìn bộ râu quai nón phủ kín mặt, tên họ Dương nào đó hay đùa dai đang cân nhắc xem sau này có cần xây một lăng miếu cho. tên này hay không.

Khi nghe Yến Xích Hà nói đã năm trăm năm trôi qua, Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc. Trong cảm nhận của hản thì hắn chỉ tu luyện một lát thôi, thời gian không dài.

Dương Bách Xuyên ngơ ngác hỏi: "Là năm trăm năm nhỏ hay năm trăm năm lớn?"

Sau khi đến Tiên Giới, Dương Bách Xuyên vẫn chưa quen, nhưng cũng biết có phân chia lớn nhỏ.

Năm trăm năm nhỏ là thời gian ở Hạ Giới, năm trăm năm lớn là thời gian ở Tiên Giới, giữa hai đơn vị này có sự khác biệt rất lớn, một ngày ở Tiên Giới bằng một năm ở Hạ Giới.

"Năm trăm năm nhỏ, nếu là năm trăm năm lớn thì không phải nghịch thiên. Ta và Tuyết Hương chủ mẫu chán sắp chết rồi." Yến Xích Hà than phiền.

Đối với người tu luyện mà nói, thời gian tu luyện không đáng giá.

Trước đây ở Tu Chân Giới, mỗi lần bế quan có thể kéo dài tới hơn trăm năm, bây giờ ở Tiên Giới lại càng như vậy. Thời gian năm trăm năm nghe thì có vẻ dài, nhưng thật ra Dương Bách Xuyên không có cảm giác gì cả.

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: 'Năm trăm năm nhỏ cũng khá lâu, chắc là Giả Liên Hoa cũng thả lỏng cảnh giác với chúng ta rồi. Vậy đi, chúng ta xuống núi, vừa hay ta có việc cần làm."

"Vâng, bây giờ đi luôn." Yến Xích Hà có vẻ rất tích cực. Tròn năm trăm năm không xuống núi, cho dù là tiên nhân cũng thấy chán.

"Không vội một chốc một lát." Dương Bách Xuyên mỉm cười, sau đó nhìn Tuyết Hương và nói: "Tuyết Hương, hình như ta mở tâm khiếu rồi, nhưng không chắc chắn. Ngươi xem giúp ta cho chắc đi."

"Không cần xem, muốn biết có đúng là cảm ứng tâm khiếu hay không thì chiến đấu là thấy rõ nhất. Nếu đã mở tâm khiếu, trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được yị trí ra tay của đối phương, ngươi có thể thử xem." Tuyết Hương đưa ra đáp án đơn giản và rõ ràng nhất. Mặc dù nàng ấy không nói, nhưng khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, hai mắt cũng sáng lấp lánh, cũng rất kinh ngạc trước tốc độ tu luyện của hắn.

"Cũng đúng." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi nói với Yến Xích Hà: "Ngươi ra ngoài dùng phương thức đánh lén tấn công ta thử xem."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện