Hai người đang đối thoại với nhau trên đám mây trong bình Càn Khôn không ai khác chính là chim Thần Ma và linh hồn Càn Khôn.

Kỳ thật, hai tên rảnh rỗi không có gì làm này cũng khá là hào hứng với chuyện họ Dương đang làm, ban đầu vẫn còn đứng đắn lắm, nhưng khi tần suất âm thanh dâm đãng phát ra ngày càng nhiều, tâm thế của chúng cũng thay đổi, bắt đầu mở miệng chửi rủa.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc kia vậy mà lại dựng kết giới, làm không nhìn thấy gì hết..."

“Đồ không có tính người!”

Trong hành cung của bình Càn Khôn, sau trận mây mưa, họ Dương ngồi dậy, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, trên người lập tức xuất hiện một bộ quần áo.

Tất nhiên trong không gian bình Càn Khôn của hắn không hề thiết những vật dùng hàng ngày, lần trước, khi chuẩn bị quần áo cho Tuyết Hương, Đỗ Nhân Kiệt cũng tiện tay mua cho hắn mấy bộ, mặc dù toàn là pháp bào bình thường, nhưng số lượng lại không ít.

Nhìn người đẹp đang say giấc trên giường, họ Dương đã mặc đồ nghiêm chỉnh khế khom người, hôn nhẹ lên trán nàng ta, sau đó mới rời đi.

Chờ Dương Bách Xuyên đi xa, trên mặt Cảnh Xán tiên tử đang nhắm mắt bỗng hiện lên ý cười, cuối cùng nàng ta cũng trở thành đạo lữ của hắn rồi...

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ, cơ thể đã lập tức xuất hiện giữa đám mây nằm ngoài điện Càn Khôn. Toàn bộ không gian bình Càn Khôn đều nằm trong thần niệm của hắn, sao hắn có thể không biết linh hồn Càn Khôn và chim mất dạy tụ tập với nhau chứ? “Xuất hiện đi”

Dương Bách Xuyên nhìn chăm chằm vào tầng mây, sau đó chim mất dạy bay ra, còn linh hồn Càn Khôn thì xuất hiện trong trạng thái quả cầu khí nửa đen nửa trắng.

“Gà rù không ra ngoài thu thập tên ma đầu kia mà tới tìm bọn ta làm gì vậy?” Chim Thần Ma oang oang hỏi.

Hiện linh hồn Càn Khôn chỉ là một quả cầu khí đang xoay tròn nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt nó, nhưng Dương Bách Xuyên biết nếu linh hồn Càn Khôn muốn thì có thể dễ dàng biến đổi thành hình dạng khác.

Dương Bách Xuyên cười khẩy một tiếng: “Sau này còn dám rình xem thì cẩn thận ông đây trở mặt đấy, nhớ kỹ, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”

Họ Dương vô cùng tức giận khi biết hai tên này dám rình coi chuyện riêng tư của mình, nếu không phải hắn nhạy bén nhận ra từ trước, e là toàn bộ những gì vừa diễn ra trong hành cung đã biến thành phim điện ảnh sống rồi, thế nên vừa phát hiện là hắn giăng kết giới ngay.

“Khụ khụ... bọn ta...”

“Được rồi, không cần giải thích, ta nói rồi đó, chỉ lần này thôi, không có lần sau. Ta tới tìm các ngươi là để bàn bạc xem phải giải quyết ý thức Ma Thần bên ngoài thế nào.” Đương nhiên, họ Dương vẫn chưa quên Lạc Dương đã bị ý thức Ma Thần chiếm quyền kiểm soát cơ thể.

Hiện tại, đây mới là phiền phức lớn nhất.

“Thằng ranh nhà ngươi có chuyện cần nhờ vả bọn ta mà sao cứng miệng quá vậy, ngon thì tự mà giải quyết đi.” Linh hồn Càn Khôn trong trạng thái quả cầu khí đen trắng hờ hững mở miệng, thú thật nó chẳng ưa gì tên chủ nhân họ Dương này hết.

“Ha ha!” Dương Bách Xuyên cười phá lên, sau đó đột ngột trở tay đánh một chưởng về phía linh hồn Càn Khôn.

“AI” Linh hồn Càn Khôn bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường bao quanh thần điện Càn Khôn, vì quá bất ngờ nên nó đã buột miệng hét toáng lên.

“Ranh con, muốn chết đúng không?” Linh hồn Càn Khôn giận dữ lao tới, quả cầu nửa trắng nửa đen nhanh chóng chuyển vận, ánh nhìn dán chặt lên người Dương Bách Xuyên, xem chừng là tính ra tay với hắn thật.

Chim Thần Ma bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ chết khiếp, không ngờ Dương Bách Xuyên lại ngang nhiên xuống tay tấn công linh hồn Càn Khôn, phải biết rằng dựa theo sự hiểu biết của nó thì hình như linh hồn Càn Khôn mới là chủ nhân của không gian này, thân phận của nó vô cùng bí ẩn, cứ như thể tới cả Dương Bách Xuyên cũng phải dựa vào linh hồn Càn Khôn vậy.

Thế nên khi thấy Dương Bách Xuyên ra tay với linh hồn Càn Khôn, chim Thần Ma mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy, có vẻ sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Nghĩ đến đây, chim ta lắp bắp nói: “Đừng đừng đừng đánh... Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói rõ ràng chứ.”

“Cút!” Dương Bách Xuyên giận dữ rống vào mặt chim Thần Ma, chim Thần Ma lập tức bay vút ra khỏi đám mây, biến mất nơi chân trời, chẳng biết đã trốn đi đâu rồi nữa.

Lúc này, mặt mày họ Dương tối đen như mực, hắn quắc mắt nhìn linh hồn Càn Khôn dưới dạng quả cầu khí, đặng nói: “Ông đây nhịn ngươi lâu lắm rồi, hôm nay ta phải dạy cho ngươi biết thế nào là chủ nhân, thế nào là người hầu?”

Hôm nay, nếu ngươi không giao quyền kiểm soát bình Càn Khôn cho ta, vậy ngươi có thể thử xem cảm giác khi cùng ta đồng quy vu tận, hoặc là bình Càn Khôn bị ta vứt bỏ là gì nhé?! Chủ nhân cũ cái khỉ khô, toàn là lừa đảo hết! Từ hôm nay trở đi, ông đây chỉ tin vào bản thân mình thôi.”

Họ Dương nổi trận lôi đình, đương nhiên không phải giận vì bị linh hồn Càn Khôn và chim mất dạy rình xem, những bức xúc này đã bị hắn đồn nén trong lòng từ rất lâu rồi, chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, thúc đẩy nó bùng nổ thôi.

Bình Càn Khôn không cần một khí linh không biết nghe lời, tác dụng của chí bảo không nằm ở việc có ý thức, mà là vận hành chí bảo. Hắn muốn làm bình Càn Khôn trở nên có linh tính, chứ không phải có ý thức, để rồi biến thành một chủ nhân vô hình khác.

Hắn mới là chủ nhân, sẽ không có chuyện hắn để yên cho một khí linh khống chế bình Càn Khôn đâu, hắn phải trở thành chủ nhân chân chính của bình Càn Khôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện